Từ thời khắc Phương Nhạc Cảnh xác định muốn diễn “Tâm Thứ”, Nghiêm Khải cũng thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh của Tề Thuỵ và Willy. Lần này đối phương bắt đầu tìm thuỷ quân quy mô lớn, tất nhiên truyền đến tai anh trước.
“Lại muốn làm cái gì đây?” Bạch Dực nhíu mày. “Có điều khẳng định không phải là chuyện gì tốt.”
“Theo dõi một chút nữa.” Nghiêm Khải nói. “Cho dù có động tĩnh gì, đều phải có hành động nhanh nhất.”
Tuy rằng không thể xác định trăm phần trăm, nhưng trong lòng hai người đều rõ ràng, lần này đối phương nhằm vào, tám chín phần là Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm.
“Tề Thuỵ từ khi debut đến giờ, làm loạn một lần liền nổi một lần.” Bạch Dực nói. “Phỏng chừng đã nghiện.”
“Nghệ sĩ trong giới này ai mà không tuyên truyền.” Nghiêm Khải nói. “Chẳng qua loạn quá, sẽ dễ dàng phản tác dụng.”
“Rõ ràng cũng có kỹ năng diễn xuất, đáng tiếc lại không theo con đường ngay thẳng, mỗi lần tuyên truyền đều dựa vào việc bôi nhọ đối thủ cạnh tranh.” Bạch Dực lắc đầu. “ Vẫn cứ dùng bàng môn tà đạo, sớm muộn hắn cũng sẽ gặp chuyện không may.”
“Yên lặng xem biến.” Nghiêm Khải nói. “Để xem lần này hắn muốn ép buộc ra cái dạng gì đã.”
Hôm sau sinh nhật của Tề Thuỵ, trêи mạng quả nhiên bắt đầu truyền ra tin tức, nói Ngô Huyên sở dĩ rời khỏi đoàn phim, là vì không chịu nổi Phương Nhạc Cảnh không ngừng gây rối, mới dẫn đến mâu thuẫn cuối cùng. Lời đồn đãi này xuất hiện đầu tiên trêи diễn đàn tin tức lớn nhất toàn quốc, sau đó nhanh chóng truyền ra với quy mô lớn. Tuy nói ngại mặt mũi Nghiêm Khải, mấy nhà truyền thông chủ chốt đều không có đưa tin, nhưng một ít tôm tép khác hiển nhiên sẽ không để ý gì cả, rất nhanh liền đăng tin, tất cả đều muốn cướp vị trí đầu tiên.
Sau lần ra mắt hoành tráng trước đây, những người hâm mộ đều ngồi xổm ngóng trông trang cá nhân trống rỗng của Phương Nhạc Cảnh, suy đoán lúc nào cậu mới có thể chính thức xuất hiện trước tầm nhìn công chúng, lại không nghĩ tới thế nhưng lại dùng phương thức như thế này.
Nguyên nhân Ngô Huyên rời khỏi đoàn phim “Tâm Thứ” lại bị đào ra một lần nữa, hơn nữa còn là bài nổi bật đầu trang. Vô số fan tràn vào trang cá nhân của Ngô Huyên, hỏi cô đến tột cùng là sao. Thừa dịp sóng gió này, những người tung tin lần đầu lại tiếp tục tung ra cú đánh thứ hai, nói chi tiết chuyện Phương Nhạc Cảnh trong đoàn phim đùa giỡn quấy rối người khác, ăn không nói có nhưng cẩn thận đầy logic, thậm chí còn xâu chuỗi thời gian, người ngoài nghề nhìn qua có thể tin tới 80%, hiển nhiên là câu chuyện được xây dựng theo kế hoạch tỉ mỉ lâu dài.
