Sổ Ghi Chép Siêu Sao

Chương 63: Chương 63: May mắn bất ngờ】 So với được nhận đồ Ăn vặt còn may hơn (?)




Edit: Giaychuidis

21/3/2017

“Ở Paris có không ít du khách và phóng viên quốc nội, chạy lung tung có thể sẽ bị bắt gặp” Nghiêm Khải nói, “Chúng ta ở khách sạn nghỉ ngơi 2 3 ngày rồi ra ngoài chơi sau cũng không muộn”.

“Được” Phương Nhạc Cảnh dựa vào lồng ngực anh, động cũng không muốn động.

Khóe miệng Nghiêm Khải giơ lên, tay ở trêи lưng cậu vỗ nhẹ.

An bình lại hạnh phúc.

Giữa trưa ngày thứ hai, Philip gọi điện thoại tới, nói xe sẽ đợi đến dưới lầu. Phương Nhạc Cảnh đang ở trong bếp bận việc, lò nướng”Đinh” một tiếng, cả phòng đều là mùi bột mì nướng thơm phức.

“Được rồi.” Phương Nhạc Cảnh mở cửa, cẩn thận đem khay bưng ra, “Anh muốn ăn trước một cái không?”

“Không cần.” Nghiêm Khải tựa vào cạnh cửa, biểu tình rất là lãnh khốc.

“Đi làm khách nhà người ta mà còn không biết xấu hổ đi tay không.” Phương Nhạc Cảnh đem điểm tâm bỏ vào hộp giấy, mở nắp hộp cho nguội.

Theo lí đúng là như vậy, nhưng điểm này cũng không gây ảnh hưởng tiếp tục ….. dỗi! (; ̄Д ̄)

Buổi sáng rõ ràng còn ôm ôm sờ sờ, cứ tưởng đến được bước cuối cùng, kết quả lại bị tàn nhẫn đẩy ra, đẩy cũng thôi đi, còn bị sai đi tới siêu thị bán đồ Trung Quốc, mang giỏ lớn nhỏ đi mua nào là đậu đỏ, nào là trứng chim cùng bột mì, giống như là bà cô đích thực không bằng!

Đúng là không thể nhẫn nhịn!!!!!!!!

“Đến, cười một cái.” Phương Nhạc Cảnh ôm cổ của anh.

Nghiêm Khải lãnh diễm”Hừ” một cái.

Phương Nhạc Cảnh thật sự nhịn không được cười ra tiếng.

Nghiêm Khải nghiến răng nghiến lợi nắm cằm cậu, cúi đầu hôn lên.

Chờ hai người xuống lầu, đã là nửa giờ sau, Philip đứng bên cạnh xe sải mồm ngáp, nhìn qua cứ như giây tiếp theo sẽ lăn ra ngủ.

“Thật có lỗi.” Phương Nhạc Cảnh chủ động nói xin lỗi.

Philip khoát tay, “Không sao, so với chờ một mình Nghiêm Khải đã khá hơn nhiều rồi, có một lần tôi từng phải chờ anh ta 5 tiếng đồng hồ lận.” Thật sự là nghe thì thấy thương tâm, gặp thì muốn rơi lệ, phi thường đáng thương.

Phương Nhạc Cảnh dùng ánh mắt như cúng tổ tiên nhìn anh ta (;¬_¬), năm giờ, anh đúng là không phải người bình thường.

“Lời của cậu ta mà em cũng tin.” Nghiêm Kai mang theo Phương Nhạc Cảnh ngồi vào chỗ ngồi phía sau, “Rạng sáng ba giờ đã chạy tới nhà tôi, rủ đi bar cua gái.”

Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng cảnh giác, “Lúc nào?! Cư nhiên còn có loại sự tình này.

“Hai năm trước.” Nghiêm Khải nói, “Sau đó anh cúp điện thoại, đóng cửa nhốt cậu ta bên ngoài.”

Phương Nhạc Cảnh:......

“Kết quả hôm sau tám giờ ra khỏi cửa mà cậu ta vẫn còn chờ.” Nghiêm Khải nói “Đây chính là câu chuyện năm giờ trong truyền thuyết ┐( ̄ー ̄)┌”.

Philip một bên lái xe một bên buồn bã “Xét về một mức độ nào đó, anh quả thực đã tới trình độ nhạt nhẽo bằng Augustine.” Tới quán bar cua gái thì có gì sai, có gì sai??????, rốt cuộc vì cái gì không đi uống rượu mà phải lãng phí thời gian ngủ??????

Dùng cách nhìn của một vị đạo diễn nào đó mà nói.

