Lưu Bang đã về tới Hàm Dương, hai trăm nghìn đại quân tập kết tại Nam Dương cũng đã tản đi, Lưu Bang tuy rằng không cam lòng nhả đất Lương, buông tha Kinh Tương như vậy nhưng đại quân Hàn Tín cũng đã vào thành Định Đào rồi, còn như nếu muốn cướp đất Lương trong tay Hàn Tín chẳng khác nào cướp thịt từ trong miệng hổ. Về phần Kinh Tương, mùa mưa vẫn chưa qua, hiện tại cũng chưa phải thời điểm dụng binh.
Cửa Nguyên Quận Thủ Lô Oản, Bắc Địa Quận Thủ Ly Thương cũng đã trở về Hàm Dương, trong lòng càng thêm nguyền rủa Hạng Trang, hai người bọn họ thật ra có rã tâm xưng vương, nhưng vì sao bọn chúng có năng lực xưng vương? Trong tay không có quân cũng chẳng có tướng, ngày sau Lưu Bang có thể cho bọn chúng chết không có chỗ chôn, ý định này không phải hại người sao?
Lúc này Lô Oản, Ly Thương lo sợ nơm nớp quỳ gối trước mặt Lưu Bang, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lô Oản tuy là tâm phúc thân tín trung thành của Lưu Bang, nhưng tình hình mấy năm nay có chút thay đổi, Lưu Bang cũng đã già rồi, bệnh đa nghi cũng dần tăng lên, hơn nữa với việc phong vương, mấy năm nay vô cùng mẫn cảm, cũng không có ít đại thần đề xuất muốn phân phong kết quả đều không ngoại lệ, tất cả đều bị Lưu Bang giết chết.
Lô Oản, Lưu Thương rất lo lắng, bọn chúng làm y nguyên theo những người này, mặc dù Hạng Trang ban hành lệnh phong vương, danh bất chính ngôn không thuận, nhưng ai biết trong lòng Hán Vương sẽ nghĩ thế nào? Hơn nữa lời đồn trên phố nếu chẳng may Hán Vương thực sự hiểu lầm bọn chúng có dã tâm xưng vương, bọn chũng có thể chắc chắn chết là điều không thể nghi ngờ.
- Đừng lên đi, không phải quỳ.
Sau một lúc lâu, Lưu Bang hừ một tiếng.
- Cảm tạ Đại Vương.
Lô Oản, Ly Thương chổng mông dập đầu tạ ơn, thực sự cũng không dám đứng dậy.
Sau khi Vị Ương cung xây dựng xong, Tiêu Hà mang lễ nghi nho gia vào cung, điều thứ nhất trong đó chính là lễ nghi quỳ lạy, đại thần yết kiến quốc quân cần phải ba quỳ chính khấu. Còn nhớ khi xưa Lưu Bang lần đầu tiên nhận quần thần quỳ lạy, chỉ là hư vinh thế nhưng trong lòng vô cùng thỏa mãn, trong đầu than thở, con mẹ nó như này giống một quốc quân chứ.
Lô Oản, Ly Thương không dám đứng dậy, lại liếc mắt nhìn hai ngươi Trương Lương, Trần Bình ngồi bên cạnh, hy vọng hai người có thể trước mặt Lưu Bang thay bọn họ cầu tình.
Lưu Bang cảm thấy phiền lòng, phất tay nói:
- Được rồi, tất cả lui xuống đi.
Lô Oản, Ly Thương lúc này mới tin sự tình thực sự đã qua đi, mới yên tâm rời đi.
Trông theo bóng dáng hai người Lô Oản, Ly Thương đã đi xa, Lưu Bang không kìm nổi lòng liền thở dài. Sự việc Lô Oản, Ly Thương dễ dàng giải quyết, Chu Bột cũng không là vấn đề, chỉ có phụ tử họ Lã mới là phiền toái lớn nhất, nhất là Lã Trạc không chỉ có công huân lớn lài hơn nữa bộ khúc cũ trải rộng khắp trong quân, nếu hắn muốn xưng vương, Lưu Bang cơ bản không ngăn được.
Trần Bình bỗng nhiên nói:
- Đại Vương, thần có ba kế có thể giải quyết khốn cục này.
