Sở Hán Tranh Bá

Chương 247: Q.4 - Chương 247: Không có giải pháp




- Lời của Lệnh Doãn sai rồi!

Không đợi Hạng Tha nói hết câu, Hoàn Sở không thể kìm chế được liền phản bác nói:

- Chu Ân phạm tội ác tày trời đó là phản bội đất nước, nếu như trước không phải hắn phản bội Sở chạy sang Hán, tiên vương sao có thể binh bại tại Cai Hạ, sao có thể tự sát ở Ô Giang được? Tội ác tày trời như thế sao có thể dung tha được?

Quý Bố cũng nhanh chóng đi lên, chắp tay trước Hạng Trang hành lễ nói:

- Đại vương, thần thấy phải giết Chu Ân mới phần nào an ủi linh hồn tiên vương trên trời cao.

- Thứ Tướng Quân, mạt tướng không cho là như thế.

Hạng Tha nhìn không chớp mắt thản nhiên nói:

- Chu Ân mang quân Cửu Giang đầu nhập nước Hán phản bội nước Sở là sự thật, nhưng quân Cửu Giang không hề tham dự vào cuộc chiến với Cai Hạ, khi quân Cửu Giang đến là khi tiên vương sớm đã bị đánh bại rồi, cho nên nếu đem việc tiên vương bị quân Cai Hạ đánh bại lên một mình đầu Chu Ân thì không được ổn lắm.

Dừng một lát, Hạng Tha lại nói tiếp:

- Hơn nữa, lúc này Chu Ân tướng quân lại mang quân quay về, trong lúc đất nước đang nguy cấp như này công quả không nhỏ, đại vương nếu như không thưởng cho Chu Ân tướng quân mà ngược lại còn định lấy đầu để tế tiên vương chỉ làm cho các gia tộc ở Cửu quận đều thất vọng đau khổ mà thôi, đại vương xin người xem xét thưởng phạt sao cho thỏa đáng.

Hoàn Sở bị phản bác không thể cãi được gì, xét về võ nghệ mười người như Hạng Tha cũng không được bằng một Hoàn Sở, nhưng nếu xét về mưu trí biện luận thì có thế trăm Hoàn Sở nữa cũng không bằng một Hạng Tha. Hoàn Sở quay đầu về phía bọn Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ cầu xin sự giúp đỡ nhưng Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ lại hướng ánh mắt về chỗ ngồi của Hoàn Sở.

Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ là người có khả năng nhìn xa sao lại không nhận ra được ý tứ của Hạng Trang cơ chứ?

Thấy vậy, Hạng Tha hướng về phía Hạng Trang cúi gập người xuống cất cao giọng nói:

- Đại vương anh minh sáng suốt!

Hạng Trang ừ nhẹ một tiếng nói:

- Lời của Lệnh Doãn thật có lý, Chu Ân tướng quân cho dù từng phản bội Sở. Gây tổn hại lớn cho nước Sở, tuy nhiên hắn đã có ý quay lại, lại còn mang theo hơn hai mươi nghìn quân Cửu Giang là con cháu Đại Sở quay trở về, nói cho cùng vẫn là có công lớn, theo lý thì nên thưởng, ban cho 50 thước lụa, 50 lượng vàng.

Chu Ân nhanh chóng cúi rạp người xuống đất, cảm động rơi nước mắt nói:

- Thần…thực sự là hổ thẹn.

- Chu Ân vẫn vì Đại Sở vì Đại Tư Mã, vì Quận Thủ Cửu Giang, nên hai vạn quân Cửu Giang vẫn do Chu Ân chỉ huy.

Hạng Trang nói tới đây dừng lại một chút, cúi xuống nhìn Chu Ân nói:

- Chu Ân tướng quân, quận Cửu Giang trẫm giao cho ngươi, ngươi nhất định phải thay trẫm bảo vệ tốt phía bắc của nước Đại Sở nghe rõ chưa?

Chu Ân trong lòng cảm ơn, lạy liên hồi nói:

- Thần…sẽ quên mình để phục vụ.

