Sở Hán Tranh Bá

Chương 134: Q.2 - Chương 134: Công hãm Hàm Dương




Đêm cấp bách, trăng cuối tháng như câu.

Đầu tường Hàm Dương đã nổi lên một miệng nồi sắt lớn.

Trong miệng nồi sắt, dầu hỏa mạnh đang nóng hừng hực, ánh lửa đỏ rực chiếu trong ngoài thành tường sáng như ban ngày, quân Sở nếu như đánh lén, không đợi tới gần cũng sẽ bị quân coi giữ phát giác.

Trong tiếng bước chân hỗn độn, Giáo úy Hàm Dương Thương Khởi mang theo hơn mười thân binh chậm rãi leo lên cửa đông bên phải.

Quân Sở dù nguy hiểm, bên trong thành Hàm Dương chỉ có hai nghìn quân tốt, trong lòng Thương Khởi cũng không hề sợ sệt, theo cách nhìn của y, thành Hàm Dương thành cao rãnh sâu, các vật tư lăn cây, đá nghiền đều rất nhiều, nhất là dầu hỏa mạnh, quả thực chính là lợi khí của thủ vệ thành, Thương Khởi có lý do tin rằng, quân Sở sẽ ở bổ nhào dưới thành Hàm Dương.

Thậm chí Thương Khởi còn đang nghĩ, nếu như có thể kiên trì đợi Hán vương quay về, không bằng cứ thử tiến công, biết đâu y được Phong Triệt Hầu!

Phong hầu, hầu như đều là mộng tưởng của nam nhi trên đời này, Thương Khởi cũng là nam nhi nhiệt huyết, há có thể ngoại lệ?

- Tập trung tinh thần, không được lơ là!

Thương Khởi vừa đi, vừa nỗ lực động viên tinh thần của trạm gác tốt và tuần tốt tuần tra trên đầu thành: - Hạng Võ đã chết, quân Sở hiện nay không phải là quân Sở năm năm trước rồi, vả lại nếu đó lại là đại quân nguy hiểm Hạng Vũ, vậy thì sẽ thế nào?

- Hàm Dương hiện nay cũng không phải là Hàm Dương tử của năm xưa nữa!

- Tường thành cao tăng hơn nửa trượng, dầu hỏa mạnh càng muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu!

- Chờ đánh xong trận này, chỉ cần Hàm Dương không thất thủ, đại vương và thừa tướng khẳng định sẽ trọng thưởng hậu hĩnh, đến lúc đó các ngươi có thể hồi hương lấy vợ được rồi, ha ha!

Thương Khởi diễn thuyết rất có khí thế, trạm các gác và tuần tốt trên đầu thành nghe vậy tinh thần phấn chấn, nhất là khi Thương Khởi nhắc đến lấy vợ, thì bọn chúng cười rộ lên, nam nhân đều như vậy cả, nhắc đến nữ nhân thì luôn luôn đặc biệt dũng cảm, nhưng trên thực tế bọn binh nghé con này không hề được như thế.

Một tên binh nghé con canh giữ sau lỗ châu mai đang cười hoan hỉ, thình lình một mũi tên nanh sói đột nhiên từ ngoài thành bắn vào đầu, xuyên thủng qua đầu tên đó, tên từ phía sau bắn vào cổ, lại xuyên qua trán, ba góc sắc bén được ánh trăng tàn chiếu vào thình lình phản xạ ra một tia lạnh lẽo sắc bén.

Thương Khởi ngẩn người, lập tức rút kiếm rống lên: - Địch tập kích, thổi kèn cảnh báo!

Trong chốc lát, trên đầu tường liền vang lên tiếng kèn kéo dài mãi không thôi, hầu như đồng thời là tiếng kèn lệnh của quân Hán vang lên, bên ngoài cửa đông Hàm Dương cũng chợt nổi lên hàng ngàn cây đuốc, mượn ánh sáng của cây đuốc, quân coi giữ trên thành có thể nhìn rất rõ, quân Sở đông nghịt đang ở cánh đồng bát ngát phía trước như thủy triều tiến tới.

