Lịch Dương, hành dinh của Hạng Trang.
Hạng Trang đang ôm Hạng Trị đi dạo ở trong sân, Hạng Chính thì đang ngủ trong lòng Ngụy Duyệt, Ngụy Duyệt vừa nhẹ nhàng lắc ru đứa trẻ trong lòng, vừa dặn dò Hạng Trang nói:
- Phu quân cẩn thận chút, đừng làm Trị nhi bị thương
- Biết, ta biết, sẽ không làm Trị nhi bị thương.
Hạng Trang liên tục gật đầu, là một người từng trải, hiểu biết của hắn so với cổ nhân của thời đại này chỉ nhiều không ít, không phải là xương cổ đứa trẻ mới sinh mềm, lúc ôm phải nâng đầu đứa trẻ sao?
Quả thật lo lắng của Ngụy Duyệt căn bản là là dư thừa, tã lót cũng đủ bảo vệ Trị nhi rồi.
Bỗng nhiên, từ phía sau vọng đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Hạng Trang quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Ngu Cơ từ từ bước đến xung quang Doanh Trinh, Bách Lý Y Thủy đang vây quanh, nhìn thấy Hạng Trang ôm Hạng Trị đứng ở trong sân, Ngu Cơ vội vàng kéo váy bước nhanh đến gần, chưa kịp để người khác nói gì đã đến bế Hạng Trị đang trong lòng Hạng Trang, sau đó oán trách nói:
- Ngài sao lại bế Trị nhi ra đây?
- Ơ
Hạng Trang vẫn còn duỗi hai tay, cười khổ nói:
- Không được sao?
- Đương nhiên không được.
Ngu Cơ liếc Hạng Trang một cái, nói thêm:
- Trong sân lạnh như thế!
- Trị nhi lại nhỏ như vậy, có thể chịu không nổi giá buốt, nếu chẳng may cảm lạnh thì sao?
Tim Hạng Trang không khỏi đập thình thịch, Ngu Cơ vốn là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nếu không Hạng Vũ cũng sẽ không một lòng với nàng như thế, bây giờ chỉ một tý cáu giận, một cái chau mày, trông nàng càng vô cùng quyến rũ, Doanh Trinh, Ngụy Duyệt và cả Bách Lý Y Thủy cũng đều là ngàn dặm mới tìm được một đại mỹ nhân nhưng so sánh với Ngu Cơ thì một chút cũng không bằng. Rõ ràng Ngu Cơ đã phát hiện sự thất lễ của Hạng Trang, nhưng nàng cũng không có một chút biểu lộ nào khác thường nào.
Nhìn Ngu Cơ ôm Hạng Trị thướt tha bước vào phòng ngủ, Hạng Trang không khỏi có chút kinh ngạc, từ lúc thân với Ngụy Duyệt, Ngu Cơ giống như là thay đổi thàng một người khác vậy, tất cả những ưu sầu suy sụp trước đây dường như đã không còn, từ khi Ngụy Duyệt sinh hạ Hạng Chính, Hạng Trị, Ngu Cơ càng trở nên nói cười nhiều hơn, dường như đã hoàn toàn giải tỏa được những tích tụ trong lòng.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp của Ngu Cơ Hạng Trang ngẩn người ra, sau đó mới đi theo vào buồng sưởi.
Vừa vước vào buồng sưởi, Hạng Trang liền phát hiện không khí bên trong dường như có chút khác thường, hình như Ngu Cơ vừa mới cùng Ngụy Duyệt nói gì đó, khiến cho Ngụy Duyệt có vẻ rất khó xử. Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Ngụy Diện, lại nhìn vẻ mặt như van nài của Ngu Cơ, lại nhìn bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc của Doanh Trinh và Bách Lý Y Thủy, Hạng Trang bực mình nói:
- Duyệt nương, Ngu Cơ, các ngươi làm sao vậy?
