- Các vị, có cách hay gì không?
Bọn người Hạng Tha, Hạng Đà, Vũ Thiệp ngồi nhìn nhau không nói gì, Phạm Tăng cũng vô kế khả thi.
Bách Lý Hiền phe phẩy chiếc quạt lông vũ, đột nhiên hướng sang Hạng Trang, Phạm Tăng nói:
- Đại vương, lão quân sư, việc đã đến nước này, chỉ còn hai con đường có thể đi, một là thỏa hiệp với bọn họ…
- Không được, tuyệt đối không được!
Bách Lý Hiền còn chưa kịp nói nói hết đã bị Hạng Trang quả quyết ngắt lời.
Phạm Tăng nhẹ nhàng vuốt râu, cũng nói:
- Không sai, thà đem bốn mươi sáu huyện giao cho bọn huyện úy cai trị, thà để cho bọn lính đầu to đó làm hỏng thì thôi, chứ tuyệt đối không thể thỏa hiệp với bọn khốn này!
Ngừng một lát, Phạm Tăng lại tiếp:
- Lão phu sớm đã nói rồi, kẻ chống đối lại luật pháp chính là kẻ địch của họ Hạng ta, đối với bọn chúng nhất định phải trấn áp!
Bách Lý Hiền thở dài một hơi, nói:
- Vậy thì chỉ còn cách mượn người thôi.
- Mượn người?
Hạng Trang nghe vậy vẻ mặt có chút trấn động, nói:
- Tử Lương, lời này nên hiểu thế nào?
Hai con mắt của Phạm Tăng thì sáng rực lên, vui vẻ nói:
- Kin hi, ý của Tử Lương là mượn quan của nước Hoài Nam!
Mượn quan của nước Hoài Nam?! Hạng Trang, Hạng Tha nghe vậy trấn động trong lòng, Hạng Đà, Vũ Thiệp thì thấy đầu óc mù mịt, từ xưa tới giờ chỉ nghe nói mượn binh, mượn lương, chứ chưa từng nghe nói “mượn quan”? Hơn nữa, tuy là nước Hoài Nam đã kết đồng minh với nước Sở, nhưng chưa chắc Anh Bố đã chịu cho nước Sở mượn quan viên của nước Hoài Nam. Phải hiểu rằng, nước Sở không phải là mượn vài người, mà là vài trăm quan viên đó.
Hạng Trang vuốt vuốt đám râu rậm bên mép, nói:
- Tử Lương, ngươi nói việc này rốt cuộc có mấy phần khả năng thành công?
Bách Lý Hiền khẽ mỉm cười, nói:
- Thần cho rằng chắc đến chín phần, lý do có ba lý do: đầu tiên, nước Hoài Nam hiện giờ cũng đang cải cách, tuy phương hướng cải cách không hẳn giống với nước Sở ta, nhưng tôn chỉ của họ cũng giống như của ta, đó là muốn giúp cho Hoài Nam vương nắm chắc lấy quyền kiểm soát các quận huyện. Cho nên giữa Hoài Nam vương và các thế tộc của Hoài Nam cũng có tồn tại mâu thuẫn.
- Uhm, nói nghe cũng có lý.
Phạm Tăng vui vẻ nói:
- Nói không chừng Anh Bố còn mong chúng ta hỏi hắn mượn người cũng nên.
Bách Lý Hiền ngừng giây lát, đoạn giơ tiếp ngón tay thứ hai lên, nói tiếp:
- Thứ hai, Hoài Nam trước kia vốn là đất thuộc nước Sở, các sỹ tộc của Hoài Nam phần lớn cũng đều là dân Sở trước kia. Luật pháp mới của nước Hoài Nam mà được thi hành thì không khỏi khiến lợi ích của các sỹ tộc bị tổn hại. Đến lúc đó đại vương chỉ cần một đạo chiếu cầu hiền, thì số sỹ tộc Hoài Nam này hoàn toàn có khả năng sẽ lập tức chuyển nhà về Giang Đông, cho vương triều ta sử dụng.
- Uhm.
Hạng Trang gục gặc đầu, nói:
- Còn gì nữa?
Cuối cùng, Bách Lý Hiền giơ ngón tay thứ ba lên, nói tiếp:
- Lý do cuối cùng, cũng là lý do quan trọng nhất, đó chính là những sỹ tộc Hoài Nam này đều là những hộ ngoại lai, không có chút gốc rễ nào ở Giang Đông cả. Nếu bọn họ muốn đứng được vững ở Giang Đông này, thì nhất định phải nhờ vào sự ủng hộ to lớn của Đại vương, chính vì lẽ đó, những sỹ tộc Hoài Nam này mới dốc hết sức ủng hộ luật pháp mới!
