Sổ Ghi Chép Siêu Sao

Chương 5: Chương 5: Thật sự không thể nghĩ ra cách nào đổi vận sao? tim mệt mỏi quá!




Tuy rằng rất muốn để Nghiêm Khải triệt để quên việc này, nhưng sự thật chứng minh giám đốc nói được là làm được. Thứ sáu kế tiếp, Phương Nhạc Cảnh nhận được một tin nhắn từ QQ – giữa trưa ngày mai cùng nhau ăn cơm.

Bởi vì công ty thường xuyên tổ chức liên hoan, cho nên Phương Nhạc Cảnh cũng không nghĩ nhiều, thuận tay nhắn lại “Được.” Sau đó lại hỏi, ăn cơm ở chỗ nào?

Một phút đồng hồ sau, đối phương nhắn lại – Khê Biên.

Nghe có chút quen tai, Phương Nhạc Cảnh gãi gãi cái mũi, nghĩ lại xem trước đây đã từng đi ăn chưa, trong đầu lại đột nhiên hiện lên một cái quán – Khê! Biên! Là quán ăn ở trong núi lần trước không tìm được kia?

Nhìn lại người gởi tin nhắn, Phương Nhạc Cảnh triệt để choáng váng.

Phương Nhạc Cảnh vô lực gục xuống bàn, cảm thấy tiền đồ một mảnh ảm đạm.

Di động rung rung kêu, bắt máy thì nghe thấy thanh âm tràn ngập chờ mong của Thẩm Hàm. “Ngày mai cậu có bận gì hay không?”

Phương Nhạc Cảnh thở dài thở ngắn. “Có.”

“Không thể hoãn hả?” Thẩm Hàm lập tức bi phẫn. “Tớ vừa mới mua đĩa trò chơi mới nhất, hơn nữa rất vất vả mới đẩy tên quản lý đi được.” Từ khi bị nhặt về nhà một lần, hai người đã rất tự nhiên mà trở thành đồng minh cách mạng, lúc rãnh rỗi sẽ tụ tập ăn đồ ăn vặt chơi game, quả thật không thể sảng kɧօáϊ hơn, đó cũng là lạc thú ít ỏi trong kiếp sống bị bức áp giảm béo của Thẩm Hàm.

Phương Nhạc Cảnh đau xót vô cùng. “Cái này thật sự không thể.”

Thẩm Hàm không cam lòng cũng không muốn cúp điện thoại, thật sự là muốn khóc!

Dương Hi tựa vào một bên, ôm cánh tay nhìn cậu ta.

Thẩm Hàm. “Hừ!”

Dương Hi nói. “Ngày mai không đi đâu hết?”

Thẩm Hàm nắm tay. “Tôi sẽ không đi tập thể hình, ngày mai là ngày lễ.”

Dương Hi đi ra ngoài. “Nhà của tôi cũng có máy chơi game.”

“Vậy thì thế nào!” Thẩm Hàm bất động. “Nhà của tôi cũng có.”

Thân hình Dương Hi lắc lắc.

Thẩm Hàm còn đang tức giận. “Nhất định là hồ ly tinh ngực lớn câu dẫn Nhạc Nhạc đi rồi!” Quả thực đáng giận.

Đầu sỏ gây tội hắt hơi một cái, thuận tay rút một tờ khăn giấy ra.

Bạch Dực bưng một ly cà phê đá tiến vào. “Bị cảm sao?”

Nghiêm Khải lắc đầu, tiếp nhận cà phê uống một hơi. “Sao lại còn ở công ty, không phải nói đi họp hả?”

“Lập tức đi đây.” Bạch Dực nói. “Ngày mai nhà tôi nấu ăn, muốn đến ăn hay không?”

“Không cần, ngày mai có hẹn rồi.” Nghiêm Khải nói.

Ánh mắt Bạch Dực lập tức ý vị sâu xa. “Hẹn hò hả?”

Nghiêm Khải dở khóc dở cười. “Cậu suy nghĩ nhiều quá đó.”

