Sở Hán Tranh Bá

Chương 339: Q.4 - Chương 339: Đuổi giết Hàn Tín




Tại viên môn, Anh Bố còn đang mắng chửi khiêu khích Hàn Tín.

Đối với Hàn Tín, trong lòng Anh Bố cảm thấy hắn vô cùng phức tạp. Trên thực tế, ở thời đại này, chư hầu thuộc vây cánh Lưu Bang, bao gồm cả Lưu Bang trong đó, chỉ riêng Hàn Tín khiến cho bọn họ có nhiều cảm nhận đan xen lẫn nhau, đó chính là kính phục, sợ hãi còn có cả đố kỵ. Lúc này đây, bọn họ khâm phục năng lực của Hàn Tín, nhưng có thể nói về phương diện khác bọn họ sợ hãi Hàn Tín, đố kỵ Hàn Tín.

Hơn nữa Anh Bố sợ hãi Hàn Tín, bởi vì Anh Bố trông thấy con mãnh thú như Hạng Võ cũng bị Hàn Tín tiêu diệt.

Thực ra mà nói, khi mới nghe tin báo Hàn Tín mang đại quân nam hạ, trong lòng Anh Bố cảm thấy sợ hãi vô cùng. Lúc bấy giờ Anh Bố luôn có một ý niệm trong đầu: ‘ tiêu rồi, tiêu rồi, thực sự Hàn Tín đã nam hạ, Hoài Nam Quốc chắc chắn tiêu rồi. Ngay cả Hạng Võ cũng không phải đối thủ của Hàn Tín, Anh Bố hắn càng không thể địch lại được.

Mê mẩn suốt nửa ngày, cuối cùng Anh Bố mới tỉnh táo trở lại.

Vì thế, Anh Bố mới có thể hưng phấn, mới có thể thể hiện thái độ, cho rằng Hàn Tín không phải rất giống loài trâu bò sao? Nhưng hiện tại, đại doanh của ngươi không phải đang bị bao vây sao? Không có lương thảo, quân nhu, ngươi làm sao có thể chiếm đánh Hoài Nam Quốc của quả nhân? Giờ khắc này, Anh Bố giống như kẻ sắp thất bại hoàn toàn, nhưng cuối cùng lại lật ngược thế trận, hắn không hương phấn sao được?

- Tên thất phu Hàn Tín, không phải ngươi rất muốn đánh sao? Đến đây, đến đây đánh quả nhân này?

- Hàn Tín, tại đây quả nhân có hơn hai vận nhân mã, ngươi mau tới đây, phóng ngựa lại đây nào.

- Hàn Tín ngươi phải thu mình thế sao? Thực sự muốn mang theo cái đuôi trở về Lâm Truy sao?

Trời đêm vắng lặng, lời nói của Anh Bố càng khó nghe khiến thuộc cấp Hàn Tín phía sau đều giận tím mặt, Hàn Tín vẫn lộ vẻ mặt khinh rẻ. Căn bản Hàn Tín không đếm xỉa tới lời khiêu khích của Anh Bố, chỉ từ từ quay đầu ngựa, giơ tay phải lên, chỉ về phía bắc nhẹ nhàng nói:

- Toàn quân phía trước tiếp tục quay về Lỗ huyện.

Hàn Tín ra lệnh, hơn mười kỵ binh chia ra hai cánh nhanh chóng tiến về phía bản trận, vừa chạy, vừa hô lớn truyền quân lệnh của Hàn Tín. Trong lúc chiến đấu, tin tức truyền đi hoàn toàn khác biệt, lúc chiến đấu phần lớn dựa vào lệnh kỳ hoặc ánh sáng đèn lồng, còn khi hành quân phần lớn dựa vào kỵ binh.

Chỉ trong khoảnh khắc, nhìn về phía đại doanh quân Tề, toàn bộ đại quân Tề Quốc trùng trùng điệp điệp lui về phía sau, hướng về phương bắc chậm rãi bước đi.

Anh Bố không thể ngờ được, có chút thất vọng, lập tức ở viên môn thượng giơ cẳng chân hạ cẳng tay, nói:

- Hàn Tín ngươi đừng đi, ở lại chiến đấu cùng quả nhân ba trăm hiệp hãy quay về. . .

