Sở Gia Huynh Đệ

Chương 5: Chương 5




“Ca, như vậy thoải mái không?”

“Thoải mái… Thật thoải mái… A a… Ngọc nhi… Ngọc nhi…”

“Vậy còn nơi này? Nơi này cũng thoải mái sao?”

“Thoải mái… Nơi này cũng thật thoải mái… Thoải mái muốn chết a… Ngọc nhi… Ca ca cầu ngươi… Nhanh tiến vào có được không… Ca ca muốn ma…”

“Ca, ngươi đừng vội, hôm nay ta muốn từ từ đến a.”

“Ô… Ngọc nhi thật xấu… Ngươi hôm nay tại sao muốn hành hạ ca ca như vậy? Ngọc nhi tức giận ca ca sao?”

“Tức giận? Tại sao ta tức giận? Chẳng lẽ ca ca làm chuyện gì có lỗi với ta sao?”

“Hả? Không… Không có a, ca ca có thể nào làm chuyện gì có lỗi với Ngọc nhi chứ. Ngọc nhi suy nghĩ nhiều quá, hắc hắc.”

“Thật sự không có? Ngươi biết ta ghét nhất bị ca ca gạt.”

“Không có không có, thật sự không có.”

“Thật sự? Vậy là tốt rồi… Ai u — ”

“Ngọc nhi, như thế nào rồi? Ngươi như thế nào rồi?”

“Ta đột nhiên cảm giác buồn ngủ quá nga, ca ca, ngủ ngon.”

“Hả? Nhưng là Ngọc nhi, ca ca ta — ”

“Ca ca, ta hôm nay làm cả ngày rồi thật sự không còn khí lực nữa, xin lỗi, ta không thể thỏa mãn ngươi rồi… Ta… Ta xin lỗi ca ca…”

“Không không, Ngọc nhi đừng nói vậy, là ca ca không tốt, ca ca không nghĩ tới điểm ấy. Chúng ta hôm nay đừng làm, Ngọc nhi ôm ca ca là được rồi rồi.”

“Xin lỗi a, ca ca, ta chỉ sợ ta cũng không thể ôm ngươi rồi, hôm nay mang thật nhiều đồ vật, tay ta đang rất nhức, ngay cả chạm một chút đều đã đau đớn đây…”

“Hả? Tại sao có thể như vậy? Là người nào thiên sát hỗn đản có dũng khí ngược đãi Ngọc nhi của ta như vậy!? Ta ngày mai liền xào hắn thành cá mực, sẽ đem hắn nướng thành cá mực khô, đóng gói bán ra nước ngoài!”

“Ca, ngươi nếu như dám can thiệp công tác của ta, ta liền cả đời không nói chuyện với ngươi.”

“Được rồi được rồi, ca ca chỉ là nói một chút thôi, Ngọc nhi đừng nóng giận. Vậy ngươi nhanh nghỉ ngơi đi, ca ca không làm ồn ngươi.”

“Hảo, vậy ca ca cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

Con koala không có cây bạch đàn để ôm, làm sao ngủ được?

Đệ đệ yêu thương ngủ sát bên cạnh nhưng không thể ôm vào ngủ, thống khổ chỉ có thể nhìn nhưng lại không thể ăn làm cho vẻ mặt của Tổng tài Doanh nghiệp Sở thị luôn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa một trận ai oán, hạ thân một trụ giơ lên trời, cả người một đêm mất ngủ…

“Mẹ, là mẹ? Cha đâu? Không phải cha muốn ta ra sao?” Vội vã bước vào một câu lạc bộ tư nhân sát vách công ty, đến chỗ ngồi chỉ thấy một vị phụ nhân xinh đẹp, Sở Thận Chi trong lòng lập tức dậy lên bất an.

“Oh, cha ngươi tạm thời có việc, bảo ta đến nơi hẹn. Hắn không báo cho ngươi sao?” Lâm Bình Bình vô tội mà nháy mắt mấy cái, lộ ra vẻ mặt bất ngờ.