Vì thế dân mạng không rõ chân tướng nhất thời ồ lên, tin tức cơ hồ được lây lan truyền bá như là virus. Có người phản bác có người tin tưởng cũng có người nghi ngờ, cộng với rất nhiều fan và thuỷ quân khuấy động ở bên trong, trong thời gian một ngày ngắn ngủi, tất cả mọi người đều biết được. Hon nữa, các tin tức lộ ra cũng càng thêm hỗn tạp, phiên bản ùn ùn, càng khiến cho mọi người không biết làm sao. Nhưng tất cả đều là tin tức bất lợi cho Phương Nhạc Cảnh.
“Quả nhiên.” Tiểu Nguyệt thở dài, ngồi đối diện Ngô Huyên. “Mấy ngày hôm trước công ty đã nói những ngày này đại khái sẽ có sai lầm, thật sự là như vậy.”
“Đau đầu.” Ngô Huyên dùng chăn che đầu.
“Không phải em không đoán được ai ở sau chủ mưu chứ?” Tiểu Nguyệt kéo chăn xuống dưới. “Sớm đã nói tên họ Tề kia chẳng phải thứ gì tốt.”
Ngô Huyên cầm điện thoại ném qua một bên – mấy ngày nay trang chủ của cô cơ bản bị hai loại người chiếm cứ, một loại là nhắn nhủ mình đừng có yếu đuối khuất phục sắc lang, tổ chức họp báo truyền thông công bố chân tướng. Còn có một số người không biết có phải fan của Phương Nhạc Cảnh không, chạy tới mắng mình đang thừa cơ tuyên truyền, tóm lại đều là tin tức xem rồi chẳng vui nổi, liền đơn giản không xem.
“Chị đang nói chuyện với em.” Tiểu Nguyệt phất phất tay trước mặt cô. “Đừng ngơ ngẩn nữa.”
“Tin tức vừa tuôn ra em đã đoán được, em cũng không ngu.” Ngô Huyên nhìn cô. “Em chỉ là một người mẫu hạng ba, không đáng để người ta hắt xô nước bẩn lớn như vậy, huống hồ lần này mục tiêu của đối phương hiển nhiên là Nhạc Nhạc, khả năng lớn nhất cũng chỉ có Tề Thuỵ.”
“Vậy em chia tay sớm đi.” Tiểu Nguyệt nói. “Đừng dây dưa với nhau nữa.”
“Đợi một thời gian đã.” Ngô Huyên nói.
“Còn phải đợi một thời gian nữa sao?” Tiểu Nguyệt quả thực muốn khóc. “Hay là em cân nhắc lại một chút đi.”
“Không phải là trong lòng em không buông được.” Ngô Huyên nói. “Mà là em muốn biết hắn đến cùng còn làm ra chuyện gì, cũng không thể để bị lừa trắng như vậy được.”
Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng thở ra. “Vậy là tốt rồi.”
“Còn có một chuyện.” Ngô Huyên nói. “Em đã gởi tấm hình chị pts kia cho hắn.”
Tiểu Nguyệt:…
Lúc nào?!
“Trong tay nắm thóp được em, có khả năng hắn sẽ không kiêng nể gì mà đến uy hϊế͙p͙.” Ngô Huyên nói. “Lúc trước hắn luôn hỏi đòi, thật ra em cũng có cảm giác không đúng.”
Tiểu Nguyệt nói. “Cũng không phải là quá ngốc, chị còn sợ em thật lòng với hắn.”
Ngô Huyên rầu rĩ nói. “Lúc trước em thật sự thật lòng với hắn.”
“Thôi, qua rồi đừng nghĩ nữa.” Tiểu Nguyệt nói. “Chuyện này công ty sẽ ra mặt giải quyết, trước hết em đừng đăng tin gì, có biết chưa?”
Ngô Huyên gật đầu, ỉu xìu nằm lại giường.
Đoàn phim “Tâm Thứ” đang gắng chạy kịp tiến độ ở phim trường tất nhiên cũng biết chuyện này, Trình Ất nhất thời cũng méo mũi. “Cái gì thế này, quá mức thái quá đi.”
“Trước hết hãy lấy danh nghĩa đoàn phim thanh minh với bên ngoài.” Đạo diễn Trương nói. “Làm sáng tỏ sự thật một chút.”