Kêu gào vài tiếng, Anh Bố lệnh cho Lợi Kỷ nhanh chóng tìm Ngũ Thạch Cường Cung, nhưng khi Lợi Kỷ mang Ngũ Thạch Cường Cung tới, đã không thấy bóng dáng Hàn tín đâu.

Anh Bố khó khăn lắm mới có một lần hãnh diễn trước mặt Hàn Tín, có thể chịu để yên sao? Lệnh cho Lợi Kỷ dẫn hai vạn cấm quấn, đuổi giết đại quân Tề Quốc. Vừa mới cưỡi chiến mã ra môn viên, Khoái Triệt liền tới nghêng diện, trong thấy Anh Bố mặc trụ giáp hạng nặng. Khoái Triệt vội vàng la lớn:

- Đại Vương, người muốn đi đâu vậy?

- Tên tiểu tử Hàn Tín muốn chạy trốn, quả nhân muốn đuổi theo đánh hắn một trận!

Anh Bố lớn tiếng nói.

- Đại Vương không được, tuyệt đối không được!

Khoái Triệt đột nhiên biến sắc nói:

- Đại Vương chỉ dẫn theo hai vạn cấm quân, đuổi theo đánh giết, chẳng may bị cắn ngược lại một cái, ngược lại sẽ không tốt.

- Bị căn ngược lại một cái sao?

Anh Bố cười to nói:

- Tướng Quốc lo lắng quá rồi, Hàn Tín và Tất Thư không phân thắng bại, hiện tại lại bị quả nhân đoạt đại doanh, đốt lương thảo, bị hủy quân nhu, quả thực sĩ khí Tề quân đã bị giảm xuống, chỉ cần hai vạn cấm quân theo sát phía sau, tất nhiên Tề quân binh bại như núi đổ.

- Không được.

Khoái Triệt lắc đầu nói:

- Thần nhìn thấy hàng ngũ Tề quân, giống như chim hạc giang rộng cánh, không có chút gì hoảng loạn.

Thấy Khoái Triệt luôn miệng cản trở, Anh Bố dần dần mất đi kiên nhẫn. Khoái Triệt thấy vậy càng lo lắng, lại nói:

- Đại Vương, nếu thực sự tâm quân Tề quân thực sự tan rã, vì sao đại quân Sở Quốc không truy đuổi?

- Đại quân Sở Quốc sao?

Anh Bố bỗng nhiên chỉ ngón tay về phía trước, nói:

- Không phải bọn họ đang tới đây sao?

- Ủa?

Khoái Triệt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy dưới bầu trời đêm xuất hiện một dãy dài đuốc thắp sáng rực, bọn họ ào ạt hướng tới, đi trước mặt cũng toàn là kỵ binh, rầm rầm kéo đến, khí thế ngút trời, khiến người ta sợ hãi tột cục.

- Tướng Quốc, bây giờ ngươi yên tâm chưa?

Khoái Triệt không còn gì để nói, đại quân Sở Quốc truy đuổi, cấm quân truy đuổi, nếu không thủ thắng, cũng tự có thể bảo vệ mình, hẳn là không có vấn đề gì. Khoái Triệt lập tức lui lại một bên viên môn.

Anh Bố ngửa mặt lên trời, cười to hai tiếng, ghìm ngựa quay đầu lại, quát lớn:

- Các tướng sĩ Hoài Nam quốc, theo quả nhân. . . , chém giết Hàn Tín!

- Chém giết Hàn Tín! Chém giết Hàn Tín! Chém giết Hàn Tín! Chém giết Hàn Tín! . . .

Hai vạn cấm quân phía sau vùng dậy, hô lớn. Anh Bố giơ cao hoành đao chỉ về phương bắc, hướng tới chỗ Tề quân nghỉ ngơi. Hai vạn đại quân tựa như vỡ đê Hồng Thủy, truy đuổi đại quân Tề Quốc.

Chỉ trong chốc lát, một đại tướng quân Sở thân khoác áo bào màu trắng, dung mạo xuất chúng, cùng mấy trăm thân binh và hơn mười viên Đại Tướng xung quanh xuống ngựa tới trước mặt Khoái Triệt. Khoái Triệt nhìn thật kỹ, kia có phải là Tất Thư suýt chút nữa ở lại Hoài Nam Quốc cùng hắn làm quan không? Tuy nhiên, lúc này hắn cũng là Vệ Tướng quân Sở Quốc.