Quả thực chính là!

Đối với!

Sinh mệnh!

Vĩ đại!

Khinh nhờn!

“Augustine gần đây thế nào?” Nghiêm Khải thay đổi đề tài.

“Cũng không tệ lắm.” Philip nói, “Hơn nữa gần đây anh í cũng muốn đầu tư vào điện ảnh, hai người hẳn là có thể cùng nói chuyện.”

“Phải không?” Nghiêm Khải tự đắc cong khóe miệng, mắt liếc Phương Nhạc Cảnh.(Thấy chưa, chồng em là người rất quan trọng đó).

“Đúng vậy.Anh cùng Augustine đã lâu không cùng nhau uống rượu, nói không chừng đêm nay có thể thức trắng đêm nói chuyện, đến lúc đó tôi sẽ cùng Nhạc Nhạc, cùng nhau ngắm cảnh đêm,còn cả bình luận về thời kì thơ văn của Shakespeare.”

Phương Nhạc Cảnh 囧 một chút, có lựa chọn khác không?!

“Cậu cảm thấy thế nào?” mắt Philip sáng rọi như đèn pha! ⊂("(ェ)ˋ)⊃

Nghiêm Khải khoác vai Phương Nhạc Cảnh, sau đó nói, “Nằm mơ, tôi sẽ không để em ấy cùng cậu một chỗ.”

Phương Nhạc Cảnh nhẹ nhàng thở ra.

Philip tan nát cõi lòng.

Chiếc xe màu đen phi như bay trêи đường, cuối cùng vững vàng đỗ dưới ga ra. Thang máy nhanh chóng tới lầu ba, cửa vừa mở, một người đàn ông đệp zai tóc vàng tươi cười đứng ở đó mở rộng vòng tay, “Đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” Nghiêm Khải cũng cười cùng tiến đến ôm anh ta, hiển nhiên hai người rất quen thuộc.

“Xin chào.” Nam tử tóc vàng hướng Phương Nhạc Cảnh nho nhã bắt tay, “Tôi là Augustine.”

“Hân hạnh gặp mặt.” Phương Nhạc Cảnh cùng anh bắt tay, trong lòng tràn ngập tò mò.

Đại sảnh hoa lệ,trong góc phòng đen tối một đóa hoa hồng lặng lẽ nở rộ, trêи ly rượu đế cao phản chiếu hình ảnh hai anh em anh tóc vàng anh tuấn.

Hết chương 62

Và giờ mới là chương 63

【 Chương 63: May mắn bất ngờ】 So với được nhận đồ ăn vặt còn may hơn (?)

“Muốn tới vườn hoa xem một chút không??”, Thấy Phương Nhạc Cảnh còn đang tò mò, Augustine cười hỏi cậu.

“Tôi có thể làm người dẫn đường”, chưa đợi Phương Nhạc Cảnh đáp Philip đã ngắt lời “Cậu muốn tới thăm phòng tắm nhà tôi tôi cũng cho á (✿"‿")”.

Nghiêm Khải mặt không đổi sắc nói:”Nằm Mơ”.

Augustine gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lần thứ hai "vô tình" chà đạp tâm hồn thằng em.

Philip tan nát cõi lòng ngồi xổm trong góc tường vẽ vòng tròn.

Loại cảm giác này chính là BỊ GHÉT BỎ!!!!!!!!! 凸(`ロ")凸

“Tôi từng xem cậu đóng phim rồi, rất hay”, Augustine đưa qua một ly hồng trà.

“Cám ơn”, Phương Nhạc Cảnh tiếp nhận chén trà nhưng ánh mắt lại chú ý đến viên kim cương đỏ đeo trêи tay Augustine…..Cảm thấy thực……đỏ.

“Nghe nói anh định đầu tư vào phim điện ảnh?”, Nghiêm Khải thuận miệng hỏi.

“Philip cho anh biết à?”, Augustine tao nhã dựa lưng vào ghế salon “Nếu tôi thực sự có quyết định này, cậu sẽ cho tôi mượn Phương Nhạc Cảnh làm nam chính chứ?”.

……………..

Phương Nhạc Cảnh suýt chút nữa sặc trà!

Nghiêm Khải nhíu mày “Còn phải xem biên kịch, đạo diễn với nhà sản xuất của cậu đến đâu”.

“Ngay cả phim tôi đầu tư mà cậu cũng không tin?”, Augustine bật cười.

“Tại sao bỗng dưng lại làm vậy? Tôi nhớ rõ trước kia cậu cũng đâu có hứng thú với lĩnh vực này”.Nghiêm Khải nói.

