Ngày hôm sau là chủ nhật, giữa trưa, hai người ăn cơm xong, Phương Nhạc Cảnh liền khoác vai Nghiêm Khải “Bây giờ tâm trạng anh có tốt không?”.
Nghiêm Khải vô cùng sắc bén đánh hơi được mùi vị bị tính kế ở đây, vì thế liền nói “Cũng bình thường”.
Thật sự là rất giỏi lưu lại đường lui.
Phương Nhạc Cảnh “….”
Rõ ràng lúc ăn cơm còn rất cao hứng mờ!
“Cho nên nếu có chuyện làm anh tức giận, có thể không cần nói.” Nghiêm Khải lạnh lùng hất hàm, phi thường khốc suất cuồng bá duệ.
“Bằng không anh đi ngủ trưa trước đi”, Phương Nhạc Cảnh càng không ngừng cố gắng lấy lòng, “Chỉ một tiếng thôi, đảm bảo trước khi anh tỉnh sẽ trở lại”
“Rốt cuộc có chuyện gì?”, Nghiêm Khải vừa nghe liền cảm thấy đau đầu,”Rạng sáng mai đã đi rồi, còn không chịu ngoan ngoãn ở nhà đợi.”
“Không có gì,chỉ là cùng Tiểu Mỹ với Phùng Chử nói chuyện về buổi casting.”
Phương Nhạc Cảnh kéo anh tới phòng ngủ, ngồi lên giường xong “Đi mà đi mà, em ngay lập tức sẽ trở lại”.
Nghiêm Khải bất đắc dĩ xoa xoa đầu cậu “Chỉ lần này, lần sau không đc viện lí do này nữa”.
“Cam đoan luôn”, Phương nhạc Cảnh nhanh nhẹn giơ tay phải lên, sau đó đi đến ấn lên trán anh một nụ hôn, “Ngủ ngon”.
Hôm sau ra khỏi nhà, Nghiêm Khải tiện tay gọi điện thoại cho Bạch Dực, đem chuyện hôm qua nhìn thấy ở bãi đỗ xe nói lại một lần.
“Lý Khiết cùng một đám đàn ông?”, Bạch Dực khó hiểu “Có vấn đề gì sao?”
“Cảm thấy không khí lúc đó không thích hợp, không giống người đại diện hay người quen. Cậu gọi cho Đại Lưu, bảo cậu ta tìm lại băng ghi hình ở bãi đỗ xe lúc rạng sáng hôm qua”, Nghiêm Khải nói, “Nhìn xem có nhận thức … mấy người đó hay không".
“Được.”, Bạch Dực nói xong có chút buồn bực, “Tối qua cậu đến đài truyền hình?”.
“Ừ”, Nghiêm Khải nói, “Bớt chút thời gian cùng Mục Thu uống chén trà, sau đó tiện đường đến đài truyền hình lấy chút đồ”.
Cho nên mới nói tổng tài đúng là tổng tài, nói điêu mà không đau mắt hột.
“Vậy sao”, Bạch Dực quả nhiên không chút nghi ngờ, “Tôi sẽ lâp tức bảo Đại Lưu, rạng sáng bãi đỗ xe không có nhiều người,hẳn là sẽ tìm thấy”.
Nghiêm Khải gật đầu, “Vất vả cho cậu rồi”.
Nói điện thoại xong, Nghiêm Khải tiện tay lên trang cá nhân của Lý Khiết, chỉ thấy trạng thái cuối cùng được cập nhất trước vòng bán kết tối qua, phía dưới cơ hồ bùng nổ bình luận, một phần là an ủi, còn lại phần lớn là công kϊƈɦ cô vì muốn nổi danh mà không từ thủ đoạn, đâu đâu cũng tràn ngập mùi thuốc súng. Kéo xuống chút nữa, quả nhiên đều là nội dung liên quan đến Nhạc Nhạc, từ Tâm Thứ cho đến Sự kiện Bình Lạc, cái nào cũng không bỏ xót, gặp bài viết phản đối sẽ có người giận dữ kháng nghị, nếu không phải về cuộc tuyển chọn thì cũng là các fan bình thường.
