Nơi hai người ăn cơm rất yên ắng, trong không khí có hương vị hoa cỏ thản nhiên, Nghiêm Khải sau khi dùng xong bữa tối liền hỏi. “Hôm nay rất vui vẻ sao?”
“Hử?” Phương Nhạc Cảnh khó hiểu.
“Cậu trông rất vui vẻ.” Nghiêm Khải đưa cho cậu một ly trà, lại giải thích một lần.
“Cũng không phải là rất vui vẻ.” Phương Nhạc Cảnh nhìn anh cười tủm tỉm. “Nhưng mà lúc ở trêи xe, tôi vẫn nghĩ có phải sẽ lạc đường một lần nữa hay không.”
Nghiêm Khải biểu tình cứng đờ, có chút dở khóc dở cười.
Đến lúc nào cậu mới có thể quên mất chuyện này đây?
“Giới giải trí thật sự rất phức tạp sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Sẽ không.” Nghiêm Khải vươn tay gõ gõ đầu cậu. “Cậu có chỗ dựa.”
Phương Nhạc Cảnh chớp chớp mắt.
“Cứ làm việc mà cậu thích.” Nghiêm Khải nói. “Còn chuyện còn lại, cứ giao cho… công ty.” Anh vốn dĩ muốn nói giao cho tôi, lại cảm giác có chút đường đột, vì thế lúc mở miệng lại nói khác.
Bốn phía không khí ấm áp, Phương Nhạc Cảnh nếm rượu mận chủ quán tự ủ. “Hơi đắng.”
“Vậy thì đừng uống, coi chừng say.” Nghiêm Khải lấy ly rượu từ trong tay cậu. “Cuồi tuần này cậu có thể gặp trợ lý mới, tên cậu ta là Phùng Chử, ở trong giới cũng hai ba năm rồi, có gì không hiểu cứ việc hỏi cậu ta.”
“Được.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu.
“Người đại diện vẫn đang tìm, nhưng mà mấy tháng này cậu chỉ cần quay phim, cũng không cần vội vàng.” Nghiêm Khải nói. “Ngày mai tôi phải trở lại Mĩ, lúc quay phim sẽ rất vất vả, nhớ chăm sóc mình cho tốt.”
Phương Nhạc Cảnh cười cười. “Cám ơn.”
Nghiêm Khải lắc đầu, cẩn thận rót trà cho cậu.
Hai người sau khi cơm nước xong thời gian còn sớm, Nghiêm Khải đề nghị, “Nơi này rất gần nhà của cậu, hay là chậm rãi đi bộ về đi? Tôi cũng lâu rồi chưa đi qua con phố này.”
“Xe anh thì sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Mặc kệ nó.” Nghiêm Khải gọi người phục vụ đến tính tiền, mang theo cậu rời khỏi nhà hàng.
Đêm mùa thu thời tiết thoải mái, bên bờ sông đầy gió mát, người đi tản bộ cũng không ít. Phương Nhạc Cảnh xỏ hai tay vào túi quần, đạp lên con đường đá sỏi đi về phía trước, ngẫu nhiên sẽ lảo đảo một chút, nhìn qua có chút tính trẻ con. Nghiêm Khải đi theo phía sau cậu, đáy mắt không tự giác mà tràn ngập ý cười.
Đoạn đường này cũng không xa, nhưng mà hai người đầu tiên là ăn kem, sau đó xem nghệ nhân đường phố làm xiếc, còn ngồi trêи bồn hoa bên đường nhìn đám con nít trượt patin, đợi đến lúc về nhà đã là rạng sáng, bốn phía đều im lặng, chỉ có đèn đường mờ nhạt làm bạn.
“Vào nhà đi.” Nghiêm Khải dừng bước trước cửa khu nhà nhỏ. “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừm.” Phương Nhạc Cảnh nhìn anh. “Anh cũng thuận buồm xuôi gió.”
Nghiêm Khải cười. “Cám ơn.”
“Lúc nào trở về?” Phương Nhạc Cảnh lại hỏi.
“Rất nhanh, hai tuần nữa.” Nghiêm Khải vươn tay với cậu. “Cố gắng lên, chờ khi nào về tôi sẽ đến trường quay thăm cậu.”
Khoé miệng Phương Nhạc Cảnh cong lên, đáy mắt lấp lánh những đốm sáng nhỏ. “Được.”