Lưu Bang bỗng nhiên quay đầu lại, gấp giọng nói:
- Trần Bình mau nói, ba kế đó là gì?
Trần Bình đưa ngón trở tay phải lên nói:
- Gia phong Lã Trạch làm Thái úy, cai quản binh mã cả nước, nhân cơ hội đến Hàm Dương nhậm chức, đem toàn bộ thế lực họ Lã diệt sạch, vĩnh viễn tuyệt đi hậu hoạn, đây là hạ sách.
Những người khác, Trương Lương, Bạch Mặc ngơ ngác nhìn nhau, việc này quá ác độc? Mặc kệ như thế nào đi nữa, Lã Trạch cũng là anh vợ của Đại Vương, hơn nữa từ khi Đại Vương khởi binh cho đến này, Lã Trạch lập không biết bao nhiêu công lao hiển hách, ngày xưa Đại Vương bại trận tại Bành Thành nếu không phải có Lã Trạch đúng ở thời điểm quan trọng gấp rút tiếp viện, e là Đại Vương sớm chết trong loạn quận.
Hơn nữa hành động này nhất định sẽ làm giảm mạnh nguyên khí Hán Quốc, chỉ có điều khác biệt Phiêu Kỵ Tướng Quân Lã Đài trong quân không có ai có thể thay thế, đem toàn bộ họ Lã giết sạch, loại trừ hậu hoạn ra nhưng quân Hán từ nay về sau đừng nghĩ đến chuyện tranh giành Trung Nguyên, từ nay trở về sau, Lưu Bang khốn đốn trấn thủ Quan Trung làm một Quan Trung Vương thôi..
Lưu Banh cũng có phần kinh hãi, lại nói:
- Trung sách là gì?
Trần Bình lại duỗi ngón tay giữa ra, nói tiếp:
- Vẫn là gia phong Lã Trạch làm Thái úy, chưởng quản binh mã cả nước, dẹp an kỳ tâm, đây là trung sách.
Kế này dù kéo dài nhưng cũng chỉ là kế tạm thời, bởi vì mâu thuẫn giữa Lưu Bang cùng họ Lã sẽ không vì thế mà tiêu trừ, tương lai cũng vẫn phải bùng nổ.
Lưu Bang lắc đầu, nói:
- Thượng sách là gì?
Trần Bình rốt cục đưa ngón tay cái ra, nói:
- Thương sách chính là nhường ngôi, tặng Vương Vị cho Lã Trạch!
- Sao hả, nhường ngôi?
Lưu Bang nghe vậy ngạc nhiên, tặng Vương Vị cho Lã Trạch? ! điều này cũng gọi là thượng sách?
Trương Lương, Bạch Mặc nghe vậy hai mắt sáng ngời, đây cũng chính là lấy lui mà tiến, cái gọi là nhường ngôi đương nhiên chỉ là giả, chân thực dụng ý là để Lưu Bang thông qua hành động này giúp Lã Trạch thay đổi tâm ý: Lã Trạch là người có công lớn, nhưng Lưu Bang không thể phong vương, nếu muốn hãy nhận lấy Vương Vị của quả nhân.
Lưu Bang quay đầu nhìn về phía Trương Lương, hỏi:
- Tử Phòng, kế này có khả thi không?
- Khả thi.
Trương Lương không chút do dự nói.
- Chỉ có điều Đại Vương vất vả đi Lạc Dương một chuyến.
- Được.
Lưu Bang lúc này mới hạ quyết tâm, trầm giọng nói:
- Quả nhân ngày mai đi Lạc Dương.
Tỷ Lăng, thượng thư phòng Sở Vương cung, Hạng Trang đang xem tin cấp báo từ ô Mộc Nhai.
Phân bộ của ô Mộc Nhai ẩn núp ở Hàm Dương mỗi ngày đều dò xét tin tức dùng bồ câu đưa thư chuyển tin về Tỷ Lăng, tuy nhiên điều khiến Hạng Trang thất vọng chính là mười mấy ngày nay sự tình hắn chờ mong vẫn không có phát sinh.
Lô Oản cũng đã trở về Cửu Nguyên, Ly Thượng cũng đã trở về Bắc Địa, hai người đều không có chuyện gì.