“Mẹ, đủ rồi? Mẹ hôm nay có dũng khí dùng danh nghĩa của cha hẹn ta ra, có phải lại muốn giúp ta tương thân (xem mắt)? Ta đã nói nhiều rồi, ta tuyệt đối không có khả năng đáp ứng! Huống chi loại sự tình này vạn nhất Ngọc nhi biết, mẹ chẳng phải là hại chết ta sao?”

Vài ngày không ngủ đủ giấc, Sở Thận Chi một bụng hỏa nhiệt khẩu khí hung ác mà nói.

Mấy ngày nay không biết Ngọc nhi công việc thật sự nhiều hay là có nguyên nhân khác, mỗi lần theo hắn làm được một nửa liền hô mệt, tiếp theo lại tự mình đi ngủ, hại hắn vừa đau lòng vừa buồn bực, đã mấy ngày trăn trở, khó ngủ cả đêm rồi. Mẹ hết lần này tới lần khác gây sự vừa vặn lại vào lúc này đến phá rối, cũng khó trách hắn cho nàng chứng kiến sắc mặt không tốt.

“Thận Chi, ngươi là trưởng tử Sở gia chúng ta, vừa là người cầm lái Doanh nghiệp Sở thị, ngươi đã hai mươi bảy tuổi, cũng vừa đến tuổi kết hôn rồi, cả gia tộc cũng quan tâm hôn sự của ngươi, nhưng ngươi lại mãi vẫn không có đối tượng, điều này sao có thể trách trưởng bối chúng ta vì ngươi tương thân đây?”

“Mẹ, mẹ biết rõ ta đã có đối tượng rồi, ngươi biết rõ trái tim của ta từ rất lâu trước kia đã thuộc về một người, tại sao bây giờ còn muốn bức ta như vậy?”

“Thận Chi, không phải mẹ đang ép ngươi. Cảm tình ngươi đối với Ngọc nhi ta cùng bà bà đều biết, cũng đều có thể giải thích được, này hết thảy chỉ có thể nói là mệnh, chúng ta mặc dù bất đắc dĩ, nhưng không có biện pháp ngăn cản ngươi, bởi vì chúng ta biết ngươi không có đệ đệ ngươi là sống không nổi nhưng ngươi cũng đừng quên, cha ngươi còn không biết chuyện này, huống chi miệng đời đáng sợ, chuyện tình các ngươi quá mức kinh thế hãi tục, ngươi cho dù không suy nghĩ cho mình, cũng nghĩ cho ý định của đệ đệ ngươi. Mẹ cân nhắc kỹ an bài chuẩn bị tương thân cho ngươi chỉ là muốn dời đi tiêu điểm, khiến mọi người lấy bát quái để nói, tai tiếng (scandal) như vậy đối với ngươi cùng Thiên Ngọc chỉ có lợi không có hại, ngươi biết không?”

“Mẹ, xin lỗi, ta biết mẹ dụng tâm lương khổ. Ta trước kia cũng từng nghĩ tới muốn lợi dụng tai tiếng để bảo vệ Ngọc nhi, nhưng lần nọ Ngọc nhi phát hiện sau đó tức giận phi thường, ta đồng ý với hắn không bao giờ làm ra loại sự tình này nữa.”

“Đệ đệ ngươi tuổi còn nhỏ không biết thế sự hiểm ác, chẳng lẽ ngươi cũng như thế sao? Nghe mẹ nói, phối hợp tương thân thật tốt, cho cha ngươi cùng người khác trong gia tộc một cái công đạo, như vậy cuộc sống mọi người mới có thể dễ chịu. Oh, cô gái kia tới, ngươi cũng đừng đem người ta đuổi chạy a.” Lâm Bình Bình lộ ra một nụ cười sáng lạn, chính hướng một người đi tới bọn họ, đối nữ tử quần áo thanh nhã phất phất tay, “Đình Đình, nơi này.”

“Chào dì.” Nữ tử trên mặt mang theo nụ cười tự tin, nhẹ nhàng gật đầu.

