Sơ Hạ Trong Tôi

Chương 44: Chương 44




Có không ít phóng viên đến hoạt động khai trương hôm nay, ngoại trừ Kỷ Sơ Hạ còn có một hoa đán có quan hệ tốt với nhãn hàng. Kỷ Sơ Hạ thay bộ tây trang thoải mái, mái tóc chải đơn giản, vài lọn tóc mái rũ xuống, đeo đồng hồ được cung cấp, thần thái sáng sủa tươi cười đứng trước camera.

Hiện trường cho phép phóng viên truyền thông vào, cậu không thể tránh né bị hỏi chuyện ngày hôm qua, Kỷ Sơ Hạ cũng không kiêng dè, thoải mái trả lời: “Thanh giả tự thanh.”

Có phóng viên hỏi: “Cậu nghĩ thế nào về những lời bán tán quan hệ giữa cậu và chủ tịch Tần thị?”

Kỷ Sơ Hạ nhìn phóng viên đặt câu hỏi, thật bất ngờ phóng viên này dám hỏi như vậy: “Chúng tôi là bạn tốt.”

Kỷ Sơ Hạ nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được từ nào thích hợp để định nghĩa mối quan hệ giữa cậu và Tần Ý, nhưng trước camera cũng không cần thiết phải nhiều lời.

Sau khi event kết thúc, Kỷ Sơ Hạ không lên xe bảo mẫu quay về mà lên xe Tần Ý đến đón.

Hắn lại tự lái tới, là chiếc Bugatti Veyron rất đáng yêu kia. Chưa kịp đi đã bị phóng viên tinh mắt nhìn thấy, giơ camera chụp lia lịa chiếc Bugatti Veyron vừa nghênh ngang rời đi, cảm thấy chụp được tấm ảnh độc nhất vô nhị làm tên phóng viên cực kỳ cao hứng.

“Bị chụp rồi.” Kỷ Sơ Hạ nhắc nhớ Tần Ý đang lái xe bên cạnh.

“Không sao, chính em đã nói, chúng ta là bạn tốt.” Giọng nói Tần Ý rất vui sướng.

Kỷ Sơ Hạ xấu hổ: “Em chỉ thuận miệng nói...”

“Anh thật cao hứng, ít nhất em chịu xem anh là bạn bè.”

Kỷ Sơ Hạ bật cười: “Người nguyện ý làm bạn với anh, nếu xếp hàng có lẽ kéo dài một vòng trái đất.”

“Ba ngàn con sông, chỉ quân duy nhất.”

Kỷ Sơ Hạ không tiếp lời được, sáng suốt ngậm miệng, tầm mắt dời ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng dáng mơ hồ của bản thân trên cửa kính, nhịn không được cười khẽ.

Lúc ăn cơm, Kỷ Sơ Hạ thật cao hứng đưa đồng hồ được cấp cho Tần Ý xem: “Anh nhìn đi, của nhãn hàng đưa đó, đồng hồ này đến mười vạn, đẹp không?”

Tần Ý nắm tay cậu nghiêm túc xem, đây là một cái đồng hồ kiểu dáng theo trào lưu, là loại mà mấy thanh niên trẻ tuổi thích, dù trong mắt hắn nhìn cũng thường thường: “Đưa cho em một cái đồng hồ mười vạn đã vui vẻ như thế? Anh đưa cái tốt hơn, em có muốn không?”

“Thôi, anh đưa em cũng lãng phí, một năm rưỡi tiếp theo em phải đeo cái đồng hồ này, em còn muốn lấy được đại ngôn mà.”

“Vậy không đưa đồng hồ, đưa cái khác được không? Nhà? Xe? Em muốn cái gì?”

Kỷ Sơ Hạ nghiêm túc suy nghĩ, cười nói: “Có mấy câu này của anh, em mới có cảm giác tìm được kim chủ.”

“Vậy em có muốn không?” Thật ra Tần Ý đã sớm muốn tặng cho Kỷ Sơ Hạ, sau khi đến nhà cậu, hắn vẫn luôn suy xét chuyện này. Hoàn cảnh nhà cậu thật sự quá kém, Sơ Hạ của hắn không nên ở một nơi như vậy.

“Vẫn là thôi đi, chờ em lấy hết toàn bộ thù lao bộ phim hiện tại là đủ trả tiền thủ phó. Em tính chờ bộ phim hơ khô thẻ tre liền đi xem nhà.”

