- Cái gì? Đi ?!
Vũ Thiệp nghe vậy giật mình hoảng hốt, khó lòng tin được liền nói:
- Quân sư, Thượng Tướng Quân, tại hạ không nghe nhầm chứ? Hiện tại địa hình nước Ngụy tốt biết bao, chỉ riêng số trai tráng tập trung dưới Ngao Sơn cũng đã vượt quá ba mươi ngàn người, các thế tộc hào cường ở quận Đãng, quận Đông và cả quận Dĩnh Xuyên cũng đã bắt đầu nghe tin nổi dậy!
Nói xong một hồi, Vũ Thiệp lại cực kỳ phấn khích nói tiếp:
- Thượng Tướng Quân, quân sư, vừa rồi các người cũng biết đó, Trần Lưu Bàng Ngọc cũng đã chiếm đóng Đại Lương rồi, số nhân mã của Toan Tảo Tấn Bá, Tân Trịnh Triệu Đăng cũng đã vượt quá năm mươi ngàn người. Mắt nhìn các đường nghĩa quân sắp lan rộng khắp nước Ngụy, bây giờ rời đi, chẳng phải đáng tiếc sao?
- Tiên sinh, ngươi nghĩ vấn đề đơn giản quá rồi!
Hạng Trang lắc lắc đầu, thản nhiên nói.
Dưới Ngao Sơn tập trung năm mươi ngàn trai tráng là có thật, Trần Lưu Bàng Ngọc, Toan Tảo Tấn Bá, Tân Trịnh Triệu Đăng, ba đường binh mã này đã lớn mạnh đến năm mươi ngàn người thì tuyệt đối là phô trương thanh thế. Mặc dù Tấn Bá là thế tộc già cõi của nước Ngụy, ở Ngụy quốc có tiếng tăm vô cùng, có thể triệu tập ba mươi lăm ngàn dân đói trong vòng năm ngày, thì đã là chuyện phi thường rồi, còn về trai tráng, có thể có bảy tám trăm người thôi đã là tốt lắm rồi!
Năm mươi ngàn người? Căn bản là chuyện nực cười! Đem cộng tất cả “nghĩa quân” ở quận Đãng, quận Đông, quận Dĩnh Xuyên lại, có thể họp thành con số này thì không sai rồi!
Còn về sức chiến đấu của “nghĩa quân” này, thì nói cũng chẳng cần nói đến!
Bất kể hiện tại đám nghĩa quân này có huyên náo đến đâu, thanh thế có lớn mạnh đến đâu, Hạng Trang cũng sẽ tuyệt đối không bị những thứ này làm cho mê muội, bạo dân vẫn là bạo dân, vĩnh viễn không thể trở thành quân đội được!
Hoàn toàn có thể tưởng tượng được, một khi Bành Việt điều quân trở về, đám nghĩa quân tạm thời triệu tập được này, tức khắc sẽ tan thành mây khói, căn bản không ngăn nổi một phút giây nào.
Úy Liễu cũng nói:
- Vũ Thiệp tiên sinh, ngươi đánh giá cao sức ảnh hưởng của bọn vương tộc nước Ngụy rồi, đừng thấy hiện tại cả Ngụy quốc đang sóng yên biển lặng, ở các quận huyện số thế tộc hào cường hưởng ứng cho việc khôi phục nước Nguỵ, có vẻ cũng không phải là ít, kỳ thật thì đây chỉ là hiện tượng bên ngoài. Trên thực tế, số hào cường thế tộc này chỉ là một bộ phận nhỏ đã bị thất thế mà thôi.
Vũ Thiệp lắp bắp nói:
- Chỉ là một bộ phận nhỏ đã bị thất thế sao?
- Đúng, bọn chúng chỉ là một bộ phận nhỏ đã bị thất thế!
Úy Liễu nói:
- Phần lớn các hào cường thế tộc có thế lực đã đi theo Lương vương Bành Việt đến Hoài Tứ, một khi bọn hào cường thật sự của nước Ngụy quay về, thì bọn hào cường thế tộc đang huyên náo vui vẻ ấy, e rằng sẽ phải im hơi lặng tiếng ngay, bọn chúng…căn bản là không cùng một tầng lớp.