“Đến, ngồi chỗ này. Thận Chi, vị này chính là Tống Đình Đình tiểu thư, là con gái một của Tống bá bá ngươi, mới từ Anh quốc du học trở về, học kinh tế tài chính giống với ngươi, các ngươi nhất định có nhiều đề tài để nói, có thể hảo hảo luận bàn.”

“Dì, dì đừng nói như vậy, ta chỉ mới là một cô nhóc non nớt mới ra xã hội nào có tư cách gì có thể theo kỳ tài thương nghiệp như Sở đại ca luận bàn a, dì cũng quá đề cao ta rồi.”

“Ha hả, Đình Đình cũng quá khách khí, ai chẳng biết ngươi vốn là học sinh giỏi của Cambridge, cũng là người nối nghiệp tương lai của công ty nhà các ngươi, năng lực mạnh mẽ, nói không chừng tương lai Thận Chi chúng ta còn muốn theo ngươi thỉnh giáo đây, ngươi thấy nói có đúng không, Thận Chi?”

“Uh.” Mặt không chút thay đổi mà lên tiếng, Sở Thận Chi mặc dù cố đáp ứng mẹ không đem lần tương thân này làm cho đổ vỡ, nhưng cũng đừng mơ tưởng muốn hắn lãng phí tâm thần, giả dối mà hiện khuôn mặt tươi cười chống đỡ.

“Sở đại ca, ta nhiều năm không về nước rồi, cũng rất nhiều địa phương không quen thuộc, ngươi cuối tuần này có thể mang ta ra ngoài một chút được không?”

Không phải không nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của đối phương, nhưng Tống Đình Đình từ cái nhìn đầu tiên đã bị nam tử tuấn mỹ dị thường này hấp dẫn. Chính mình vốn là một cô gái tính cách hiện đại trải qua giáo dục đại học, chỉ cần xem chuẩn mục tiêu, nhất định sẽ dũng cảm hướng thẳng phía trước, có thể nào sẽ vì một lưu tâm nho nhỏ trước mắt này ngăn trở đây.

“Hảo a hảo a, Đài Loan mấy năm này quả thật biến hóa rất nhiều, Thận Chi, ngươi cần phải mang Đình Đình hảo hảo đi chơi vui vẻ.”

“Xin lỗi, ta bề bộn nhiều việc, không rảnh mẹ, mẹ cả ngày ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì, sao mẹ không chiêu đãi người ta đi chơi a?”

“Ngươi đứa nhỏ này, nói cái gì, ngươi –” mới nói đến một nửa, Lâm Bình Bình lại dường như đột nhiên thấy cái gì rất kinh khủng, vẻ mặt hoảng sợ.

“Dì, dì như thế nào rồi?”

“Đúng vậy, mẹ, mẹ làm sao vậy? Nhìn thấy quỷ rồi?” Sở Thận Chi đùa cợt mà cười cười.

“Thận Chi… Đối với ngươi mà nói, người kia có thể so với… So với quỷ còn đáng sợ hơn…”

Sở Thận Chi nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, tươi cười nhất thời cứng lại trên mặt, “Mẹ, mẹ… Mẹ đừng nói cho ta là… Là Ngọc… Ngọc nhi…”

Lâm Bình Bình chính là cho hắn một cái nhìn đồng tình đứa kế tử đáng thương, “Đúng là hắn… Hắn đang từ sau lưng ngươi đi tới…”

“Trời ạ, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Mẹ, đều là tại mẹ! Mẹ hại chết ta rồi!” Thân thể cứng ngắc mà ngồi ở trên ghế, động cũng không dám động một chút, Sở Thận Chi đã sợ đến không làm chủ được tinh thần, ngay cả dũng khí đứng dậy đào tẩu cũng không có.

“Ta như thế nào biết tên tiểu tử thúi kia tin tức nhạy bén như vậy a? Thận Chi, ngươi đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ ngươi, ta cũng không tin tên tiểu tử kia có dũng khí hành hạ ngươi?”

