Sở Hán Tranh Bá

Chương 288: Q.4 - Chương 288: Sĩ tộc tan rã




Đêm hôm đó, Vũ Thiệp cũng đã quay về Ngô Trung, nghe nói Anh Bố chỉ đồng ý cấp năm mươi sĩ tử, Hạng Trang thì gấp rút phái người triệu đám người Phạm Tăng, Hạng Tha, Hạng Đà, Bách Lý vào Vương Cung nghị sự tìm đối sách.

Nghe xong lời giới thiệu của Vũ Thiệp, Hạng Đà tức giận nói:

- Anh Bố đúng là đồ keo kiệt.

Bách Lý Hiền phe phẩy chiếc quạt lông chim, thản nhiên nói:

- Đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu.

Phạm Tăng đột nhiên hỏi Vụ Thiệp:

- Vũ Thiệp, năm mươi sĩ tử đó khi nào thì có thể qua sông?

Vũ Thiệp vội nói:

- Bẩm báo lão quân sư, tại hạ đã nói chuyện năm mươi sĩ tử đó rồi, bọn họ đều đã sẵn sàng quay về Giang Đông, nếu mọi việc diễn ra thuận lợi, nhiều nhất ba ngày, bọn họ có thể qua sông.

Phạm Tăng lại nói:

- Như vậy, lập tức phái binh qua sông đi bảo vệ năm mươi sĩ tử đó, sau đó chia bọn họ thành từng nhóm vượt sông, nhóm đầu tiên mười sĩ tử, nhóm thứ hai lại là mười sĩ tử, sau đó là nhóm thứ ba, nhóm thứ tư, sau khi tất cả đã qua sông thì sắp xếp cho bọn họ ở hết trong vương cung, trước mắt không được để cho bọn họ tiếp xúc với bên ngoài.

- Rõ. . .

Vũ Thiệp khó xử nói:

- Lão quân sư, làm như vậy liệu có ổn không?

Việc phái binh qua sông bảo vệ sĩ tử Hoài Nam thì không có gì, nhưng sau khi vượt sông lại sắp xếp bọn họ ở trong vương cung, cấm bọn họ không được tiếp xúc với bên ngoài, như vậy có nghĩa là muốn đem giam lỏng họ rồi, vạn nhất nếu chọc giận những sĩ tử Hoài Nam đó, khiến họ giận rỗi mà bỏ đi thì chuyện mượn người lần này chẳng phải là công cốc sao?

Phạm Tăng không muốn giải thích, Hạng Trang lại nói:

- Vũ Thiệp, ngươi cứ như vậy mà làm là được rồi.

- Rõ!

Vũ Thiệp khum tay vái chào Hạng Trang, Phạm Tăng rồi xoay người lĩnh mệnh bước đi.

Nhìn theo thân ảnh của Vũ Thiệp cho đến khi đã đi xa khỏi, Hạng Trang quay đầu nói với Phạm Tăng:

- Á phụ, có lẽ đây là người đang dụng kế nghi binh, nhưng số sĩ tử mà nước Hoài Nam cho chúng ta mượn chỉ có năm mươi người. Mỗi ngày một nhóm, như vậy cũng chỉ có thể chống đỡ được trong năm ngày, sau năm ngày, nếu vẫn không làm dao động được quyết tâm của sĩ tộc Giang Đông thì hẳn là bao nhiêu công sức của chúng ta liền trôi theo dòng nước đổ ra biển rồi.

- Ky nhi. Con đánh giá quá cao quyết tâm của bọn họ rồi.

Phạm Tăng khoát tay áo, nói giọng chắc nịch:

- Chỉ cần chúng ta trước nâng cao thanh thế, sau lại tung tin ngước Hoài Nam không ngừng phái sĩ tử vượt sông tiến về phía nam thì không đầy năm ngày, sĩ tử Giang Đông nhất định sẽ bị tan rã. Tới lúc đó, bọn họ sẽ quay lại mà nịnh bợ Ky nhi con ấy chứ.

- Hay.

Hạng Trang vui vẻ gật đầu nói:

- Có những lời này của á phụ, con cũng yên tâm!