Thấy quân Sở binh lực nhiều như vậy, quân Hán trên đầu thành thoáng chốc kích động.

Thương Khởi liên tục giơ kiếm lớn lên, quát to: - Không được hoảng sợ, Sở mọi rợ không tiến đánh lên được đâu!

Dứt lời, Thương Khởi quay đầu lại phân phó đội trưởng thân binh: - Truyền lệnh của ta, trung doanh lập tức đi tiếp viện cửa đông bên phải, các doanh còn lại, cũng lập tức tập kết, trấn giữ tại các cửa, không được lơ là!

Để bảo vệ Hàm Dương, Thương Khởi đã đem hai nghìn quân tốt tổ chức thành năm trung doanh, mỗi doanh có bốn trăm người, thủ tại bốn thành, trung doanh thì lại phối hợp tác chiến.

- Vâng. Thân binh đội trưởng dạ ran, lĩnh mệnh đi.

Ngoài cửa đông bên phải, Điền Hoành với năm nghìn quân Sở đang tiến đến.

Thấy quân Hán trên thành phản ứng nhanh chóng, rất nhanh thì có một lượng lớn quân tốt xuất hiện trên đầu thành, Điền Hoành biết, nhất định thủ vệ Hàm Dương là tướng già sa trường, xem ra nếu muốn đi qua tấn công bất ngờ cầm giữ Hàm Dương là không thể, tuy nhiên điều này cũng đã nằm trong dự liệu của Điền Hoành, nếu như Hàm Dương dễ dàng công phá như vậy, thì không phải là Hàm Dương.

Lập tức Điền Hoành rút đao ra quát to: - Tiền doanh, tiền bộ, tấn công!

Tiền bộ Tư Mã vâng lệnh lập tức chọn năm trăm quân tốt trong bản bộ cùng hơn mười thang dài dũng mãnh đi tới.

Điền Hoành vốn dự định dẫn năm trăm duệ sĩ dẫn đầu đoạt thành, nhưng nếu quân Hán đã phòng bị, hắn đương nhiên sẽ không liều mạng đi chịu chết, mà trước tiên để các bộ doanh làm tiêu hao quân Hán, đợi quân Hán trên thành bị giết đến suy yếu, cây lăn lôi thạch dầu hỏa mạnh cũng bị tiêu hao đi nhiều, hắn mới dẫn năm trăm duệ sĩ đoạt thành cũng không muộn.

Cung thủ hai quân đầu tiên bắt đầu bắn nhau, tuy nhiên quan sát cung tiễn thủ quân Hán không nhiều lắm, mưa tên bắn xuống rời rạc, căn bản không đủ để ngăn cản quân Sở chạy vào, quân Sở dưới quan tuy rằng hơn năm trăm cung thủ, nhưng đối với việc bắn tên lên thành như vứt tên, mà độ rộng tường thành hữu hạn, cho nên lực sát thương cũng thật sự hữu hạn.

Năm trăm quân Sở với hơn mười thang dài rất nhanh thì ném qua thành hào hộ thành.

Quân Sở đang lúc dựng thẳng thang dài lên chuẩn bị đoạt thành thì cây lăn đá rơi từ trên đầu thành rơi xuống như mưa, quân Sở theo thang mà bị ném trúng đau đến mức kêu cha gọi mẹ, ngã lộn từ trên thang xuống, tuy nhiên vẫn có hơn mười tốt dũng cảm tránh được cây lăn đá rơi như mưa xuống mà trèo được lên đầu thành, chém giết nhiều binh giáp quân Hán trên đầu thành.

Điền Hoành lập tức tinh thần phấn chấn, bộ công trèo xông lên được đầu thành Hàm Dương là có chút ngoài dự liệu của hắn.