Mẹ, mẹ thật ngốc! Ngọc nhi có mười vạn tám ngàn loại phương pháp có thể đem ta chỉnh đến chết đi sống lại, mẹ có biết hay không? Dầu Ngọc nhi là con ruột của mẹ, mẹ mặc nhiên lại không rõ năng lực của hắn? Sở Thận Chi thật là khổ đến nói không nên lời. Xem ra mấy ngày nay Ngọc nhi không chịu ôm mình ngủ, nhất định đã sớm nghe tin hắn đi xem mắt rồi, tâm can nghĩ đến bảo bối hắn tính nết luôn luôn bất định, trong tâm Sở Thận Chi bất an cùng sợ hãi liền sâu thêm một tầng.

“Mẹ, chuyện ca ca tương thân trọng yếu như vậy như thế nào không cho ta biết đây? Ta tốt xấu cũng là một phần tử của Sở gia.” Hoàn toàn không thèm chú ý đến ánh mắt cầu xin tha thứ của ca ca, thiếu niên cười ngọt ngào, đặt mông an vị bên cạnh Sở Thận Chi.

“Tin tức tiểu tử ngươi cũng thật nhạy bén ma, như thế nào biết chúng ta ở chỗ này?” Lâm Bình Bình vừa nhìn thấy đứa con mình tính cách cổ quái từ nhỏ đến lớn khiến nàng phát bực, mà đầu bắt đầu đau nhức lên.

“Ta chỉ vốn là gọi điện thoại thuận miệng hỏi một chút ca ca ở nơi nào, Vương thư ký cái gì cũng nói cho ta biết rồi a.”

Vương Gia Vĩ, ngươi cái miệng rộng siêu cấp! Người gian thần bán chủ cầu vinh! Trở về xem ta xử lý ngươi như thế nào!

Trong lòng âm thầm ân cần thăm hỏi thập bát đại Vương gia của hắn, trái ngược trên mặt Sở Thận Chi lại hiện lên nụ cười sung sướng, khẩu khí nhẹ khoái mà nói, “Ngọc nhi, ngươi hiểu lầm rồi, ca ca sao có thể tương thân ở đây? Chuyện là như thế này, ta cùng mẹ đi uống cà phê, đúng lúc gặp con gái của Tống bá bá, mẹ liền nhiệt tình bắt chuyện cùng người ta tâm sự, ta là kiên quyết phản đối rồi, nhưng mẹ lại tra hô cũng biết cá tính ngươi, nàng kiên trì nhất định phải làm như vậy, ta cũng không có biện pháp. Chuyện này hoàn toàn không phải chủ ý của ta, Ngọc nhi muốn trách thì trách mẹ, ngàn vạn lần không thể oan uổng ca ca oh.” Hoàn toàn đã quên hắn vừa mới trong lòng mắng người khác bán chủ cầu vinh, Sở Thận Chi đối với cử chỉ chính mình bán “mẫu” cầu vinh lại không hề có cảm giác tội ác, một bộ dáng điều đó là đương nhiên.

“Kỳ quái, ca ca, ta tại sao muốn trách mẹ đây? Tương thân vốn là chuyện tốt a, có cái gì không chịu thừa nhận. Bản thân ta cảm giác được vị tiểu thư này lớn lên rất đẹp, cùng ca ca rất xứng đôi đây. Tống tiểu thư chào ngươi, ta là tiểu thiếu gia của Sở gia, xin chỉ giáo nhiều.” Sở Thiên Ngọc trên mặt lại phết lên nụ cười ngọt như ong mật, nhưng Sở Thận Chi lẫn Lâm Bình Bình từ nhỏ nhìn hắn lớn lên ở một bên lại một thân nổi da gà, trong lòng hô to không ổn.

“Ha hả, Sở tiên sinh quá khách khí, ta mới mời ngươi chỉ giáo nhiều đây.” Không có người phụ nữ nào được khen xinh đẹp lại mất hứng, Tống Đình Đình xem tiểu thiếu gia này nghe đồn nhất nhất được sủng ái trong Sở gia lại khó ứng phó nhất sao đối với mình mới gặp đã như quen biết thân thiết, trong lòng đối với phần thắng gả vào Sở gia đã nắm chắc nhiều phần.