Ngụy Duyệt cúi đầu, hạ giọng nói:
- Diệu Dặc tỷ tỷ muốn nhận Trị nhi làm con nuôi thừa tự để kế nghiệp tổ tông của tiên vương.
- Người nói gì?
Hạng Trang nghe vậy lập tức ngớ ra, để Trị nhi làm con nuôi của tiên vương?!
Sau khi ngẩn ra, Hạng Trang theo bản năng đã muốn cự tuyệt, nhưng lập tức thay đổi ý nghĩ, như vậy hình như cũng không có gì không thể.
Lúc này Hạng Tân, Hạng Tha đều đã rõ ràng tỏ thái độ, nguyện ý ủng hộ Hạng Trang kế thừa ngôi vị Sở Vương, nên mới để Hạng Trị cho làm con thừa tự cho Hạng Vũ. Hạng Đà, Hạng Tha cũng tuyệt đối sẽ không đi theo vết xe đổ mà ủng hộ Hạng Trị kế vị, mặc kệ nói như thế nào, Hạng Trị cũng là đứa trẻ con còn trong tả lót, căn bản là không đủ sức để gánh vác trọng trách phục hưng Đại Sở. Thí dụ như trong lịch sử, khi Ngô Tôn Sách chết, bởi vì con út của ông ta là Tôn Thiều còn trong tã lót, căn bản không đủ sức để gánh vác trọng trách thống trị đông Ngô, vì vậy Chu Du, Trương Chiêu, Lỗ Túc và tất cả văn võ trọng thần mới phải lựa chọn Tôn Quyền lên kế vị. Tôn Thiều là con trai ruột của Tôn Sách còn như thế, huống chi Hạng Trị chỉ là con nuôi Hạng Vũ?
Chỉ là cứ như vậy, Hạng Trị cũng đã mất đi cơ hội lên ngôi rồi.
Đối với Sở quốc mà nói, Hạng Võ đã trở thành lịch sử, Đại Sở sau này, chỉ có thể thuộc con cháu Hạng Trang nhưng Hạng Trang không muốn giang sơn của chính mình cực khổ giành lại, cuối cùng lại phải chắp tay trả lại cho Hạng Võ, nói cho cùng, con người cũng chỉ là động vật ích kỉ, Hạng Trang cũng không phải là ngoại lệ.
- Thượng Tướng Quân.
Đôi mắt tuyệt đẹp của Ngu Cơ chuyển sang Hạng Trang, lắp bắp nói
- Đáng tiếc tiên vương anh hùng một đời, lại không có thể có một đứa con nào, chi bằng cứ để Trị nhi làm con thừa tự cho tiên vương không phải tốt sao?! Tiên vương nếu dưới suối vàng có biết, cũng chắc chắn cảm tạ ân đức của ngươi, diệu dặc ở đây thay tiên vương tạ ơn ngài, Thượng Tướng Quân...
Hạng Trang rõ ràng khó chống lại lới cầu xin của Ngu Cơ, chỉ có thể.hướng ánh mắt hỏi ý Ngụy Duyệt.
Ngu Cơ kỳ thật chính là muốn tìm nơi nương tựa cho nửa đời sau của mình, từ sau khi Hạng Võ tử trận, mỗi ngày Ngu Cơ đều lấy nước mắt rửa mặt, sớm đánh mất đi ý chí sinh tồn, mối tình thắm thiết của Hạng Võ và địa vị của nàng lúc này thì không thể tái giá với người khác, thay Hạng Võ nuôi một đứa con trở thành lý do tồn tại duy nhất của nàng.
- Vô Ương muội muội, tỷ tỷ xin em
Nhìn Hạng Trang đã ngầm đồng ý, Ngu Cơ lại cầu xin Ngụy Duyệt nói:
- Muội muội yên tâm, cho dù Trị nhi là con thừa tự của tiên vương, nó vẫn sẽ ở lại bên cạnh muội, chỉ cần muội muội cho phép tỷ tỷ bất cứ lúc nào cũng có thể tới thăm Trị nhi, tỷ tỷ cũng đã thấy mãn nguyện rồi.
