Ba ngày sau, vùng ngoại thành huyện Khởi.
Năm vạn quân Sở đã bày thành năm hàng nghiêm mật, bốn ngàn kỵ binh bảo vệ hai cánh, một vạn võ tốt trọng giáp lại là dũng sĩ Hổ Bí Doanh ở tiền tuyến, phía sau là đội phi mâu thủ, cung tiễn thủ cùng với khinh binh tử sĩ của Phủ Binh. Và cuối cùng là truy trọng binh, một loạt trọng binh đại xe vững vàng bảo vệ trận địa phía sau đại trận.
Quân Sở tại Kinh Tương có thể nói là xuất ra toàn bộ lực lượng tập kết binh lực. Thậm chí Cao Sơ còn sử dụng cả Phủ Binh vừa mới được tuyển giao nhiệm vụ phòng ngự Giang Lăng không lâu. Phủ Binh Kinh Tương là do Tử Xa Sư lúc đến nhậm chức chiêu mộ, bởi vì dân tâm của bốn quận Kinh Tương vẫn chưa hoàn toàn quy phục, cho nên Phủ Binh chủ động hưởng ứng lệnh triệu tập không nhiều lắm, lúc đầu chiêu mộ chỉ được năm nghìn người.
Hơn năm nghìn binh Kinh Tương này chắc chắn không thể phái ra chiến trường, dùng để thủ thành còn miễn cưỡng.
Ở nơi trung tâm toàn bộ trận là trung quân bản trận của quân Sở. Cao Sơ vẻ mặt lạnh lùng đang giữ đao đứng trang nghiêm trên chiến xe, đại chiến sắp xảy ra nhưng trong lòng hắn trái lại không chút khẩn trương. Sống hay chết, thắng hay bại, tất cả đều ở trận chiến này. Quân Sở không có đường lui nữa, ngày hôm nay không phải là Bành Việt chết, thì chính là Cao Sơ hắn!
Gió thổi ác liệt khiến đại kỳ Trung quân trên chiến xe bay phần phật.
Phía sau Cao Sơ, Từ Khương đang vịn vào cột nhìn hướng ra xa xa, bỗng nhiên Từ Khương hình như có phát hiện, nói:
- Tướng quân, bọn họ tới. Quân Lương đã tới.
Cao Sơ yên lặng gật đầu, thái độ vẫn lãnh đạm như trước.
Không hề báo trước, tại phía bắc liền truyền đến từng đợt kèn trầm thấp.
Lập tức, từ phía đường chân trời xa xôi liền xuất hiện một đường đen tuyền, thời gian càng trôi đường tuyến màu đen này đang hướng về hai cánh chậm rãi kéo dài, đồng thời càng lúc càng đậm, trong phút chốc một loạt tinh kỳ xuất hiện. Ngay sau đó toàn bộ đường tuyến màu đen này biến thành biển người, quân Lương ...tới rồi.
***
Trên đồng hoang mênh mông, mười vạn quân Lương giống như bò rừng đang di chuyển cuồn cuộn xuống phía Nam.
Ở giữa quân, Bành Việt tay vịn càng xe đang vững vàng đứng trên chiếc chiến xe xa hoa. Từ trên chiến xe cao lớn nhìn xuống có thể nhìn thấy được toàn bộ người đang di chuyển, dòng người cuộn trào mãnh liệt. Một sự hào hùng kỳ lạ bỗng chốc trào lên trong lòng Bành Việt, trong khoảnh khắc từ tứ chi tràn ngập lên toàn thân.
Chính là loại cảm giác này, là cảm giác giết chóc trên sa trường, đã lâu lắm rồi!
Tầm mắt lại nhìn về phía xa xa bỗng nhiên xuất hiện một tòa thành quách rách nát, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đó là huyện Khởi rồi. Bành Việt lập tức hỏi Bành Minh:
- Đã từng điều tra trong thành chưa?
