Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San.
Edit: Giaychuidis.
Buổi tối mười ngày sau, Nghiêm Khải ngồi xổm giúp Phương Nhạc Cảnh chuẩn bị hành lý.
“Gì đây?”, trong vali là một mảnh băng đô tai thỏ, Nghiêm Khải cầm lên lắc lắc, “Mang theo bán moe? Anh không cho phép!”
“Gì chứ, trong này có thuốc đông y an thần giúp dễ ngủ”, Phương Nhạc Cảnh đoạt lại bỏ vào vali, “Được rồi được rồi, anh mau về phòng khách xem ti vi đi, không được quấy rầy em”.
“Không được, anh muốn giúp”, Nghiêm Khải tiếp tục rờ vali, “Kiểm tra xem em có quên mang gì không?”
Nói cũng như không, Phương Nhạc Cảnh véo nhẹ mũi anh, “Anh biết em muốn mang cái gì, không muốn mang cái gì sao?”
“Đương nhiên”, Nghiêm Khải giả bộ suy nghĩ, nghiêm túc nói, “Ví dụ như anh, nhất định phải nhớ mang theo, không thể để quên được”.
Phương Nhạc Cảnh bật cười, ra sức véo mặt anh.
Hôm sau phải vào đoàn phim, một lần chia ra phải tới gần nửa năm nên hai người đều không muốn ngủ trước, tay trong tay nằm trong chăn thấp giọng nói chuyện yêu đương.
“Được rồi, mau ngủ sớm đi”, Nghiêm Khải chà chà mũi cậu, “Hai giờ rồi, cẩn thận không sáng mai ra sân bay mắt lại có vết thâm”.
Phương Nhạc Cảnh cởi từng chiếc cúc áo của anh, nhắm mắt hôn tới.
“Có mệt không?”, bàn tay Nghiêm Khải giữ chặt thân thể cậu, đáy mắt là rung động rõ ràng.
Phương Nhạc Cảnh lắc đầu, hơi thở mang nhiệt độ nóng hổi.
Như thể một đốm lửa nhỏ lan tràn thành đồng cỏ cháy.
Sáng hôm sau, rất sớm Nghiêm Khải đã tỉnh dậy, theo thói quen hôn người vẫn ngủ say bên cạnh một cái mới vén chăn xuống giường.
“Mấy giờ rồi?”, Phương Nhạc Cảnh mở mắt mơ màng hỏi.
“Chưa đến bảy giờ, anh có họp lúc 8:30”, Nghiêm Khải vỗ vỗ chăn, “Ngoan, ngủ tiếp đi, đến trưa Phùng Chử sẽ đón em tới sân bay”.
“Không ngủ nữa”, Phương Nhạc Cảnh ngồi dậy dụi dụi mắt. “Em đi làm bữa sáng cho anh”.
Nghiêm Khải bật cười, ôm người vào lòng xoa nắn, “Anh tới công ty ăn cũng được”.
Phương Nhạc Cảnh duỗi lưng một cái, cố chấp bò dậy. Hai người cùng nhau vào nhà tắm ngọt ngào nhìn gương đánh răng.
Bọt cạo râu là mùi thảo mộc, sữa tắm mùi bánh kem, dầu gội đầu hương dừa, đến cả kem đánh răng cũng có mùi quế — đương nhiên toàn bộ đến từ Thẩm Hàm. Nghiêm Khải ban đầu cho rằng như vậy quá ngây thơ nên nghiêm túc kháng nghị nhưng không đạt hiệu quả gì, không còn cách nào khác là miễn cưỡng tiếp thu. Đến khi dùng bọt cạo râu hương thảo mộc vẫn bất đắc dĩ cảm thấy mình không được hưởng đủ nhân quyền.
Ánh mặt trời chiếu khắp phòng ăn, đến bữa sáng cũng trở nên ấm áp hơn. Tiếng dĩa ăn và đĩa sứ va chạm, mùi trứng tươi ngon bay tứ phía, ánh mắt hai người ăn ý chạm vào nhau, là một cảnh tượng quen thuộc.