Bạch Dực muốn hỏi tận gốc. “Anh—”

“Đi họp.” Nghiêm Khải ngắt lời hắn, rõ ràng không muốn tiếp tục cái đề tài này.

Bạch Dực đành phải thức thời câm miệng.

Loại sự tình này chẳng lẽ không phải rất bình thường sao, rốt cuộc có cái gì phải tránh né chứ.

Quả thực không nghĩ ra.

Buổi tối hôm đó, Nghiêm Khải cùng Phương Nhạc Cảnh cùng lúc mở máy tính ra, cùng làm một việc, đó là tra bản đồ.

Xuất phát từ việc không hề tín nhiệm năng lực nhận đường của Nghiêm Khải, Phương Nhạc Cảnh không chỉ vẽ đường trêи giấy, còn tải về hướng dẫn trêи điện thoại, thậm chí còn lưu số điện thoại nhà hàng, thật sự cam đoan sẽ không có bi kịch lang thang lần thứ hai nữa. Cho đến khi mọi việc xong xuôi, mới ôm một quyển sách nằm úp sấp trêи giường.

Bị giám đốc mời ăn cơm một mình, cái loại vinh quang này tôi cũng chẳng muốn có mà…

Suy nghĩ một chút đã thấy đau đầu.

Chín giờ sáng ngày hôm sau, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, Phương Nhạc Cảnh ôm chăn ở trêи giường cọ cọ, đầu tóc lộn xộn ngồi dậy. Cuối tuần không được ngủ hoặc làm biếng, quả thật rất thảm!

Đến chỗ hẹn vào thời gian ước định, Phương Nhạc Cảnh hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho Nghiêm Khải, kết quả không ai bắt máy.

Gọi lại một lần, vẫn không ai bắt máy.

Gọi một lần nữa, vẫn không ai nhận như cũ.

Phương Nhạc Cảnh nhíu mày, nhấn nút gọi lại lần nữa – làm gì có ai mời người khác ăn cơm như vậy, còn có thể không có thành ý hơn nữa được không?

Lần này điện thoại sau khi kêu vài tiếng, rốt cục đường giây cũng kết nối, giọng nói Nghiêm Khải biếng nhác khàn khàn. “Ai vậy?”

Lại còn hỏi lại nữa! Nghe giọng đối phương rõ ràng là vừa mới vừa bị đánh thức, Phương Nhạc Cảnh hung hăng nắm tay, loại người không có trách nhiệm này thật sự là khủng khϊế͙p͙.

Nghiêm Khải xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.

“Giám đốc Nghiêm.” Phương Nhạc Cảnh gằn từng tiếng. “Tôi đang ở dưới lầu nhà anh.” Giọng điệu ngược lại thực bình tĩnh, nhưng mà chỉ có người quen thuộc với cậu mới biết, sự bình tĩnh này rõ ràng là biểu hiện của sự tức giận.

Nghiêm Khải ngồi xuống nhíu mày suy nghĩ vài giây, cuối cùng nhớ đến lời nói ngày hôm qua, vì thế xốc chăn lên muốn xuống giường, lại cảm thấy cảnh vật trước mắt hoàn toàn biến thành màu đen.

“Giám đốc Nghiêm.” Thấy anh ta nửa ngày không nói lời nào, Phương Nhạc Cảnh đành phải lại gọi lại một câu, không phải là đang ngủ chứ!?

“Xin lỗi, hình như tôi có chút phát sốt.” Nghiêm Khải ngồi bên giường.

Phương Nhạc Cảnh: …

Cậu thật sự tin tưởng bát tự hai người không hợp!

“Cậu ở dưới lầu sao?” Nghiêm Khải hỏi.

“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh thực thức thời. “Nếu như vậy, tôi đi về trước, anh nghỉ ngơi cho tốt.”

Nghiêm Khải nói. “Có thể mua giúp tôi một bịch thuốc rồi mang lên không?”

Phương Nhạc Cảnh biểu tình cứng đờ, cảm thấy mình nhất định là nghe lầm.

“Toà A phòng 13.” Nghiêm Khải nói xong liền cúp điện thoại, vô cùng tà mị điên cuồng, hoàn toàn không để ý cấp dưới đang hỗn độn trong gió!

