- Đại vương!
Hàn Tín vái chào Lưu Bang thật dài, vừa bi vừa nói:
- Tiểu vương vừa mới nhận được tám trăm dặm cấp báo, một chi quân giặc giả mạo quân Hán tập kích Lâm Truy, và còn đốt thành Lâm Truy, tiểu vương lòng nóng như lửa đốt, hơn nữa Lương địa đại cục đã định, cho nên, xin Đại vương cho phép tiểu vương dẫn sư về nước!
Lưu Bang cố hết sức xốc lên da áo khoác Bạch Hổ trên mặt, lại theo nhuyễn tháp “ Dị thường cố hết sức “ nhích thân đến, sau đó mở ánh mắt vô thần nói:
- Ừ, ồ, là Tề vương a, ngồi đi.
Nhìn Lưu Bang uể oải, thực làm cho người ta lo lắng .
- Đại vương, ngươi làm sao?
Hàn Tín không khỏi khẩn trương.
Hàn Tín là người thành thật, hắn còn thực sự nghĩ rằng Lưu Bang là đang bệnh nặng .
Trần Bình trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên tiến lên nói với Hàn Tín:
- Điện hạ không cần sốt ruột, Đại vương chỉ ngẫu cảm phong hàn, cho nên đầu có chút đau, kỳ thật không có gì trở ngại, hơn nữa vừa rồi thương y đã cho uống thuốc, ngủ một giấc thì tốt rồi, cho nên, điện hạ vẫn là về trước đi, có chuyện gì chờ Đại vương khỏi hẳn nói sau.
- Nhưng Lâm Truy đã bị hủy bởi chiến hỏa, còn có toàn bộ Tề địa…
Hàn Tín nói còn chưa dứt lời, đã thấy Lưu Bang ngủ say, chỉ suy sụp thở dài, có vẻ không vui đi ra.
Trần Bình đi theo Hàn Tín ra lều lớn, lại nhìn theo Hàn Tín cưỡi lên ngựa đi xa, mới khẩn trương trở về lều lớn, lại lệnh Hạ Hầu Anh canh giữ bên ngoài, sau đó hướng Lưu Bang “ Giả bộ ngủ “ nói:
- Đại vương, đi rồi, Hàn Tín đã đi rồi.
- Đi rồi sao? Đi rồi hảo, đi rồi hảo, hô.
Lưu Bang lúc này mới thở dài ngồi dậy.
Trương Lương thở dài, khuyên Lưu Bang:
- Đại vương, sự tình cho tới bây giờ, cách này cũng không phải biện pháp, hôm nay là trôi qua, nhưng ngày mai thì sao? Việc này sớm hay muộn vẫn phải đối mặt .
Lưu Bang tức giận nói:
- Vậy ngươi nói đi, việc này nên làm cái gì bây giờ?
- Đúng vậy, hiện tại nên làm cái gì bây giờ ?
Trần Bình thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Chính cái gọi là, kỳ kém một nước, mãn bàn đều thua, nguyên tưởng rằng Hạng Trang tàn quân đã vỡ vong trong Đại Biệt Sơn, không nghĩ lại vụng trộm thổi quét Lương địa, tiếp theo lại đi Tề địa, hiện giờ mục đích quân Sở cơ bản đã đạt thành, Chu Ân đại quân đã lưu lại Cửu Giang quận, Bành Việt đại quân cũng đã về tới Lương địa, một khi Hàn Tín đại quân cũng trở về Tề địa, thiên hạ không sai biệt lắm lại khôi phục Sở Hán tranh chấp hỗn loạn cục diện như trước.
Nghe nói như thế, Lưu Bang bắt đầu sinh lui ý, cực cực khổ khổ liều mạng năm năm, thật vất vả đem Hạng Võ đánh bại, kết quả cục diện lại là Sở Hán tranh chấp như trước, kia năm năm không phải thành hư ảo hay sao, huống chi Lưu Bang hắn tuổi đã không trẻ, không biết khi nào thì nhắm mắt suôi tay, khẩn trương hồi Quan Trung hưởng vài năm phúc thì tốt hơn.