Đối với Phạm Tăng, Hạng Trang vẫn có một niềm tin không thể gọi tên, cái lão già này trong lịch sử thật là quá nổi tiếng, ngay cả Trương Lương - một trong Hán sơ tam kiệt cũng không phải là đối thủ của ông ta!

##########

Ngày hôm sau. Sở Vương Hạng Trang đã ban hạ một tờ chiếu lệnh, lệnh buộc tất cả các sĩ tử từ quan ở nhà phải đến phủ lệnh doãn đăng ký tên, và nói rõ, nếu trong vòng năm ngày phủ lệnh doãn không nhận được đăng ký tên, thì tất cả tước vị, phẩm hàm của họ đều bị tước bỏ, phủ lệnh doãn sẽ cử người khác lên thay thế chức vị của bọn họ.

Lúc này, gần như toàn bộ sĩ tử từ quan đã tập trung đông đủ trong thành Ngô Trung.

Nhưng, đối với tờ chiếu lệnh này của Hạng Trang. Hơn bốn trăm sĩ tử từ quan căn bản vẫn thờ ơ, một cụ già "đức cao vọng trọng" đã quả quyết rằng hành động này của Hạng vương chỉ là là phô trương thanh thế khiến mọi người không thèm để ý, rồi lại phao tin, Hạng Vương nếu không thu hồi mệnh lệnh, xóa bỏ luật thuế ruộng đất mới thì bọn họ sẽ đấu tranh đến.

Tuy nhiên, điều khiến sĩ tử Giang Đông cảm thấy bất an chính là, xế chiều hôm đó, một nhóm sĩ tử từ Giang Bắc đến đã gióng trống khua chiêng tiến vào thành Ngô Trung, lại còn được sắp xếp vào ở trong vương cung. Hạng Trang thậm chí còn ở Vương Cung đại điện thiết yến khoản đãi đám sĩ tử từ Giang Bắc tới, hơn nữa trước triều đình còn tỏ ý muốn thu nhận nhân tài sĩ tử Giang Bắc và sẽ giao phó những vị trí cao cho ai có đủ tài đức vẹn toàn.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, lại một việc nữa xảy ra khiến sĩ tử Giang Đông cảm thấy bất an, Sở Vương Hạng Trang, lệnh doãn Hạng Tha lần lượt triệu kiến hơn hai trăm học tử của Thái Học viện. Yêu cầu bọn họ tăng cường học pháp luật nhà Tần, làm quen với chính sách mới, trong lời nói còn ngầm ám thị trong thời gian không dài tới đây sẽ đưa bọn họ xuông các địa phương làm quan.

Buổi chiều ngày thứ ba. Lại có một nhóm sĩ tử Giang Bắc đến Ngô Trung.

Cứ vậy, sĩ tử Giang Đông bắt đầu có chút lo lắng, tình hình xem ra là có chút vấn đề!

##########

Đêm hôm đó, trong phủ Hoàn Uyên có thể nói là khách quý chật nhà, nhưng mà không khí thì có chút không cởi mở lắm.

- Hoàn Công, tình hình gần đây xem ra có chuyện rồi.

Một sĩ tử trung niên đầu đội mũ rộng, thân mặc đồ trắng, vẻ mặt gian tà nói:

- Chuyện hai nhóm sĩ tử từ Giang Bắc liên tục kéo đến không nói, bên Thái Học cũng truyền đến tin tức, nói Hạng Trang, Hạng Tha cố ý cho bọn họ sớm xuống địa phương nhậm chức đó!

- Đúng vậy, Hoàn Công.

Lập tức có người phụ họa nói:

- Cứ như vậy chẳng phải là xong rồi sao, đợi cho đám sĩ tử Giang Bắc cùng những học tử trong Thái Học viện nhận hết các vị trí ở các quận, các huyện thì lúc ấy chúng ta chẳng những không bắt được cá mà còn mất cả chài, đến lúc đó cũng sẽ chẳng còn tước vị, chức quan gì, chúng ta sẽ chẳng là gì hết.

- Vương huynh quá lo lắng rồi, Giang Bắc tuy đã có hai nhóm sĩ tử đến đây, nhưng cộng lại cùng lắm cũng chỉ vỏn vẹn hai mươi người thì làm được việc gì chứ? Ngay cả các học tử trong Thái Học viện, lông cánh còn chưa đủ đã đòi xuống địa phương làm quan này nọ, có nằm mơ! Hạng Trang thật nếu dám làm liều như vậy thìchỉ có chờ Giang Đông đại loạn, nước Sở bại vong thôi, hừ!