“Được rồi, ca ca, ta vừa tới gặp Âu Dương đại ca cùng Nai Con nhà hắn, hắn cho ta một đồ vật…” Hướng tay vẫy vẫy xa xa, một người bồi bàn lập tức bước nhanh đưa lên một cái hộp lớn màu phấn hồng. Cho hắn tiền boa hậu hĩnh, đợi sau khi bồi bàn rời đi, Sở Thiên Ngọc chuyển hướng qua vẻ mặt nghi hoặc của ca ca, cười càng ngọt, “Hắn nói đây là ngươi đặt trước gì đó, bày ta đưa cho ngươi, ngươi xem có phải cái này không?”

“Hả? Ta… Ta –” Sở Thận Chi vừa định há mồm phủ nhận không có đặt trước ai bất kỳ đồ vật gì, lại bị ngữ khí hưng phấn của đệ đệ mình cắt đứt —

“Oa, ca ca, ngươi thật hảo tinh mắt oh, khẳng định này vốn là hàng cao cấp nhập khẩu a? So với cái màu đỏ lần trước ngươi mặc đảm bảo tốt hơn nhiều, lần trước không phải ngươi oán giận cái chất liệu mặc kia thật cứng lại không vừa người, mặc vào không thoải mái sao? Ta xem lần đưa tới này ngươi mặc vào nhất định rất đẹp, xem lôi tơ tằm này, thật đẹp a! Mẹ, Tống tiểu thư, các ngươi cũng giúp xem một chút, ta đoán đây vốn là hàng cao cấp nhất của nước Pháp tới, các ngươi nói ta đoán đúng hay sai?” Ca thán không thôi mà cầm lấy bộ nội y màu đen toàn bằng lôi tơ tằm trong suốt kiểu cung đình cùng một đôi tất chân nguyên bộ màu đen, Sở Thiên Ngọc đắc ý hướng Lâm Bình Bình cùng Tống Đình Đình đã trợn mắt há hốc mồm.

“Sở tiên sinh, ta… Ta có nghe lầm không? Ngươi… Ngươi nói đây là thứ ca ca ngươi muốn mặc?” Tống Đình Đình sắc mặt đã bắt đầu phát xanh, trong đầu bắt đầu hiện lên bộ dáng một đại nam nhân mặc bộ nội y trong suốt gợi cảm.

“Hả? Ngươi không biết ca ca ta có tính thích mặc thời trang nữ sao?” Sở Thiên Ngọc trưng vẻ mặt kinh ngạc, “Mẹ, ca ca, các ngươi cũng không được rồi, như thế nào có thể đối với chị dâu tương lai của ta lại giấu diếm chuyện trọng yếu như vậy đây?”

Vẻ mặt đầy lòng căm phẫn của Sở Thiên Ngọc chuyển hướng Sở Thận Chi vẻ mặt đã sớm nổi những lằn đen nói, “Ca, trong khi là vợ chồng cái cần nói nhất là tín nhiệm, ngươi hắn không nên giấu diếm đối phương bất cứ chuyện gì mới đúng, ta tin tưởng ngươi chỉ cần chân thành nói ra sự thật, đối phương nhất định có thể tiếp nhận huống chi Tống tiểu thư tri thư đạt lễ như vậy, nết người lại tốt bụng thật là nữ tính càng lại tuyệt sẽ không vì đam mê nho nhỏ này của ngươi mà bài xích đâu, ngươi thấy có đúng không? Tống tiểu thư…”

“Ta… Ta…”

Một Tống Đình Đình luôn tự nhận mình có mắt xem người vô cùng kỳ chuẩn, đời này thật đúng là khó chấp nhận có lúc nhìn sai, “Này… Đó là một ham thích, ta không đáng suy xét. Xin… Xin lỗi, ta nghĩ ta còn có chuyện trọng yếu muốn làm, ta xin lỗi trước không tiếp được.” Vội vã đứng dậy rồi chào, Tống Đình Đình miễn cưỡng đè nén xúc động cất bước chạy như điên xuống, giả bộ mạnh mẽ trấn định mà bước nhanh rời đi.