Giờ khắc này, Lưu Bang thật là bắt đầu sinh lui ý, cho dù coi như là không làm nổi Hoàng đế, có thể ở Quan Trung làm cái Quan Trung vương cũng không sai, hắn nguyên bản chính là cái phố phường vô lại, đối với hắn mà nói, có thể lên làm Quan Trung vương, cũng đã là tổ tiên hiển linh ! Nói cho cùng, Lưu Bang nguyên bản cũng không có gì hùng tâm tráng chí, kia đều là Tiêu Hà, Trương Lương còn có Trần Bình xúi giục mà thôi .
- Tử Phòng, Trần Bình, nếu không chúng ta vẫn là hồi Quan Trung đi?
Lưu Bang lấy thử giọng điệu nói:
- Có Lã Trạch thủ quận Tam Xuyên, tái phái một viên Đại tướng trấn thủ Hàm Cốc Quan, quản hắn Quan Đông như thế nào làm ầm ĩ, dù sao cũng uy hiếp không đến Quan Trung, chúng ta đều không trẻ tuổi, vẫn là thừa dịp lúc này hưởng vài năm phúc đi.
Trần Bình nghe xong lời này không khỏi giật mình kinh hãi, này mới đột nhiên phát hiện Hán Vương đã già rồi, tiếp qua năm năm, Hán Vương liền sáu mươi lăm tuổi , theo thân thể già cả, Hán Vương hùng tâm tráng chí rõ ràng cũng mất đi, hắn đã ý thức được chính mình thời gian không nhiều, cho nên muốn thừa dịp thời điểm còn sống hưởng lạc nhiều một chút, điều này cũng đúng thường tình của con người.
Trương Lương cũng đồng dạng giật mình kinh hãi, vội vàng khuyên nhủ:
- Đại vương, Người muốn buông bỏ giang sơn gấm vóc trong gang tất ư?
Trần bình lấy lại bình tĩnh, cũng khuyên nhủ:
- Đúng vậy, Đại vương, Tử Phòng huynh nói rất đúng, Sở Hán tranh chấp, Đại vương năm lần bị Hạng Võ đánh cho đại bại, hai lần toàn bộ bị tiêu diệt, cục diện gian nan như vậy đều kiên trì được , hiện giờ tuy nói có chút suy sụp, nhưng so sánh với lúc đối mặt Hạng Võ, cục diện lại không biết tốt hơn bao nhiêu lần, Đại vương, phải kiên trì.
Lưu Bang đảo mắt, mỉm cười nói:
- Ha hả, Tử Phòng, Trần Bình, ta chính là muốn thử các ngươi, xem các ngươi hay không đã đối với ta đánh mất tin tưởng, nếu các ngươi vẫn như cũ đối với ta tin tưởng, ta chính mình lại như thế nào có khả năng buông tha? Đừng nói các lộ chư hầu còn không có tạo phản, nếu bọn họ thật sự tạo phản , thì tính sao? Bọn họ còn có thể so với Hạng Võ sao?
Lưu Bang là người không có văn hóa gì, cũng là biết nghe lời phải, vừa rồi hơi có ý lui, nhưng được Trương Lương, Trần Bình khuyên nhủ, ngay lập tức lại sửa chủ ý nói:
- Tuy nhiên, hiện tại việc này thật đúng là gian nan, Hàn Tín muốn mang theo ba mươi vạn đại quân trở về Tề địa, kia thật đúng là không phải phiền toái bình thường, Tử Phòng, Trần Bình, các ngươi hảo hảo ngẫm lại, như thế nào phá thế cục này!
Trương Lương trầm ngâm một lát, gõ nhịp quả quyết nói:
- Đại vương, sự tình cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể lấy lui làm tiến!
- Lấy lui làm tiến?
Lưu Bang nghe vậy lập tức tinh thần tỉnh táo, gấp giọng nói:
- Nói mau, như thế nào lấy lui làm tiến?
