Sở Hán Tranh Bá

Chương 198: Q.3 - Chương 198: Tham Vọng Của Hàn Tín




Vũ Thiệp sau khi bộc lộ rõ ý đồ dâng ngọc tỷ Tần Vương rồi rời đi, hắn quả thực rất biết chọn thời điểm cáo từ.

Về phần ngọc tỷ hiển nhiên được giữ lại, vẫn còn để trên chiếc kỷ trượng trước mặt Hàn Tín. Dưới ánh đèn dầu rọi xuống, phản chiếu những tia sáng lóng lánh làm chói cả mắt, khiến mí mắt y nheo lại.

Sự kích động ban đầu của Hàn Tín khi có được Ngọc Tỷ đã dần dần lắng xuống.

Lúc Hàn Tín bình tĩnh lại, trong đầu lập tức nảy sinh một vấn đề nan giải, chính là xử lý Ngọc tỷ này như nào? Là dâng tặng cho Hán vương hay là giữ làm của riêng

Theo lý Hán Vương đứng đầu các chư vương, lẽ ra Hàn Tín phải dâng ngọc tỷ cho y.

Nhưng mà, Hàn Tín không thể lừa dối chính bản thân y, dụng tâm trong lòng y đã bộc lộ, trong đầu y luôn có một âm thanh rít gào mạnh mẽ: Nam tử hán đại trượng phu, chinh phục cả thiên hạ, ra uy trước quần hùng, lưu lại danh tiếng cho hậu thế, phải đạt được thành quả giống như hoàng đế Tần Thủy Hoàng!

Sau một hồi lâu, ánh mắt Hàn Tín cuối cùng dừng lại trên mặt Lâu Kính. .

Lâu Kính là người có tài năng, điều này Hàn Tín hiểu rất rõ. Điều Hàn Tín không ngờ, chính là Lâu Kính đã trở thành bậc thầy chiến lược quân sự, tầm nhìn chiến lược của Lâu Kính, tuyệt đối không hề thua kém Úy Liêu.

Lâu Kính dễ dàng đoán được trong lòng Hàn Tín đang do dự, lập tức hỏi:

- Đại Vương, Người muốn kẻ khác nắm giữ vận mệnh của mình hay trở thành hoàng đế nắm giữ vận mệnh kẻ khác ?

Lâu Kính lời lẽ lợi hại, bỗng nhiên nêu ra sự khác biệt giữa hoàng đế với các nước chư hầu. So với khi xưa Khoái Triệt dùng tướng mệnh thuyết phục Hàn Tín còn cao minh hơn nhiều. Khoái Triệt nói phần nhiều dựa vào lý luận huyền học, nhưng mà Hàn Tín là một nhà binh gia, tất nhiên Hàn Tín không tin tưởng vào huyền học. Còn những lời Lâu Kính nói, đúng phải tâm ý Hàn Tín.

Lâu Kính tâm tư rất rõ ràng, nếu như người chấp nhận làm một nước chư hầu, vậy hãy nhanh chóng mang ngọc tỷ dâng tặng Lưu Bang, tuy nhiên sau này người khó được sống yên ổn. Nếu như người muốn làm Hoàng đế nắm giữ thiên hạ, vậy chớ giao nộp ngọc tỷ, hãy giữ lại bên mình.

Hàn Tín ngắm nghía ngọc tỷ để trên chiếc kỷ trà, nét mặt liên tục biến đổi. Hiển nhiên, trong chốc lát không thể đưa ra quyết định.

Lâu Kính lặng lẽ rời khỏi đại trướng, những gì cần nói hắn cũng đã nói, còn quyết định thế nào là phụ thuộc vào chính bản thân Hàn Tín. Hắn không thể, cũng không có quyền quyết định thay y, tất nhiên trong lòng Lâu Kính luôn hy vọng Hàn Tín đừng giao nộp ngọc tỷ, một ngày nào đó nếu như Hàn Tín thống nhất thiên hạ, hắn là người đầu tiên có thể trở thành thừa tướng nước Tề!