Có thể đoán trước tất cả danh môn thục nữ toàn bộ Đài Loan hôm nay cũng sẽ biết Tổng tài Doanh nghiệp Sở thị vốn là một biến thái siêu cấp thích mặc trang phục nữ, Lâm Bình Bình quả thực sắp bị chọc giận đến bùng nổ rồi! “Sở Thiên Ngọc! Ngươi điên rồi! Cho dù ngươi muốn tuyệt lộ tương thân của ca ca ngươi cũng không nhất định dùng loại chiêu tổn hại này? Mặt mũi Sở gia chúng ta thật sự là bị ngươi ném đi hết!”

“Kỳ quái, mẹ như thế nào lại mắng ta đây? Có hứng thú mặc nữ trang chính là ca ca cũng không phải ta, ném thể diện Sở gia chúng ta cũng có thể là hắn không phải ta mới đúng, ngươi nói đúng không, ca ca?”

Mặc dù sớm xấu hổ tới cực điểm, nhưng Sở Thận Chi vẫn nghĩ thầm lấy lòng đệ đệ – nghe vậy chỉ có liều mạng gật đầu.

“Hừ, giảm bớt cho ta đi! Từ nhỏ ngươi nói một, ca ngươi tuyệt không dám nói hai, ngươi nói quạ đen là vàng oanh, ca ngươi còn nói được chim này hót thật dễ nghe, trắng đen chẳng phân biệt được, chuyện mở to mắt nói dối ta thấy cũng không ít, ngươi tưởng hù được mẹ già ngươi!”

“Lão thái bà mẹ còn có ruột gan ở bên cạnh mắng đông mắng tây, chuyện ca ca hôm nay tương thân cũng không phải một tay mẹ gây ra a, ta không tìm mẹ tính sổ đã tốt rồi, mẹ còn dám xấu xa cáo trạng trước!” Sở Thiên Ngọc nói mà lửa giận không kém, chỉ còn thiếu đập bàn tức giận mắng.

“Ngọc nhi, ngươi đừng giận mẹ kế, mẹ cũng là muốn tốt cho chúng ta a.” Sở Thận Chi xem Lâm Bình Bình bị mắng đến thối đầu, vội vàng đi ra giảng hòa.

“Ngươi câm miệng cho ta! Chính ngươi cũng tự thân khó bảo toàn rồi, còn có an nhàn thoải mái giúp người khác cầu tình, xem ta trở về xử lý ngươi như thế nào!”

Sở Thận Chi nghĩ đến bảo bối đệ đệ không biết muốn “xử lý” mình sao, so với tâm lý không biết là sợ hãi hay là hưng phấn, trái lại không thể làm gì khác hơn là câm miệng trốn qua một bên.

“Tiểu hài tử chết tiệt ngươi! Ngươi gọi người nào lão thái bà hả? Ngươi sống không yên rồi? Lão nương hôm nay nhất định phải thay liệt tổ liệt tông Sở gia ta hảo hảo giáo huấn ngươi!”

Sở Thận Chi cứ như vậy trơ mắt mà nhìn mẫu tử đại chiến trình diễn bi thảm náo nhiệt kịch về luân lí người xưa một hồi…

“Cởi hết toàn bộ quần áo cho ta!” Từ một thông đạo bí mật tiến vào sát phòng làm việc Tổng tài chỉ có người Sở gia mới biết được, Sở Thiên Ngọc lập tức một tay đem ca ca ném lên ghế sa lon.

“Có vấn đề gì a, bánh ngọt (giống với sweetie hay tương tự).” Sở Thận Chi sử dụng kỹ xảo cởi quần áo so với cô gái nhảy thoát y càng cao tay hơn, tư thái uyển chuyển mà tháo gỡ hết những thứ che chắn trên người, hướng Ngọc nhi cười mị hoặc.

“Hừm, ngươi cho rằng chỉ có như vậy là xong sao? Lấy mấy thứ bên trong mặc vào cho ta!” Chỉ chỉ trong hộp quần áo, Sở Thiên Ngọc lạnh lùng nói.