Trương Lương trầm giọng nói:
- Đại vương đơn giản làm cao một chút, chẳng những thả Tề vương hồi Tề địa, còn đem Triệu vương Trương Nhĩ và Hàn vương Hàn Tín cũng nhất tịnh thả đi!
- A!
Trần Bình kinh hãi nói:
- Cứ như vậy, cục diện càng không rối loạn?
- Tử Phòng, việc này chỉ sợ không được đi.
Lưu Bang cũng nói:
- Cứ như vậy, thật sự trở về thời đại Chiến quốc.
Trương Lương thở dài nói:
- Khi quân Sở vụng trộm rời khỏi Đại Biệt Sơn mà chúng ta lại không hề phát hiện, hôm nay cục diện như vậy cũng đã không thể tránh né , đây là dương mưu, đường đường chính chính dương mưu a, tuy rằng chúng ta biết Úy Liễu và quân Sở muốn làm sao, chúng ta đã không thể ngăn trở, sự việc cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể thuận thế mà làm .
- Tử Phòng, ta nếu như đoạt binh quyền Hàn Tín thì sao?
Lưu Bang còn có chút không vui nói :
- Hàn Tín ba mươi vạn đại quân nếu như về ta, ta liền có năm mươi vạn đại quân, các lộ chư hầu còn lại lấy Bành Việt binh nhiều nhất, lại chỉ có mười vạn nhân chúng, sẽ không dám sinh ra dị tâm? Đến lúc đó ta muốn bọn họ đi hướng đông, bọn họ lại dám đi hướng tây sao?
Trương Lương thở dài, lại nói:
- Đại vương là tính toán giết chết Tề vương sao?
- Giết Hàn Tín?
Lưu Bang ngạc nhiên nói:
- Ta không nghĩ tới, ta chỉ muốn binh quyền của hắn.
Trương Lương nói:
- Đại vương, người nếu như đoạt binh quyền Tề vương, đó là cùng hắn xé rách mặt , lúc này nếu như không giết hắn, Đại vương chẳng phải là cấp chính mình để lại một kẻ thù hùng mạnh? Cần biết Tề địa nhân khẩu còn đó, Tề vương nếu như trở lại Tề địa, chỉ cần vung tay nhất hô, lập tức liền có thể lại triệu tập mấy chục vạn hùng binh, khi đó Đại vương nên làm cái gì bây giờ?
- Ta…
Lưu Bang nghe vậy lập tức hít một ngụm lãnh khí, lại nói:
- Vậy nếu giết hắn!
Trương Lương cười khổ nói:
- Đại vương nếu như thật sự giết Tề vương, chỉ sợ Bành Việt, Anh Bố, Trương Nhĩ, Tàng Đồ, Ngô Nhuế, Hàn vương Hàn Tín và các lộ chư hầu lập tức sẽ ruồng bỏ Đại vương .
Dừng một chút, Trương Lương lại nói:
- Đương nhiên, Đại vương cũng có thể thiết kế đem đám chư hầu vương này giết sạch, nhưng cứ như vậy, thiên hạ cũng liền đại loạn !
Lưu Bang nhíu mi nói:
- Nói như vậy, thật sự không có biện pháp khác?
- Chỉ sợ là không có.
Trương Lương nói:
- Sự việc cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể lấy lui làm tiến mà thôi!
Trần Bình trong lòng khẽ nhúc nhích, hỏi Trương Lương :
- Tử Phòng huynh, ngươi có phải hay không còn để lại chuẩn bị ở sau?
Trương Lương gật đầu, hướng Lưu Bang nói:
- Đại vương, đồng ý để ba chư hầu về nước là lui, này nhất lui, là vì trấn an các lộ chư hầu, nhất là Tề vương, để Triệu vương, Hàn vương còn có Tề vương về nước, Đại vương lại để một trăm ngàn tinh binh nhập Tề, hiệp trợ Tề vương cùng đánh Hạng Võ dư nghiệt, đây là tiến, này tiến, lại là vì đoạn căn cơ của Tề vương ở Tề địa!