Vào nhà, vừa vặn nhận được điện thoại của Thẩm Hàm. “Nhạc Nhạc.”
“Sao vậy?” Phương Nhạc Cảnh ghé vào trêи sô pha.
“Ngày mai đã là lễ tuyên bố bấm máy.” Giọng Thẩm Hàm rất nhỏ. “Anh họ nói sẽ tìm người bảo vệ cậu.”
Phương Nhạc Cảnh hơi hơi khó hiểu.
“Tề Thiệu nhất định sẽ không cam tâm.” Thẩm Hàm nói. “Tớ không thể để cậu mạo hiểm.”
Phương Nhạc Cảnh an ủi “Yên tâm đi, tớ sẽ đúng mực.”
“Vậy cũng không được, anh họ đã tìm vệ sĩ cho cậu rồi, cậu cứ thêm vào đội trợ lý.” Thẩm Hàm nói. “Ngày mai sau khi lễ tuyên bố chấm dứt, sẽ có người liên hệ với cậu.”
Phương Nhạc Cảnh:……
“Lần này nhất định phải nghe tớ.” Thẩm Hàm thực nghiêm túc.
“Được rồi.” Thẳng thắn mà nói, Phương Nhạc Cảnh cũng không biết Tề Thiệu cùng Willy còn có thể làm ra chuyện gì, đề phòng hoạ trước vẫn không sai, vì thế cậu cũng không cự tuyệt nhiều.
“Cảm ơn.”
“Tớ còn phải nằm ở bệnh viện một tháng nữa.” Thẩm Hàm cỗ vũ. “Cậu phải cố gắng lên.”
Phương Nhạc Cảnh tùy tay mở ra một túi khoai tây chiên ra.
Thẩm Hàm lập tức hỏi. “Cậu đang ăn gì?”
Phương Nhạc Cảnh kinh ngạc. “Vậy mà cũng nghe được?”
Thẩm Hàm giận. “Ăn mảnh sẽ biến thành mập mạp.”
“Hiện tại cậu đang trong thời kỳ đặc biệt, Dương Hi sẽ không hạn chế cậu.” Phương Nhạc Cảnh đổi tư thế.
“Chính tớ không muốn ăn, nếu không lúc xuất viện sẽ không có cách nào quay phim.” Thẩm Hàm oán hận, “Tớ muốn gầy thành tia chớp, sau đó phách Tề Thiệu!”
Phương Nhạc Cảnh bật cười, lại hỏi. “Đúng rồi, anh họ cậu định đối phó với bọn Tề Thiệu như thế nào?”
Thẩm Hàm nói. “Gà nướng hạt dẻ phải ngọt một chút mới ăn ngon.”
Phương Nhạc Cảnh:……
Tốc độ chuyển đề tài này có phải hơi nhanh một chút không?
Bên trong ống nghe truyền đến tiếng đóng cửa, Thẩm Hàm tiếp tục nói. “Gà rô ti cũng được, nhất định phải dùng…”
“Lại đang nói cái gì?” Dương Hi đặt gì đó trong tay xuống bàn.
“Ừm.” Thẩm Hàm vờ vờ vịt vịt rầm rì một chút, sau đó liền tắt máy. “Là Nhạc Nhạc, đang hỏi tôi mấy món ăn ngon.”
“Ngày mai muốn ăn cái gì.” Dương Hi ngồi ở bên giường. “Tôi làm cho cậu.”
Thẩm Hàm nói. “Thanh đạm một chút.”
“Hiện tại cậu không cần ăn thanh đạm.” Dương Hi nói. “Ăn no một chút mới mau khỏi được.”
“Nhưng cũng không thể biến thành mập mạp.” Thẩm Hàm tựa vào đầu giường nắm chặt tay, lập trường kiên định nói. “Thật vất vả mới gầy xuống được.”
Dương Hi đưa ly nước và thuốc cho cậu. “Đêm nay muốn lau người không?”
“Muốn!” Thẩm Hàm nhanh chóng trả lời.
Kỳ thật đây vốn dĩ là công việc của hộ lý, nhưng mà Dương tiên sinh hiển nhiên sẽ không giao cho người khác. Chờ đến khi hắn mang nước ấm đi ra từ toilet, Thẩm Hàm đã tự giác cởi nút áo, lộ ra lồng ngực mập mạp trắng trẻo.