- Ta lại thấy, sĩ tử Giang Bắc thế tới rất hào hứng, không thể không đề phòng, Hoàn Công, chi bằng chúng ta hãy để vậy đi? Chẳng phải là chúng ta cũng đóng thuế như đám tiện dân đó sao, nói ra thì cũng có chút mất mặt, nhưng bất kể nói thế nào thì thuế suất một trên mười lăm cũng không thể làm tổn hại đến nguồn vốn của các vị, nhưng tước vị, quan chức mà bị mất thì chúng ta coi như cũng không còn gì.

- Tào Quý, mẹ kiếp ngươi có còn là đàn ông nữa không, có chút khó khăn như vậy đã rụt đầu rồi? Người sống trên đời không cần thể diện ư, nếu chúng ta cũng nộp thuế như đám tiện dân đó thì còn là sĩ tộc gì chứ? Nếu ngươi chịu thua thì cứ đến lệnh doãn phủ mà đăng ký tên đi, nhưng kể từ hôm nay Vương Trọng ta sẽ không có bằng hữu như ngươi nữa, hừ!

- Vương Trọng, ngươi nói gì? Tào Quý ta làm như vậy cũng không phải là vì mình, mà là nghĩ cho tiền đồ của mọi người, Vương Trọng ngươi cô gia quả nhân cho dù có bị tước đoạt tước vị, quan chức cũng chẳng là gì, nhưng người trên có già dưới có trẻ, cả một nhà người đều trông cậy vào, nếu mất đi tước vị và quan chức thì những ngày tháng sau này họ sẽ sống ra sao?

- Đúng đấy, Tào Quý nói có lý, nếu quả thực chúng ta bị tước đoạt tước vị và chức quan thì sẽ chẳng còn quyền thế gì nữa, đến nước ấy chỉ có thể làm bạn với lũ tiện dân thôi, haizz.

Bỗng chốc tất cả các sĩ tử tụ tập trong đại sảnh liền thay nhau tranh cãi, làm cho đại sảnh huyên náo tựa hồ như một buổi chợ rau.

Cuối cùng cũng có một sĩ tử lão thành đứng ra hô:

- Chư vị, chư vị, mọi người khoan đừng cãi nhau, trước hết nghe xem ý định của Hoàn Công thế nào, sau đó mới quyết định nên làm thế nào?

Lúc này đại sảnh đang huyên náo mới dần dần yên tĩnh trở lại.

Đợi đến khi ánh mắt của mọi người đều tập trung về mình, chủ tọa Hoàn Uyên mới nhẹ nhàng nói:

- Chư vị, chuyện sĩ tử Giang Bắc đi vào Ngô Trung lão phu cũng đã nghe nói, chuyện Đại Vương và lệnh doãn có ý để cho các học tử của Thái Học viện xuống địa phương, ta cũng đã biết, nhưng chư vị không cần lo lắng, đây chỉ là Đại Vương đang hư trương thanh thế thôi.

Hoàn Uyên lên tiếng, cuối cùng cũng đã chấm dứt được cuộc cãi vã, lúc này các sĩ tử tụ tập ở Hoàn phủ mới có thể hài lòng giải tán, nhưng Hoàn Uyên thì chưa dừng lại ở đó, ngay đêm hôm đó liền chuẩn bị xe ngựa đến Quận thủ phủ cùng Ngô quận Quận trưởng Thúc Tôn Quán mật nghị cả đêm, mãi đến rạng sáng trở về Hoàn phủ.

Không ai cũng biết Thúc Tôn Quán và Hoàn Uyên đã bàn những chuyện gì, nhưng tới ngày thứ tư, Đại Sở Thượng tướng quân Hoàn Sở ngầm tỏ ý muốn Tộc Thúc và Hoàn Uyên có thể đi đầu đến lệnh doãn phủ đăng ký tên, nếu không một khi Đại Vương phẫn nộ tước đoạt tước vị và chức quan của hắn Hoàn Sở cũng sẽ không ra mặt nói đỡ cho hắn.