“Kì thực không phải tôi, là đạo diễn An Ngải (Anse Ai) “, Augustine thực bềnh tễnh.

“An Ngải? Chúng tôi đã từng hợp tác qua”, Phương Nhạc Cảnh kinh ngạc.

“Tôi biết”, Augustine cười nói, “Ông ấy thấy khả năng của cậu rất tốt, lại trùng hợp có cơ hội làm một bộ phim điện ảnh mới. Muốn cậu diễn vai chính không phải tôi mà chính là ông ấy.”.

Phương Nhạc Cảnh giật mình “Thật sao?”.

“Tôi tất nhiên không cần phải nói dối làm gì, nhưng chuyện này còn chưa quyết định”, Augustine khoanh tay “Cứ xem như tôi tiết lộ trước vậy”.

“Nghe cậu nói như vậy tôi lại hơi lo”, Nghiêm Khải xoa xoa cằm.

Augustine dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn anh “Là đạo diễn nổi tiếng đại danh đỉnh đỉnh An Ngải đấy! Cậu còn lo cái gì?”.

“An Ngải thì sao?”, Nghiêm Khải hỏi lại.

Philip ngồi trong góc tường tình cảm dạt dào “Ôi! Tình yêu!”.

Nhưng không ai để ý.

Phương Nhạc Cảnh bày tỏ 囧 囧.

“Lại nói, An đạo diễn trùng hợp cũng đang ở Paris, có cần tôi hẹn giúp không?”, Augustine trầm ngâm, “Nhân tiện bàn về vấn đề này”.

“Em nghĩ sao?”, Nghiêm Khải hỏi Phương Nhạc Cảnh.

“Ừm”, Phương Nhạc Cảnh gật đầu mỉm cười với Augustine “Tôi rất vinh hạnh”.

Người nào đó ngồi trong góc tường khẳng định sự tồn tại “Tôi cũng đi”.

“Chú mày phụ trách trông cửa”, Augustine tao nhã nhấc tách trà.

Philip bi phẫn “Em cũng đâu phải Cerberus!!!!!”

Trong thần thoại hy lạp Cerberus hay Kerberos (tiếng Κέρβερος, Kérberos hay Sürbürǔs, là con chó săn ba đầu của Hades, với cái đuôi rắn, là con vật canh giữ ở cửa địa ngục.

“Chờ Khắc Nhĩ về từ bệnh viện thú cưng là mày có thể thất nghiệp” (ý anh là chờ thú cưng của anh về thì thằng em mất cả việc trông cửa luôn), Augustine tao nhã liếc thằng em thân ái.

Philip ôm tim nức nở chạy lên lầu.

“Lần sau cậu đừng tùy tiện cho nó thẻ tín dụng”, Augustine nhìn Nghiêm Khải oán giận, “Lần trước nó dùng tiền của cậu mua một con sư tử trưởng thành”.

Phương Nhạc Cảnh: ……………………………………………

Có lẽ đây chỉ là ảo giác thôi, mình chưa nghe thấy gì hết á 囧 囧.

Nghiêm Khải cười “Biết rồi, chỉ lần này thôi.”.

Trêи lầu vang lên tiếng rầm rầm, thậm chí có cả bụi rơi xuống, dĩ nhiên….Philip đang kháng nghị.

“Cần lên xem không?”, Nghiêm Khải hỏi.

“Mặc xác nó, chúng ta ra ngoài vườn uống trà”.

Nghiêm KHải gật đầu, cùng Phương Nhạc Cảnh đứng lên.

Thằng em trai đáng thương vẫn ở trêи lầu giậm chân ruỳnh ruỳnh, không biết phòng khách đã sớm chẳng còn ai.

Một mảnh gió lạnh đìu hiu…..

Lại nói, chân thật tốt, giậm mãi chưa thấy mệt sao?!

_____________________________________________________

Buổi chiều ngày hôm sau, An đạo diễn đúng hẹn mang lễ vật xuất hiên trước cửa, vừa thấy Phương Nhạc Cảnh thì hớn hở tươi cười giang tay “Không ngờ lại gặp được cậu sớm đến vậy, còn tưởng ít nhất phải đến một tháng nữa chứ”.

“Tôi đi du lịch”, Phương Nhạc Cảnh cũng vui vẻ ôm ông, “Không ngờ lại gặp ông ở đây”.

“Đi du lịch một mình?”, An Ngải hỏi “Không ngờ cậu lại quen biết Augustine”.

Phương Nhạc Cảnh nói “Vâng, cũng mới nhận thức không bao lâu”.