Phương Nhạc Cảnh đành phải chặn taxi lại, đau khổ chạy vào hiệu thuốc ở phố đối diện, rồi lại mang theo túi thuốc nhỏ đi vào khu nhà.

“Nhạc Nhạc!” Thẩm Hàm còn đang khóc trong điện thoại. “Thật sự không thể vứt bỏ hồ ly tinh sao?”

Tay Phương Nhạc Cảnh khẽ run, ấn lên chuông cửa màu bạc tròn trịa.

Năm phút đồng hồ sau, cửa phòng mới được mở ra. Nghiêm Khải mặc áo ngủ, tóc hỗn loạn, sắc mặt thực khó coi.

Phương Nhạc Cảnh vốn cũng không để ý nhiều trong lòng, chỉ nghĩ là đưa thuốc thật nhanh rồi đi, lúc này lại bị hoảng sợ, vươn tay thử thử độ ấm trêи trán anh ta. “Có nhiệt kế không?”

Nghiêm Khải lắc đầu.

“Phòng khám trong khu nhà ở đâu?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

Nghiêm Khải nghĩ nghĩ. “Không biết.”

Phương Nhạc Cảnh dở khóc dở cười, đây thật sự là nhà anh sao?

“Cảm ơn.” Môi Nghiêm Khải có chút tái nhợt khô nứt. “Bao nhiêu tiền, tôi trả cho cậu.”

“Như vậy không được, tôi đi xem trong khu nhà có bác sĩ hay không.” Phương Nhạc Cảnh đẩy anh ngồi xuống ghế sa lông. “Lập tức sẽ trở lại.”

“Không cần.” Nghiêm Khải lắc đầu. “Tôi uống thuốc là được rồi.”

Nhưng mà Phương Nhạc Cảnh hiển nhiên không định nghe theo anh, cũng không dám nghe theo, lấy chìa khoá cùng áo khoác nằm ở trêи bàn – nhìn qua có vẻ có chút nghiêm trọng, ngàn vạn lần không thể sốt quá mà trở nên ngu ngốc.

Toàn thân Nghiêm Khải đau nhức, hôn mê ngủ say trêи ghế sa lông, mơ mơ màng màng nghe được có người đang nói chuyện, lại hình như được nằm lên một đám mây mềm mại.

Không biết qua bao lâu, đại não cuối cùng khôi phục một ít thanh tỉnh, Nghiêm Khải nhíu mày ngồi dậy trêи giường, vươn tay xoa xao huyệt thái dương, mang dép lê muốn đi lấy nước, lại tựa hồ nghe thấy dưới lầu có tiếng vang nho nhỏ.

Phương Nhạc Cảnh cầm di động, ngồi xếp bằng trêи tấm thảm trong phòng khách, đang online cùng Thẩm Hàm đấu địa chủ.

Nghiêm Khải đi xuống lầu.

Phương Nhạc Cảnh đeo tai nghe, hơn nữa còn mở TV, bởi vậy cũng không có nghe thấy được tiếng bước chân phía sau, còn đang hết sức chuyên chú chơi xấu Thẩm Hàm.

“Cám ơn cậu.” Nghiêm Khải lại gần, muốn ngồi xổm xuống bên cạnh cậu.

“A!” Phương Nhạc Cảnh bị doạ sợ, từ trêи thảm nhảy bắn lên.

Cũng rất trùng hợp, Nghiêm Khải cố tình nghiêng đầu qua, vì thế hai người thảm thiết đụng vào nhau.

Nghiêm Khải thống khổ che cằm, lông mày gắt gao nhíu lại.

Kỳ thật Phương Nhạc Cảnh cũng bị đau, nhưng đầu dù sao vẫn cứng hơn cằm một chút, vì thế cậu nhanh chóng đỡ lấy Nghiêm Khải. “Anh không có việc gì chứ?”

Nghiêm Khải lắc đầu, rút khăn tay ra che miệng lại.

Nhìn vết máu loang lổ phía trêи, Phương Nhạc Cảnh váng đầu mắt hoa, trong đầu nhanh chóng hiện lên bốn chữ “Cắn lưỡi tự sát” màu đỏ to đùng.