* Thủ phó giống như mua trả góp, đầu tiên trả 30% giá gốc, còn lại ngân hàng hỗ trợ cho vay. Sau năm 2006, với nhà 90m2 thì trả 20% giá gốc trước.

Tần Ý biết cậu chắc chắn sẽ không nhận, cũng không ép buộc: “Đến lúc đó anh bảo người dẫn em đi, địa ốc Tần thị có chung cư ở khắp các khu, em có thể chọn, chọn xong giảm giá cho em.”

“Được, vậy anh bảo người ta giảm nhiều một chút.” Kỷ Sơ Hạ cũng không phải người lập dị, chỉ cần không phải quà tặng thì cậu không ngại được Tần Ý giúp đỡ.

Ăn tối xong, Tần Ý đưa Kỷ Sơ Hạ về lại khách sạn, cậu mời hắn lên phòng uống trà lần nữa, ý trên mặt chữ.

Vừa vào cửa, Cục Bông hai ngày chưa gặp Kỷ Sơ Hạ đã kêu meo meo nhào tới, liên tục cọ tới cọ lui dưới chân cậu. Kỷ Sơ Hạ ôm Cục Bông, cúi đầu hôn nó một cái. Tần Ý nhìn thấy mà khó chịu trong lòng, cậu có thể chủ động với hắn như vậy thì thật tốt.

Sau đó hắn mới muộn màng nhận ra bản thân bắt đầu hâm mộ một con mèo, tâm trạng ngày càng phức tạp.

“Em chưa từng gặp con mèo nào dính người như Cục Bông.” Kỷ Sơ Hạ vuốt ve mèo con, cười nói với Tần Ý: “Anh xem, nó tốt số lắm, còn có người nhớ thương, luôn mua thức ăn và đồ chơi cho nó, em cũng dính tý hào quang, có được chút đồ ăn vặt.”

Tần Ý nghe vậy, hai mắt trở nên vi diệu, nương theo lời của Kỷ Sơ Hạ lên tiếng hỏi: “Ai gửi?”

“Không biết, chưa bao giờ để tên, em vốn tưởng là người nào đó thầm mến em, sau đó lại phát hiện có lẽ em tự mình đa tình, hẳn là người thầm mến Cục Bông.”

Cục Bông: “Meo.”

Tần Ý: “...”

Nhìn vẻ mặt buồn bực không che dấu nổi của hắn, rốt cuộc cậu nín không được bật cười. Phát hiện bị đùa giỡn, Tần Ý nắm tay cậu kéo người đến gần, Cục Bông hoảng sợ nhảy xuống khỏi lồng ngực Kỷ Sơ Hạ chạy đi. Cậu vui vẻ chọt chọt bả vai Tần Ý: “Anh muốn làm gì?”

“Làm sao em biết?”

“Đoán, lần nào cũng chính xác đưa đến khách sạn em đang ở, làm chuyện tốt còn không muốn để tên, chắc chắn không phải là fan. Người như vậy bên cạnh em, ngoại trừ chủ tịch Tần thì không tìm được người thứ hai.”

Tần Ý ôm lấy cậu, nhìn gương mặt tươi cười gần trong gang tấc trước mặt, yết hầu hơi khô: “Ngay từ đầu anh sợ dọa em, sau đó lại cảm thấy không cần thiết...”

Kỷ Sơ Hạ gật gật đầu: “Em hiểu mà.”

Hắn ôm cậu vào lòng, kề sát vào tai nhỏ giọng nói: “Sơ Hạ, anh muốn hôn em.”

“Chính anh nói sẽ không tiếp tục thân mật với em, anh quên rồi sao?” Giọng nói của cậu mang theo tia trêu chọc.

“Vậy nên anh mới hỏi ý của em.”

Tần Ý luôn hối hận đã từng nói sẽ không hành động thân mật với Kỷ Sơ Hạ, giữa chính nhân quân tử và lang sói, lý trí luôn nhắc nhở hắn phải làm người trước, nhưng về tình cảm thì hắn chỉ muốn ăn luôn Kỷ Sơ Hạ vào bụng.