Hạng Trang đứng đúng chỗ Hạng Kỳ nói:

- Hạng Kỳ, ngươi lui xuống chuẩn bị tiệc rượu tối nay trẫm tổ chức tiệc đãi quần thần ở điện chính. Thưởng cho các tướng sỹ có công nhân tiên cũng tẩy trần cho Chu Ân tướng quân luôn.

- Dạ!

Hạng Kỳ cúi chào vâng lời đi ngay.

Khi Hạng Trang đang ở yến tiệc với quần thần là lúc chiếu thư của Lưu Bang đã rơi vào tay Bành thành.

Anh Bố vuốt vuốt bộ râu hỏi Khoái Triệt:

- Tướng quốc, theo ngươi quận Cửu Giang lấy hay không lấy?

Khoái Triệt nghe vậy không cần nghĩ ngợi đã vội lắc đầu nói quả quyết rằng:

- Đại vương, thần nghĩ quận Cửu Giang nhất định không được lấy!

- Nhất định không được lấy?

Anh Bố nhíu mày nói:

- Vì sao lại thế? Khó mới có khi Lưu Bang hào phóng đem quận Cửu Giang cho trẫm, sao trẫm lại không thể lấy được?

Khoái Triệt nói:

- Đại vương, đây là kế đuổi hổ giết sói của Lưu Bang đó!

- Kế đuổi hổ giết sói?

Anh Bố vẫn chưa hiểu, nói:

- Ý tướng quốc là, Lưu Bang muốn mượn tay quả nhân tiêu diệt ba con sói Cận Hấp, Chu Ân, Lý Tả Xa, nhưng cũng không đúng lắm Cận Hấp, Chu Ân, Lý Tả Xa bọn họ đều là người dưới trướng của Lưu Bang sao lại phải nhờ tay trẫm diệt trừ ba người này?

- Đại vương người nhầm rồi.

Khoái Triệt lắc đầu cười buồn nói:

- Cận Hấp, Chu Ân, Lý Tả Xa là ba tên dưới trướng của Lưu Bị không đáng để nhắc tới, người mà Lưu Bang muốn diệt trừ là đại vương và Hạng Trang.

- Hạng Trang?

Anh Bố giật mình nói:

- Trẫm sao có thể quên mất hắn chứ?

Nhờ có lời nhắc của Khoái Triệt mà Anh Bố mới bừng tỉnh, quận Cửu Giang chính là quận trọng yếu trong số chín quận, hơn nữa Hạng Trang coi Bắc Giang như một cái đinh trong mắt, chắc chắn sẽ không bỏ qua quận Cửu Giang rồi, nếu như Anh Bố tùy tiện nhúng tay tranh chấp quận Cửu Giang, không chừng nước Sở sẽ khai chiến, đây chính là điều mà Anh Bố không mong nhìn thấy nhất.

Anh Bố lập tức nói:

- Tướng quốc, trẫm nên làm như thế nào?

Khoái Triệt nói:

- Đại vương, chi bằng đem chiếu thư của Hán vương sang cho Ngô Trung, để Sở vương xem qua, nói đại vương tuyệt đối không nhúng tay vào Cửu Giang, sau đó thừa cơ liên minh hai nước.

Anh Bố vui vẻ nói:

- Cứ thế mà làm.

Mấy ngày sau, Lương Vương Bành Việt cũng nhận được tin mật của Cận Hấp, Lý Tả Xa, lập tức triệu tập Trương Thuyết, Triệu Viêm cùng với Thượng Tướng Quân Lưu Khấu đến hoàng cung bàn việc.

Triệu Viêm và Trương Lương là người cùng xã, nghe nói hai người từng cùng làm quân sư cho Thạch Công, hơn nửa tháng trước được sự tiến cử của Trương Thuyết lên Bành Việt, Bành Việt tiếp xúc với Triệu Viêm vài lần, bị sự uyên bác sự thuyết phục của Triệu Viêm chinh phục, hơn nữa Triệu Viêm am hiểu binh thư chiến lược, Bành Việt lúc này nhận Triệu Viêm làm quân sư.