“Anh phải tới công ty rồi”, Nghiêm Khải cầm tay cậu đưa tới miệng hôn nhẹ, “Đi đường bình an, có thời gian anh tới thăm em”.
Phương Nhạc Cảnh gật đầu, đi tới thư phòng cầm cặp tài liệu tới, lại giúp anh thắt caravat.
“Hôn một cái”, Nghiêm Khải cúi đầu.
“Đợi chút”, Phương Nhạc Cảnh vuốt lồng ngực anh, xoay người chạy vào phòng ngủ.
Nghiêm Khải không hiểu lắm.
“Có một cái khuy bị long”, Phương Nhạc Cảnh cầm chỉ may tới, “Đứng yên, em giúp anh đính lại”.
Nghiêm Khải bật cười, “Đổi cái khác là được”.
“Không cần đâu, nhanh thôi”, Phương Nhạc Cảnh tỉ mỉ đính lại khuy áo, sau đó cắt chỉ thừa, “Được rồi”.
“Thật ngoan”, Nghiêm Khải ôm eo cậu, để trán hai người tựa vào nhau, “Có điều anh phải đi thật đây, chậm chút nữa sẽ muộn mất”.
“Vâng”, Phương Nhạc Cảnh gật đầu, hai người trao nhau một cái hôn triền mien.
Tới chiều, Phùng Chử đúng giờ lái xe tới đón người đi sân bay.
Fans đã nhận được tin tức, từ sáng sớm đã chờ ở lối vào. Xe hai người vừa mới xuất hiện xung quanh đã truyền tới tiếng thét chói tai, may là có bảo vệ giữ trật tự nên hiện trường cũng không quá hỗn loạn.
“Cảm ơn mọi người”, Phương Nhạc Cảnh vừa đi theo bảo an vừa quay đầu lại vẫy tay, “Chờ tôi trở lại”.
Trừ fans bên ngoài, xung quay vẫn còn không ít nhà báo __ dù sao phim điện ảnh trong nước hay đạo diễn lớn cũng có không ít, nhưng trước khi bấm máy đã xảy ra chuyện lớn như vậy cũng mới có Sự kiện Bình Lạc. Dù khen ngợi hay chê bai thì sự chú ý nó đem lại đều là thật. Vậy nên nghe tin hôm nay Phương Nhạc Cảnh chính thức vào đoàn phim, các ký giả hệt như ong vỡ tổ tới sân bay tìm cơ hội phỏng vấn.
“Xin lỗi, chúng tôi cần đi kịp giờ”, Phùng Chử nghiêng người che chở cho Phương Nhạc Cảnh, nhóm bảo an một đường vượt chông gai, vất vả mãi mới thoát khỏi fans và truyền thông tới phòng nghỉ Vip.
“Cảm ơn, khổ cho anh rồi”, Phương Nhạc Cảnh giúp Phùng Chử lau mồ hôi.
“Không có việc gì, đây là cửa cuối”, Phùng Chử vỗ vai cậu, “Chờ vào đoàn phim là chúng ta có thể được nghỉ rồi”, suy nghĩ chút lại bổ sung, “Là mình tôi yên tĩnh”.
Nhạc Sanh là người luôn tinh tế trong các tác phẩm điện ảnh, sở dĩ do vậy mà thời gian quay cũng luôn dài hơn so với các đạo diễn khác. Sự kiện Bình Lạc lần này để kịp thời gian tham triển cần quay gấp rút, để đảm bảo chất lượng nên chỉ có thể tăng cường độ làm việc. Những người làm việc mệt nhất không ai khác chính là diễn viên.
“Nhận cũng nhận rồi”, Phương Nhạc Cảnh bóc một cái kẹo ngậm nhuận họng, “Không sao, em có chuẩn bị tâm lý”.