Hạng Trang gật gật đầu, lại nói:
- Nói trắng ra là, kế sách của quân sư có thể gặt hái được thành công tốt đẹp như hiện nay, hoàn toàn là bởi vì Bành Việt đã dẫn đi hầu hết toàn bộ chủ lực, canh phòng lỏng lẽo thế này mới để cho chúng ta thừa được cơ hội! Tuy nhiên, đợi đại quân của Bành Việt trở về, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta cũng sẽ kết thúc, cho nên, chúng ta thấy gì tốt thì cứ lấy, mau chóng chuyển tiến!
Kỳ thực, còn một câu Hạng Trang chưa nói ra, chẳng qua hắn và Úy Liễu đã sớm hiểu lòng nhau, không nói đấy thôi. Từ khi mới bắt đầu, Hạng Trang và Úy Liễu không thật sự nghĩ đến việc khôi phục đại Ngụy, kết quả mà bọn họ mong muốn, chính là khiến cho nước Ngụy cái đầm nước này bị khuấy trộn, khuấy cho càng hỗn tạp càng tốt, ngay lúc Trương Lương, Trần Bình cũng không phân định rõ cục thế, lại dắt binh tiến về hướng đông, tập kích Lâm Truy!
Nói cho dễ hiểu một chút, các đường “nghĩa quân” của nước Ngụy thực ra chính là con mồi để quân Sở dùng để câu cá!
Khi Lưu Bang, Hàn Tín, Bành Việt bọn họ đớp miếng mồi câu này ở Ngụy, thì Hạng Trang ngược lại đã sớm mang theo năm ngàn quân giáp của hắn, bí mật tiến về hướng Đông, đường dài tập kích sào huyệt Lâm Truy của Hàn Tín rồi!
Tuy nhiên, trước khi rời đi, còn có một chuyện cần phải làm cho xong.
Mặc dù các đường nghĩa quân của nước Ngụy đều là một lũ ô hợp, hay cách khác thậm chí còn không bằng cả lũ ô hợp, đám thủ lĩnh của các đường nghĩa quân đó đều là những hào cường thế tộc đã bị thất thế, hoặc giả thật chất là một bọn vô lại. Nhưng bất kể nói như thế nào đi nữa, đây cũng là “lực lương quân sự” trước mắt mà quân Sở có thể lợi dụng được, cho nên, vẫn cần thiết phải tăng cường lực lượng của bọn chúng.
Dường như biết được trong lòng Hạng Trang đang ngẫm nghĩ gì, Úy Liễu đột nhiên hỏi nói:
- Thượng Tướng Quân, đều sắp đặt ổn cả rồi chứ?
Hạng Trang gật gật đầu, như thoáng chút nghĩ ngợi nói:
- Đã sắp đặt ổn cả rồi. Lúc này, Trần Hi hẳn là đã nhìn thấy nàng rồi.
- Nhưng, quân sư…
Dừng lại một lúc, Hạng Trang lại lo lắng nói tiếp:
- Trần Hi, trong đầu có ý tạo phản, chỉ sợ hắn đến lúc đó lại lần nữa trở giáo thôi?
Hạng Trang đương nhiên không nhìn ra trong đầu Trần Hi có ý tạo phản, hắn chỉ biết rằng, trong lịch sử Trần Hi đã từng phản bội Lưu Bang, cho nên hắn không tin tưởng vào y lắm.
Úy Liễu lại nói rằng:
- Thượng Tướng Quân yên tâm, Trần Hi lần này sẽ không có khả năng tạo phản đâu, bởi vì hắn đã đánh mất Ngao Thương, chỉ một tội danh này, cũng đủ để Lưu Bang ban cho hắn tội chết!
Hạng Trang gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Trần Hi dưới sự dẫn dắt của hai cô nữ binh, thấp thỏm lo âu đi đến hậu nha.
Nhìn từng cành cây ngọn cỏ quen thuộc ở hậu nha, trong lòng Trần Hi không khỏi bùi ngùi xúc động. Năm hôm trước, hắn còn là lệnh quan của Ngao Thương, cũng là chủ nhân của nha môn này. Thế nhưng bây giờ, hắn lại trở thành tù nhân dưới trướng quân Sở. Mặc dù hắn đã tỏ ý muốn đầu hàng, nhưng đối phương lại không một chút phản ứng, dường như căn bản là không muốn tiếp nhận cho hắn xin hàng.