Là một lão binh, có thể nói là Bành Việt thân trải qua trăm trận chiến, tuy rằng ông ta không dụng binh giỏi như Hàn Tín, cũng không giỏi dùng người như Lưu Bang, nhưng ông ta có thể bội phản từ trong đại quân Tần mà thoát ra được, trở thành Hầu Vương hùng bá một phương cũng không phải là tầm thường. ít nhất ông ta cũng hiểu rõ những yếu tố cơ bản trên chiến trường.
Bành Minh chắp tay hành lễ nói:
- Hồi bẩm đại vương, trong thành không có phục binh.
ánh mặt Bành Việt lướt qua đại quân nước Lương đang rộn ràng rồi rơi vào trận địa của quân Sở đang sẵn sàng đón quân địch từ xa xa. Một nụ cười nhạt đầy sát khí tràn ngập trên miệng Bành Việt, giọng điệu coi khinh nói:
- Thằng nhãi Cao Sơ kia, trận hình bày như thế cũng khá lắm. Nhưng chỉ là một đám ô hợp thôi, trận hình bày như thế thì có ích gì chứ?
Dứt lời, Bành Việt quay đầu lại quát:
- Lưu Khấu đâu?
Lưu Khấu vội giục ngựa tiến lại gần, ở trên ngựa chắp tay hành lễ, hiên ngang nói:
- Có mạt tướng.
Bành Việt vung tay phải lên, chỉ về trận hình quân Sở phía trước, nói:
- Dẫn tinh binh bản bộ hạn trong vòng hai canh giờ đập nát quân Sở. Nếu không làm được đừng quay về gặp quả nhân.
- Vâng!
Lưu Khấu ầm ầm hô rồi thúc ngựa hiên ngang đi.
Tiếng kèn vang lên, đại quân nước Lương đang cuồn cuộn xuống phía Nam bỗng chốc chia làm hai nhánh. Bành Việt đích thân dẫn đại quân ngừng lại, Lưu Khấu mang theo ba vạn đại quân tiên phong tiếp tục xuống phía Nam, thẳng tiến áp sát tới đại trận quân Sở.
Hai quân cách xa nhau chưa tới một mũi tên bắn xa thì quân Lương mới dừng ở đầu trận tuyến.
Trận kỳ quân Sở mở ra, sớm có một phi mã xuất trận, lại là hãn tướng Thiết Đán dưới trướng Cao Sơ.
Thiết Đán phi ngựa xuất trận đến trước trận quân Lương mới ghìm ngựa lại, giơ cao song thiết kích trong tay lên, quát to:
- Thiết Đán Giang Đông ở đây, ai dám tiến đến đánh một trận với ta?
Còn chưa dứt lời, một tiểu tướng trẻ tuổi từ sau lưng Lưu Khấu đã sớm không kiềm chế được, lập tức phi ngựa xuất trận, quát to:
- Thất phu đừng vội càn rỡ, Lưu Xung Đãng quận ở đây!
Lưu Xung cũng là tộc chất của Lưu Khấu, từ nhỏ đã theo Lưu Khấu, võ nghệ trên người cũng là do Lưu Khấu truyền cho, gan dạ không ai bằng.
Vừa nói hai ngựa đã giao nhau, song kích của Thiết Đán cùng với cây thương của Lưu Xung khéo léo đánh tới chính diện.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, Thiết Đán cảm thấy một luồng lực mạnh như thủy triều cuốn ngược trở lại, cổ tay bị chấn động nứt toác, máu bật ra, song thiết kích cầm ở trên tay suýt nữa tuột rơi xuống. Trong lòng Thiết Đán tức thì hoảng hốt, thằng nhãi này tuổi còn nhỏ là thể lực lại cường mạnh đến vậy ư?
Lập tức Thiết Đán không dám chiến đấu nữa, quay đầu ngựa chạy thẳng về bản trận.
Lưu Xung nào chịu để yên, lập tức thúc ngựa gương cao cây thương đuổi theo Thiết Đán.
Thiết Đán phóng ngựa thật nhanh, Lưu Xung thấy không thể đuổi theo kịp liền nôn nóng cái mâu trước yên ngựa, sau đó giương cung tên bắn về phía Thiết Đán. Quân Sở trước trận lớn tiếng nhắc nhở, Thiết Đán tránh phải né trái, miễn cưỡng thoát được hai mũi tên, nhưng lại bị mũi tên thứ ba bắn trúng, lập tức kêu thảm một tiếng từ trên lưng ngựa ngã xuống.
