Cục diện Thân Đồ Gia lắng nhất đã không xảy ra, tận khi đến dưới thành Lịch Hạ, thám báo du kỵ phái ra vẫn không hề phát hiện phục binh liên quân ở những nơi gần đó, càng thêm đáng mừng chính là, bởi vì Tả doanh kịp thời đuổi tới, khiến cho liên quân bỏ dở việc tấn công mạnh đối với Lịch Hạ và lui về phía sau mười dặm hạ trại ở đó, bày trận xem chừng.
Thân Đồ Gia dưới sự bảo vệ của thuộc cấp thân binh đi đến ngoài cửa đông, thấy trên thành đầy hỗn độn, dưới tường thành cao ngất đều là thang đổ gẫy, xe công thành bị thiêu hủy, kiếm kích bị bẻ gãy, còn có những thi thể hai quân nằm ngang dọc đầy mặt đất. Trong không khí nồng nặc mùi máu tươi cùng với múi cháy khét. Là cảnh tượng của một trận thảm chiến.
Cảnh tượng thảm liệt như vậy, nhất là mấy ngàn thi thể kia tuyệt đối không có khả năng ngụy tạo!
Bao gồm cả Thân Đồ Gia cùng các tướng sĩ thấy cảnh tượng đó đều thở phào, cảm thấy có chút may mắn, thật là tốt, tới vẫn còn chưa muộn, Lịch Hạ còn chưa thất thủ.
Nhưng khi Điền Thảo xuất hiện ở trên đầu thành thì tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng Thân Đồ Gia đã tan biến hết.
-Thân Đồ tướng quân? Ngươi đã đến rồi!
Vẻ mặt Điền Thảo trên đầu thành lộ sự mệt mỏi, hơn nữa máu còn nhuộm thẫm trọng giáp, trên mặt còn có một vết sẹo bắt mắt, đứng trên đầu thành chắp tay với Thân Đồ Gia, lộ vẻ sầu thảm nói:
-Nếu tướng quân đến chậm nửa ngày, chỉ e thành Lịch Hạ đã thất thủ rồi. Mạt tướng cũng sẽ không được gặp tướng quân nữa.
Dứt lời, Điền Thảo hạ lệnh buông cầu treo xuống, mở cửa thành ra.
Cầu treo từ trên cao chậm rãi thả xuống, cửa thành đang nhắm chặt cũng từ từ mở ra. Thân Đồ Gia căn bản không nghi ngờ gì, dưới sự bao vây của hơn mười thuộc cấp và mấy trăm thân binh lên cầu, sau đó xuyên qua ngoại môn đi vào bên trong Ủng thành. Mà ở bên trong, Điền Thảo cũng đã xuống thành, mang theo hơn mười thân binh vội vàng ra nghênh đón.
Thân Đồ Gia xoay người xuống ngựa, đang định tiến lên chào, phía sau chợt truyền đến một tiếng nổ.
Thân Đồ Gia vội quay đầu nhì, thấy cánh cửa ngàn cân ngoài Ủng Thành đã hạ xuống, ngăn cách hắn và hơn mười viên thuộc cấp cùng với mấy trăm thân binh với đại quân ở bên ngoài. Đối mặt với biến cố bất thình lình xảy ra, hơn mười viên thuộc cấp và mấy trăm thân binh đều rút kiếm, lại cuồn cuộn tiến đến bảo vệ Thân Đồ Gia vào giữa.
Ngoài thành, mơ hồ có thể nghe được tiếng ồn ào của tướng sĩ quân Tề.
Thân Đồ Gia lạnh lùng trừng mắt nhìn Điền Thảo, hỏi:
-Điền tướng quân, đây là ý gì?
Điền Thảo không phản bác, chỉ ngẩng lên nhìn phía đầu thành. Thân Đồ Gia và thuộc cấp cùng thân binh bản bộ phía sau cùng ngẩng đầu lên, lập tức như hít phải luồng khí lạnh, trên đầu thành Ủng Thành vừa mới không có ai, không biết từ lúc nào đã đứng đông nghìn nghịt cung tiễn thủ của liên quân đã giương sẵn cung tên. Đúng vậy, là cung tiễn thủ của liên quân.