Trên bàn của Bành Việt, có đặt hai cuốn thư, đó chính là thư hàng của Cận Hấp, Lý Tả Xa, Trương Thuyết, Triệu Viêm và Lưu Khấu vừa mới được truyền vào đã đọc hai bức thư này.

Bành Việt lập tức hỏi ba người:

- Các ngươi nghĩ như thế nào?

Tướng quốc Trương Thuyết, quân sư Triệu Viêm đều trầm ngâm không nói, Thượng Tướng Quân Lưu Khấu không cần nghĩ ngợi gì liền nói:

- Đại vương, việc này còn có gì để do dự nữa? Cận Hấp, Lý Tả Xa đều là những tướng tài khó tìm, dưới trướng cũng có mười mấy nghìn quân, bọn họ có ý quy hàng đại Lương, đó là phúc phận của đại Lương chúng ta, đại vương sao người có thể bỏ nó đi chứ?

Bành Việt nói:

- Có thể lắm, nhưng Cận Hấp, Lý Tả Xa cũng là tướng nhà Hán, nếu như trẫm tiếp nhận bọn họ, thì còn mặt mũi nào nhìn Hán vương nữa? Hơn nữa anh hùng trong thiên hạ sẽ nghĩ trẫm như thế nào? Người Bành Việt rất coi trọng việc người khác nghĩ mình như thế nào, chính bởi vì Lưu Bang từng có ân với hắn nên ta có chút do dự.

- Chuyện này thật là không biết thế nào.

Tướng quốc Trương Thuyết nói:

- Chính là cái gọi là chim khôn chọn cây tốt, thần tốt chọn chủ mà theo, dưới trướng của Lưu Bang có trọng thần Trương Lương, trước đó không phải cũng là tướng quốc nước Hàn hay sao? Tề vương Hàn Tín lúc đầu thậm chí chỉ điều Hạng Vũ làm vệ sĩ, bây giờ không phải đã cắt đất xưng vương rồi đó sao? Cận Hấp, Lý Tả Xa nguyện theo chúng ta, Hán vương cũng không có gì để nói.

Bành Việt nói:

- Nói như vậy thì Cận Hấp, Lý Tả Xa nguyện theo chúng ta, trẫm nên tiếp nhận bọn họ?

Trương Thuyết nói:

- Việc này đại vương nên chấp thuận bọn họ, hơn nữa Cận Hấp, Lý Tả Xa nếu thực sự về Đại Lương biết cách ca tụng uy danh của đại vương, thì anh hùng trong thiên hạ cũng sẽ đều quy thuận đại nhân thôi.

Bành Việt còn chút do dự trong lòng, lại hỏi Triệu Viêm:

- Quân sư, ngươi nghĩ thế nào?

Triệu Viêm xoa cằm nói:

- Cận Hấp, Lý Tả Xa nếu thành tâm đến hàng, đại vương cứ tiếp nhận, không mất công sức gì mà có được cả một quận lại cộng thêm với mười mấy nghìn tinh binh nữa, sao lại không nhận cơ chứ?

Dừng một lát, Triệu Viêm nói thêm:- Thần chỉ có chút nghi ngờ là sao tự nhiên , Cận Hấp, Lý Tả Xa lại có ý đến xin hàng?

- Chuyện này có gì mà kỳ lạ đâu, trước đây khi Cận Hấp, Lý Tả Xa tấn công Lịch Dương, Hạng Trang sao lại chịu để yên được? Bây giờ bọn họ đang chịu áp lực của quân Sở, Hán vương lại ở Quan Trung xa xôi, ngoài tầm với, bây giờ chỉ có theo nước đại Lương chúng ta mới có cơ may thoát nạn thôi.

Lưu Khấu bĩu môi, thần vẫn cho là có một số điểm đáng nghi.