Nghiêm Khải rót cho mình một ly nước đá súc miệng.

“Giám đốc Nghiêm…” Phương Nhạc Cảnh đứng ở cửa toilet, tay ngoan ngoãn rũ xuống, vẻ mặt nhận sai biểu tình nhu thuận.

“Là lỗi của tôi.” Nghiêm Khải thả cái ly xuống, lại rửa mặt, quay đầu nói, “Hôm nay cám ơn cậu.”

Phương Nhạc Cảnh dùng biểu tình chiến sĩ tuyên thệ nhìn anh.

Nghiêm Khải lại rút ra một tờ giấy khác, lần thứ hai bình tĩnh che miệng lại – dường như trong nhất thời máu sẽ không ngừng chảy được.

Phương Nhạc Cảnh nói. “Tôi lại đi mời bác sĩ một chuyến?”

Nghiêm Khải lắc đầu. “Bị rách môi mà thôi, một lát nữa là tốt rồi.”

Khăn tay lần thứ hai nhiễm đỏ máu tươi, Phương Nhạc Cảnh rất muốn đào hố chôn mình.

Nghiêm Khải ngược lại không để bụng, vẫn luôn ngồi trêи sa lông trong phòng khách, dùng một loại tư thế vô cùng ấn tượng mà che miệng.

Chuông cửa leng keng kêu rung, lúc mở ra là người giao hàng, Nghiêm Khải hỏi. “Cậu gọi hả?”

“Ừ.” Chưa có ăn cơm trưa, Phương Nhạc Cảnh đã có chút đói bụng.

Cùng một cảnh ngộ, Nghiêm Khải ngay cả bữa sáng còn chưa ăn so với cậu càng đói muốn xỉu hơn.

Tuy rằng chưa mở hộp ra, nhưng mùi thịt bò cộng với pho mát đã tràn ngập khắp phòng khách, Phương Nhạc Cảnh nói. “Đây là loại siêu cay.” Cho nên dù là bệnh cảm trong người hay bị thương trêи miệng, đều không thể ăn.

Nghiêm Khải bình tĩnh thu hồi ánh mắt, lại rút một tờ khăn giấy khác che miệng lại.

Bác sĩ trong khu nhà trong lúc gần đi có nói, Nghiêm Khải đại khái phải bảy tám giờ mới tỉnh lại, cho nên Phương Nhạc Cảnh chỉ gọi bữa chiều cho mình, nhưng bây giờ một mình ngồi ăn pizza cũng có chút kỳ quái, cho nên cậu đành phải nói. “Tôi nấu cho anh bát cháo nha?”

Nghiêm Khải nói. “Vẫn là mì đi.”

Phương Nhạc Cảnh 囧 囧, anh có thể tự giác hơn một chút được không, vì sao một chút khách khí cũng không có chứ.

Nghiêm Khải bổ sung. “Mì trứng gà cà chua.”

Phương Nhạc Cảnh: …

Trong tủ lạnh vô cùng sạch sẽ, có thể làm gương soi.

Nghiêm Khải che miệng đứng ở cửa phòng bếp.

Phương Nhạc Cảnh nhận mệnh ra ngoài mua thức ăn.

Nghiêm Khải đứng ở cửa sổ nhìn cậu, không tự giác liền có chút… muốn cười.

May mà nguyên liệu nấu mì trứng cà chua rất dễ mua, một giờ sau, Phương Nhạc Cảnh ở phòng khách ăn pizza nguội lạnh, Nghiêm Khải ngồi đối diện cậu, một hơi ăn luôn nửa tô mì nóng hổi.

Sau khi để đũa xuống, hai người đồng thời ợ một cái.

Nghiêm Khải lần thứ hai nói lời cảm ơn. “Hôm nay cảm ơn cậu.”

“Không cần khách khí.” Phương Nhạc Cảnh dọn rác rưởi sạch sẽ, chuẩn bị lúc ra về thuận tiện đem bỏ.

Nghiêm Khải nói. “Cuối tuần sau chúng ta lại ra ngoài ăn cơm đi.”