Lập tức trên đầu thành Ủng thành vang lên tiếng cười to sang sảng. Cùng lúc đó một tiểu tướng mặc áo bào trắng hiện ra từ trên đầu thành, chắp tay hành lễ với Thân Đồ Gia bị nhốt ở trong Ủng Thành, cười sang sảng nói:
-Ha ha ha, Thân Đồ tướng quân, ở Quan Trung đã nghe đại danh của ngài, vãn bối Chu Á Phu ra mắt tướng quân.
-Điền Thảo, tên gian tặc này, dám phản quốc cầu vinh!
Có thuộc cấp gầm lên.
Điền Thảo cười khổ, ngã xuống lạy dài về phía Thân Đồ Gia:
-Tướng quân, đại thế nước Tề đã mất rồi, cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, vì tướng sĩ dưới trướng mình mà tính, vì mấy trăm vạn dân chúng mà tính, hiến thành là hành động sáng suốt.
Dừng một chút, Điền Thảo lại nói:
-Mạt tướng còn muốn khuyên tướng quân một câu, chim khôn chọn cây mà đậu, lương thần chọn chủ mà theo.
***
Lạc Dương, Sở Vương cung.
Hạng Trang đưa mật thư ra, nói:
-Học Kiếm, Tử Lương, các người đọc đi.
Tất Thư và Bách Lý Hiền trước sau truyền đọc mật thư, không khỏi hơi thay đổi sắc mặt, trên mật thư nói về chiến sự tại Lịch Hạ. Tình báo của Ô Mộc Nhai đích xác rất lợi hại, hiện tại cũng đã vươn râu vào quân Hàn, quân Triệu cho nên mới có thể nhanh chóng nắm giữ toàn bộ cuộc chiến từ đầu đến cuối.
Tuy nhiên, tin cung cấp ở trong mật thư lại khiến người ta giật mình.
Chu Á Phu, một hậu sinh mới mười tám tuổi, không có chút danh tiếng gì mà trong lúc đó đột nhiên xuất hiện, không đánh mà thắng tòa thành kiên cố Lịch Hạ. Hơn nữa điều khiến người ta không tin được chính là, Chu Á Phu còn ép bức Thân Đồ Gia mang theo ba vạn quân Tề đi cứu viện Lịch Hạ phải đầu hàng!
-Chu Á Phu? HÌnh như chưa nghe qua tên người này.
Tất Thư trầm ngâm nói.
Bách Lý Hiền cũng trầm ngâm không nói, hiển nhiên, hắn cũng chưa từng nghe tên Chu Á Phu.
Hạng Trang là một người xuyên qua, đối với đại danh của Chu Á Phu cũng như sấm bên tai, tuy nhiên trong lịch sử, hình như Chu Á Phu đến năm ba mươi sáu tuổi với có thể xuất thế ngang trời, lấy thế vạn quân như sấm chớp bẻ gãy nghiền nát phá hủy loạn Thất vương. Còn lúc này, Chu Á Phu vẫn chỉ là một người trẻ tuổi mới mười tám tuổi, mà đã lợi hại thế sao?
Khuất Bất Tài đứng phía sau Hạng Trang không để mất cơ hội giải thích:
-Thượng Tướng Quân, quân sư, Chu Á Phu này là con thứ của cố Thái úy Chu Bột nước Hán, là em họ của Quan Quân Hầu Chu Quan Phu.
Dừng một chút, Khuất Bất Tài lại nói:
-Theo tin tức tin cậy, Chu Á Phu này còn từng theo Bạch Mặc học hỏi, học được vài năm binh pháp và thao lược.
-Thật khó trách.
Bách Lý Hiền nhìn nhìn Tất Thư, giật mình.