Lưu Khấu có chút coi khinh Triệu Viêm, không phải là hắn chỉ được cái bốc phét dởm sao, chỉ ỷ lại vào mấy quyển sách, vài cái điển cố, là có thể gánh vác cái trách nhiệm làm quân sư à? Nên biết rằng quân sư không phải chỉ là hư danh, mà là sự hoàn chỉnh của quân lương vương cùng với các quan chức cùng bàn việc, tên tiểu tử này thì có cái gì?

Triệu Viêm thản nhiên nói:

- Thượng tướng quân nói thật có lí, Cận Hấp, Lý Tả Xa thực sự là đang chịu áp lực của quân Sở mới có ý định quy hàng, nhưng đại vương người cũng cần phải cẩn thận, tránh bị Cận Hấp, Lý Tả Xa nhân cơ hội kéo vào đầm lầy Cửu Giang, nước đại Lương chúng ta còn rất nhiều việc quan trọng cần phải làm, thực sự là không nên gây chiến.

Bành Việt nghe thấy vậy nhẹ nhàng vuốt cằm, Triệu Việt nói rất rõ ràng, nếu như tiếp nhận Cận Hấp, Lý Tả Xa quy hàng thì không có vấn đề gì, nhưng quân sỹ tuyệt đối không thể dễ dàng trộn lẫn quân Cửu Giang vào được, nếu không chuyện này sẽ thành chuyện xấu đối với nước Lương, cuối cùng không những không chiếm được Cửu Giang mà còn bị hao binh tổn tướng nữa.

Tướng quốc Trương Thuyết cuối cùng cũng nói:

- Đại vương, thần thấy lời của quân sư không phải là không có lý.

Bành Việt lập tức nói:

- Tướng quốc, quân sư yên tâm trẫm đã biết nên phải làm gì rồi.

Bành Việt nhận được thư hàng của Cận Hấp, Lý Tả Xa cùng lúc với Hạng Trang nhận được tin mật của Chu Hoàn.

Bởi vì đường xá xa xôi, chính vì thế Lưu Bang , Trương Lương đối với một số sự việc ở Cửu Giang không nắm rõ được, càng không thể biết Chu Ân đang âm thầm tiếp cận Hạng Trang, bởi vậy khi đồng thời lệnh cho Cận Hấp, Lý Tả Xa trá hàng Bành Việt, chiếm giữ Lục huyện Chu Hoàn cũng nhận được chiếu thư như thế, Chu Hoàn tức tốc đem chiếu thư đến Ngô Trung.

Hạng Trang lúc này triệu tập bọn Bách Lý Hiền, Chu Ân, Vũ Thiệp cả đêm bàn luận kế sách trong điện.

Chu Ân nói:

- Đại vương, đây là kế sách hai con hổ tranh thực của Lưu Bang, kế này rất đơn giản là muốn gây chiến tranh giữa hai nước đại Sở và nước Lương, Lưu Bang nằm giữa hưởng lợi.

- Hai con hổ tranh mồi?

Bách Lý Hiền phe phẩy quạt lông nói:

- Chỉ sợ là ba con hổ tranh mồi thôi.

Ngừng một chút, Bách Lý Hiền lại nói:

- Nếu Lưu Bang muốn một lần nữa ra một đạo thư, đem toàn bộ quận Cửu Giang cấp cho Anh Bố thì sẽ thành nước Sở, Lương cùng với Hoài Nam cùng tranh một quận, sẽ gây ra cuộc chiến giữa ba nước trong nhiều năm, Lưu Bang quả là có một kế hay!

Không thể phủ nhận rằng, kế mà Trương Lương bày cho Lưu Bang quả là rất đơn giản, rất dễ nhìn ra, không nói gì đến các mưu sỹ như Khoái Triệt, Triệu Viêm, Bách Lý Hiền mà ngay đến Chu Ân vừa nhìn đã thấy rõ, nhưng đúng như lời mà Trương Lương nói vậy, mưa càng sáng lại càng khó giải, biết đó là kế ba con hổ tranh mồi là một chuyện nhưng muốn hóa giải nó lại là chuyện khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.