Hạng Tha nghe rồi vẫn cảm thấy có chút lo lắng, đứng dậy hướng sang Hạng Trang nói:
- Nhưng, e rằng số sỹ tộc Hoài Nam thực sự muốn chuyển đến Giang Đông là không nhiều, cùng lắm thì cũng được chừng một trăm họ tộc, số nhân tài có thể đứng ra lo việc ở các quận huyện e rằng còn ít hơn nữa. Thần lo rằng chỉ với một ly nước này, sợ rằng không thể dập được ngọn lửa hừng hừng cháy của các sỹ tộc ở bốn mươi sáu quận.
- Không hẳn vậy.
Bách Lý Hiền mỉm cười phản bác:
- Lời của Lệnh doãn quả cũng có lý. Nhưng trong trường hợp đó các sỹ tộc Giang Đông cũng không thể giữ vững như một khối sắt được nữa. Một khi các sỹ tộc Hoài Nam gia nhập vào Giang Đông, và cướp đi một phần lợi ích về quan quyền của bọn họ, thì các thế tộc Giang Đông tất sẽ có sự rạn nứt. Một bộ phận sỹ tộc có thái độ thiếu kiên định, chỉ e là sẽ chuyển hướng ngay tức khắc.
Lời này của Bách Lý Hiền quả không sai chút nào, Giang Đông có bao nhiêu chức quan thì có bấy nhiêu sỹ tộc, về cơ bản là “mỗi cây củ cải vào một hố”.
Sở dĩ các sỹ tộc ở Giang Đông dám chống lại vương quyền, là vì ỷ y rằng mình có đường rút lui. Nhưng một khi có các sỹ tộc Hoài Nam chen ngang vào, thì tình hình lập tức không còn như lúc trước nữa, đến lúc đó “củ cải” chỉ có nhiều lên chứ không có ít đi, nhưng “hố” trồng củ cải vẫn chỉ có vậy. Với cục diện như vậy, các sỹ tộc Giang Đông sẽ rất khó giữ được bình tĩnh, bởi vì nếu cứ bình tĩnh mà đứng thì “hố” sớm đã bị người khác giành hết mất rồi.
- Hay!
Hạng Trang kích động khen ngợi:
- Cái này gọi là “hòa thượng từ nơi khác đến sẽ niệm kinh”!
- “Hòa thượng từ nơi khác đến”? “niệm kinh”?
Bọn người Bách Lý Hiền, Phạm Tăng, Hạng Tha, Hạng Đà, Vũ Thiệp nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau. Phải nói thêm rằng, vào thời này phật giáo vẫn chưa được truyền bá vào Hoa Hạ, cho nên từ “hòa thượng” này căn bản là chưa từng xuất hiện, cho nên mới khiến cho ngay cả những học giả hàng đầu đương thời như Phạm Tăng, Bách Lý Hiền cũng cảm thấy mờ mịt không hiểu.
- Á…
Hạng Trang vội lái sang chuyện khác:
- Cái đó, hãy bàn bạc xem phái ai đi sứ đến nước Hoài Nam trước đã.
Bách Lý Hiền phe phẩy chiếc quạt lông, có chút ngạc nhiên nói:
- Đại vương, việc này e là không cần phải bàn thêm gì nữa chứ? Thượng đại phu đương nhiên là ứng viên số một để phái đi sứ nước Hoài Nam rồi.
Vũ Thiệp cũng đứng dậy thi lễ nói:
- Đại vương, thần nguyện xin đi.
Hạng Trang có chút ngượng ngùng nói:
- Vậy được, ngươi hãy về nhà chuẩn bị một chút, rồi đi luôn trong hôm nay!
Nói đoạn Hạng Trang lại tiếp:
- À, đúng rồi, ngươi cũng đừng đi tay không, hãy đến trại ngựa chọn lấy năm trăm con ngựa chân thấp để đưa tới Bành thành. Coi như đó là lễ vật của quả nhân tặng cho Hoài Nam vương, luôn thể thay quả nhân chuyển lời thăm hỏi tới Hoài Nam vương.
- Vâng.
Vũ Thiệp vái chào một cái, đoạn nhận lệnh đi ra.
Nhắc đến ngựa chân thấp, Hạng Trang đột nhiên nghĩ tới một việc, bèn hỏi Hạng Tha:
- Tử Dực, đội thuyền của Qua Thắng chắc cũng rời khỏi Đơn Đồ được chừng ba tháng rồi nhỉ?