“Được.” Trình Ất nhắc nhở. “Chẳng qua không chừng cũng không có tác dụng gì nhiều lắm đâu, dân mạng tám phần sẽ không tin. Hơn nữa chuyện này lại là có người cố ý phá rối sau lưng, sẽ không lắng xuống nhanh như vậy được.”
“Tôi biết, có điều cấp trêи luôn phải tỏ thái độ trước.” Đạo diễn Trương nói. “Nếu không càng biểu lộ chúng ta đang chột dạ.”
Trình Ất gật đầu, đi xuống tìm người phác thảo tin tức, dùng tốc độ nhanh nhất đăng lên.
“Nhạc Nhạc.” Trở lại khách sạn sau khi kết thúc công việc, Thẩm Hàm như cún con dính vào người cậu. “Mấy ngày nay đừng xem tin tức, rõ ràng là xe QQ hại cậu.”
“Tớ biết.” Phương Nhạc Cảnh bỏ iPad xuống. “Xem thử hướng đi của dư luận thôi, tớ sẽ không vì chút chuyện này mà tức giận.”
“Hơn nữa mỗi khi quay phim mới đều sẽ có người cố gắng tuyên truyền, phần lớn là gây rối nam nữ nhân vật chính.” Thẩm Hàm nói. “Loại chuyện này gặp lần đầu sẽ rất uất ức nghẹn họng, quen rồi sẽ ổn thôi.” Nghĩ nghĩ cậu lại bổ sung. “Giám đốc Nghiêm Khải nhất định sẽ giúp cậu!”
Nghe được tên của Nghiêm Khải, Phương Nhạc Cảnh theo bản năng hoảng sợ, thoắt quay đầu nhìn Thẩm Hàm, muốn xác định xem liệu cậu ta có nhìn ra cái gì không.
“Sao thế?” Thẩm Hàm chớp chớp mắt, cảm giác biểu tình cậu ấy sao lại… kỳ quái như vậy.
Có chút cảm giác như bị bắt gian tại giường.
“Khụ khụ.” Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh nói. “Không có gì.”
“Công ty đã bảo cậu tạm thời không nên phản ứng, cậu cũng đừng nghĩ gì, tóm lại cuối cùng nhất định sẽ được tẩy trắng, đừng sợ.” Thẩm Hàm hừ hừ. “Trước đây tớ cũng từng bị chơi một lần.”
“Cái gì?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Trước đây có người mới vào nghề, ở trong trường quay âm thầm nhắm vào tớ, còn tìm một số nhà truyền thông nhỏ viết tin tức, bảo tớ ức hϊế͙p͙ hắn ta.” Thẩm Hàm nói.
“Sau đó thì sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Sau đó hắn liền bị Dương Hi đánh một trận.” Thẩm Hàm nói. “Từ đó liền thành thật.”
Phương Nhạc Cảnh…
Còn tưởng là biện pháp cao cấp cỡ nào, thì ra lại nguyên thuỷ như vậy.
“Lúc trước biết được chuyện đó, tớ cho rằng hắn sẽ mượn chuyên này để gây sóng gió một lần nữa.” Thẩm Hàm nói. “Nhưng mà không biết vì sao hắn một chút động tĩnh cũng không có, còn chủ động đăng tin giải thích với tớ, bảo là khi truyền thông phỏng vấn có nói lời nói nhiều nghĩa, mới có thể dẫn đến hiểu lầm.”
Phương Nhạc Cảnh suy đoán. “Chắc bị đánh nên sợ rồi?”
“Có lẽ.” Thẩm Hàm cười he he. “Cho nên không cần lo lắng, nếu xe QQ lại cố ý gây phiền toái, chúng ta liền bụp hắn nằm sấp.”
Phương Nhạc Cảnh bật cười. “Ừa.”
Trong cao ốc giải trí Đông Hoàn, Nghiêm Khải và Bạch Dực sau khi kết thúc cuộc họp thường kỳ liền rời khỏi công ty, mang theo đội ngũ môi giới lái xe đến thẳng một tiệm cà phê ở ngoại thành. Jason đã đến trước hai người một bước, đi chung còn có Ngô Huyên và Tiểu Nguyệt, cùng với người đại diện của cô.