Như vậy xem ra, hành động ngày hôm qua đại khái đúng là do yêu thích thật sự, nhưng cho dù là như vậy, trước mặt mọi người mà bày tỏ cũng tuyệt đốii không phải quyết định sáng suốt, không chỉ riêng cô bị bôi đen mà Phương Nhạc Cảnh liên quan cũng bị liên luỵ. Nếu chuyện này dừng ở đây thì không tính, nếu hai bên thực sự đấu khẩu, chờ đến khi sự việc loạn phức tạp, nếu Phương Nhạc Cảnh mặc kệ không giúp đỡ, khó tránh lời ra tiếng vào.
Nghiêm Khải thầm lắc đầu, cũng nhận ra trước mỗi buổi kiểm tra tuy Lý Khiết không phù hợp với hình tượng Lí Bạch Lịch trong Sự kiện Bình Lạc, nhưng tư chất cũng xem như không tồi, rõ ràng là có khả năng phát triển lại xảy ra chuyện ồn ào như vậy. Tính cách xúc động hơi lỗ mãng, trong vòng giải trí này vĩnh viễn sẽ không có cơ hội tiến xa. Dù chỉ xúc động một lần, sau này cũng sẽ bị người đời lôi ra xoi mói, nghệ sĩ mới làm việc không suy xét, cuối cùng vẫn là bản thân nhận lấy cay đắng.
Nghiêm Khải bỗng nhớ tới một câu lão gia tử nhà mình từng nói ———trong cái vòng luẩn quẩn này, đến "sự thật" cũng cần tới diễn xuất.
Mà ở nhà trọ của Phùng Chử, Tiểu Mỹ đang ôm máy tính hứng trí bừng bừng xem trang cá nhân của Lý Khiết, Phương Nhạc Cảnh vươn tay tắt màn hình, “Nói chuyện chính đi”.
“Chỉ xem tin bát quái cũng không được?” Tiểu Mỹ kháng nghị.
“Tôi trước ba giờ phải về”.
“Cậu ở môt mình, cần gì phải đúng giờ về nhà chứ!”, Tiểu Mỹ buồn bực.
“Đúng vậy”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Có hẹn trêи mạng thôi”.
“Nhà Phùng Chử cũng có máy tính này”, Tiểu Mỹ vươn ngón tay chỉ chỉ.
Phương Nhạc Cảnh thực bình tĩnh “*”
“Yêu rồi?” Tiểu Mỹ nhất thời hứng thú.
“Nhạc Nhạc thời gian ngủ còn không có nói gì đến yêu đương”, làm một người trợ lí mẫu mực, Phùng Chử đúng lúc cắt đứt đề tài, đưa cho Tiểu Mỹ một li cà phê, “Tốt lắm, hiện tại có thể cho chúng tôi biết tại sao đạo diễn Nhạc lại phản ứng ác liệt với chuyện thi hát được chưa?”
“Nếu còn lại 5 người, cậu sẽ chọn ai?” Tiểu Mỹ hỏi Phương Nhạc Cảnh, “Chỉ có thể chọn một người.”
Phương Nhạc Cảnh nghĩ nghĩ liền nói “Thành Tiểu Khuynh”, bởi vì giữa hai bên quan hệ không tồi cho nên nói thực thẳng thắn.
“Còn anh thì sao?” Tiểu Mĩ lại hỏi Phùng chử.
Phùng Chử nói “Tôi cũng giống Nhạc Nhạc”, tuy rằng Thành Tiểu Khuynh và Tiêu Mạt biểu hiện tương đương nhau nhưng Tiêu Mạt khiến người ta cảm giác quá băng lãnh, so sánh mà nói khí chất yêu hoả của Thành Tiểu Khuynh nhu hoà hơn rất nhiều.
“Chuyện này thì liên quan gì đến biểu diễn tài năng?” Phùng Chử hỏi.
Tiểu Mỹ buông tay nói, “Thành Tiểu Khuynh ngũ âm không được đầy đủ, ca hát hoàn toàn không có khả năng thắng, ngược lại Tiêu Mạt có một thời gian từng biểu diễn ở bar”.