Vết xanh tím vì tai nạn giao thông đã hoàn toàn biến mất, Dương Hi giống như bình thường giúp cậu lau thân thể, dịu dàng chu đáo, cũng thật… nhanh! Vì thế không đợi Thẩm Hàm hưởng thụ đủ kɧօáϊ cảm từ khăn nóng, Dương Hi cũng đã giúp cậu mặc áo vào, hơn nữa còn vắt một chiếc khăn mặt khác, tay trái thuần thục nâng cao vòng eo cậu, cởi quần ngủ xuống.
Qυầи ɭót in hình đầu Teddy, đôi mắt mở to vô tội nhìn chằm chằm Dương tiên sinh.
Dương Hi bình tĩnh tránh tầm mắt, mặt than trước sau như một.
Lúc lau bàn chân, Thẩm Hàm hơi hơi rụt lui, sau đó khúc khích cười. “Ngứa.”
Dương Hi cong cong khoé miệng, tiếp tục lau người cho cậu.
“Dương Hi.” Thẩm Hàm nhìn hắn.
“Sao vậy?” Dương tiên sinh mặt quần áo cho cậu xong, dọn dẹp mọi thứ gọn gàng.
Thẩm Hàm lại gần ôm lấy hắn.
Dương Hi:..
“Tôi nhất định phải nhanh khoẻ lại.” Thẩm Hàm cọ cọ trong lòng hắn. “Nếu không anh sẽ không có tiền lời buôn bán.”
Dương Hi buồn cười, thò tay xoa xoa đầu cậu. “Tôi không dựa vào cậu mà kiếm tiền.”
Thẩm Hảm hừ hừ như cún nhỏ.
“Đi ngủ sớm một chút đi.” Dương Hi đỡ cậu nằm lại vảo ổ chăn. “Cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần cậu mau khoẻ lại.”
Thẩm Hàm gật gật đầu, nắm ngón tay hắn, an tâm nhắm mắt lại.
Ngoài cửa sổ bóng đêm như nước, trời sao lấp lánh.
Buổi sáng ngày hôm sau, Phương Nhạc Cảnh đúng giờ đến công ty. Một chàng trai nhìn qua có vẻ gầy yếu đang chờ cậu trong phòng nghỉ, sau khi nhìn thấy liền đứng dậy chào hỏi. “Xin chào, tôi là Phùng Chử.”
“Xin chào.” Phương Nhạc Cảnh có chút ngoài ý muốn, lúc trước nghe Nghiêm Khải nói, cậu còn tưởng rằng đối phương đã ba mươi tuổi rồi, không nghĩ tới còn trẻ tuổi như vậy.
“Mọi người đều gọi tôi là A Chử, về sau xin được giúp đỡ nhiều.” Phùng Chữ cười nói. “Đừng thấy gương mặt trẻ con của tôi mà nhầm, cũng đã gần ba mươi rồi.”
“Ừ, anh cứ gọi tôi là Nhạc Nhạc.” Phương Nhạc Cảnh đối với hắn ấn tượng cũng không tệ lắm.
Tuy rằng tạm thời còn chưa có người đại diện cố định, nhưng Bạch Dực lại bị sai khiến chuẩn bị một đội ngũ cho cậu, trùng trùng điệp điệp, rất có vài phần khí thế của ngôi sao. Đạo diễn Trương một lần nữa rời núi quay “Tâm Thứ” đã đủ hấp dẫn mọi ánh mắt, quá trình tuyển diễn viên lại còn oanh liệt như vậy, hơn nữa còn thêm chiến tranh giữa fan Thẩm Hàm và Tề Thiệu, câu trả lời ái muội của ảnh đế Tô Nặc, đã sớm ồn ào huyên náo ở trêи mạng, cho dù người bình thường không mấy để ý giới giải trí cùng phải xôn xao. Truyền thông đã sớm dùng toàn lực mà bố trí, lễ tuyên bố tổ chức vào hai giờ chiều, cửa khách sạn lại vây đầy người từ sớm, vừa muốn biết nhân vật chính cuối cùng là thần thánh phương nào, thứ hai cũng muốn tìm cơ hội để lấy tin độc quyền.
“Hội trường sẽ rất lớn, nhưng mà đừng lo lắng.” Bạch Dực tự mình đến công ty. “Thả lỏng nào.”
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Tôi sẽ cố gắng.”