“Trêи đường hơi kẹt xe, xin lỗi.” Nghiêm Khải ngồi trêи sô pha. “Thế nào?”
“Trăm phần trăm xác định là Tề Thuỵ.” Jason nói. “Chẳng qua mục tiêu của hắn lần này không phải Ngô Huyên, mà là người của cậu, thuận tiện đánh bật hắn lên.”
“Tôi biết, nhưng vẫn cần cậu hỗ trợ.” Nghiêm Khải nói. Giới thời trang cùng giới giải trí vốn có nhiều liên kết, cậu hẳn đã nghe qua nhân phẩm của hắn.”
Jason gật đầu. “Chính xác, trong giới này không ai hoan nghênh loại người thường xuyên phá vỡ quy tắc như hắn.”
“Tôi phải làm gì?” Ngô Huyên hỏi.
Bạch Dực lôi một chồng văn kiện ra, giao vào tay cô. “Yên tâm đi, công ty sẽ ra mặt giải quyết hết thảy, cô và Nhạc Nhạc cũng sẽ không bởi vậy mà chịu ảnh hưởng.”
Vào ban đêm, Ngô Huyên nhận được điện thoại Tề Thuỵ, hỏi cô và Phương Nhạc Cảnh đến cùng là sao.
“Thời điểm tin tức được truyền ra, em đã nói với anh rồi mà.” Ngô Huyên tắt âm TV. “Còn phải giải thích thế nào nữa.”
“Thật sự là báo chí viết bậy?” Trong giọng Tề Thuỵ có chút bạo phát. “Viết bậy sẽ viết được quá trình chi tiết như thế sao?”
“Anh không tin em cũng không có biện pháp.” Ngô Huyên nói. “Mấy tờ báo nhỏ nhảm nhí kia từng viết chuyện anh được nhiều phú bà bao dưỡng, em đã đặt câu hỏi với anh chưa?”
Tiểu Nguyệt yên lặng giơ ngón tay cái lên với cô.
Tề Thuỵ có chút tức ngực. “Mẹ nó, cái đó em cũng tin sao?”
“Đúng vậy.” Ngô Huyên bình tĩnh nói. “Đầu có vấn đề mới có thể tin.”
Tề Thuỵ:..
“Nói chuyện đi chứ.” Ngô Huyên chậm rì rì thúc giục.
“Ông đây sẽ không đơn giản nuốt trôi cục tức này.” Giọng điệu Tề Thuỵ ngoan độc.
“Này, em đã nói… Alo?” Ngô Huyên xem xem di động, sau đó buông tay với Tiểu Nguyệt. “Tắt rồi.”
“Phỏng chừng đã ghi âm lại, để thật sự chứng minh hắn vì vậy mà tức giận.” Tiểu Nguyệt nói. “Có điều giữa chừng có nhắc tới việc hắn được phú bà bao dưỡng, cho dù tương lai hắn muốn truyền bản ghi âm này ra, tất nhiên phải qua công đoạn cắt ghép, độ tin tưởng có thể sẽ không cao.”
“Cùng lắm thì thừa nhận em đã từng hẹn hò với hắn, ai mà chẳng từng yêu một hai người xấu.” Ngô Huyên cắn một miếng táo. “Tỉnh ngộ đúng lúc là tốt rồi.”
“Sao chị có cảm giác em đã kiên cường hơn trước rất nhiều.” Tiểu Nguyệt có chút buồn bực.
“Đối phó với đàn ông xấu đương nhiên phải cứng rắn.” Ngô Huyên nói. “Với bạn bè mới có thể mơ màng.”
“Cái này đúng rồi.” Tiểu Nguyệt vỗ vỗ đầu cô. “Yên tâm, vụ này qua đi, chị tìm cho em một người tốt hơn, cam đoan mạnh hơn so với chiếc xe cũ rích kia.”