- Là Học Kiếm lão đệ sao?

Khoái Triệt lập tức chắp tay thi lễ, nói.

- Xin chúc mừng.

Tất Thư chắp tay đáp lễ, thở dài nói:

- Tử Thông huynh thật biết nói đùa, có đáng mừng sao?

Khoái Triệt nói:

- Lão đệ không cần quá khiêm tốn, ngươi đánh bại Hàn Tín, cũng không đáng mừng sao?

- Đánh bại Hàn Tín là sao?

Tất Thư lắc đầu cười khổ nói:

- Tiểu đệ hy vọng có thể đánh bại Hàn Tín, đáng tiếc mộng đẹp khó thành, tiểu đệ dãn mười sáu vạn đại quân cùng quân Tề quyết chiến, nhưng mảy may không thể đủ sức chống lại Hàn Tín, nếu không có Hoài Nam Vương công phá đại doanh Tề quân, e rằng tiểu đệ sớm tổn hại hơn nửa quân binh, vất vả trấn thủ đại doanh.

Khoái Triệt cười ha hả, nói:

- Có thể toàn mạng dưới tay Hàn Tín, cũng là chuyện đáng mừng.

Lời này, Khoái Triệt không hề nói dối, Hán Tín cầm quân ở Hán Trung đến giờ, đã trải qua mười trận chiến lớn nhỏ, phải kể đến, Trần Kháp, Điền Quảng, Long Thả hoặc là kiêu dũng như Hạng Võ cũng không thể chống đỡ nổi, quả thực là không ai toàn mạng dưới tay Hàn Tín.

Nhưng Tất Thư chỉ thản nhiên cười, từ chối, chí hướng của hắn không thể dừng lại như thế.

Khoái Triệt ngừng lại một chút, lại hỏi:

- Lão đệ suy tính, nhân lúc đêm tối có truy kích bại quân Hàn Tín chăng?

- Nhân lúc đêm tối, nhanh chống truy kích?

Tất Thư lắc đầu, vẻ mặt ngưng đọng, nói:

- Chẳng qua tiểu đệ chỉ đến yểm trợ thủ thành, đồng thời đến báo với Hoài Nam Vương đề cao cảnh giác bảo vệ Bành Thành, tuyệt đối không được sơ suất buông lỏng. Tuy rằng trận Tứ Thủy quân Tề không thể thủ thắng, nhưng nhiều khi Hàn Tín dụng binh nằm ngoài dự đoán của mọi người, ngàn vạn lần không thể sơ suất để hắn có thể tập kích Bành Thành.

Khoái Triệt lập tức biến sắc, vội vàng la lớn:

- Lão đệ thực sự không nghĩ tới chuyện truy kích Hàn Tín sao?

Tất Thư thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Không dám giấu Tử Thông huynh, tiểu đệ không dám nghĩ tới việc truy kích.

- Vấn đề là đại doanh Tề quân đã bị đại quân Hoài Nam ta đánh chiếm, Tề quân lương thảo, quân nhu cũng đều bị tiêu hủy. Lúc này đúng là quân tâm Tề quân tan rã, sĩ khí giảm sút, lão đệ dẫn đại quân ngầm truy đuổi, nhất định có thể đại thắng mà về.

Khoái Triệt nghe vậy trong lòng lo lắng, quên hết những lời can ngăn Anh Bố vừa rồi như thế nào.

- Suy tính chuyện gì hả?

Tất Thư nói:

- Hàn Tín dùng hai vạn quân già yếu liệt vào trung quân xung trận, nhưng vừa mới đây lại đánh tan hai mươi vạn đại quân Triệu Quốc. Hiện tại lương thảo, quân nhu Tề quân đều đã mất, nhưng biết đâu Hàn Tín tuyệt cảnh phản kịch lại thì sao? Tử Thông huynh là người cơ trí, không biết chuyện này rất mạo hiểm sao?

