Bản trận quân Sở.
Trông thấy Tề quân đột nhiên biến trận, Thân Quân Giáo Úy Thiết Ngưu có chút biến sắc, nói:
- Tướng Quân, Kiêu Kỵ Doanh có nguy hiểm, tả hữu hai cánh hơn mười vạn Tề quân từ phía sau vòng lại!
- Hàn Tín muốn ăn tươi nuốt sống Kiêu Kỵ Doanh của ta đó mà.
Tất Thư nói:
- Tuy nhiên, Kiêu Kỵ Doanh dễ dàng bị tiêu diệt như vậy, vậy đã không phải là Kiêu Kỵ Doanh!
Ngừng lại một chút, Tất Thư liền hạ lệnh:
- Lệnh, kỵ binh hai cánh tức khắc thoát khỏi quân địch phía trước, quay lại sườn sau Tề quân tiếp ứng Kiêu Kỵ Doanh, còn lại các quân, luân phiên lui về đại doanh phía sau!
- Rõ!
Thiết Ngưu tuân lệnh hô lớn, quay đầu lại đem lệnh của Tất Thư lớn tiếng, lặp đi lặp lại ba lượt chuyển đến mấy lính liên lạc.
Hơn mười tên lính liên lạc lập tức treo lệnh kỳ tam giác lên xe, nhìn thấy lệnh kỳ, đại quân Sở Quốc trong khoảnh khắc liền có phản ứng, hai cánh kỵ binh đang cùng đại quân Tề Quốc quấn chiến, rất nhanh thoát khỏi chiến trường, lách qua hai cánh Nhạn Hành trận, liên tục mãnh công Tề quân, chạy như bay tiếp ứng Kiêu Kỵ Doanh, các quân còn lại thì nhanh chóng triệt thoái về phía sau.
Bản trận Tề quân, đại kỳ Tề Vương Hàn Tín treo trên vọng xe chậm rãi tiến về phía trước.
Trông thấy Sở quân đột nhiên biến trận, hai cánh kỵ binh quay lại sườn sau chuẩn bị tiếp ứng đội kỵ binh tinh nhuệ lúc trước đột trận, còn lại các quân lui về phía sau. Hàn Tín khóe miệng cười lạnh, đến lúc này mới nghĩ đến việc lui về phía sau, không biết có chút chậm chạp sao? Muốn toàn mạng từ tay Hàn Tín trở ra, có thể không dễ dàng như vậy.
Thoáng trầm ngầm, Hàn Tín liền nhanh chóng truyền đạt quân lệnh.
- Hai vạn bộ binh tả quân, chia làm hai đường, phân công tiến đến tả doanh trước quân quân Sở, trước quân hữu doanh cùng với tả quân hữu doah, đột phá nhanh vào khe hở phía trước, bốn cánh quân Sở quân vừa chiến đấu, thể lực tiêu hao rất lớn. Bộ binh quân ta có thể không cần hao tổn nhiều sức có thể đột nhập sau vào bên trong, sau đó cắt bỏ tuyến đường vừa rồi.
- Cung doanh phía sau, nhanh chóng tiến về phia trước, toàn lực áp chế phi mâu Sở quân, hoặc là sẽ khiến tả quân bộ binh bị uy hiếp.
- Tiền quân bộ binh từng người trong trận chiến này, thể lực tiêu hao quá nhiều, lần này chịu trách nhiệm bảo hộ hậu quân cung doanh.
- Hữu quân Sở quân phía trước có khe hở, tiền quân tử sĩ doanh có thể từ khe hở đó nhanh chóng tiến về phía trước, tiêu diệt cung thủ cùng với phi mâu Sở quân sau trận.
Chỉ trong chốc lát, Hàn Tín đã sử dụng gần trăm quân lệnh, mấy chục vạn đại quân Tề Quốc, từng doanh đều được hắn trao tặng quân lệnh, có một số bộ phận được chỉ định riêng, thậm chí Hàn Tín chỉ huy từng bộ, từng khúc! Nhìn cột cờ trên vọng xe, lúc này đã đầy lệnh kỳ có màu khác nhau, nếu không quên hệ thống quân lệnh Tề quân, chắc chắn phải choáng váng đầu óc.
Nhưng, mấy chục vạn đại quân Tề Quốc nhanh chóng phản ứng, nghiêm khắc chấp hành quân lênh của Hàn Tín.
Lần này xuất chinh bốn mươi vạn đại quân Tề Quốc, chỉ có sáu vạn trung quân là quân thường trực, còn lại ba mươi bốn vạn đều thu thập binh lính từ các quận các huyện, binh lính này cũng được huấn luyện có bài bản, tuy nhiên quả thực có thể khiến máy chục vạn đại quân Tề Quốc có được kỷ luật nghiêm minh, có thể khiến Hàn Tín dễ sai bảo, cũng là do một số lão binh xuất thân quan quân!
Bí quyết dụng binh của Hàn Tín chính là: Trực tiếp truyền quân lệnh tới Khúc Trưởng từng cấp bậc!