Lần trước chiếc thuyền Sở do Công Thâu Xa đôn đốc chế tạo có biểu hiện xuất sắc nổi trội trong lúc chạy thử, cho dù có gặp phải gió to sóng lớn vẫn có thể bình yên vượt qua. Sau lần đó, Công Thâu Xa lại phụng mệnh của Hạng Trang, động viên một lượng lớn nhân lực, vật lực, chế tạo thêm mười chiếc thuyền Sở nữa. Rồi Hạng Trang bổ nhiệm Qua Thắng làm Giáo úy thuyền Sở, dẫn theo hai ngàn tinh binh, chia ra đi trên mười chiếc thuyền Sở đó, thuận gió thẳng xuống vùng biển Nam Hải.
Chuyến hành trình ra biển lần này, nhiệm vụ mà Hạng Trang giao cho Qua Thắng thực ra rất đơn giản, chủ yếu là bồi dưỡng cho được một lứa thủy thủ thành thục, huấn luyện lấy một cánh thủy quân tinh nhuệ. Nếu có thể thì tiện thể gom luôn một số đặc sản của Nam Dương mang về, đặc biệt là bông, cái thứ này rất hay, việc nữa là thăm dò chút tình hình của nước Nam Việt.
Theo sử sách ghi lại, thì có lẽ bây giờ Triệu Đà đã thành lập nước Nam Việt rồi, có điều chắc nền móng chưa được vững vàng lắm.
Nếu có thể, thì Hạng Trang không ngại quấy rối nước Nam Việt một chút, cho dù không đủ để lật đổ nước Nam Việt thì chí ít cũng phải bắt lấy trăm mấy hai trăm ngàn người mang về. Phải biết rằng, số quân Tần bị Triệu Đà đóng cửa, chặn đường vây khốn ở nước Nam Việt lên tới năm trăm ngàn người, trong số đó, ít nhất có hai trăm ngàn là các tráng đinh của nước Sở, trời ạ, là hai trăm ngàn tráng đinh đấy!
Quan trọng hơn cả, là tộc người Hoa Hạ từ xa xưa đã có mối gắn kết rất bền chặt với đất mẹ, năm trăm ngàn quân Tần bị Triệu Đà vây khốn ở nước Nam Việt không lúc nào là không mong ngóng về nhà. Chỉ có điều là bọn họ e sợ uy vọng của Triệu Đà, cũng như chính sách đàn áp của y mà không dám biểu hiện ra mà thôi. Nhưng một khi có ngoại lực xâm nhập vào Nam Việt, thì số quân Tần này đi hay ở thì thật khó mà nói chắc.
Tóm lại, số quân Tần ở Nam Việt chính là một miếng thịt béo, Hạng Trang từ trước tới giờ chưa từng bỏ lỡ nếu có cơ hội được ăn thịt.
Đợi sau này, thủy quân Giang Đông lớn mạnh lên rồi, bước tiếp theo mục tiêu của Hạng Trang sẽ là lưu vực Lưỡng Hã của Trung Đông. Đương nhiên, Hạng Trang cũng không hề có ý định đi chiếm lĩnh, thống trị Lưỡng Hà bằng đường biển, việc đó căn bản là không thực tế. Sở dĩ Hạng Trang hướng ánh mắt đến khu vực lưu vực Lưỡng Hà, mục tiêu duy nhất chính là muốn có được giống ngựa Ả Rập của lưu vực Lưỡng Hà, để cải tạo giống ngựa chân thấp của Mông Cổ.
Về phần tương lai, nếu quả thật nước Sở có cơ hội nhất thống thiên hạ, Hạng Trang cũng không đắn đo gì mà không gầy dựng một đội thủy quân lớn mạnh. Sau đó vượt qua Thái Bình Dương sang châu Mỹ LaTin tìm kiếm những loại cây nông nghiệp vừa có khả năng thích ứng cao với điều kiện môi trường khắc nghiệt, vừa cho sản lượng cao như khoai lang, khoai tây, ngô… xây dựng cơ sở kiên cố cho sự bùng nổ nhân khẩu của tộc người Hoa Hạ trong tương lai.