Nghĩ đến đây, Trần Hi liền có chút buồn rầu ảm đạm, có lẽ chốc nữa đây, hắn sẽ phải đầu lìa khỏi cổ chăng?
Hai cô nữ binh dẫn Trần Hi đến đại sảnh của hậu nha, bèn lập tức xoay người bỏ đi. Trần Hi đang lúc than ngắn thở dài, ăn năn hối lỗi, thì một hồi lách cách của tiếng hoàn bội đột nhiên truyền đến từ phía sau, khi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vóc dáng của một cô gái có trang phục lộng lẫy, đang chậm rãi bước vào đại sảnh dưới sự bảo vệ của vài cô nữ binh.
Cô gái có trang phục lộng lẫy này hiển nhiên chính là công chúa của nước Đại Ngụy, là Ngụy Duyệt Vô Ương.
Ngụy Duyệt đã khôi phục thân phận công chúa, đương nhiên không thể cải trang và ăn mặc giống dân thường như trước kia nữa, Hạng Trang trong lúc nhất thời cũng không tìm ra quan lễ phục lẫn trang sức cho công chúa, nhưng lại vơ vét được từ các thành ở Huỳnh Dương, một vài thứ miễn cưỡng có thể ra mắt được, nhất là sâu chuỗi hoa được cài trên tóc của Ngụy Duyệt, càng làm cho nàng tăng thêm phần quyến rũ.
- Tham kiến công chúa điện hạ.
Trần Hi vái lạy công chúa thật mạnh, trong lòng thì lại vô cùng buồn bã.
Từ cái đêm ấy lần đầu tiên trông thấy Ngụy Duyệt, Trần Hi đã không thể kềm được đem lòng yêu nàng rồi. Hắn cũng từng nghĩ đến, phải dựa vào danh vọng, thực lực của mình khiến cho nàng rung động, cuối cùng sẽ đón được mỹ nhân về. Nhưng ai mà ngờ được, chỉ vỏn vẹn trong vòng năm ngày, người giai nhân duy nhất trong tim hắn, lại đã trở thành người phụ nữ của Hạng Trang, Thượng Tướng quân của Đại Sở chứ?
Mới hôm qua, Hạng Trang và Ngụy Duyệt đã chính thức làm lễ thành hôn!
- Tiên sinh miễn lễ, mời ngồi.
Ngụy Duyệt đưa tay trịnh trọng, đi trước ngồi vào bàn.
Trần Hi lại vái lạy tạ ơn, lúc này mới cung kính quỳ xuống ngồi dưới Ngụy Duyệt.
- Mấy ngày nay, khiến tiên sinh chịu oan ức rồi.
Giọng nói của Ngụy Duyệt vẫn chu đáo và dịu dàng như thế, nhưng giờ nghe ra từ tai Trần Hi, nó lại không còn là một sự hưởng thụ nữa, mà là sự tra tấn. Lúc này, Trần Hi thà rằng thoái khỏi nơi đây, vĩnh viễn không còn nghe thấy giọng nói này nữa, cũng vĩnh viễn không còn thấy hình bóng kiều diễm hoa lệ đã khiến hắn tâm thần điên đảo nữa.
Trong lòng buồn bã, Trần Hi bèn chỉ cúi đầu, không đáp lời.
Ngụy Duyệt khẽ thở dài, chợt nói:
- Thượng Tướng quân nói với ta, những dân thường khỏe mạnh của Ngụy quốc đang tập trung ở dưới Ngao sơn, chúng vô cùng bài xích người Sở quân Sở, Thượng Tướng Quân nhờ ta thay chàng tuyển chọn người thích hợp, đến chỉnh đốn đám dân cường tráng đó. Nhưng ta nhận thấy hào kiệt của nước Ngụy, ngoài tiên sinh ra thì không còn ai khác, cho nên ta đã đề cử tiên sinh với Thượng Tướng Quân.
Trần Hi nghe vậy không khỏi có chút sửng sốt, điều này đúng là hắn thật tình chưa hề nghĩ đến.