Gần như mỗi Khúc Trưởng đều do Hàn Tín trực tiếp phụ trách, mà Truân Trưởng, Đội Suất, Thập Trưởng, Ngũ Trưởng và quan quân cấp thấp quả thực đều do Khúc Trưởng phụ trách, binh lính binh thường thì lại do Ngũ Trưởng phụ trách, như vậy một khúc bị phá hủy, Tề quân phụ cận còn có thể được Hàn Tín chỉ huy, sẽ không tan tác theo.
Trên chiến trường, một đội quân sở dĩ tan rã, chính bởi vì không được cấp trên chỉ huy, từ quan quân đến binh lính quả thật toàn bộ đều không biết gì cả, do đó sinh ra khủng hoảng tâm lý, lúc này, chỉ một người quay đầu bỏ chạy, lập tức tạo ra hiệu ứng, khiến toàn quân tan tác!
Cho nên, Tề quân ít khi xuất hiện hiện tượng tan tác, nhiều nhất cũng chỉ một khúc tan tác.
Đương nhiên, hình thức chỉ huy Tề quân kiểu này không phải không có khuyết điểm. Một khi chủ soái thân tử, thì toàn bộ Tề quân lập tức lâm vào hoàn cảnh tự chiến, khi đó toàn quân tan tác cũng không thể tranh né được.
Bản trận Quân Sở, đại kỳ Tất Thư đang từ từ lui lại phía sau.
Trông thấy Tề quân đột nhiên thế công hung ác, vài lộ bộ binh hoặc là khinh binh Tề quân đã chọc sâu vào trận hình Sở quân, Tất Thư vẻ mặt anh tuấn không khỏi lộ ra vẻ giận dữ, tên Hàn Tín thất phu, khinh người quá đáng! Thực sự nghĩ rằng mười vạn tinh binh Đại Sở ta là gà đất chó ngói phải không?
Lập tức Tất Thư chấn hưng tinh thần, cũng bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh liên tục.
- Tả doanh trước quân, hữu doanh trước quan, tả quân trước doanh, tả quân hữu doanh, mở ra lỗ hổng, dù cho Tề quân tiến đến, đợi Tề quân tiến đến đại môn quan, phá hỏng đường lui của bọn họ!
- Bộ binh trung quân, phi mâu, quay về công kích, tiêu diệt hai lộ bộ binh Tề quân!
- Tử sĩ trung quân, nhanh chóng tiến về phía trước, thọc sâu vào bản trận Tề quân, tiêu diệt tử sĩ Tề quân!
- Cung doanh trước quân, tả quân cung doanh, hữu quân cung doanh, toàn lực bắn, áp chế Tề quân.
Mỗi quân lệnh của Hàn Tín, dường như Tất Thư đều an bài, đấu chọi gay gắt, đại quân Sở Quốc từ lui về phía sau, hướng tới Tề Quân chiến đấu linh hoạt, phản kích sắc bén, nhất là hai vạn bộ binh cùng với năm nghìn khinh binh tử sĩ Tề quân chọc sâu vào bản trận Sở quân, nhưng bị quân Sở điên cuồng bao vây.
Bản trận Tề quân.
Hàn Tín khóe miệng cười lạnh, đắc ý, bị lừa, tiều tử, hai vạn bộ binh và năm nghìn khinh binh tử sĩ chẳng qua chỉ dùng để dụ, vứt vào chỗ chết, chờ ngươi ăn xong, quả nhân cũng ăn mười nghìn tinh binh của ngươi, khi đó ngươi muốn thoát thân, tuyệt đối không có khả năng, hừ hừ!
Bản trận quân Sở.
Tất Thư vẻ mặt lạnh lùng, Hàn Tín, đừng cho ta không có bản lĩnh dùng bình, không có bản lĩnh đanh giặc, không đoán được dụng tâm của người.
Hàn Tín người không phải muốn đổi quân sao? Ngươi không phải muốn đổi hai vạn bộ binh và năm nghìn khinh lấy mười nghìn kỵ binh Kiêu Kỵ Doanh tinh nhuệ sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, người quá ngây thơ rồi, đừng nói kỵ binh Kiêu Kỵ Doanh nhanh như gió, cùng đó là Thiên Lang Doanh, Hổ Bí Doanh, không phải là người muốn tiêu diệt là có thể tiêu diệt được, ba đại doanh cấm quân, cũng không phải để trang trí!
Bản trận Tề quân.
Hàn Tín cười lạnh, kỵ binh là như thế nào? Ba vạn kỵ binh của Hạng võ có thể nói là tinh nhuệ, không phải bị quả nhân áp đặt đó sao? Hôm không chỉ có mười nghìn tinh binh chạy không thoát, mà ngay cả hơn mười vạn quân Sở cùng Tất Thư người cũng đừng nghĩ đi, Hàn Tín ta dụng binh, lại có thể để cho người còn con đường sống sao? Tiểu tử như người, nói về dụng binh, còn non lắm!
Bản trận Sở quân.