Bạch Dực gật gật đầu, thò tay vỗ vỗ bờ vai của cậu. “Cố gắng!”
Thời gian dần dần tới gần, xe dài của công ty đúng giờ xuất phát, một đường đi đến khách sạn.
Phương Nhạc Cảnh ngồi ở ghế sau, nhìn phong cảnh lướt qua cửa sổ mà xuất thần.
“Nhạc Nhạc.” Phùng Chử cầm điện thoại đưa cho cậu.
“Sao vậy?” Phương Nhạc Cảnh hồi thần.
Phùng Chử cười cười. “Đừng lo lắng, là chuyện tốt.”
Phương Nhạc Cảnh tiếp nhận di động, liền thấy ảnh đế Tô Nặc vừa đăng một status, nội dung rất đơn giản, chỉ có hai chữ “Cố gắng.” Mà sau hai chữ này, còn tag ba người, một là đạo diễn Trương, một là Thẩm Hàm, một người khác chính là cậu.
“Hẳn là công ty an bài, nhưng mà cũng không nói chính xác được.” Phùng Chử nói. “Tô Nặc cùng Thẩm Hàm đã từng chụp chung, hẳn quan hệ cũng không tệ lắm.”
Trang của Phương Nhạc Cảnh vừa mới được thành lập tối hôm qua, lúc đầu đương nhiên ngay cả một fan cũng không có, nhưng mà sau status của Tô Nặc này, trong vài phút ngắn ngủi cũng đã tăng lên hơn một vạn người, phần đông tỏ vẻ giật mình hỏi người này là ai?
“Có người chú ý là chuyện tốt.” Phùng Chử nói. “Nhưng cũng không được khẩn trương.”
“Tôi phải viết status sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Bây giờ còn chưa cần.” Phùng Chử lấy di động lại. “Mười phút nữa, chúng ta sẽ đến cửa khách sạn.”
Phương Nhạc Cảnh gật đầu, nhẹ nhàng cười cười.
Mà trong mười phút ngắn ngủi này, người hâm mộ trêи mạng đã nổ tung nồi. Sung sướиɠ nhất hiển nhiên là fan của Thẩm Hàm, vốn dĩ đã cho rằng không có duyên với bộ phim này, không nghĩ tới thế nhưng còn có cơ hội blah blah, thật muốn tát hoa nhảy vòng tròn mà. Mà fan Tề Thiệu tâm tình lại có chút phức tạp, tranh lâu như vậy, nếu thật sự thua bởi Tô Nặc thì không sao, thậm chí thua bởi Thẩm Hàm cũng có thể nghĩ thông được, nhưng vì sao lại thua bởi một người mới chứ, nghe cũng chưa nghe qua, Nghe! Còn! Chưa! Nghe! Qua! Mà! Quả thật muốn oà khóc. Về phần fan Tô Nặc, tuy rằng cũng có một tiểu bộ phận nhỏ cảm giác không phải là hắn diễn thì thật tiếc, nhưng mà tuyệt đại đa số vẫn xếp hàng chúc mừng đoàn làm phim, hơn nữa còn lăn lộn tỏ vẻ Nặc Nặc cậu mau trở lại nha, chúng tôi đều rất nhớ cậu đó đó đó!!
“Phương Nhạc Cảnh là ai?” Willy hỏi Tề Thiệu.
Tề Thiệu sắc mặt tối tăm, mạnh mẽ mài đầu thuốc xuống gạt tàn.
Trời nắng nóng như lửa, nhưng nắng gắt cuối thu cũng không đánh đổ được lòng hiếu kỳ. Giới truyền thông mang theo đại pháo, cho dù mồ hôi đổ như mưa cũng không muốn trốn vào chỗ râm. Từng chiếc xe từ từ tiến vào, nhân viên đoàn làm phim cũng dần dần xuất hiện. Lễ tuyên bố khởi động máy hiển nhiên sẽ không có thảm đỏ, nhưng từ chỗ đậu xe đến cửa khách sạn vẫn có một khoảng cách, vì thế diễn biến tại chỗ cũng vô cùng oanh oanh liệt liệt update trêи mạng, từ đạo diễn đến diễn viên phụ cũng không bỏ qua, nhưng lại chậm chạp không thấy nhân vật chính xuất hiện.