Bởi vì cũng không quen nên Nghiêm Khải cũng không ra gặp mặt mà ở phòng khách nghỉ ngơi.

Người ta có câu Kim ốc tàng Kiều, ở đây là Kim ốc giấu BOSS thần mã.

“Augustine có nói với cậu kế hoạch mới đây của tôi không?”, An Ngải ngồi trêи ghế sofa.

“Chỉ nói qua là ông muốn làm một bộ phim điện ảnh”, Phương Nhạc Cảnh nói.

“Không phải một bộ phim bình thường, nói theo cách nào đó, đây là bộ phim dành cho câu”, An Ngải nói. “Còn nhớ trước đây cùng mấy người các cậu hợp tác đã từng nói gì không? Tôi muốn cùng cậu hợp tác thêm, không phải một mấy clip nho nhỏ mà là một bộ phim điện ảnh thực thụ”.

Phương Nhạc Cảnh cười “Thật hân hạnh cho tôi”.

“Đây là nội dung chính”, An Ngải đưa cho cậu một bản thảo “Tôi cùng cậu thảo luận”.

“Cảm ơn”, Phương Nhạc Cảnh mở bản thảo ra, bên trong chỉ có hai trang giấy mỏng, thậm chí ngay cả tên cũng chưa đặt.

Bí quyết làm phim của châu Âu và Hollywood chính là yếu tố lãng mạn và nghệ thuật, không nghi ngờ gì nữa, An Ngải chính là đạo diễn tiêu biểu cho khả năng này, hơn nữa còn khiến chúng phát dương quang đại_____________lời kịch đi sâu vào lòng người, hình ảnh tuy nghiêm khắc nhưng lại duy mĩ, cơ hồ mỗi cảnh đều tinh xảo hấp dẫn.

Câu chuyện xưa diễn ra tại châu Âu. Ở một thị trấn nhỏ, có một cặp vợ chồng nhận nuôi hai đứa trẻ bị dân nhập cư trái phép bỏ lại. Nguyên bản gia đình đang đầm ấm lại xảy ra 1vụ tai nạn xe cộ, hạnh phúc đến rồi đi một cách đột ngột.

Sau khi lo tang lễ cho bố mẹ, vì duy trì kế sinh nhai, người em không thể không nghỉ học tại ngôi trường nghệ thuật danh giá, ngày ngày ra đường vẽ tranh kiếm sống. Người anh làm phục vụ ở một tiệm cafe nhỏ, những mong em trai có thể trở về trường đại học. Một đêm mưa mùa đông, người anh sinh bệnh phát sốt, người em trai vội vã ra khỏi nhà mua thuốc cho anh. Không may khi ra đường cậu lại gặp một đám lưu manh, sau khi bị đánh gần hấp hối, ngày hôm sau lại bị vu hãm (vu khống + hãm hại) vào một vụ giết người. Vì đối phương có chứng cớ vô cùng xác thực nên chẳng bao lâu tòa án kết tội cậu. Người anh sau khi gặp em trai liền rời khỏi thành phố, ẩn danh để theo dõi nghi phạm, cả chặng đường vô cùng nguy hiểm. Sau nhiều khó khăn người anh cuối cùng cũng tìm ra chứng cớ rửa sạch tội cho em.

Kết thúc câu chuyện, người em đứng ở cổng nhà giam, lòng tràn đầy chờ đợi nhìn ra xa xa, nhưng thủy chung người cậu đợi vẫn không đến. Cách đó hàng trăm dặm trêи Đại Tây Dương, một chiếc du thuyền chậm dãi chìm xuống, toàn bộ mọi người kinh hãi la hét thất thanh, chỉ có một thiếu niên tóc đen đứng trêи boong tàu im lặng nhìn về phía xa.

Xem xong kịch bản, Phương Nhạc Cảnh im lặng hồi lâu, trong lòng có chút nặng nề.

“Thế nào?”, An Ngải hỏi.

“Kịch bản tốt lắm” Phương Nhạc Cảnh nói “Chỉ là kết thúc không như mong muốn”.

“Thế giới này luôn có một mặt trái của nó”, An Ngải vỗ nhẹ vào vai cậu, “Người anh là sự hòa quyện của nhiều mâu thuẫn, tôi muốn cậu thể hiện sự đấu tranh trong nội tâm anh ta, mặt khác người em lại là nguồn hi vọng mới”.

“Tôi hiểu”, Phương Nhạc Cảnh gật đầu.

“Kịch bản sẽ sớm hoàn thành, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ với công ty của cậu để kí hợp đồng”. An Ngải nói “Cậu nghĩ sao?”.