Tất Thư thần tình lạnh lùng, đúng vậy, luận về dụng binh, Tất Thư ta quả thực không bằng Hàn Tín nguòi, nhưng cũng chỉ kém một chút mà thôi, lúc này đây, ta không có cách đánh bại ngươi, nhưng tiếp đó sẽ thế nào? Vẫn còn có lần sau? Một ngày nào đó, Tất Thư ta chính thức đánh bại người trên chiến trường, nhất định sẽ có một ngày!
Hơn nữa, trận vừa rồi, Tất Thư ta cũng chỉ không thắng được ngươi mà thôi.
Hàn Tín người muốn tiêu diệt mười lăm vạn đại quân tinh nhuệ Đại Sở ta, tuyệt cũng không có khả năng! Luận về tính kế tấn cống, Tất Thư ta so với Hàn Tín ngươi quả thực còn rất non, nhưng luận về tính kế phòng ngự, Tất Thư ta mảy may không thua ngươi, và tiêu diệt được hai bộ binh cộng thêm năm nghìn khinh binh, ta muốn xem, ngươi muốn tiêu diệt mười năm vạn đai quân của ta như thế nào? !
Hơn mười vạn đại quân tinh nhuệ Đại Sở ta muốn phá vây, thử hỏi thiên hạ ai có thể ngăn được? !
Bản trận Tề quân.
Hàn Tín đón gió, cười lạnh, tinh nhuệ là như thế nào? Quả nhân chinh chiến nửa đời, diệt quân tinh nhuệ còn ít sao? Xem như trăm nghìn đại quân Hạng Võ không phải là tinh nhuệ sao? Nhưng rốt cục kết quả thế nào? Tinh nhuệ không bị quả nhân tiêu diệt sao? ! Quả nhân giết chính là tinh binh tinh nhuệ!
Ngoài Bành Thành, đại doanh Tề quân.
- Giết, giết, giết sạch lũ hỗn tạp Tề quốc cho quả nhân. . .
Anh Bố máu khắp chiến bào, đang đứng ở ngoài viên môn rống giận, trải qua vài canh giờ ác chiến, ba nghìn cấm quân tinh nhuệ nhất gần như chết hết, cũng là Anh Bố áo giáp rặn nứt, lưng cắm đầy tên, Hoài Nam quân rốt cuộc mới đánh vỡ trung quân đại doanh viên môn.
Giờ khắc này, Hoài Nam tướng sĩ giống như hổ lang, dũng mãnh vô cùng tận công vào trung quân đại doanh.
Lúc trước giao phong ở giữa, có thể nói Hoài Nam quân chịu nhiều đau khổ, giờ khắc này, Hoài Nam quân lại như mãnh hổ, giơ nanh vuốt sắc bén, điên cuồng cắn xé trung quân Tề quân, mà Tề quân như bị đập vụn thành từng mãnh, không thể chống đỡ được.
Ba đại danh tướng ban đầu thời Hán, không ai có thể dụng binh bằng Hàn Tín, Bành Việt dựa vào chết chóc, hung tàn đến cực điểm, mà Anh Bố sỡ dĩ tễ thân trong đó, phần lớn dựa vào võ dũng của bản thân, nhưng không thể phủ nhân, giống như Hạng Võ, Hạng Trang, Anh Bố vậy cũng là chủ công dũng mãnh, dễ dàng được binh lính sùng bái nguyện trung thành.
Cho nên nói, khí thế Hoài Nam quân chiến đấu cũng có phần không kém, nhất là Anh Bố làm gương cho tướng sĩ, mặc tên bay đạn lạc, thân thẳng tiến tấn công đại quân Tề quân, khí thế Hoài Nam quân lại trở lên cao điểm nhất, sức chiến đấu mạnh thêm vài lần, chí ít ở giờ khắc này, một trăm nghìn Hoài Nam quân cũng giống như là một trăm nghìn mãnh hổ!
Tao Tham mang theo mấy vạn tàn binh lui lại giữ hàng rào.
Tại trung quân đại doanh vốn còn có quân lương cùng với quân nhu, khí giới, tỉnh lan, xe công thành, khí giới công thành, tiếp đến còn có còn mấy chục vạn thạch quân lương cượp đoạt được từ các huyện Hoài Nam Quốc, hiện tại hàng rào trung quân là bức tường cuối cùng của Tề quân.
Tào Tham hiểu rất rõ, một khi hàng rào bị công phá, cái gì xong cũng đã xong rồi, quân lương, quân nhu hết thảy đều khó giữ được, mất đi quân lương cùng quân nhu, đại quân Tề Vương chỉ có thể công không trở về.
Giờ khắc này, Tào Tham thực sự hy vọng đại quân Tề Vương sớm có thể điều quân trở về, không phải Tề Vương nói khi bầu trời phía trước tối đen sẽ trở về sao? Trước mắt sắc trời tối đen, nhưng đại quân Tề Vương lại vẫn không thấy bóng dáng là sao? Hay là, hơn mười mấy khoái mã do mình phái đi cầu cứu, đều bị Hoài Nam quân tiêu diệt, Tề Vương đã biệt đại doanh gặp nguy chưa?