“Cái gì!? Ngọc nhi, ca ca mặc dù lớn lên so với nữ nhân khắp thiên hạ còn xinh đẹp vạn phần (tự kỷ =))), nhưng dù sao vẫn đường đường là một nam tử hán, ngươi có thể nào lại muốn ta mặc cái loại quần áo biểu diễn của đàn bà này? Ta tuyệt đối không mặc!”

“Có thể không mặc a, nếu vậy thì ta đi ra ngoài!”

“Ô… Ngọc nhi khi dễ ta…”

“Hảo, không muốn mặc cũng được, chúng ta có thể dùng phương pháp khi Âu Dương đại ca phát hiện Nai Con nhà hắn lén đi coi mắt để xử phạt.”

“Hảo hảo, hay chúng ta dùng cái phương pháp kia đi, dù sao ta chết cũng không mặc thứ đồ kia.” Sở Thận Chi nhận thấy, so với xử phạt mặc nội y phụ nữ thì không còn thứ kinh khủng hơn.

“Hảo a, là ngươi nói, ngươi cũng đừng hối hận.” Cầm lấy điện thoại di động đẩy lên rồi gọi, Sở Thiên Ngọc tà tà cười.

“Chân Chân sao? Ta là Sở Thiên Ngọc, bây giờ nơi này ta thiếu một 3P, cô tới hay không?”

Không đợi đối phương có bất cứ hưởng ứng, Sở Thận Chi kích động một tay đoạt lấy điện thoại di động của đệ đệ rồi ngã trên đất hung hăng mà giẫy giẫy hai chân! “Cái gì chân chân, giả giả, ác tâm! Ô… Ngọc nhi, ca ca không cho phép ngươi tìm phụ nữ!”

Nhìn mỹ nam tử khóc rả rích, lê hoa đái lệ, Sở Thiên Ngọc hoàn toàn không động đậy, “Ca ca kích động như vậy làm chi!? Ngươi không phải muốn dùng phương pháp xử phạt của Âu Dương đại ca sao? Hắn lúc đầu chính là phạt Nai Con nhìn hắn cùng phụ nữ biểu diễn hoạt xuân cung ở trước mặt hắn a.”

“Hoạt xuân cung? A Đức chết tiệt! Biến thái chết tiệt! Ngay cả chuyện thất đức như vậy hắn cũng nghĩ ra, ta muốn đoạn tuyệt hết thảy quan hệ với hắn!” Hắn Sở Thận Chi kiếp trước rốt cuộc là tạo nghiệt gì a? Tuyệt thế hảo thanh niên như hắn giữ mình trong sạch, đạo đức tốt như vậy, như thế nào bạn bè bên người không phải là cái loại sao chổi Diệp Phương Diêu, thì cũng là loại đại biến thái như Âu Dương Đạo Đức?

“Bớt sàm ngôn đi! Ngươi mặc hay là không mặc?”

“Ô… Ca ca mặc là được mà… Ngọc nhi, ngươi có thể xoay người sang chỗ khác không…”

“Sách, yêu tinh ngươi cũng thẹn thùng a?” Mặc dù trong miệng trêu chọc, nhưng Sở Thiên Ngọc lại theo lời xoay người sang chỗ khác.

“Xong chưa a? Mặc quần áo cũng lâu như vậy sao?” Sau khi đợi gần 10 phút, kiên nhẫn của Sở Thiên Ngọc rốt cục dùng xong hết.

“Ngọc nhi, xin lỗi, ca ca vốn là lần đầu tiên mặc thứ này, cũng không biết mặc qua như vậy có đúng không nữa…”

“Ngươi ngươi thật sự là –” “Ngốc” chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, Sở Thiên Ngọc quay người lại thì cả người liền ngây dại —

Dáng người trước mắt căn bản là hóa thân của tội ác.