Ngừng lại một chút, Tất Thư lại nói:

- Huống chi, từ Tứ Thủy đến đây, tiểu đệ phát hiện bản trận Tề quân thành hình cánh hạc giang rộng, xem tình hình nàu, nhận thấy phía trước Tề quân đã có mai phục, nếu quân ta nhân lúc trời đêm gấp rút đuổi theo, nếu lọt vào trận địa phục kịch Tề quân, ngược lại Hàn Tín dẫn đại quân quay trở lại đánh giết, hâu quả không thể lường trước.

Lời này Tất Thư chẳng qua cũng chỉ là nói ngoa. Sau trận chiến Tứ Thủy, Tề quân lui binh, hắn liền phái hơn một nghìn thám báo cưỡi ngựa nghiêm mật giám sát động tĩnh đại quân Tề Quốc, lúc chập tối, quả thực Hàn Tín phái hai đội quân tiến về phương bắc trước một bước, tuy nhiên binh lực không nhiều lắm, cũng mai phục ở giữa đường, phần lớn hai đội quân này đi tich góp lương thảo.

Sở dĩ Tất Thư không dám đuổi giết Hàn Tín, chính là bởi vì trong lòng kiêng kị!

Trong trận chiến Tứ Thủy, quân Sở có uy thế về vũ khí sắc bén, cộng thêm kỵ binh Kiêu Kỵ Doanh đánh bất ngờ, đều không thể đánh bại Hàn Tín. Hiện tại, sau trận quyết chiến, đại quân Tề Quân tất nhiên mệt mỏi vô cùng, nhưng đại quân Sở Quốc lẽ nào không sức cùng lực kiệt sao? Cùng lúc đó, kỵ binh Kiêu Kỵ Doanh, tất thảy mọi người đều sức kiệt sức, ngựa cũng đã hết hơi, lực không thể chiến đấu tiếp được.

Nói đến chuyện đuổi theo giết Hàn Tín, Tất Thư thực không dám cả gan.

Nói cho cùng đại quân Tề Quốc đã không có lương thảo, quân nhu, tất nhiên sẽ phải lui binh. Hơn nữa, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không thể hồi phục trở lại, nói cách khác, Hoài Nam Quốc đã được bảo vệ, ý đồ chiến thuật quân Sở đã thành công. Một khi đã như vậy, cần gì phải phưu lưu mạo hiểm, đuổi theo truy kích Hàn Tín làm gì?

Khoái Triệt dậm chân, thở dài nói:

- Nhưng, Đại Vương của ta đã dẫn theo hai vạn cấm quân truy kích rồi!

- Hả? !

Tất Thư nghe vậy trong lòng khẽ dao động, nếu Anh Bố truy kích Hàn Tín, chẳng may bị Hàn Tín tập kích. . . Như vậy đối với Sở Quốc mà nói, cũng chẳng phải chuyện gì xấu, tuy nhiên trên mặt, Tất Thư cũng giả bộ chấn động, thất thanh nói:

- Tử Thông huynh, Hoài Nam Vương thực sự đã mang theo hai vạn cấm quân truy kích sao?

Khoái Triệt vội vàng la lên:

- Chẳng lẽ không phải sao? Vừa rồi ta ngăn thế nào cũng không được.

- Hỏng rồi!

Tất Thư ngừng lại một chút, quay đầu lệnh cho Đại Tướng Ngu Tử Kỳ, nói:

- Tử Kỳ Tướng Quân, ngươi lập tức dẫn năm mươi kỵ binh tinh nhuệ đuổi theo Hoài Nam Vương, khiến hắn ngàn vạn lần không được đuổi theo!

Dưới trướng Tất Thư, tướng già Sở quân cũng không ít, tuy nhiên những người có thể nói trước mặt Anh Bố cũng không có nhiều lắm, tính đi tính lại, cũng chỉ có Ngu Tử Kỳ.

- Rõ!

Ngu Tử Kỳ tuân lệnh hô lớn, điểm khỏi năm mươi kỵ binh tinh nhuệ chạy đi như gió.

Khoái Triệt mắt trắng trợn, để Ngu Tử Kỳ mang theo năm mươi kỵ binh tiến tới, liệu có tác dụng gì không?

Ngay lập tức Khoái Triệt nghiêm mặt, tương cầu Tất Thư, nói:

- Học Kiếm lão đệ, Đại Vương ta hiện giờ đang gặp nguy hiểm, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được, mong đại quân quý quốc vất vả một chuyến, tiếp ứng Đại Vương ta trở về được không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.