Lưu Xung vui mừng lập tức cất cung đi, lại chộp lấy mâu lao tới giết Thiết Đán.
Thiết Đán đang sắp bị chết dưới tay Lưu Xung thì đột nhiên một con tuấn mã đỏ rực từ trong trận quân Sở phi ra, ngựa chưa đến mà một vệt sáng như sao mang theo tiếng rít chói tai bắn thẳng đến trước mặt Lưu Xung. Lưu Xung rùng mình vội lấy mâu ra đỡ, chỉ nghe một tiếng nổ vang, một mũi trọng tiễn Lang Nha đã bị cắt thành hai đoạn, rơi xuống mặt đất.
- Thằng nhãi Lưu Xung, muốn đả thương thuộc cấp của ta ư, có Cao Sơ Đại Sở hầu ngươi đây.
Chỉ trong chốc lát, chiến mã đỏ rực kia đã như sấm chớp vụt tới trước mặt Thiết Đán, viên tướng Sở trên lưng ngựa, trên mặt lạnh như thép, hai mắt sáng như thần dường như trong đó có hai luồng lửa bắn ra muốn thiêu đốt kẻ khác, khiến kẻ đó run sợ.
- Ngươi là Cao Sơ?
Lưu Xung không hề kinh sợ mà còn mừng, giương mâu đâm tới.
- Thằng nhãi muốn chết!
Cao Sơ giận tím mặt, huơ đại kích xông tới, lập tức hai người nhanh chóng chém giết trước trận. Chưa tới hai mươi hiệp, thể lực của Lưu Xung dần dần giảm sút, bất kể thế nào thì Lưu Xung mới chỉ có mười bảy tuổi. Tuy rằng thể lực hơn người nhưng vẫn chưa thực sự trưởng thành, kinh nghiêm chém giết còn thua xa Cao Sơ.
Cao Sơ đang ra sức định chém chết Lưu Xung, thì lại có một con ngựa từ trong trận quân Lương lao ra.
- Cao Sơ, không được làm hại cháu của ta!
Lưu Khấu cũng lo lắng cho đứa cháu vội phi ngựa ra trợ chiến.
Cao Sơ tinh thần phấn chấn, đại kích trong tay mở rộng ra cùng chém giết hai chú cháu Lưu Khấu, Lưu Xung. Trong lúc đó, tướng sĩ hai quân hò hét như biển gầm, điên cuồng hò hét trợ uy cho chủ tướng.
Chiến đấu chưa năm mươi hiệp Cao Sơ dần dần không kiên nhẫn được nữa đang muốn đánh bại hẳn Lưu Khấu thì trong trận lại vang lên tiếng kim khí rõ ràng. Cao Sơ lập tức đánh ra một kích bức lui Lưu Xung, sau đó ghìm ngựa quay đầu chạy thẳng về bản trận trong quân.
Lưu Xung không cam lòng, đang định đuổi theo thì lại bị Lưu Khấu ghìm cương ngựa lại.
- Thúc phụ?
Lưu Xung chỉ về phía Cao Sơ, không cam lòng nói:
- Vì sao không để cháu giết hắn?
- Xung nhi, cháu không giết được hắn đâu.
Lưu Khấu lắc đầu nói:
- Ngay cả thúc cũng không giết được hắn. Muốn giết hắn, trước tiên phải giết đại quân hắn mới được!
Dứt lời, Lưu Khấu lại vung đại kích lên dẫn đầu xông lên phía trước, ba vạn quân Lương ở trận địa phía sau sẵn sàng đón quân địch lập tức như bầy sói phát hiện con mồi gào rống lên xông tới.
***
Thượng Dung quận Hán Trung, trong thị trấn nho nhỏ đã tập hợp mười vạn đại quân.