Ngoài thành Bộc Dương, Tào Tham chỉ huy hai vạn đại quân chuẩn bị đi tới.

Trong lúc đang hành quân, bỗng nhiên từ phía sau một con khoái mã chạy như tên bay tiến tới, Tào Tham vội quay đầu nhìn theo, đó chính là con trai trưởng của Tào Tham giữ chức Túc Vệ Lang Tướng bên cạnh Tề Vương là Tào Chu.

Hàn Tín có chủ ý, lựa chọn các đại thần thân tín bên mình, con trai trưởng của Lâu Kính giữ chức Túc Vệ Lang Tướng Quân, ngoại trừ con trai trưởng của Tào Tham là Tào Chu, con trai trưởng của Tướng Quốc Vương Lăng tức Vương Kỵ cũng giữ chức túc vệ lang tướng.

- Chu nhi?

Tào Tham nhíu mày hỏi:

- Ngươi tơi đây làm gì ?

Tào Chu xoay người xuống ngựa, chắp tay thi lễ trước Tào Tham nói :

- Phụ thân, Đại Vương có lệnh, người lập tức phải dẫn quân trở về Bác Dương.

- Hả? Quay trở về Bác Dương ?

Tào Tham nghe vậy ngây người ra, không tin nói:

- Chu nhi, ngươi nói bậy cái gì vậy ?

Tào Chu thở dài, nhìn các chư tướng hai bên, tiến lên nhẹ giọng nói:

- Phụ thân, chuyện này không thể nói?

Tào Tham hiểu ý, lệnh cho các chư tướng lùi lại phia sau, bấy giờ mới hỏi:

- Chu Nhi, rốt cuộc có chuyên gì xảy ra, đột nhiên Đại Vương hạ lệnh lui binh là cớ làm sao ?

Tào Chu nói:

- Phụ thân, Hạng Trang mang ngọc tỷ nước Tần dâng tặng cho Đại Vương!

- Vậy Sao ?

Tào Tham nghe vậy kinh hãi, rốt cuộc Hạng Trang cũng mang ngọc tỷ dâng cho Tề Vương sao?

- Hèn chi Tề Vương đột nhiên lệnh ta lui binh, hóa ra là có được ngọc tỷ!

Tuy nhiên, việc này đối với Tào Tham mà nói thực sự chẳng có gì tốt đẹp, Tề Vương có được ngọc tỷ giữ kín không muốn nói ra, phần lớn y không muốn giao cho Hán Vương, Hán Vương biết tin, tất nhiên sẽ phái người đến đây uy hiếp, tới khi đó Tào Tham cùng Vương Lăng tự nhiên không biết làm thế nào cho phải ?

Tào Chu nhẹ giọng nói:

- Phụ thân, có nên phái ngươi báo tin cho Hán Vương hay không ?

Tào Tham lắc đầu, hạ giọng nói:

- Chu nhi, làm sao ngươi biết được chuyện này ?

Tào Chu nói :

- Lúc Sở quân dâng tặng ngọc tỷ, cũng khi đó tới lượt hài nhi trong coi vương phủ, cho nên nghe trộm được vài lời, tuy nhiên hài nhi cũng không tận mắt trông thấy

Tào Tham nói:

- Nhất định đấy là ngọc tỷ Tần Quốc, nếu không thì Tề Vương tuyệt đối sẽ không thay đổi chủ ý giữa chừng, rút quân trở về Bác Dương.

Nói đến đấy thì dừng lại, cốt yếu Tào Tham căn dặn Tào Chu:

- Hà nhi hãy nhớ kỹ, coi như ngươi chưa từng nghe nói về việc ngọc tỷ, hơn nữa càng không được nói việc này với bất cứ kẻ nào, biết không ?

Tào Chu nghiêm nghị nói:

- Phụ thân, vậy còn Hán Vương. . .

- Ngươi cũng đừng quan tâm tới chuyện này, ta tự có cách giải quyết.