Tuy nhiên tất cả những điều này đều còn rất xa vời, nếu không gom góp năm ba mươi năm thì tuyệt nhiên không có khả năng thành hiện thực. Hơn nữa cho dù gom góp trong vòng năm ba mươi năm được một lượng thủy thủy giỏi đầy đủ, thì cũng chưa chắc vượt qua được Thái Bình Dương. Phải biết rằng, Thái Bình Dương là vùng biển rộng lớn nhất trên trái đất, vào thời cổ đại chưa có la bàn, thì việc muốn vượt qua Thái Bình Dương chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Hạng Tha không cần nghĩ ngợi nhiều, đáp:
- Đại vương, Qua Thắng rời khỏi Giang Đông được ba tháng lẻ mười ngày rồi.
- Ồ.
Hạng Trang gật gật đầu, thấp giọng lẩm bẩm:
- Ba tháng lẻ mười ngày, nhẩm tính thời gian, chắc cũng sắp trở về từ Nam Việt rồi đây, không biết là tên tiểu tử Qua Thắng này có mang được giống cây bông về hay không.
Hàm Dương, dinh thự Tả Tướng.
Trong khi Hạng Trang đang phải đối mặt với sự “bãi công” của các sỹ tộc Giang Đông, thì Tả Tướng mới được Lưu Bang bổ nhiệm là Bạch Mặc cũng đang ngày đêm gấp rút chuẩn bị cho việc cải cách pháp luật.
Nếu đem so với chính sách để các thế khanh, sỹ tộc cũng phải nộp thuế như dân thường của nước Sở, thì chính sách cải cách của Bạch Mặc còn kịch liệt hơn.
Chính sách thuế mà Bạch Mặc chuẩn bị đưa ra, không chỉ khiến các thế khanh, sỹ tộc cũng phải nộp thuế như dân thường, mà còn căn cứ theo tỉ lệ nhất định, tính thêm thuế đầu người, thuế nô dịch vào thuế ruộng đất nữa. Theo như chính sách thuế mới của Bạch Mặc, thì các thế khanh, sỹ tộc của nước Hán từ giờ trở đi không chỉ phải nộp thuế, mà còn phải nộp nhiều vì sở hữu ruộng đất nhiều!
Không nghi ngờ gì nữa, đây sẽ là cuộc cải cách kịch liệt nhất, chưa từng có tiền lệ trong lịch sử, mức độ kịch liệt của nó thậm chí còn hơn cả cuộc cải cách luật pháp của Vệ Ưởng thời Tần Hiến Công. Cuộc cải cách luật pháp của Vệ Ưởng chỉ có thể làm giảm bớt chút lợi ích của các gia đình thế tộc nước Tần, còn cải cách của Bạch Mặc thì sẽ làm suy yếu mạnh mẽ sức ảnh hưởng của các đại thế gia, và sỹ tộc ở Quan Trung, từ đó đẩy mạnh vương quyền một cách tối đa.
Cuộc cải cách kịch liệt như vậy, nếu không có lực lượng vũ trang hùng hậu hậu thuẫn ở phía sau thì tuyệt nhiên không thể thành công.
Nhằm ủng hộ Bạch Mặc trong cải cách luật pháp, Lưu Bang thậm chí còn định ủy nhiệm Chu Quan Phu làm hộ pháp tướng quân, dốc hết sức phối hợp với Bạch Mặc thực hiện cải cách. Kể từ sau khi Phàn Khoái chết trận, thì Chu Quan Phu có thể nói là đệ nhất kiêu tướng trong quân đội Hán. Lưu Bang ủy nhiệm Chu Quan Phu làm hộ pháp tướng quân, có thể thấy được quyết tâm cải cách của hắn kiên định tới mức nào, đương nhiên, phải đợi sau khi Chu Quan Phu về tới Hàm Dương rồi mới có thể nhậm chức.
Còn hiện tại, Chu Quan Phu còn đang ở dưới trướng của Phiêu Kỵ tướng quân, đánh nhau với quân Hung Nô kia.
Hai ngày trước, khoái mã từ phương bắc cấp báo, hai mươi ngàn kỵ binh của Lã Đài đã vượt ra khỏi phía tây Trường Thành mà Tần Thủy Hoàng xây dựng, sắp xâm nhập vào hành lang Hà Tây. Cùng lúc, mật thám nằm vùng sẵn ở Cửu Nguyên cũng truyền tin về báo, Thuyền Vu Mạo Đốn của Hung Nô đã dẫn đại quân Hung Nô rời khỏi doanh trại cũ ở Cửu Nguyên, chắc hẳn là đi thảo phạt tộc người Nguyệt Thị rồi.
Cuộc chiến giữa kỵ binh Hán và kỵ binh Hung Nô, đã vào thế hết sức căng thẳng.