Lưu Bang bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Tử Phòng là nói, trước đoạn căn cơ Hàn Tín, sau đó tái đoạt binh quyền?
- Đúng.
Trương Lương gật đầu nói:
- Chỉ cần chặt đứt căn cơ Tề vương ở Tề địa, tái đoạt binh quyền, thì Tề vương trong tay vô binh, muốn có lại binh tướng cũng vô kế khả thi , Tề vương bị diệt, còn lại chư vương bất kể là Bành Việt, hay là Anh Bố, đều căn bản không cần suy nghĩ, sau khi phong thưởng thiên hạ sẽ tìm cơ hội diệt trừ!
- Hảo.
Lưu Bang vui vẻ nói:
- Liền như vậy định rồi!
##########
Sau nửa canh giờ, các lộ chư hầu tề tụ lều lớn của Lưu Bang, Bành Việt cũng từ Ngao Thương chạy trở về.
Lưu Bang trước hướng các lộ chư hầu vái chào thật dài, thành khẩn nói:
- Hạng Võ vô đạo, dùng người tàn bạo, thưởng phạt bất công, đi ngược thiên đạo, đến nỗi thiên hạ hoảng sợ, kêu than đầy trời, Bang bất đắc dĩ mới khởi binh đánh Sở, dựa vào chư vị cao thượng, khẳng khái xuất binh, trợ ta đánh diệt Hạng Võ, Bang ở trong này đại biểu thiên hạ lê thứ, cảm tạ chư vị !
- Hán Vương nhân nghĩa, chúng ta đều kính phục.
Các lộ chư hầu khẩn trương đáp lễ.
Lưu Bang nói xong đứng dậy, lại nói:
- Nay Hạng Võ đã chết, chỉ có Hạng Trang mấy ngàn tàn binh đang ở Tề địa tác loạn, ta rất lo lắng, Hạng Trang tàn quân sau khi bị nhục rất khả năng qua sông chui vào Triệu địa, thậm chí còn hướng tây chui vào Hàn địa, cho nên, Tề vương, Triệu vương, Hàn vương vẫn là khẩn trương dẫn sư về nước, nghiêm cẩn đề phòng đi.
- Tiểu vương tạ ơn Đại vương!
Hàn Tín nghe vậy lập tức vui mừng quá đỗi.
Còn lại các lộ chư hầu cũng là ngơ ngác nhìn nhau, nhất là Bành Việt, vừa mới đến gặp Khoái Triệt nói với hắn, tính mạng phải suy nghĩ, khiến hắn ngàn vạn lần đừng đến, còn nói Lưu Bang rất khả năng chó cùng rứt giậu cưỡng ép cướp đoạt binh quyền các lộ chư hầu, lần này Huỳnh Dương, rất có thể là lại một hồng môn yến, kết quả lại hoàn toàn không có chuyện như vậy.
Hảo một lúc lâu sau, Bành Việt mới nói:
- Không biết Đại vương tính toán như thế nào?
Lưu Bang vung tay lên, nói:
- Ta lưu lại năm vạn đại quân, giao Lã Trạch Thống soái, hiệp trợ Lương vương công kích Huỳnh Dương, Thành Cao cùng với Ngao Thương thành phản quân, ta ít ngày nữa đem mười vạn tinh binh, đông tiến Tề địa hiệp trợ Tề vương cộng đánh Hạng Sở dư nghiệt!
Dứt lời, Lưu Bang lại hướng Yến vương Tàng Đồ, Hành Sơn vương Ngô Nhuế cùng Anh Bố nói:
- Yến vương, Hành Sơn vương cùng Hoài Nam vương, cùng ta xuất chinh.
- Vâng.
Ngô Nhuế, Anh Bố, Tàng Đồ chỉ có thể đứng dậy đồng ý, lúc này bọn họ cũng không dám nói không với Lưu Bang.