Thái độ lén lút của Hoàn Sở nhanh chóng truyền khắp Ngô Trung, gây ra cơn chấn động rất lớn trong đám sĩ tộc.

Mọi người đều biết, Hoàn Sở là đồng đảng của Hạng Trang, đồng thời cũng là đại tướng thân tín của Hạng Trang, Hoàn Sở lén khuyên bảo Hoàn Uyên như vậy, lẽ nào là đã nắm được tin gì từ Hạng Trang? Liệu có phải là lần này Hạng Trang thật muốn hạ độc thủ với đám sĩ tử Giang Đông? Nếu quả thật như vậy thì sự kiên trìcủa bọn họ trước giờ chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Nói đến cùng, lợi thế duy nhất của sĩ tộc Giang Đông chính là Hạng Trang không có nhiều nhân tài như vậy để dùng, nhưng một khi Hạng Trang giải quyết xong bài toán khó này, một khi Hạng Trang có đủ nhân tài trong tay thì sự phản kháng của sĩ tộc Giang Đông sẽ trở nên hết sức nực cười, quá là không biết tự lượng sức mình.

Mà đã không biết tự lượng sức mình thì kết quả nhận được thường là tai họa giáng xuống.

Nước Sở hiện giờ chỉ có bốn quận và hơn sáu mươi huyện, những vị trí có thể đưa người vào làm quan cũng chỉ có mấy trăm chỗ, nhưng bây giờ lại có thêm các sĩ tử Giang Bắc và các bao nhiêu học tử trong Thái Học viện, mấy trăm vị trí ấy rõ ràng là không đủ để phân bổ, nếu không tới Lệnh Doãn phủ đăng ký tên, đến lúc sẽ không có chỗ mà ngồi.

##########

Trong thượng thư phòng tại cung Sở Vương.

Hạng Tha hăm hở đem bản danh sách đưa cho Hạng Trang, nói:

- Đại vương, trước khi thần chuẩn bị tới vương cung, tổng cộng đã có hơn hai trăm vị sĩ tộc trình bản danh sách, đã vượt quá phân nửa đám sĩ tử làm huyên náo hôm trước rồi.

- Vậy sao? Điều này dĩ nhiên là tốt rồi. Hạng Trang vui vẻ tiếp nhận bản danh sách, tiện tay lật qua lật lại rồi quay đầu nói với Phạm Tăng:

- Á phụ, thật đúng như người nói, bọn người kia thực đã chịu thua rồi.

Phạm Tăng vuốt vuốt chòm râu bạc dưới cằm, mỉm cười nói:

- Đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu.

Hạng Tha lại nói:

- Đại vương, có được hơn hai trăm sĩ tộc này, tính cả các sĩ tử từ Giang Bắc tới, cộng với những nhân tài được tuyển chọn từ Thái Học viện, gần như đã đủ để lấp vào các vị trí trống khuyết ở các quận, các huyện rồi, người xem, những sĩ tộc còn lại có nên thôi không tiếp nạp? Lần này để xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng nên có người bị trừng phạt mới phải.

Không đợi Hạng Trang tỏ thái độ, Phạm Tăng liền nói thẳng:

- Cái đó không cần.

Ngừng lại đôi chút, Phạm Tăng tiếp tục giải thích cho Hạng Trang nói:

- Ky nhi, dự tính ban đầu của chúng ta không phải là muốn tước đoạt chức vị và quan chức của đám sĩ tộc Giang Đông, càng không phải là muốn đuổi cùng giết tận bọn họ, sở dĩ chúng ta mượn người của Hoài Nam, lại chọn một số nhân tài trong Thái Học viện, chẳng qua là vì để thi hành tốt hơn chế độ luật pháp mới, cho nên. . .

Hạng Trang mỉm cười, nói:

- Cho nên, chỉ cần sĩ tộc Giang Đông đồng ý thay đổi lề lối, ủng hộ chế độ mới, chúng ta cũng sẽ không nhắc lại chuyện cũ, phải không á phụ?

Phạm Tăng vui vẻ gật đầu, lại nói:

- Ky nhi, nếu so với Vũ nhi con thật sự giỏi hơn nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.