Nghe công chúa điện hạ nói vậy có nghĩa là, Hạng Trang có ý chọn một chủ tướng quân Ngụy ở trong Ngụy quốc?
Nhưng mà nghĩ lại cũng là chuyện thường tình thôi, do duyên cớ từ Hạng Võ, tiếng tăm của quân Sở tại Ngụy quốc xưa nay đã không tốt. Tuy nói rằng lần này mở kho lương thực, đã cải thiện với một mức độ lớn, về hình tượng của quân Sở trong lòng dân Ngụy. Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, lại muốn đám dân khỏe mạnh kia triệt để thay đổi cách nhìn, vui vẻ tiếp nhận sự hợp nhất này, quả là không thể nào.
Lấy lại bình tĩnh, Trần Hi nói:
- Tại hạ năng lực thấp kém, chỉ sợ khó mà hoàn thành nhiệm vụ
Trong lòng Ngụy Duyệt liền có chút xót xa nói:
- Không lẽ ngay cả tiên sinh cũng không chịu dốc sức vì đại Ngụy hay sao?
- Không, không, không, đương nhiên là không phải.
Trần Hi vội nói:
- Tại hạ đương nhiên nguyện dốc sức vì Đại Ngụy, chỉ cần công chúa lên tiếng, dù dầu sôi lửa bổng tại hạ cũng sẽ không nề hà.
- Tốt.
Ngụy Duyệt vui vẻ nói:
- Vậy đám dân cường tráng nước Ngụy ở dưới Ngao Sơn đành nhờ vả tiên sinh rồi.
- Nếu như công chúa đã quyết như vậy, tại hạ đành phải tuân lệnh vậy.
Trần Hi không còn cách nào, chỉ đành ưng thuận.
Nói ra, Trần Hi vốn không phải lo lắng bản thân không đủ năng lực, mà là trong tình huống chưa làm rõ ý đồ thật sự của Hạng Trang và quân Sở là gì, hắn thật sự là không dám tùy tiện tiếp nhận việc dễ làm phỏng tay này. Bởi vì bọn dân tụ tập ở dưới Ngao Sơn có đến ba mươi ngàn người, Hạng Trang thật sự yên tâm giao cả một đội đại quân này cho Trần Hi hắn sao?
Thấy Trần Hi đồng ý, ánh mắt Ngụy Duyệt lập tức lộ vẻ vui sướng.
Trần Hi thì khóc than trong lòng, công chúa điện hạ nói cho cùng vẫn còn trẻ, nàng còn chưa biết được thế gian hiểm ác. Hạng Trang cho nàng quyết định quyền chọn lựa chủ tướng quân Ngụy, có lẽ cũng vì cố tình tỏ ra hào phóng để lấy lòng nàng, cũng có thể là có dụng ý khác. Nhưng có một điều có thể khẳng định là, bất kể ai làm chủ tướng quân Ngụy, Hạng Trang cũng sẽ không thật sự giao binh quyền cho người đó đâu.
Tuy nhiên lần này, Trần Hi thật sự nghĩ sai rồi, Hạng Trang thật sự có dự tính giao cả binh quyền của quân Ngụy cho hắn.
- Tiên sinh, vậy thì làm phiền ngài rồi.
Ngụy Duyệt thản nhiên cười, lại nói:
- Ba mươi ngàn trai tráng này đành giao cho ngài vậy.
Trần Hi vái chào, liền đứng lên chuẩn bị rời đi, nhưng mà hắn vừa mới đứng dậy, Ngụy Duyệt bỗng dặn dò nói:
- Tiên sinh, ngươi ngàn vạn lần không được quên, nhánh quân này là quân đội của Đại Ngụy, chứ không phải quân đội của Đại Sở.
Bước chân của Trần Hi lập tức ngừng lại, trong lòng cũng hơi bất ngờ, xem ra công chúa điện hạ cũng không phải là chuyện gì cũng không biết. Nàng ấy cũng biết rằng Đại Ngụy muốn phục quốc thành công, thì nhất thiết phải có quân đội của riêng mình. Nhưng nàng có từng nghĩ rằng, dưới bóng của Hạng Trang và quân Sở, Trần Hi hắn làm sao có thể nắm giữ binh quyền thật sự chính?