Trong lòng lại nghĩ, Tất Thư và Bạch Mặc đều là người Quỷ Cốc môn, nếu bàn về chỉ huy tam quân, quyết thắng sa trường, Bạch Mặc không bằng Tất Thư, nhưng luận chính trị, mưu lược, Tất Thư lại không bằng Bạch Mặc. Chu Á Phu là đệ tử thân truyền của Bạch Mặc, Thái tử là người được Tất Thư dốc lòng dạy dỗ truyền thụ, lần này tranh phong đất Tề, không biết người nào sẽ giỏi hơn?
Hạng Trang từ trên bàn rút ra một phong thư, đưa cho Tất Thư:
-Còn có một chuyện, quả nhân suy tính nửa tháng mà vẫn chưa thể quyết định, nên muốn nghe ý kiến hai vị.
Sau khi Tất Thư xem xong lại đưa cho Bách Lý Hiên, sau đó rơi vào trầm tư.
Bách Lý Hiền tiếp nhận thư để xem, hóa là là thư mà Thái tử viết cho Đại vương, trong thư Thái tử nhắc tới: Điền thị là vương tộc mấy trăm năm tại nước Tề, gốc rễ ăn sâu, lực ảnh hưởng không hề nhỏ. Quân Sở không đánh mà thắng cướp lấy huyện Lỗ thì đã có không ít gia tộc quyền thế đề nghị đưa cố Tề vương Điền Hoành quay về nước Tề.
Nhìn chung trong thư, thái độ Thái tử thể hiện vô cùng rõ ràng, đó là hắn rõ ràng tán thành việc đưa Điền Hoành quay về nước Tề, đồng thời còn liệt ra hai nguyên nhân lớn chủ yếu thích hợp cho việc thi hành ước định.
Đầu tiên, việc phân phong Điền Hoành hoàn toàn khác với việc phân phong Ngụy vương Ngụy Sai, Bắc Điêu Vương Chiêu Thiệp Khất Mãi, bởi vì trước khi Điền Hoành bị Quán Anh trục xuất khỏi nước Tề đã từng làm Tề vương, một lần nữa phong tước đưa ông ta quay lại nước Tề, thì thiên hạ đều phục tùng. Thông qua chuyện này, Hạng Trang càng xác lập thêm địa vị Bá vương, trên căn bản sẽ làm dao động hòn đá tảng đồng minh liên hoành!
Tiếp theo, Điền thị là vương tộc mấy trăm năm tại đất Tề, nhánh chi đông đúc, gốc rễ cắm sâu, phong tước và đưa Điền Hoành quay về đất Tề, không chỉ nhanh chóng khôi phục lại cục diện đất Tề, còn có thể gia tăng sự quy thuận của thế gia hào tộc, dân chúng bình dân ở đất Tề. Đến lúc đó, là có thể nhanh chóng phá hủy con rối mà ba nước Hán, Hàn, Triệu bồi dưỡng, giải trừ được tai họa ngầm.
Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, trong thư Thái tử còn đưa ra chế ước thực hiện với Điền Hoành.
Điền thị là vương tốc trăm năm tại đất Tề, Điền Hoành lại là cố Tề vương, đưa ông ta về nước Tề đương nhiên là một sự mạo hiểm cực lớn, bởi vì một khi Điền Hoành thoát ly, rất có thể sẽ hình thành xu thế đuôi to khó vẫy, trái lại cấu thành một sự uy hiếp đối với nước Sở. Cho nên, đồng thời với việc phong tước và đưa Điền Hoành trở về đất Tề, nhất định phải áp dụng một vài biện pháp xử trí.
Thái tử đề nghị chính là tách ra quân, chính, nhân. Nói tóm lại, dưới Điền Hoành sẽ thiết lập tướng quốc cùng với Đại tướng quân, Điền Hoành quản chính sự, tổng quản lý mọi quốc sách quan trọng của đất Tề; tướng quốc quản lý nhân sự, bổ nhiệm và miễn nhiệm tất cả các quan viên các quận huyện; Đại tướng quân quản lý quân sự, biên chế quân đội, huấn luyện cùng với điều động quân đội và chỉ nghe hiệu lệnh của Đại tướng quân.