Thẩm Hàm ở bệnh viện, mọi người đều biết, hơn nữa cậu cũng trả lời về status của Tô Nặc, biểu lộ bản thân bởi vì bị thương nên không thể tham dự lễ tuyên bố, nhất định sẽ sớm khoẻ lại để trở về đoàn làm phim, mong mọi người thông cảm blah blah, cuối cùng còn tặng kèm một tấm ảnh chụp, mặc trang phụ bệnh nhân cười yêu gì đó quả thật rất động tâm người mà! Vì thế fan lại bắt đầu liên tiếp rít the thé, tỏ vẻ quả thực chịu không nổi, chúng tôi nhất định phải trèo tường vào bệnh viện mang đồ ăn vặt cho Hàm Hàm.
Nếu Thẩm Hàm đã xác định sẽ không xuất hiện, như vậy lễ tuyên bố hôm nay sẽ chỉ còn lại một người cuối cùng. Mắt thấy thời gian từng phút từng phút trôi qua, đã có truyền thông bắt đầu suy đoán lúc này có phải là một loại tuyên truyền linh tinh, một chiếc xe rốt cuộc dừng lại trước cửa khách sạn.
Nhóm phóng viên chụp ảnh nghe tin lập tức hành động, nháy mắt liền vây quanh, muốn tìm vị trí tốt nhất, cho dù khách sạn đã bố trí một đống bảo vệ, hiện trường vẫn rơi vào hỗn loạn. Đội trợ lý và người tạo hình mở cửa xe ra ngoài trước, đèn flash nhất thời nhấp nháy như sao. Các phóng viên có thể chạy theo chương trình hạng nặng này đều là lão bánh quẩy (1), đã sớm tích cóp không ít kinh nghiệm, vừa thấy nhóm người này đã biết người trong xe không đơn giản, vì thế càng muốn chen lấn lên. Phùng Chử quay đầu nhìn nhìn Phương Nhạc Cảnh. “Chuẩn bị tốt chưa?”
Phương Nhạc Cảnh gật gật đầu. “Ừm.”
Phùng Chử cười cười, xoay người xuống xe.
Bảo vệ tận lực ngăn nhóm truyền thông ở bên ngoài, Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt, cuối cùng bước ra cửa xe.
Truyền thông nháy mắt rít the thé một đoàn, Phương Nhạc Cảnh được bảo vệ và đội trợ lý che ở ở tận cùng bên trong, nhìn đám người sôi trào bên ngoài, cong khóe miệng thản nhiên cười cười.
Mười giây sau, tấm ảnh chụp này cũng đã lan truyền khắp các mạng xã hội, mà số lượng fan trong trang web của cậu, trong nháy mắt cũng đã nâng lên sáu con số, thậm chí còn có xu hướng không ngừng dâng lên.
Bên trong công ty, Bạch Dực nói. “Thành rồi.”
Nghiêm Khải lắc lắc ly cà phê trong tay, ẩn trong đáy mắt là biểu tình không rõ.
Trang của Thẩm Hàm đã sớm bị fan chen đầy, mọi người vừa bình luận nói rằng Hàm Hàm phải nhanh khoẻ lên, vừa hỏi thăm tin tức của Phương Nhạc Cảnh. Vì thế Thẩm Hàm liền cười khúc khích mà đăng ảnh chụp chung của mình và Phương Nhạc Cảnh – “Nhạc Nhạc là bạn tốt của tôi, về sau xin mọi người giúp đỡ nhiều hơn T3T”
A a a a bạn tốt gì gì đó quả thật là không thể tốt hơn được nữa. Trong ảnh chụp hai người đều mặc áo thun trắng, một đáng yêu một sáng lạn, fan đã bắt đầu phóng to ảnh chụp trêи màn hình, đúng là muốn mạng người mà, MOE đến mức muốn khóc rồi!!
Tề Thiệu dùng lực cầm điện thoại ném tới góc tường, đối với hắn mà nói thua bởi Tô Nặc, thua bởi Thẩm Hàm, đều tốt hơn là thua bởi một tên người mới.
Willy nhắc nhở nói. “Cậu tức giận cũng vô dụng.”
“Đi tìm thuỷ quân đến, trước khi sóng to gió lớn.” (2) Tề Thiệu tối tăm nói.
“Cả trụ cột còn chưa thăm dò được, tìm thuỷ quân cái gì.” Willy vỗ vỗ bờ vai của hắn. “Cậu khoan loạn đã, cho tôi chút thời gian.”