Cậu từ từ nhắm hai mắt, cậu có thể từ chối, nhưng lại từ chối không được, dù là có tâm tư gì, cậu đều không thể từ chối người đàn ông vừa dịu dàng vừa nghiêm túc hỏi ý kiến muốn hôn cậu.

Được Kỷ Sơ Hạ ngầm đồng ý, Tần Ý không do dự nữa, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng có lực hấp dẫn trí mạng đối với hắn.

Môi lưỡi quấn vào nhau kịch liệt, đầu lưỡi hắn liếm láp khắp khoang miệng Kỷ Sơ Hạ một lần lại một lần, liếm qua hàm trên mẫn cảm, đùa giỡn phần thịt mềm mại dưới lưỡi, sau đó lại cuốn lấy lưỡi cậu triền miên mút hôn. Kỷ Sơ Hạ trong ngực hắn hơi run rảy, không nhịn được nhỏ giọng rên rỉ, phía dưới hai người dán vào nhau, dục vọng tăng vọt.

Lúc hai người cùng ngã vào sô pha, hai đôi môi vẫn dán vào nhau khó khăn tách ra. Kỷ Sơ Hạ nhịn không nổi trước, giơ tay xuống đũng quần tự sờ sờ cậu nhỏ, cấp bách muốn giải phóng dục vọng.

Tần Ý nắm lấy tay cậu, cởi nút quần và dây kéo, nắm luôn quần lót đồng thời kéo xuống ném ra. Hắn cũng nhanh chóng cởi quần của bản thân, dương vật to lớn bừng bừng phấn chấn thẳng tắp vểnh lên, dán vào của Kỷ Sơ Hạ.

Nửa người dưới hoàn toàn trần trụi dây dưa với nhau, thịt dán thịt mà tuốt động. Bàn tay to của Tần Ý cầm dương vật của hai người cùng lúc vuốt ve lên xuống, Kỷ Sơ Hạ thở dồn dập, âm thanh phát ra lại bị ngăn cản, miệng lưỡi hai người lại dán vào nhau.

Cậu nhắm mắt lại, không dám nhìn hai mắt đầy tình dục và yêu thương của Tần Ý.

Không lâu sau, Kỷ Sơ Hạ bắn trước, tinh dịch dính dính bắn lên bụng Tần Ý. Hắn nheo mắt lại gia tăng tốc độ bàn tay đang tuốt lên xuống, lại chậm chạp không lên đỉnh được.

Hắn dán vào lỗ tai cậu, giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc: “Đổi tư thế khác được không?”

Kỷ Sơ Hạ vùi đầu vào vai hắn, xấu hổ không ngẩng đầu, cảm giác ở phía dưới phá lệ rõ ràng. Tần Ý khép hai chân cậu lại, dương vật nặng trịch chen vào giữa hai đùi cậu, sát lên gốc rễ của cậu, dùng sức mà đưa đẩy.

Bên tai là tiếng Tần Ý nhỏ giọng thở dốc liên tục, Kỷ Sơ Hạ nghe thế, hai tai cũng nóng lên, cậu nhỏ mới bắn xong lại rục rịch có xu thế ngẩng đầu. Cậu cắn môi, kéo tay Tần Ý sờ lên dương vật của cậu.

Hắn cười khẽ một tiếng, lần thứ hai giúp cậu vuốt ve lên xuống, còn hắn thì không ngừng va chạm thịt non trên đùi cậu. Kỷ Sơ Hạ cảm thấy nơi đó như bị ma xát ra lửa, mà người đàn ông trên người cậu lại không có ý tứ dừng lại.

Sau khi cậu bắn lần thứ hai, cuối cùng Tần Ý cũng bắn, phía dưới hai người rối tinh rối mù, bộ lông dính tinh dịch ẩm ướt cuốn vào nhau, trông vô cùng dâm mỹ. Đùi trong của cậu bị ma xát đến đỏ bừng.

Cậu đẩy Tần Ý ra, hai chân yếu ớt đứng lên khỏi sô pha, hàm hồ nói: “Em đi tắm, anh nhanh về đi.”

Kỷ Sơ Hạ vọt vào phòng tắm, hắn cũng đi theo vào, rất tự nhiên cởi nút áo: “Dù sao em cũng phải để anh tắm rửa chứ, không thể như vậy mà về.”

Cậu xoay lưng lại, gương mặt đỏ bừng gần như muốn chảy máu, ấp úng nói: “Tùy anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.