- Thật vậy không?
Đôi mắt Ngụy Duyệt lập tức sáng ngời, nàng vốn cho là một khi Trị nhi được nhận làm con nuôi của tiên vương, Ngu cơ sẽ đem về nuôi nấng, nếu là như vậy quả thật là Ngụy Duyệt không nỡ, trong thiên hạ không có người mẫu thân nào đồng ý cho cốt nhục do chính mình sinh ra rời khỏi họ. Nhưng nếu còn có thể ở lại bên cạnh, giống như cho làm con nuôi cho tiên vương cũng không phải là không được.
Đúng lúc này, Tấn Tương bỗng nhiên đi nhanh vào buồng sưởi, chắp tay vái lạy nói:
- Thượng Tướng Quân, Giang Tả có tin tức!
- Ồ?
Hạng Trang nghe vậy mừng rỡ, nói với Ngụy Duyệt:
Duyệt nương, để Trị nhi làm con tiên vương hay không, nàng định đoạt vậy.
- Dứt lời, Hạng Trang và Tấn Tương rời khỏi buồng sưởi, đi thẳng đến tiền viện
***
Hành dinh tiền viện, Phá Quân giống như một cây cột đứng sừng sững giữa sân. Rất nhanh, từ phía sau truyền đến tiếng bước chân đang dồn dập đi tới, lúc Phá Quân quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy Hạng Trang ở trong sự vây quanh của Tấn Tương, Hô Duyên Chính Đức đang đi nhanh đến, lập tức Phá Quân chắp tay vái lạy nói:
- Tham kiến Thượng Tướng Quân!
- Phá Quân?
Hạng Trang khoát tay áo, nói gấp
- Cao Sơ đã đắc thủ rồi?
Phá Quân nói:
- Hồi bẩm Thượng Tướng Quân, dĩ nhiên đắc thủ, Hạng Kê cũng đã bị chém đầu!
- Dứt lời, Phá Quân lại đem quá trình Cao Sơ giết Hạng Quan từ đầu chí cuối bẩm báo cho Hạng Trang.
- Tiểu tử này.
Hạng Trang kích động nói:
- Thật đúng là
Không thể không nói, trận này Cao sơn đánh rất hay, người khác có lẽ nhìn không ra sự tinh diệu trong đó, nhưng Hạng Trang vừa xem hiểu ngay. Ba nghìn thân binh của Hạng Quán đều là lão binh trải qua trăm trận chiến, sức chiến đấu của những lão binh này cũng không phải chỉ là danh tiếng.
Hạng Quán có ba nghìn chiến binh tiền hô hậu ủng, tầng tầng thủ hộ, có thể nói vững như núi Thái Sơn, muốn đánh lén tuyệt đối là không khả năng, còn nếu tấn công mạnh, nhất định sẽ trả cái giá cực kì nặng nề.
Nhưng Cao Sơ chỉ có cần ra một kế nhỏ, đã khiến Hạng Quán rơi khỏi lưới bảo vệ của ba nghìn thân binh, kết quả đã bị mai phục ở ngoài đèo và bị giết hại dễ dàng như vậy. Xữ lý việc khó một cách dễ dàng như vậy, cho dù là Hạng Trang đích thân tới chẳng qua như thế mà thôi.
Dừng một chút, Hạng Trang lại hỏi:
- Phá Quân, còn bốn nghìn đại quân của Hạng Quán đâu?
Phá Quân nói:
- Hồi bẩm Thượng Tướng Quân, đã bị đại quân của tướng quân Hạng Đà đánh bại.
Hạng Trang nghe vậy nhẹ nhàng lĩnh thủ, bốn vạn đại quân của Hạng Quán vốn dĩ chỉ là dòng họ con cháu tạm thời chắp vá, cơ bản chỉ là một đám đám ô hợp, Hạng Quán mà chết thì như rắn mất đầu, chống đỡ thế nào được tấn công mạnh mẽ của đại quân Hạng Đà? Bởi vậy, cục diện Giang Đông ngay lập tức rõ ràng, thời cơ qua sông của đại quân cuối cùng cũng đã chín mùi.