Tay Phương Nhạc Cảnh cứng đờ, nhanh chóng nói. “Tôi cảm thấy vẫn là không cần đâu.”

Nhưng Nghiêm Khải cũng rất kiên trì.

Phương Nhạc Cảnh rất muốn ứa nước mắt nắm chặt tay anh, chiến sĩ này, chẳng lẽ anh không biết là chúng ta vừa thấy mặt liền gặp chuyện không tốt?

Nghiêm Khải hỏi. “Cậu muốn về sớm một chút không?”

Sau đó ngoài cửa sổ liền vang lên một trận sấm sét, tựa hồ như muốn xé rách bầu trời.

Phương Nhạc Cảnh: …

Nghiêm Khải sửa miệng. “Cậu vẫn ở lại phòng khách đi.”

“Không cần, buổi tối tôi còn có hẹn.” Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng đứng lên.

Nghiêm Khải cũng không miễn cưỡng cậu. “Cậu lái xe sao?”

Phương Nhạc Cảnh lắc đầu. “Tôi bắt xe tới.”

“Loại thời tiết này sợ không bắt xe được.” Nghiêm Khải nhíu mày.

Phương Nhạc Cảnh ở trong lòng yên lặng nói, tôi đây cũng sẽ không đáp ứng ở nơi này!

Nghiêm Khải lấy chìa khoá xe từ dưới gầm bàn. “Đi xe của tôi về đi, gara dưới tầng hầm.”

Phương Nhạc Cảnh nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ đáp ứng, còn nói cảm ơn.

Nghiêm Khải cười cười. “Phải là tôi cảm ơn cậu, trêи đường chú ý an toàn, lát nữa mưa sẽ càng to đấy.”

Phương Nhạc Cảnh cầm cái chìa khóa chào tạm biệt, lúc đi ra không quên xách theo túi rác.

Xe thể thao màu đen chạy ra khỏi khu nhà, Nghiêm Khải vẫn luôn nhìn theo chăm chú cho đến khi ánh đèn xe cuối cùng biến mất, mới xoay người trở về phòng ngủ.

Vốn dĩ Phương Nhạc Cảnh tính ngày hôm sau lái xe đến trả, nhưng sáng sớm đã bị tiếng đập cửa đánh thức, là Thẩm Hàm ôm một túi đồ ăn vặt lớn trong ngực, khoan kɧօáϊ xông tới.

Phương Nhạc Cảnh nghẹn họng trân trối nhìn cậu ta. “Chúng ta là hẹn mười hai giờ trưa.”

Thẩm Hàm nghiêm túc nói. “Người trẻ tuổi phải ngủ sớm dậy sớm.”

Phương Nhạc Cảnh: …

Thẩm Hàm biểu tình thống khổ. “Anh hùng đến đi…”

Phương Nhạc Cảnh cầm đệm sô pha ném qua, quyết đoán về phòng tiếp tục ngủ.

Thẩm Hàm ngược lại không để bụng, trêи thực tế cậu ta đã sớm xem nơi này là nhà mình, mặc kệ nằm ngồi thế nào cũng thấy thoải mái! Bảy tám cái đệm dựa vây quanh người, miệng ngậm khoai tây chiên, bên cạnh là ly nước giải khát có ga, trong tay còn cầm điều khiển trò chơi, lúc này mới gọi là sống chứ!

Không có người đại diện lải nhải bên người, quả thật sung sướиɠ đến muốn bay lên!

“Giám đốc Nghiêm.” Phương Nhạc Cảnh ở trong phòng ngủ gọi điện. “Hôm nay tôi có chút việc, khả năng là đi không được.”

“Không sao.” Nghiêm Khải rất dễ nói chuyện. “Tôi cũng không cần dùng xe gấp.”

Phương Nhạc Cảnh nói. “Vậy sáng mai tôi trực tiếp chạy đến công ty nha?”

Nghiêm Khải nói. “Không thành vấn đề.” Sau đó lại bổ sung. “Tiện đường đến đón tôi đi luôn.”