So với địa điểm quay Tâm Thứ, trường quay Nhạc Sanh chọn lần này nhỏ hơn rất nhiều. Ngoài trừ các cảnh quay ngoại cảnh, hầu hết các kiến trúc đều xây dựng bên trong, ngay cả diễn viên chính như Phương Nhạc Cảnh và Doãn Nhiên cũng không có chỗ ở cao cấp hơn bao nhiêu, cũng may hai người không kén chọn. Thu xếp ổn thỏa xong, đoàn người náo nhiệt muốn tìm nơi ăn cơm, kết quả đi nửa vòng cũng chỉ có mấy quán cơm bình dân đèn nửa sáng nửa tối, rất chi hoang vắng.
Mọi người tràn đầy chờ mong tìm được quán lẩu đành ngồi ghế nhỏ, mỗi người một chén mỳ cay.
“Thảm vậy”, Thẩm Hàm nghe điện thoại đồng tình.
“Thật ra cũng được”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Ăn ngon lắm”.
“Không tưởng tượng được đi quay phim mà trường quay còn không có lấy nổi một tiệm cơm”, Thẩm Hàm bày mặt nghiêm túc, cúp điện thoại xong quay lại nói với Dương Hy: “Em không muốn đóng phim nữa, có thể nghỉ không?”
“Không thể”, Dương tiên sinh đưa cốc sữa tới, “Uống xong đi ngủ”.
“Lại là sữa không đường”, Thẩm Hàm uống một ngụm thì kháng nghị, “Uống nhiều nhất định ức chế luôn”.
Thật là nhớ mùi vị thơm ngon béo ngậy của sữa bò nguyên kem!
“Ức chế?”, Dương Hy buồn cười nhìn sang.
“Không sai”, Thẩm Hàm ra vẻ có lý, “Không phải trên hộp ghi LOW đó sao!”
Mặc dù là LOW FAT thì cũng là một loại LOW!
“Chỉ giỏi ngụy biện”, Dương Hy lắc đầu cười, “Một tuần nữa vào đoàn phim rồi, nếu còn không gầy thì cơ hội LOW em cũng chẳng còn đâu”.
Thẩm Hàm nhất thời ỉu xìu, ừng ực uống hết cốc sữa rồi đưa trả cốc qua.
Dương tiên sinh cầm cốc đi rửa.
Thẩm Hàm ôm chăn hừ hừ, xxx rồi mà còn cắt xén lương thực như vậy, không thể bạc tình bạc nghĩa hơn. Sau này nếu còn như vậy, mình nhất định phải thu phí, xxx đổi thịt khô.
Mình đúng là con người có đầu óc buôn bán mà!
Phong ba đã trải đủ nên nghi thức mở máy tối giản đi nhiều, hầu hết chỉ có nhân viên đoàn phim tham dự. Có điều, với tư cách là đoàn phim lớn đầu tiên trường quay mới xây này tiếp đón kể từ khi xây xong, địa phương đặc biệt chụp một vài tấm ảnh để tuyên truyền trên mạng. Trong đó Phương Nhạc Cảnh chỉ chụp nửa mặt, Doãn Nhiên lại được chụp rất rõ ràng, mặc váy caro sơ mi trắng phối với giày bốt, nhìn qua rất gọn gang. Đoàn phim chưa chính thức công bố poster, do vậy đây cũng là lần đầu đại chúng nhìn thấy hình tượng nhân vật nữ chính. Hầu hết đều cảm thấy Doãn Nhiên với ảnh chụp trước đó như hai người, ngược lại so với Bạch Lịch trong nguyên tác lại giống tới mấy phần.
Vì vậy mặt trái dư luận cũng bị giảm xuống một chút, có người bắt đầu cảm thấy con mắt Nhạc Sanh rất chuẩn __ dù sao chỉ dựa vào ảnh chụp khi thì diêm dúa khi lại thanh thuần, chán chường đã có thể tìm thấy khí chất phù hợp với nhân vật Bạch Lịch thì không phải ai cũng làm được.