“Trách không được”, Phương Nhạc Cảnh nhất thời hiểu rõ.Nữ chính của Sự kiện Bình Lạc mang hình tượng lãnh ngạo của thiên kim nhà giàu, tuy rằng Thành Tiểu Khuynh và Tiêu Mạt đều là diễn viên nhưng khi biểu hiện đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng nhân vật, Nhạc Sanh trước giờ luôn yêu cầu khắt khe hoàn mĩ đương nhiên không hi vọng khi nữ diễn viên vừa lên đài đã bị người xem chê cười. Phân tích một chút thì hiện nay Thành Tiểu Khuynh và Tiêu Mạt cơ bản ngang hàng, nhưng nếu xét mặt tài năng ca hát, kết quả không nói cũng biết. Mà giả sử trong cục diện này mà giám khảo vẫn kiên trì chọn Thành Tiểu Khuynh,hiển nhiên mọi người cũng sẽ không tin phục——Dù sao người xem cũng không lo lắng nhiều như Nhạc Sanh, phần lớn chỉ cảm thấy nếu đã là cuộc thi thì phải chọn người có biểu hiện tốt nhất, nếu không chính là chính là có ẩn tình.
“Tôi đã nói rồi, Nhạc đạo diễn sao có thể vì không vừa mắt ai mà giận dữ, hoá ra là có chuyện này.”, Phùng Chử nói, “Chẳng lẽ không có cách nào giải quyết sao?".
“Không phải là không có.”, Tiểu Mỹ lắc đầu, “Tổ kịch bản cùng đài truyền hình đã thương lượng vài lần,nhưng lúc trước đã công bố tin tức, mọi người đều vô cùng mong chờ, không thể nói bỏ liền bỏ được, huống chi lí do này không thể công bố với bên ngoài”.
“Mọi chuyện chính là như thế, tôi đều kể hết rồi”,Tiểu Mỹ ôm cốc cà phê nhìn Phương Nhạc Cảnh,”Nhạc đạo diễn ban đầu không muốn nói cho cậu biết nguyên nhân hẳn là sợ ảnh hưởng đến quyết định cuối cùng của cậu. Nếu cậu cảm thấy Tiêu Mạt thích hợp, chưa biết chừng lại không cần thay đổi kế hoạch”.
“Không kịp nữa rồi”, hôm qua tiết mục vừa chấm dứt nhạc đạo diễn liền gọi điện hỏi ý kiến của tôi.
Phùng Chử cùng Tiểu Mĩ nghe vậy đều trầm mặc, cứ theo chiều hướng này Nhạc đạo diễn sẽ còn nóng nảy dài dài ~~~T 3T~~~~
“Đây là kế hoạch thống nhất cuối cùng sao?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Đương nhiên”, Tiểu Mỹ cứng nhắc gật gật đầu, “Nhạc đạo diễn cũng mới nhận được tin”
“Thực ra tôi cũng có một biện pháp, không biết có thể thực hiện không”, Phương Nhạc Cảnh dè dặt.
“Biện pháp gì?”, Tiểu Mỹ nháy mắt ngẩng đầu, Phùng Chử cũng nhìn cậu.
“Kì thật cũng không phức tạp, chính là thay tiết mục ca hát”, phương Nhạc Cảnh nói.
Tiểu Mỹ nghe vậy nhất thời nhụt chí “Nào có dễ dàng như vậy, cánh nhà báo sẽ lại nháo ngất trời mất”.
“Nếu chỉ vài người đồng ý thì chắc chắn không được, nhưng nếu tất cả mọi người đều muốn đổi thì sao?”,Phùng Chử lí giải ý của Phương Nhạc Cảnh, “Ý của tôi là, tiết mục so với ca hát còn hấp dẫn hơn”.
“Ví dụ?”, Tiểu Mỹ hỏi.
Phùng Chử nói, “Nói thí dụ như bốc thăm so diễn xuất, cảm thấy thế nào?”
“Có thể chứ?” Tiểu Mỹ ánh mắt tỏa sáng.
“Để tôi hỏi đạo diễn Nhạc”,Phương Nhạc Cảnh đứng lên đi đến ban công gọi điện thoại năm phút đồng hồ sau trở về, hướng hai người ra dấu “OK”
“Đồng ý rồi?” Tiểu Mỹ mở to hai mắt.