Phương Nhạc Cảnh nhất thời một chút buồn ngủ cũng hoàn toàn không còn.

Cậu có thể làm như không nghe được câu nói vừa rồi không?

Đáp án đương nhiên là không thể, trêи thực tế không đợi cậu tìm lý do cự tuyệt, Nghiêm Khải cũng đã tắt điện thoại.

Nghe tiếng tít tít bên tai, Phương Nhạc Cảnh ngã lên giường giả chết.

Một cái phía nam một cái phía bắc, rốt cuộc là tiện đường chỗ nào hả…

Đừng tưởng rằng toàn bộ thế giới đều mù đường như anh!!

Ban đêm, Dương Hi mang theo rượu đỏ đến chào hỏi, thuần thục kéo cái kẹo que từ miệng Thẩm Hàm ra rồi ném vào sọt rác, mệnh lệnh nói. “Đứng qua một bên.”

Thẩm Hàm ngoan ngoãn tránh ra.

Dương Hi mở một cái túi to ra, từ một đống lộn xộn dưới đất mà chuẩn xác lôi ra đồ dùng của Thẩm Hàm, sau khi dọn dẹp xong lại nói lời cảm ơn với Phương Nhạc Cảnh, sau đó mang người đi ra cửa.

Thẩm Hàm lưu luyến quay đầu lại. “Cuối tuần lại gặp.”

Dương Hi xoa đầu cậu ta. “Hai ngày cuối tuần cậu đều có công tác.”

Thẩm Hàm lập tức tan nát cõi lòng mà.

Dương Hi không rung động, mặt không đổi sắc dẫn cậu ta vào thang máy.

Phương Nhạc Cảnh từ tận đáy lòng đồng tình với Thẩm Hàm một chút.

Người đại diện này nhìn qua, thật sự là phi thường, phi thường hung dữ.

Sắp sửa đi ngủ, Nghiêm Khải không quên nhắn tin, nhắc nhở cậu sáng mai tám giờ phải đến.

Phương Nhạc Cảnh nhìn chằm chằm màn hình di động hết năm phút đồng hồ, sau đó thực không cốt khi mà nhắn lại. “Được.”

Khoé miệng Nghiêm Khải cong cong, thả di động vào tủ đầu dường.

Xét đến việc sáng thứ hai rất dễ bị kẹt xe, Phương Nhạc Cảnh thở dài thở ngắn, đặt đồng hồ báo thức sáu giờ, nội tâm tràn ngập ai oán nồng đậm.

Không thể ngủ nướng thật sự mất mát của kiếp người.

Nhưng Nghiêm Khải hiển nhiên sẽ không quản cậu mất mát hay không mất mát, sáng ngày thứ hai vẫn đúng giờ rời cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phương Nhạc Cảnh đang đứng đợi, vì thế tâm tình rất tốt. “Chào buổi sáng.”

Phương Nhạc Cảnh ngáp.

Nghiêm Khải lần thứ hai cười ra tiếng.

Phương Nhạc Cảnh: …

Nhàm chán!

Xe đi vào đường cao tốc, tắc đường rất lâu. Bên trong xe có chút an tĩnh quá mức, Nghiêm Khải không nói lời nào, Phương Nhạc Cảnh cũng tìm không thấy đề tài chung, vì thế mở radio.

Chương trình giải trí đang đàm luận phim điện ảnh mới của Tô Nặc, thuận tiện nhắc đến một số thần tượng mới nổi gần đây, ngoại trừ Thẩm Hàm miễn cưỡng xuất hiện lúc cuối, còn lại cơ hồ đều xuất phát từ đối thủ cạnh tranh của giải trí Đông Hoàn. Phương Nhạc Cảnh thức thời thay đổi kênh quảng cáo – mới sáng sớm không cần chọc điên ông chủ!

Nghiêm Khải khẽ nhíu mày, vốn dĩ muốn bảo cậu mở về lại, sau khi nghe thấy nội dung quảng cáo lại thay đổi chủ ý, hỏi cậu. “Muốn ăn không?”

“Hả?” Phương Nhạc Cảnh nhất thời không kịp phản ứng.