Đại quân sắp qua sông, Hạng Trang nên quyết định chọn chủ tướng đóng giữ Lịch Dương. Cần biết mục tiêu của Hạng Trang không chỉ là cố thủ Giang Đông, một ngày kia, hắn vẫn là muốn mang đại quân đánh về Giang Bắc, cho nên nói đầu cầu tiến công, Lịch Dương, là tuyệt đối không thể dễ dàng để mất, vậy nên phái ai trấn giữ đây?
Hiện giờ chiến tướng dưới trướng Hạng Trang không ít, nhưng thật sự có thể độc lập trấn giữ, hình như không nhiều. Quyền Sở, Quý Bố, Tiêu Khai rõ ràng năng lực không đủ, Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ cũng không thích hợp. Giang Đông mới bình, lòng người chưa định, Hạng Trang còn phải dựa vào Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ và đại tướng Cố Sở ổn định lòng quân.
Điền Hoành đúng là có thực lực trấn giữ một vùng, tuy nhiên Hạng Trang không thế nào yên tâm với hắn. Hạng Trang hiểu rất rõ, Điền Hoành không phải là người cam chịu, bây giờ hạ mình làm tướng, chẳng qua chỉ là kế thích ứng tạm thời, tương lai một khi thời cơ chín mùi, hắn sẽ không một chút do dự thoát khỏi sự khống chế của Hạng Trang, tự lập môn hộ, cho nên Hạng Trang tuyệt sẽ không cho hắn cơ hội trấn thủ một phương.
Điền Hoành giống như Lưu Bị thời tam quốc. Lưu Bị trước đầu nhập Đào Khiêm, sau đầu nhập Lữ Bố, kế đó lại đầu nhập Tào Tháo, lại đầu quân Lưu Biểu, cuối cùng mới có được cơ hội tự lập sự nghiệp riêng của mình, lên làm Hoàng đế Thục Hán. Những sự việc đã từng trải của Điền Hoành tuy rằng không phức tạp như Lưu Bị, nhưng bản chất lại cùng một loại như Lưu Bị, từ trong khốn đốn tìm ra cơ hội tự mình lập vương. Hạng Trang lấy sử mà xét, tất nhiên sẽ không cho Điền Hoành cơ hội để lập thân.
Ngoài ra, Hô Duyên Chính Đức, Tấn Tương chỉ là một chiến tướng đơn thuần, các tướng Tử Xa Sư, Tây Khất Liệt, Do Uyên, Bách Lý Mậu thì còn chưa có cơ hội biểu hiện, năng lực như thế nào còn chưa biết, trừ ra, chỉ còn lại có Mông Cức, Bàng Ngọc, Cao Sơ ba người, chỉ lấy năng lực mà nói, ba người dường như ngang nhau, tuy nhiên Mông Cức từng một mình trấn thủ Cửu Nguyên tám năm. Suy xét tính trọng yếu của Lịch Dương đối với tương lai của phía bắc quân Sở, Mông Cức là người tốt nhất. Tâm tư đã định, Hạng Trang lúc này quay đầu lại quát:
- Tấn Tương, kêu Mông Cức lập tức lên hành dinh. Nói một lúc, lại hướng Hô Duyên Chính Đức quát: "Hô Diên, ngươi đi thông báo Vũ Thiệp tiên sinh và quân sư Bách Lý, kêu bọn họ lập tức đến hành dinh.
Đại quân lập tức sẽ qua sông, như là điều hành lương thảo, vận chuyển, an bài thuyền buồm vâng vâng, để Bách Lý Hiền cùng Vũ Thiệp an bài, Hạng Trang cũng không muốn mọi chuyện đều phải tự làm, sau đó sống giống như Gia Cát Lượng như vậy mệt chết!