Yết hầu Tề Thiệu giật giật, như là muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, chỉ là hung hăng nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Nhưng mà về phía Phương Nhạc Cảnh hiển nhiên sẽ không cho Tề Thiệu thời gian. Trong lúc chờ đợi lễ tuyên bố bắt đầu, lại có truyền thông phát hiện Tô Nặc đăng trạng thái mới, hoàn toàn bắt chước giọng điệu bán manh của Thẩm Hàm – Nhạc Nhạc cũng là bạn tốt của tôi, về sau xin mọi người giúp đỡ nhiều hơn T3T. Mà sau Tô Nặc, Tiêu Mễ Mễ, Khâu Tử Ngạn, Dạ Phong Vũ cùng một số nghệ sĩ đang nổi khác cũng lên tiếng chúc phúc Phương Nhạc Cảnh, thậm chí ngay cả đại đạo diễn Chung Ly Phong Bạch cũng leng keng ném ra hai chữ to Cố! Gắng! Giới giải trí chú trọng thứ tự nhất, đã có nhiều vị tai to mặt lớn lên tiếng, còn lại một ít minh tinh nhỏ không rõ chân tướng chỉ muốn lộ mặt cũng cùng đục nước béo cò xếp hàng bình luận gì đó, trong khoảng thời gian ngắn vui vẻ dậy sóng, vẫn khiến Phương Nhạc Cảnh ra mắt không đến nửa giờ trở thành người có nhân duyên tốt nhất trong giới này.
Gần đây giới giải trí quá mức yên lặng, trừ tai nạn giao thông của Thẩm Hàm cũng không có việc lớn gì, nhưng tai nạn giao thông dù gì vẫn là một chuyện xấu, trừ các phương tiện truyền thông thì cũng không có ai muốn nói về việc này. Cho nên lần này thật vất vả mới có tin nóng, trêи mạng lập tức trỗi dậy thảo luận nhiệt liệt. Các bạn nhỏ phòng quảng cáo cũng dũng mãnh vô địch không ngừng thay tài khoản đăng trạng thái, phát rồ mà hoàn toàn ca ngợi Phương Nhạc Cảnh trêи mọi phương diện, thậm chí còn có ý đồ muốn làm thơ, sau đó lại bởi vì trình độ văn học thật sự hữu hạn, đành phải khóc lóc buông tay, mà đồng nghiệp phòng tài vụ trước đó cũng hiếm khi leo vào khu vực giải trí, đắc ý khoe ra một chút chúng tôi đã từng cùng nhau ăn cơm đó, vô cùng dương dương tự đắc.
Bên trong bệnh viện, Thẩm Hàm đang gọi điện thoại cho Tô Nặc. “Lần này thật sự cám ơn.”
“Cảm ơn cái gì, nhấc tay chi lao (3) thôi mà.” Tô Nặc thực sảng kɧօáϊ. “Đới An cũng nói với tôi, cậu cứ dưỡng thương cho tốt, đừng lo gì cả. Chuyện còn lại đều giao cho Dương Hi và La Lực là được rồi.” Thật không hổ là ảnh đế, quả nhiên phi thường phi thường khí phách.
“Nhạc Nhạc.” Bên trong phòng nghỉ, đạo diễn Trương ngồi bên người cậu. “Hôm nay biểu hiện rất tốt.”
Phương Nhạc Cảnh khó hiểu. “Tôi chưa làm gì cả mà.”
“Từ lúc xuống xe đến cửa khách sạn, cậu đã thắng hơn phân nửa rồi.” Đạo diễn Trương nói. “Nhờ phúc của cậu, hiện tại trêи mạng đều đang nói tuy rằng tôi thoái ẩn nhiều năm, nhưng mà ánh mắt một chút cũng không giảm, so với trước đây càng độc hơn.”
Phương Nhạc Cảnh cười cười. “Hi vọng tôi sẽ không khiến ngài thất vọng.”
“Cậu nhất định sẽ không khiến tôi thất vọng.” Đạo diễn Trương vỗ vỗ bờ vai của của cậu. “Chúng ta sẽ cùng nhau hoàn thành tác phẩm này.”
Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Cám ơn ngài, tôi nhất định sẽ cố gắng.” Đây là câu mà mấy ngày hôm nay cậu nói ra nhiều nhất, cũng là xuất phát từ sâu trong nội tâm mình.