Nghiêm Khải nhắc nhở. “Vừa nãy trong radio nhắc tới nhà hàng này, cuối tuần khai trương, muốn ăn hay không?”

Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng cự tuyệt. “Không muốn.”

Nghiêm Khải hỏi. “Có nghe rõ là chỗ nào không?”

Phương Nhạc Cảnh cứng đờ, vừa rồi cậu cái gì cũng không nghe được.

Nghiêm Khải bất mãn. “Vậy mà còn nói không muốn.”

Ngực Phương Nhạc Cảnh khó chịu.

Nghiêm Khải nói. “Quyết định vậy đi.”

Hai tay Phương Nhạc Cảnh nắm chặt tay lái, để tránh nhịn không được mà chụp đầu anh ta – nếu lần này gặp phải mưa bão sấm sét phát sốt, cho dù phải đi bán dạo dưới gầm cầu, tôi cũng nhất định phải từ chức!

Nghiêm Khải tựa vào ghế lái phụ, khẽ nhìn thoáng qua biểu tình phức tạp của cậu, tâm tình càng tốt.

Bởi vì đường đi không quen thuộc, hơn nữa còn kẹt xe, lúc hai người đến được công ty thì đã muộn một lúc lâu. Phương Nhạc Cảnh đỗ xe xong liền chạy đến văn phòng, chỉ thấy Dương Thiên cùng Hướng Tiểu Đông đi đến, vì thế có chút ngoài ý muốn. “Sao hai anh lại đến đây?”

“Đến bàn luận với giám đốc Bạch, thuận tiện mang một chút đồ ăn cho cậu.” Dương Thiên chỉa chỉa văn phòng. “Ở trêи bàn.”

Phương Nhạc Cảnh cười cười. “Cảm ơn.”

“Công tác thế nào?” Hướng Tiểu Đông hỏi cậu.

“Cũng không tệ lắm.” Phương Nhạc Cảnh tự giác không để mắt đến nghiệt duyên rúng động của mình và giám đốc. “Các anh lúc nào mới bàn xong? Giữa trưa cùng nhau đi ăn cơm đi.”

“Sợ là không có thời gian, phòng làm việc đang vội.” Dương Thiên lại hỏi. “Thứ bảy tuần này cậu có việc gì không, rãnh thì đến giúp anh một tay đi.”

“Giúp cái gì?” Đôi mắt Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng sáng lên.

Hướng Tiểu Đông bị hoảng sợ, nhắc nhở cậu. “Thù lao rất thấp, nội dung công việc cũng rất nhàm chán.” Cho nên cậu không cần một chút liền kϊƈɦ động nha, quần chúng sẽ cảm thấy áp lực đó.

“Không sao.” Phương Nhạc Cảnh biểu tình nghiêm túc. “Phải giúp đỡ cái gì em đều đáp ứng, không thù lao cũng không thành vấn đề.”

Hướng Tiểu Đông trong mắt nháy mắt tràn ngập lệ nóng, đã nói Nhạc Nhạc là tốt nhất!

Vì thế năm phút đồng hồ sau, Nghiêm Khải liền nhận được điện thoại của Phương Nhạc Cảnh, bảo là thứ bảy tạm thời có việc, không thể đi ăn cơm.

“Nếu không thì lúc khác đi.” Phương Nhạc Cảnh nói từ nội tâm, hết sức chân thành.

Nghiêm Khải nhíu mày. “Có chuyện gì?”

Việc tư cũng muốn hỏi, biết cái gì gọi là tôn trọng riêng tư nhân viên không? Phương Nhạc Cảnh ở trong lòng kháng nghị, sau đó thành thành thật thật nói. “Anh Đông phòng làm việc bảo thứ bảy chụp ảnh tạp chí ngoại cảnh, muốn tôi đi hỗ trợ.”

Nghiêm Khải trầm mặc không nói.

Phương Nhạc Cảnh cường điệu. “Tôi phải đi.” Dừng một chút lại bổ sung. “Đã thu tiền rồi.”

Nghiêm Khải rất muốn nói lão tử trả cho cậu gấp mười làn.