Một bộ nội y lôi tơ tằm trong suốt bó sát vào vóc dáng không thể đẹp hơn, chất liệu màu đen càng tôn lên làn da kia trắng nõn trong trẻo hơn tuyết, bóng loáng như ngọc. Nhưng kích thước quần áo hiển nhiên lại quá nhỏ, nên cũng không che hết được hai nụ hoa phất hồng mê người kia, hạ xuống tất chân nổi bật lên đôi chân thon dài thẳng tắp, gợi cảm liêu nhân, mà cái quần chữ “T” nho nhỏ cơ hồ không che được bộ phận sinh dục xinh đẹp kia, mép quần lại lộ ra vài sợi lông mê người, người xem trực tiếp bị câu dẫn hồn đi mất rồi–

“Ô… Ngọc nhi… Ngươi không nên nhìn không nên nhìn! Ca ca mặc như vậy nhất định xấu muốn chết, ngươi không nên nhìn!” Chứng kiến đệ đệ hai mắt nhìn không chớp, hoảng sợ mà nhìn chính mình, Sở Thận Chi mắc cỡ toàn thân không ngừng run rẩy khóc hô ngã lên ghế sa lon, đem chính mình cuộn người lại.

“Ô… Ngọc nhi, không nên nhìn… Không nên nhìn… Không nên chán ghét ta… Không nên chán ghét ta…”

“Ta… Là ta chán ghét ngươi!” Bổ đi tới liền kéo mái tóc bừa bộn kia, đem tinh khí đang nộ trướng của mình đưa mạnh vào cái miệng đang khóc mở ra kia, khoái cảm mãnh liệt làm cho Sở Thiên Ngọc nhịn không được mà lớn tiếng rên rỉ, mà trong cổ họng nóng ẩm qua lại càng thêm kịch liệt đứng lên, “Ta chán ghét ngươi làm cho ta ghen ghét, ta chán ghét ngươi làm cho ta thống khổ, ta chán ghét ngươi làm cho ta điên cuồng ngươi!”

Như là không thể chịu đựng được loại tâm tình không biết như thế nào cho phải này, cực muốn bạo liệt, Sở Thiên Ngọc còn chưa phát tiết dục vọng mạnh rút đi ra, đứng dậy muốn rời đi —

“Không –” khóc nắm lấy “bảo bối” của đệ đệ càng không ngừng hôn lên, càng không ngừng cọ xát hai bên, Sở Thận Chi rơi lệ, đáng thương hề hề mà nhìn lên dáng người hắn từ nhỏ yêu đến không biết như thế nào cho phải, “Ngọc nhi… Ca ca cầu ngươi đừng ngừng ghen ghét ta, đừng ngừng thống khổ ta, càng đừng ngừng điên cuồng ta! Ngọc nhi, ca ca van cầu ngươi đừng ngừng… Vĩnh viễn vĩnh viễn cũng đừng ngừng…”

“Ta dừng được sao!? Ta dừng được sao!?” Từ nhỏ mọi người chỉ biết hắn là Sở Thiên Ngọc khi dễ ca ca, có ai biết hắn đệ đệ này kỳ thật mới là người bị ăn mòn bình tĩnh! “Ngươi yêu tinh này, thao cho ngươi quên đi! Thao ngươi đến chết cho xong hết mọi chuyện!”

Giữ chặt đôi tất chân màu đen trên đôi chân gợi cảm phát điên kia, Sở Thiên Ngọc như rốt cục tìm được phương pháp giải quyết của mình, giống như thông suốt từ trong ra ngoài liều chết đứng lên làm bừa, thẳng đem một tuyệt thế mỹ nhân thao chết đi sống lại, thiếu chút nữa một cái mạng nhỏ thật sự bị chơi đùa hết rồi.

“A a… Ngọc nhi… Cứ như vậy… Mạnh hơn… Khiến ta lại điên cuồng… Giết chết ta giết chết ta — ”

Vô số cao trào, vô cùng kích cuồng, đã phân không rõ là thân thể của người hay là thú trên mặt đất quay cuồng bày ra đủ các loại tư thái *** mị …

Lần trừng phạt này tới cuối cùng không biết vì sao lại diễn biến thành đệ đệ cải trang, một lời thú nhận không được tự nhiên. Nếu như loại sự tình này thiết phải có trọng tài, đại khái mười người có chín người sẽ phán ca ca… Một trên mười!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.