Tuy nhiên tỉ mỉ ngẫm lại điều này cũng dễ hiểu, tại trận ác chiến ở Hàm Cốc quan, bộ tốt già yếu trong quân cơ bản đều đã chết sạch, hiện giờ chỉ còn lại toàn là dũng sĩ, hơn nữa trải qua ba ngày huấn luyện địa ngục ở Hàm Cốc Quan, trên đời này không có gì đáng để bọn họ sợ hãi nữa.

Tuy vậy, sự hưng phấn của Điền Hoành cũng không duy trì được bao lâu.

Rất nhanh, một số lượng lớn giáp sĩ quân Hán đều nhảy lên đầu tường, hơn mười tốt gan dạ của quân Sở vất vả lắm mới leo được lên đầu tường đều bị giáp sĩ quân hán bao vây, nhất là tên tướng Hán dẫn đầu kia, tay sử dụng một thanh kiếm nặng hai lưỡi, hắn ta vung lên thì ít nhất giết sáu bảy hãn tốt quân Sở!

- Chết tiệt! Điền Hoành oán hận nói: - Báo hiệu, tiền doanh lui về!

Trong chốc lát, tiếng kèn lành lạnh trầm thấp từ sau trận quân Sở nổi lên.

Trong tiếng kèn kéo dài, quân Sở đang vây qyanh dưới thành tường lại như thủy triều rút xuống lui về hết, tuy nhiên, năm trăm người xuất kích, lúc rút lui chỉ còn lại chưa đến bốn trăm người.

Hàm Dương, cửa đông phía trái.

Trong một cái kênh rạch thông với miệng nước, một trăm duệ tử Đinh Cố đang lẳng lặng ẩn núp trong làn nước.

Từ nửa tiếng trước, Đinh Cố cũng đã mở lan can lưới sắt của miệng nước, lập tức mang theo trăm người âm thầm nhập vào thành phong.

Tuy nhiên, lúc vào thành Đinh Cố mới phát hiện, quân Hán phòng giữ vô cùng nghiêm ngặt, gần cửa thành càng nhiều người canh giữ, nếu như phát động cường công như đã nói, tính toán từ trước thật sự không cao, cho nên chỉ có thể chờ.

Đại quân Điền Hoanh đang tấn công mãnh liệt cửa đông bên phải Hàm Dương, Đinh Cố bên này cũng nghe thấy rõ ràng.

Lập tức có một tiểu binh nói khẽ với Đinh Cố: - Tướng quân, Hữu quân của Điền Hoành đã bắt đầu công thành rồi, không bằng chúng ta cũng động thủ đi được không? Bằng không, công lao phá Hàm Dương sẽ bị tên Điền Hoành người Tề này cướp đi mất.

- Không vội. Đinh Cố khoát tay áo, thản nhiên nói: - Còn sớm.

Đại chiến vừa mới bắt đầu, nếu Điền Hoành muốn công phá cửa đông bên phải Hàm Dương, ít nhất cũng phải mất mấy canh giờ!

Hơn nữa, theo cường độ âm thanh càng lúc càng lớn của Điền Hoành đánh ở cửa đông bên phải, sự chú ý của quân coi giữ trong thành nhất định sẽ bị thu hút dến cửa đông bên đó, một khi chiến sự căng thẳng, quân coi giữ còn lại mấy hướng cũng nhất định sẽ đến cửa đông bên phải, tới lúc đó, bọn họ sẽ thừa cơ nổi lên, cửa đông bên trái tất sẽ phá được!

Đang nói chuyện, một đội tuần tra ở cách đó không xa chậm rãi mở qua chỗ tay Đinh Cố đang ép sát, duệ sĩ phía sau đều dán vào tường đá lặn xuống trong nước.