Tào Tham khoát tay áo, trong lòng than thở, Hán Vương nhân nghĩa, lại là chư vương đứng đầu trong thiên hạ, nguyên là có quyền làm chủ thiên hạ, nhưng mà bây giờ Tề Vương có được ngọc tỷ Tần vương, sau này thế tức khắc biến đổi khó lường, mà Tào gia. . .cũng nên thật trọng lựa chọn.

Định Đào, hoàng cung Lương Vương.

- Ngươi nói cái gì ?

Bành Việt mắt trợn trừng hướng thẳng về phía Bành Minh, không thể tin nổi.

- Đại quân Tề quốc đã quay về sao?

Bành Minh gật đầu, trầm giọng nói :

- Thúc phụ, Thượng Tướng Quân Tào Tham của Tề quốc dẫn hai vạn đại quân tiên phong đã tới ngoại thành Bộc Dương, mọi chuyện êm đẹp, bỗng nhiên bọn họ quay về phía đông trở về, bây giờ mọi chuyện cần phải xem xét.

- Vậy có chuyện gì xảy ra chăng ?

Bành Việt chau mày, khó hiểu nói:

- Mọi chuyện đang tốt đẹp, tại sao lại rút quân ?

Cũng khó trách Bành Việt không hiểu, bởi việc này không giống với phong cách làm việc của Hàn Tín à ? Hàn Tín từ xưa đến nay đối nhân xử thế hết mực trung hậu, vả lại rất coi trọng tín nghĩa. Dựa vào mối quan hệ giữa hắn và Lưu Bang lúc này, như thế hắn không nên đầu voi đuôi chuột mới phải ? Chẳng nhẽ trong chuyện này có điều bí ẩn? Ví như lúc này Hán Tín cùng Hạng Trang đang ngầm cấu kết với nhau ?

Bành Minh ấp úng nói:

- Thúc phụ, không phải Hàn Tín nhận được thứ gì đó từ Hạng Trang chứ ?

Bành Việt càng nghĩ càng cảm thấy việc này rất có khả năng, ngay lập tức lửa giận bốc lên.

Lúc này, Bành Việt bỗng nhiên gạt bỏ cơn phẫn nộ sang một bên, dường như hắn đang âu yếm bảo bối bị Hán Tín cướp đi.

Thình Thịch! Bành Việt dùng một quyền thật mạnh đấm xuống, ngay tức khắc cái bàn vỡ nát hiện ra trước mắt. Lúc này, tự mình cố gắng hết sức kiềm chế cơn phẫn nộ, đồng thời xua tay nói:

- Không có việc gì, quả nhân không có việc gì.

Tiếng nói chưa dứt lời, môn hạ của Hề Ý bỗng nhiên đến bẩm báo:

- Đại vương, Sở Vương sai Võ Thiệp sang cầu kiến.

- Võ Thiệp ?

Bành Việt vừa có đè nén cơn thịnh nộ, nhất thời lại bốc lên, lập tức cả giận nói:

- Thằng nhãi này to gan thật, rốt cuộc cũng dám tới yết kiến quả nhân sao ?

Bành Minh đằng đằng sát khí nói :

- Thúc phụ, chi bằng nhân cơ hội này giết hắn đi!

Hề Ý cả kinh, nói:

- Đại Vương, ngàn vạn lần không được giết sứ giả.

Bành Việt hừ một tiếng, căn dặn Bành Minh nói:

- Bỏ đi, mời Võ Thiệp tới đây, không nên thất lễ!

Vâng!

Bành Minh hô lớn đồng ý, lĩnh mệnh đi. Một lúc sau, liền dẫn Võ Thiệp vào giữa cung điện.

Thấy Bành Việt, ban đầu Võ Thiệp vái chào hời hợt, mỉm cười nói :

- Lương Vương, hy vọng người vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay?

- Hừ!

Bành Việt hừ một tiếng, cơn giận lúc nãy còn lưu lại bỗng nhiên tan biến, nói:

- Thật là hiếm có, khi được Ngô Dị tiên sinh nhớ tới quả nhân.