“Hẹn gặp lại!” Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó nhẹ nhàng thở ra thật sâu.

Nghiêm Khải đen mặt ngồi sau bàn công tác.

Trợ lý vốn muốn vào báo cáo công việc, vừa mới ló nửa đầu vào liền “vèo” một tiếng rụt trở về.

Ông chủ sáng sớm đã ăn thuốc nổ sao?

Quả thực đáng sợ.

Bạch Dực cầm văn kiện đi qua.

Trợ lý tốt bụng nhắc nhở. “Giám đốc Bạch, giám đốc Nghiêm hình như tâm tình không tốt lắm.”

Bạch Dực dừng bước lại.

Trợ lý nói. “Nếu việc không gấp, anh vẫn nên chờ một lát rồi vào.”

Bạch Dực quyết đoán xoay người đi vòng vèo.

Kết quả không đi vòng vèo thành công.

Nghiêm Khải từ cửa thủy tinh nhìn thấy bóng người hắn, trực tiếp kêu vào phân phó. “Gọi điện thoại cho Dương Thiên.”

“Được.” Bạch Dực gật đầu.

Nghiêm Khải nói. “Hỏi phòng quảng cáo cuối tuần có làm việc được hay không.”

“Được.” Bạch Dực không hiểu. “Anh có việc gì sao?”

Nghiêm Khải gật đầu. “Có.”

Nói cái đó và chưa nói thì có gì khác nhau? Bạch Dực âm thầm chửi thề, ra ngoài gọi điện cho Dương Thiên, năm phút đồng hồ sau trở về. “Cuối tuần này sợ là không được, phòng quảng cáo phải ra ngoài chụp ngoại cảnh hai ngày.”

Nghiêm Khải không nói một chữ, tiếp tục nhìn hắn.

Bạch Dực cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ, nghĩ nghĩ lại thăm dò. “Nếu không giúp anh xếp một ngày khác?”

Nghiêm Khải: …

Biểu tình này rõ ràng là bão sắp nổi, Bạch Dực quyết đoán xoay người. “Tôi đây đi nói cho Dương Thiên, cuối tuần cho dù có chuyện trọng đại cỡ trời nào cũng phải huỷ hết, để thời gian trống cho chúng ta.”

“Trở về!” Nghiêm Khải mặt không đổi sắc.

Bạch Dực trong lòng không ngừng kêu khổ, rốt cuộc là làm sao vậy?

Sau đó hắn chợt nghe Nghiêm Khải nhẹ nhàng bâng quơ nói. “Đi lấy cho tôi một bản lịch làm việc cuối tuần của phòng quảng cáo.”



Không thể trực tiếp nói cái này ngay từ đầu sao?

Còn tưởng rằng là chuyện lớn gì!

Giám đốc Bạch muốn hoá thân thành thú dữ.

Gần đây vì sao càng ngày càng kỳ quái, rốt cuộc còn phải như thế nào nữa đây!

Vài ngày sau đó, Phương Nhạc Cảnh vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ lại bị Nghiêm Khải nháo, nhưng mà sự thật ngược lại chứng minh cậu hơi lo lắng quá mức. Ít nhất vào tối thứ sáu trước khi tan tầm, cho dù là QQ hay di động đều thực an tĩnh, cũng không nhận được tin tức gì từ giám đốc.

Trong nháy mắt tiếng chuông tan làm vang lên, Phương Nhạc Cảnh cơ hồ muốn lệ nóng doanh tròng, trong lòng rất có cảm giác sung sướиɠ khi vượt ngục thành công! Tắt di động, ôm túi sách đi đến gara, dùng tốc độ nhanh nhất trở về nhà.

Không cần cùng bát tự nghiệp chướng ra ngoài ăn cơm, thực tốt quá!

Mà cậu không biết là, Nghiêm Khải lúc này cũng đang tựa vào trêи ghế sa lông, một tay bưng chén trà, một tay cầm bản hành trình làm việc của phòng quảng cáo ngày mai, tâm tình vô cùng tốt.

Cho nên nói, có một số việc, có vài người, cho dù muốn tránh cũng không thể tránh được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.