Hai người đã có kinh nghiệm quay phim, trạng thái nhập vai dĩ nhiên cũng rất nhanh, sở dĩ do vậy hiệu suất đoàn phim cũng cao hơn nhiều. Một tháng sau, trời bắt đầu chuyển lạnh, hôm nay chỉ quay một cảnh, Phương Nhạc Cảnh vừa định kéo Phùng Chử đi ăn khuya thì di động đã rung.
“Đợi em nghe máy chút”, Phương Nhạc Cảnh đem áo khoác và túi nhét cho quản lý, chạy xuống xe bảo mẫu.
Phùng Chử gãi đầu, thật không yêu đương ư, vì sao vẻ mặt ban nãy lại kỳ quái như thế.
“Bác gái”, Phương Nhạc Cảnh nghe máy.
“Quay xong chưa con?”, Moli cười hỏi.
‘Vừa xong ạ, con định ra ngoài ăn chút gì đó”, Phương Nhạc Cảnh ngoan ngoãn trả lời, “Sẽ quay về phòng nghỉ luôn”.
“Mai có rảnh không?”, bà hỏi.
“Mai ạ?”, Phương Nhạc Cảnh ngây ra một chốc.
“Mấy ngày nữa ta về Mỹ rồi, trước khi đi muốn qua thăm con một chút”, Moli trả lời.
Không hổ là ‘mẹ chồng hào môn 10 tốt’, thật khiến người ta cảm động.
“Không cần đâu, để con xin nghỉ sớm về thăm bác”, Phương Nhạc Cảnh nói.
‘Con bận công việc như vậy, bác cũng không có việc gì”, Moli nói, “Cứ quyết định vậy đi, mai 5 giờ chiều bác gọi tài xế tới đón con”.
“Dạ…”, hoàn toàn không có cơ hội cự tuyệt.
“Ngoan”, Moli hài lòng cúp điện thoại, tiếp tục vào bếp kho thịt bò chuẩn bị cho con dâu, một phòng thơm ngào ngạt.
Nghiêm Khải bình tĩnh xuất hiện ở cửa phòng bếp, “Mẹ ơi”.
“Gì”, Bà Moli mở nắp nồi.
Nghiêm Khải trả lời:
“Ba muốn ăn thêm một miếng thịt”.
Moli bất mãn, “Không phải vừa ăn một bát là gì”.
“Không sai”, Nghiêm Khải nói, “Vậy nên bây giờ ba mới mới sai con vào”.
Vì biết là mẹ không cho.
Moli: …
Có thể bán hai cha con này đi được không…
Thực ra muốn bán cũng không được…
Giữa trưa hôm sau, bà Moli lãnh diễm xuất hiện ở sân bay, kính râm bóng long, túi hàng hiệu nhét chật ních đến biến hình.
Không biết đựng gì đây?? Ảnh chụp bị post lên, cư dân mạng đều suy đoán, cuối cùng căn cứ vào góc vuông be bé hơi lòi ra ngoài mà kết luận như đinh đóng cột: chắc chắn là trang sức quý giá gì đó! Cuộc sống của người có tiền chúng mình không hiểu được đâu!
Mà cùng lúc đó, bà Moli đang lao lực móc hộp thịt bò giữ tươi từ trong túi ra, thậm chí còn mang theo cả nước sốt ngũ vị tự chế.
“Cám ơn bác gái”, Phương Nhạc Cảnh hơi bị dọa.
“Lại gầy mất rồi”, bà hết sức bất mãn, “Hay bác tìm người ra đây mở một quán cơm?”
“Không cần đâu ạ”, Phương Nhạc Cảnh sợ hãi, vội vàng lắc đầu.
“Thức ăn trong đoàn có ngon không?”, bà lại hỏi.
“Cũng được ạ, bọn con có hai đầu bếp”, Phương Nhạc Cảnh suy nghĩ nói, “Nấu canh cá rất ngon”.