“Tôi rất chờ mong được hợp tác cùng ông”, Phương Nhạc Cảnh bắt tay An Ngải “Vậy còn một người nữa là ai?”.

“Cậu cảm thấy sẽ là ai?”, An Ngải bật cười.

“Thẩm Hàm?”, Phương Nhạc Cảnh vui sướиɠ.

An Ngải buông tay “Hai người phối hợp rất hoàn mĩ, phi thường phi thường hoàn mĩ”.

“Vâng”, Phương Nhạc Cảnh cười ra tiếng “Chúng tôi là bạn bè tốt”.

“Trước mắt cậu có thể tiết lộ tin này với cậu ấy, nhưng đừng để người khác biết”, An Ngải nói “Tôi còn một số công việc cần phải hoàn thành”.

Phương Nhạc Cảnh gật đầu “Tôi biết, thành thật cảm ơn ông”.

Nghiêm Khải ngồi trêи ghế sofa trong phòng khách nghe hai người bên ngoài nói chuyện, khóe môi hơi cong lên.

Cửa sổ bị mở ra từ bên ngoài, Philip nhanh chóng đu vào, y như một con KHỈ.

Nghiêm Khải: …………

Philip dùng tốc độ ánh sáng đứng trước mặt anh giơ hai tay, miệng nhe nhe.

Gân xanh trêи trán Nghiêm Khải suýt chút nổ.

Philip lại dùng một tư thế đặc biệt ngạo mạn_____________Có giỏi thì đánh tôi đi, đang có khách bên ngoài á!!!!

Nghiêm Khải ném ra một cái thẻ kim cương, Phù, mắt không thấy thì tim mới đỡ mệt.

Về phần kẻ- dở – hơi – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy có định mua một con báo đốm châu Phi tặng cho Augustine hay không, điều đó tạm thời chưa suy nghĩ đến.

Philip hoan hỉ lại đu cửa sổ ra ngoài.

Sau đó bị ông anh trai yêu dấu đạp cho một phát.

………………………………

Thật là sấm sét giữa trời quang.

Nửa tiếng sau, sau một hồi mây mưa vần vũ, đứa em đến là tội nghiệp bị anh ném vào lồng sắt.

Con sư tử bấy giờ vẫn yên lặng trong góc tiến lên, kéo cậu ta ra khỏi chỗ đó _____Đừng ngồi lên thịt bò của tuôi!!

Philip thê thê thảm thảm ôm lấy lan can.

Khóc-ing.

Cùng lúc đó, sau khi ăn xong bữa ăn mĩ vị, tiễn An Ngải về, Phương Nhạc Cảnh cao hứng vọt lên phòng ngủ, phi một phát vào lòng Nghiêm Khải. “Anh vui không?”.

“Ngay cả cơm chiều cũng không được cùng nhau ăn thì có gì mà vui?”, Nghiêm Khải nắm cằm cậu.

“Không nói với anh”, Phương Nhạc Cảnh bắt chéo chân “Em gọi cho Thẩm Hàm”.

“Bây giờ trong nước là rạng sáng”, Nghiêm Khải nhắc nhở.

“Chả sao, Hàm Hàm nhất định chưa ngủ”, Phương Nhạc Cảnh ấn điện thoại cành cạch, nhất định phải chia sẻ tin tức tốt.

Quả nhiên hai hồi chuông đã có người bắt máy.

“Tớ mới tới cửa cuối cùng, cậu không thể để nửa tiếng nữa mới gọi được hay sao?”. Thẩm Hàm thực bi phẫn.

“Tớ có tin tức tốt muốn báo cho cậu”, Phương Nhạc Cảnh ôm gối ghé vào trong chăn.

“Cái Gì?”, Thẩm Hàm quả nhiên tỉnh táo “Chẳng lẽ cậu mua một tải đồ ăn vặt cho tớ?!”. Nếu thế còn tạm tha thứ được.

Thanh âm bên kia di động có chút lớn, Nghiêm Khải không nhịn được cười ra tiếng.

Phương Nhạc Cảnh nhanh tay bịt mồm anh.

Nghiêm Khải giơ tay ___Anh sai rồi!

May là Thẩm hàm cũng không nghe thấy, còn thúc giục “Sao cậu không nói gì?”.

“Không phải đồ ăn vặt, nhưng tin này còn tốt hơn cả đồ ăn vặt” Phương Nhạc Cảnh nói “Tớ gặp đạo diễn An, ông ấy muốn bọn mình diễn vai chính trong một bộ phim điện ảnh mới”.

Thẩm mập mạp há mồm, đứng hình.

Có khi nào đây là ảo giác không?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.