Đối với việc Võ Thiệp mạo danh Ngô Dị, gây chia rẽ hai quân Hán, Lương dẫn đến hỗn chiến tại Ngao Thương, Bành Việt vẫn canh cánh trong lòng. Từ ngày hắn khởi binh ở Dã Trạch tới nay rất ít khi mắc phải sai lầm, tuy nhiên Bành Việt cũng phải thừa nhận, tên tiểu tử Võ Thiệp thật có tài ăn nói. Lúc này, chính bản thân bị tên tiểu tử này xúi giục.

Bành Việt nộ vẻ phẫn nộ, nhưng Võ Thiệp không xem trọng nói:

- Lương Vương phong thái bây giờ còn hơn xưa.

Bành Việt lắc đầu, lại giả vờ cả giận nói:

- Võ Thiệp tiên sinh, ngươi không sợ quả nhân giết ngươi ?

Võ Thiệp xua tay, mỉm cười nói:

- Có câu nói hai nước giao tranh không chém sứ giả, Đại Vương nếu như muốn bêu danh đồ tể. Nếu như giết tại hạ khiến Đại Vương bớt giận, Đại vương cứ việc giết tại hạ.

- Keng. . . Tiếng binh khí vang lên chói tai, Bành Minh đã rút kiếm ra.

Bành Việt xua xua tay, nói với Võ Thiệp:

- Tiên sinh tới đây, hẳn không phải cùng quả nhân ôn lại chuyện xưa đấy chứ ?

- Lương Vương minh giám

Võ Thiệp chắp tay thi lễ, lại nói :

- Phụng lệnh Thượng Tướng Quân nhà ta, đặc biệt tới Lương quốc dâng tặng đại lễ, mong rằng Lương vương không chê cười.

Nói dứt lời, Võ Thiệp lấy trong ống tay áo một phần danh mục lễ vật, dâng lên Bành Việt.

Bành Việt có phần thuận theo Võ Thiệp, đưa tay nhận lấy danh mục lễ vật, thoáng nhìn qua đột nhiên biến đổi, thất thanh nói:

- Hai nghìn con ngựa tốt, năm nghìn thạch gạo, mười vạn cân thịt khô sao?

Hai bên tả hữu Bành Minh và Hề Ý cũng đầy vẻ kinh ngạc, hai người đều không ngờ đến, Võ Thiệp nhất định tới tặng lễ vật, nhưng không nghĩ y tặng lễ vật lớn như thế!

Bành Việt lấy lại bình tĩnh, nói rằng :

- Võ Thiệp tiên sinh, lễ vật như vậy chẳng phải quá lớn sao ?

- Không lớn, không lớn.

Võ Thiệp khoát tay, điềm đạm nói:

- Vốn cũng là tấm lòng chân thành của Thượng Tướng Quân nhà ta, chỉ mong muốn từ nay về sau Sở quốc cùng Lương quốc có thể hòa hảo với nhau, không bao giờ phải động tới việc binh đao.

Bành Việt đột nhiên kêu lên một tiếng sầu muộn, nói rằng:

- Ngọc tỷ Tần vương so với đống lễ vật này, quả thực chẳng thấm vào đâu.

Võ Thiệp tim đập nhanh hơn, quả nhiên tất cả không nằm trong dự liệu của quân sư, ngay lập tức vờ lấy làm kinh ngạc, nói :

- Lương Vương, làm sao người biết được . . .

Nói được nữa lời, Võ Thiệp đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng ngừng lại không nói nữa, ngay lập tức chuyển sang chuyện khác :

- Lương Vương, tại hạ không biết người đang nói gì, ngọc tỷ nào cơ ?

- Tiên sinh đã rõ, cần gì phải làm ra vẻ hồ đồ thế sao?

Bành Việt nhìn dáng vẻ của Võ Thiệp, trong đầu càng chắc chắn rằng, thực sự Hạng Trang đã tặng ngọc tỷ cho Hàn Tín, ngay tức khắc nói :

- Ngươi quay về nói lại với Hạng Trang, nếu muốn Lương Sở hai nước hòa hảo, cũng không phải là không được, tuy nhiên, cần thêm ba nghìn con ngựa tốt, tất thảy đủ năm nghìn con!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.