“Được rồi, vậy sau này có chuyện gì thì gọi bạc”, Moli nói, “Đừng thiệt thòi bản thân”.
“Dạ”, Phương Nhạc Cảnh sống mũi cay cay, “Cảm ơn bác gái”.
Sau khi cơm nước xong bà Moli mới trở về, Phương Nhạc Cảnh cũng quay lại đoàn phim, vừa vào cửa đã thấy Nghiêm Khải gọi đến, “Sao rồi?”
“Ừm”, Phương Nhạc Cảnh ngồi trên giường, “Bác gái mang đến rất nhiều đồ ăn ngon”.
“Hôm trước mẹ lên mạng thấy hình của em, cảm thấy quá gầy”, Nghiêm Khải cười nói, “Nếu anh không ngăn chưa biết chừng mẹ còn hấp một lồng bánh bao mang tới”.
“Bác còn nói muốn mở quán ăn ở cạnh phim trường”, Phương Nhạc Cảnh nói.
Nghiêm Khải nghe cũng kinh ngạc.
“Em cự tuyệt rồi”, thấy anh im lặng, Phương Nhạc Cảnh bổ sung, “bác cũng bỏ suy nghĩ này rồi”.
Thời gian trước hai người gọi video call anh cũng cảm thấy cậu gầy, chỉ nghĩ biện pháp khiến đoàn phim mời thêm đầu bếp để bình thường nấu canh bổ mà thôi. Thế mà lại không nghĩ tới chiêu mở quán ăn cạnh đoàn phim.
Dù là mẹ ruột nhưng cảm giác nháy mắt bị hạ thấp trí thông minh này…
“Anh có nghe không đó?”, Phương Nhạc Cảnh nghi hoặc nhìn màn hình, thầm nghĩ có phải mic bị hỏng rồi không.
“Có”, Nghiêm Khải hoàn hồn.
“Anh cũng nghỉ sớm đi”, nghe âm thanh anh hoảng hốt Phương Nhạc Cảnh cũng chỉ cho là làm việc quá mệt mỏi, “Em đi tắm”.
“Ừ”, Nghiêm Khải nói, “Chúc ngủ ngon”.
“Chúc ngủ ngon”, Phương Nhạc Cảnh cúp điện thoại, mang thịt bò chia cho mọi người trong đoàn, thành công khiến họ thét chói tai.
“Ngon quá đi”, Doãn Nhiên mút tay, “Mẹ nuôi của cậu tốt thật đó”.
“Sao tôi lại chưa từng nghe cậu kể là có mẹ nuôi nhỉ”, Phùng Chử vừa ăn thịt bò vừa buồn bực, người có thể vạn dặm xa xôi mang thịt bò tới hẳn phải có quan hệ không tệ mới đúng.
“Bởi vì anh chưa từng hỏi”, Phương Nhạc Cảnh rất bình tĩnh.
“Sao không mời bác vào đoàn phim chơi, khó lắm mới tới”, Phó đạo diễn cũng nói, “Tuy không có nhiều nhưng cũng có một vài địa điểm có thể tham quan”.
“Chờ lần sau vậy”, Phương Nhạc Cảnh buông chén nước.
“Hết dì sáu lại tới mẹ nuôi, người lớn nhà cậu sức khỏe cũng tốt ghê”, Phùng Chử không tự chủ lại nhớ đến chú hai hư thận nhà mình, tràn ngập hâm mộ nói, “Có bí quyết dưỡng sinh gì không?”
Chưa biết chừng lại học được.
Phương Nhạc Cảnh: “Nếu tương lai có cơ hội em sẽ giới thiệu hai người với nhau để hỏi tận người thật luôn”.
“Nghe hay đó”, Phùng Chử còn chưa biết bị hãm hại, hớn hở nói cảm ơn.
Quả nhiên giống với lời Thẩm Hàm, nhân loại đúng là rất đơn thuần, hoàn toàn không phải đối thủ với người tình xinh đẹp của tổng tài!
- Hết chương 92-