Có một câu trong thư Hạng Chính không nói rõ, nhưng Hạng Trang, Tất Thư, và Bách Lý Hiền đều hiểu, tướng quốc và Đại tướng quân của nước Tề mới phải do nước Sở cắt cử.
Sở dĩ Hạng Trang do dự nửa tháng chưa quyết định là bởi vì hắn hiểu Điền Hoành. Hắn biết Điền Hoành cùng là loại người giống hắn, tuyệt đối sẽ không bằng lòng, càng sẽ không cam lòng làm một con rối, bởi vậy sau khi phong tước đưa ông ta quay về nước Tề, tướng quốc, Đại tướng quân tất nhiên sẽ do nước Sở cắt cử mà nảy sinh tranh chấp, vậy thì kết quả khó mà đoán trước.
Tất Thư cũng không trầm tư lâu lắn, rất nhanh liền có quyết định, nghiêm nghị nói:
-Đại vương, thần đồng ý chủ trương của Thái tử.
Hạng Trang chuyển ánh mắt sang Bách Lý Hiền. Bách Lý Hiền cũng khẽ vuốt cằm nói:
-Thần cũng đồng ý chủ trương của Thái Tử, phong tước và đưa Điền Hoành quay về nước Tề, tuy có mạo hiểm, nhưng vẫn được xem là một nước cờ tốt.
-Được, vậy chuyện này quyết định như thế.
Thấy đại tướng chủ tọa dưới trướng cùng với mưu trí dưới trướng đều tán thành, Hạng Trang kích động lại nói:
-Về phần chọn Đại tướng quân nước Tề, chỉ sợ ngoài Bạch Ngọc ra thì không còn ứng cử viên nào khác. Còn về ứng viên cho chức tướng quốc, Học Kiếm, Tử Lương, các ngươi chọn được người thích hợp không?
Tất Thư biết việc này không tới phiên hắn lên tiếng, liền đưa mắt nhìn về phía Bách Lý Hiền, Bách Lý Hiền cũng không có đùn đẩy, nói:
-Tướng quốc nước Tề này có chút đặc biệt, bởi vì hắn không cần phải thống trị quốc chính, lại nhất định phải cùng với Điền Hoành ở giữa thế gia hào tộc đất Tề mà dàn xếp chu toàn, cho nên nhanh trí, tài ăn nói mới là tiêu chuẩn hàng đầu, thần nghĩ ngoài Thượng Đại Phu thì không còn ai khác nữa.
-Vũ Thiệp?
Hạng Trang vuốt râu trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn phải gật đầu:
-Được, vậy chọn hắn.
Việc lớn đã xong, tâm trạng Hạng Trang được thả lỏng, nói với hai người:
-Học kiếm, Tử Lương, quả nhân phải cảm tạ các ngươi.
Câu nói Hạng Trang không đầu không cuối, tuy nhiên sao Tất Thư, Bách Lý Hiền lại không hiểu ngụ ý của hắn? Sở dĩ Đại vương nói cảm tạ bọn họ là bởi vì bọn họ đã dốc sức dạy dỗ cho Thái Tử Hạng Chính.
Nếu không phải Tất Thư, Bách Lý Hiền dốc lòng dạy dỗ và truyền thụ cho Thái Tử, đích xác là không có Thái tử hôm nay.
Nói thật, cắt cử Thái Tử Hạng Chính lĩnh binh đi tới nước Tề, Hạng Trang vẫn còn có chút lo lắng, nhưng sau khi lĩnh binh xuất chinh, Hạng Chính đã hoàn toàn không phụ lòng tín nhiệm và kỳ vọng của Hạng Trang, bất kể là không đánh mà thắng đoạt được huyện Lỗ, hay là chia binh ra làm hai đường đánh lừa tầm mắt của quân Hán, Hàn, Triệu để tập kích bất ngờ Lâm Truy, hoặc là giải thích việc phân phong Điền Hoành, tất cả đều biết tròn biết méo.
Thậm chí Hạng Trang còn có chút chờ mong, chờ mong Hạng Chính sẽ còn tiếp tục gây cho hắn nhiều biểu hiện kinh diễm nữa.