Trong đại đường huyện nha, hầu hết đã tập hợp các danh thần danh tướng nước Đại Hán như Tiêu Hà, Trương Lương, Bạch Mặc, Trần Bình, Chu Bột, Hán Vương Lưu Bang cũng đã ở đó.
Trận chiến này, Lưu Bang đã chuẩn bị đủ hai mươi vạn tinh binh, trong đó mười vạn tập kết tại Thượng Dung, mười vạn khác tập kết tại vùng võ quan.
Khác với quân Sở, quân Hán không bị cảnh thiếu thốn lương thực.
Nước Hán nằm giữa Quan Trung, Ba Thục, Ba Xuyên là ba kho thóc lúa lớn, mười năm dành dụm, Hàm Dương đã tích trữ được lương thực chừng hơn ba trăm vạn thạch, đại chiến tại Cửu Nguyên đã xuất ra sáu mươi vạn, nhưng cũng chỉ tiêu hao hơn một trăm vạn thạch. Nói cách khác, đại chiến quy mô giống như đại chiến tại Cửu Nguyên, nước Đại Hán ít nhất còn có thể đánh được hai lần!
Thực lực là cái gì? Đây chính là thực lực!
Về mặt này, nước Sở cũng phải thua kém. Giang Đông tuy rằng đất đai màu mỡ nhưng trình độ khai khẩn suy cho dùng vẫn không thể bằng Quan Trung, Ba Thục, Ba Xuyên. Không những thế diện dích cày ruộng dù nhiều hơn những mỗi mẫu ruộng năng suất lại không thể sánh bằng. Cho nên mười năm tích trữ nước Sở cùng chỉ gom góp được trăm vạn thạch lương thực, đây chính là kết quả cưỡng đoạt từ các nước khác.
Cũng chính vì vậy, Hạng Trang mới mạo hiểm viễn chinh Ba Thục, bởi vì chỉ có thể cướp đoạt được kho lúa lớn là Ba Thục, nước Sở mới có thể thoát khỏi sự ràng buộc bởi lương thực! Bằng không, thương nghiệp nước Sở lại phát đạt, quân lương mới sung túc, trang bị quân Sở mới hoàn mỹ. Nếu dù không đủ quân lương vậy thì không làm được gì.
Quân lương của nước Hán sung túc, cho nên xuất ra hai mươi vạn binh lính cũng không vượt quá mức tiêu hao thực lực của một nước.
Để đoạt lại Cửu Nguyên, nước Hán đã chiêu mộ năm mươi vạn binh lính gian khổ chinh chiến mấy tháng, nếu như hiện tại lần thứ hai tiến hành chiêu mộ binh lính Quan Trung liên tục tiến hành đại chiến, bách tính Quan Trung chắc chắn sẽ lên tiếng oán thán dậy trời dậy đất.
Huống chi, trận chiến Kinh Tương căn bản là không cần dốc hết binh lính cả nước, dựa theo đề nghị của Trương Lương, lúc đầu đại chiến tại Kinh Tương quân Hán sẽ án binh bất động, đến khi nào Lương Sở phân ra thắng bại thì quân Hán mới tùy theo tình hình mà hành động. Lúc đó, bất kể là quân Lương thắng hay là quân Sở thắng, hai bên đều đã sức cùng lực kiệt, quân Hán không cần nhiều binh lực cũng có thể dễ dàng ngư ông đắc lợi.
Nếu con hổ Bành Việt thắng, quân Hán sẽ nhân cơ hội quét sạch Kinh Tương, đầu tiên đem cắt sự liên kết giữa Ba Thục và Giang Đông, sau đó nghĩ cách đoạt lại kho lúa lớn là Ba Thục. Nếu Cao Sơ là lang sói thắng, thì quân Hán sẽ quy mô đánh ra phía Đông, đầu tiên là tiêu diệt nước Lương, tiếp đó là uy hiếp sào huyệt Giang Đông của nước Sở.
Mấy ngày nay, nhóm người Lưu Bang vẫn quan tâm tới cuộc chiến tại Kinh Tương. Thám báo Lưu Tinh cũng mấy ngày đêm liên tục cấp báo tình hình mới nhất của Kinh Tương đến Thượng Dung.