“Đâu dễ dàng như vậy.” Phương Nhạc cảnh bật cười, “Hai giờ sau tới đài truyền hình họp thảo luận, hôm nay chắc phải kéo dài tới khuya.”
Phùng Chử nhíu mày, “Nhưng cậu sáng mai còn phải ra sân bay”
“Tôi không sao.” Phương Nhạc Cảnh mắt nhìn đòng hồ, “Anh cũng không cần đón tôi, nghỉ ngơi một lúc thì cùng Tiểu Mỹ tới đài truyền hình đi, tôi đúng giờ sẽ đến.”
“Cậu muốn đi đâu?” Phùng Chử sửng sốt.
“Có chút việc.” Phương Nhạc Cảnh hiển nhiên không định giải thích.
Phùng Chử trầm mặc nhìn ra cửa, thái độ của cậu còn có thể có lệ hơn nữa không!
Đợi cho đến khi Phương Nhạc Cảnh về nhà, Nghiêm Khải đang ở thư phòng làm việc, trong không khí có chút mùi thuốc lá.
“Không phải nói bỏ thuốc sao?.” Phương Nhạc Cảnh tựa cằm lên vai anh.
“Mới vừa đốt, lại nhớ lại em không thích mùi khói thuốc.” Nghiêm Khải đem người kéo vào trong ngực, “Không có lần sau.”
Phương Nhạc Cảnh tựa vào trong lòng ngực của anh, bắt đầu tính toán phải như thế nào tiếp tục...... Xin phép!
Thật sự là quá rối rắm!
“Vừa vặn có chuyện nói cho em biết.” Nghiêm Khải nói, “Dương Hy có lẽ sẽ rời đi một thời gian ngắn.”
“Có ý gì?” Phương Nhạc Cảnh nghe vậy sửng sốt.
“Cậu ta gọi điện thoại đến công ty, nói phải tạm thời tạm rời cương vị công tác, khoảng hai năm.” Nghiêm Khải nói, “Lâm Na đã nhận được tin, sẽ điều chỉnh nghệ sĩ đang quản lí, về sau chuyên tâm theo Thẩm Hàm.”
“Hàm Hàm biết chuyện này chưa?” Phương Nhạc Cảnh nhíu mày.
Nghiêm Khải lắc đầu, “Dương Hy yêu cầu tạm thời giữ bí mật, nói muốn tự mình nói với Thẩm Hàm.”
“Lý do là gì?” Phương Nhạc cảnh hỏi.
Nghiêm Khải thở dài, “Không biết, chỉ nói là việc tư, công ty cũng không tiện hỏi.”
Phương Nhạc Cảnh có chút lo lắng, Thẩm Hàm đối Dương Hy vô cùng ỷ lại, tất cả mọi người đều rõ ràng, cũng không biết cậu ấy có thể chấp nhận được không.
......
Ánh mặt trời tràn ngập trong phòng bếp, Thẩm Hàm đang cặm cụi cắt hoa quả,một lát sau cửa phòng khách mở ra, Dương Hy mang theo túi lớn túi nhỏ tiến vào, đem sữa chua cùng bánh pút-đing bỏ vào tủ lạnh, “Không có vị ô mai, đành phải mua vị xoài.”
“Ừ” Thẩm Hàm cười, “Hoa quả sắp xong rồi, anh ra phòng khách chờ đi.”
Dương Hy hôn hôn trán của cậu, xoay người vào phòng tắm, lại nghe thấy tiếng vỡ thanh thuý truyền ra từ phòng bếp.
“Hàm Hàm.” Dương Hy hoảng sợ, chạy nhanh tới phòng bếp, chỉ thấy Thẩm Hàm ngồi chồm hổm trêи mặt đất nhặt mảnh đĩa vỡ.
“Không bị thương chứ?” Dương Hi cầm tay cậu kiểm tra.
Thẩm Hàm dùng sức tránh ra.
“...... Hàm Hàm?” Dương hi sửng sốt, gọi thử một tiếng.
Thẩm Hàm co người, không để ý tới anh cũng chẳng ngẩng đầu lên, úp mặt vào đầu gối.
Dương Hy nhất thời sáng tỏ, môi hơi run rẩy, thật lâu sau mới cúi đầu nói một câu.
“Xin lỗi.”