Một đội hơn mười quân Hán đem lửa cháy, cầm trường kích, từ trên đỉnh đầu quân Sở chậm rãi đi qua, lại hồn nhiên không phát hiện dưới chân bọn chúng trong rạch nước lại ẩn nấp một trăm duệ sĩ quân Sở.

Hàm Dương cửa đông bên phải.

Lực công kích của Đại quân Điền Hoành đang trở nên ngày càng mạnh, quân coi giữ dần dần không chịu đựng nổi được nữa, thậm chí ngay cả dầu hỏa mạnh cũng đã tiêu hao không ít.

Ngay sau khi quân Sở lần đầu bị đẩy lùi, Thương Khởi đã mệt đến mức rã rời.

Sự cường công của quân Sở quá mạnh mẽ vượt ngoài dự đoán của Thương Khởi, những quân Sở này người nào cũng là một hãn tốt không sợ chết, quả thật chính là một đám dã thú!

Vừa rồi, một trăm duệ sĩ quân Sở theo thang dài trèo lên đầu tương, Thương Khởi phải đích thân dẫn thân binh xông lên mới có thể đánh quân Sở đuổi xuống đầu tường, tuy nhiên sau một trận ác chiến, đội thân binh do hắn thống lĩnh đã tử thương hơn một nửa, điều đến đây có hơn tám trăm duệ sĩ, cũng đã bị thương vong quá nửa rồi!

Ba trăm người còn lại hầu hết đều mang thương tích, thể lực hết chống đỡ nổi rồi.

Thương Khởi thở dài, lúc này mới ý thức được vấn đề rất nghiêm trọng, lập tức phân phó thân binh đội trưởng: - Truyền lệnh, lại từ các doanh điều bốn trăm người, đến đây tiếp viện cửa đông bên phải!

- Vâng, Thân binh đội trưởng hành lễ, lĩnh mệnh đi.

Bên ngoài cửa đông bên phải, Điền Hoành đang dưới sự trợ giúp của Điền Phá Phôi, Tử Đô mặc phi giáp.

Các doanh các bộ tấn công mạnh mẽ hơn hai ngày, quân Hán trên đầu tường thành rõ ràng thể lực đã chống đỡ hết nổi, thật bõ công công kích, hữu doanh của Tử Đô thậm chí thiếu chút nữa thì đã đoạt được thành rồi! Điền Hoành có lý do tin tưởng, tự mình dẫn năm trăm duệ sĩ đầu nhập tiến công thì quân Hán coi giữ thành nhất định sẽ sụp đổ, thành Hàm Dương bị phá chỉ ngay gang tấc!

Trong tiếng ma sát của kim loại, Điền Hoành chậm rãi rút ra hoành đao.

Năm trăm duệ sĩ quân Sở cũng cũng đều rút kiếm ra khỏi vỏ, từng đôi mắt mãnh liệt theo dõi chặt chẽ đỗng hỗn độn thành tường Hàm Dương phía trước, đột nhiên trong lúc đó, Điền Hoành quay đầu lại cười tươi, nâng hoành đao vọt tới, sau một khắc, năm trăm duệ sĩ như dã lang gào lên, vung cao trường kiếm nhằm về thành tường Hàm Dương.

Hàm Dương cửa đông phía trái.

Đinh Cố men theo con rạch đi lên.

Phía sau Đinh Cố, một trăm duệ sĩ cũng đều bám vào bắt đầu bò theo dọc con rạch.

Ngay trước đó, lại có một đội hơn trăm quân Hán lại bị điều đi, rõ ràng là, trận đánh của Điền Hoành bên cửa đông phía phải rất khẩn cấp, khiến cho tướng thủ Hàm Dương phải nhiều lần điều binh từ các hướng tới tiếp viện, đến bây giờ, số quân Hán còn đang coi giữ tại cửa đông phía trái gần hai trăm người, tuy rằng số người vẫn nhiều hơn số người của Đinh Cố, nhưng Đinh Cố cũng không muốn phải chờ đợi nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.