Thái Tử Lưu Doanh tạm thời không chết, toàn bộ gia tộc họ Lã cũng không có dấu hiệu tạo binh làm phản.
Lão nhân Lưu Bang đi Lạc Dương, hơn nữa lại rất đơn giản gọn nhẹ, không biết muốn làm gì? Nếu không phải có Chu Quân Phu, Lưu Tị hộ tống, Hạng Trang cũng muống phái sĩ tử ô Mộc nửa đường chặn giết rồi.
Tuy nhiên vụ việc độc án tại Vị Ương cung vẫn khiến Hạng Trang vô cùng hứng thú, tuy rằng ô Mộc Nhai cung cấp manh mối không nhiều lắm, có thể Hạng Trang vẫn đoán được chuyện này chính là do Lã Trĩ làm. Lưu Bang có tám con trai, Lã Trĩ chỉ sinh Lưu Doanh, hiện tại Lưu Doanh trước mắt sẽ chết, nhất định Lã Trĩ sẽ không cam lòng.
Là một nữ nhân mà nam nhân của mình bị nữ nhân khác cướp đoạt mất, hiện tại đứa con nối dõi Vương Vị bị hai tử của tình địch cướp đoạt mất, nàng có thể chịu đựng được không? Dưới tình huống đó, người phụ nữ này khẳng định sẽ liều lĩnh phản kích, chắc chắn không từ thủ đoạn giết chết đứa con của tình địch.
Lã Trĩ là một người độc ác, nhất là dựa vào tình hình thực tế càng không dễ dàng khống chế được, Lã Trĩ trong lịch sử đã giết chết năm nhi tử của Lưu Bang, nếu như nàng sống lâu thêm vài năm nữa không chừng Hán Văn Đế Lưu Hằng cùng với Lưu Trường cũng không sống được, nếu nói như vậy thực sự lịch sử Hoa Hạ sẽ phải sửa đổi lại.
Cho nên, sự ác độc của Lã Trĩ cũng có tình lý bên trong.
Tuy nhiên vừa nghĩ tới Lã Trĩ, Hạng Trang trong đầu liền hiện lên hình ảnh một nữ nhân khác, hậu cung của Lưu Bang không yên ổn, hậu cung của Hạng Trang hắn dường như cũng sống không có yên ổn, chính vì mình vừa mới sắc lập Hạng Chính làm Thái Tử nên khiến các nàng phản ứng mãnh liệt hay không? Xem ra cần tăng cường bảo vệ Hạng Chính.
Tiếp một tin tức nữa, lại là tin tức của phân bộ của ô Mộc Nhai tại Định Đào, đại quân Tề Quốc đã hoàn toàn khống chế Đông quận, Đãng quận, Trần quận cùng Dĩnh Xuyên quận. Tuy nhiên một nửa Nam Dương quận của Lương Quốc bị quân Hán chiếm đoạt, Lưu Bang rốt cục cũng không bận tâm đến, tốt xấu gì Lương Quốc cũng chia cắt vài huyện nghèo.
Ngoài ra, Uyển Thành ô Mộc Nhai phân bộ truyền về tin tình báo, Lương Vương Bành Việt đích thực đã chết, tuy nhiên không phải chết đuối, mà bị Thượng Tượng Quân Lưu Khấu giết chết, sau khi Lưu Khấu trốn thoát trở về Uyển Thành liền bị thuộc cấp Chử Thuần giết chết, Chử Thuần quy phục Hán Quốc, được Lưu Bang bổ nhiệm làm Quận úy quận Nam Dương.
Lương Vương Bành Việt không ngờ chết đi như vậy.
Hạng Trang không khỏi có chút cảm thán, là một trong ba danh tướng thời Hán sơ, Bành Việt chết cũng thật đủ uất ức, không ngờ bị chính đại tướng của mình xử lý.
Lạc Dương, Quận Thủ phủ.
Lưu Bang giơ chén rượu lên, có chút cảm thán nói với Lã Trạch:
- Năm xưa, nếu không có khanh mang binh cứu quả nhân trong lúc nguy cấp, e là quả nhân đã sớm chết trong loạn quân.
- Đại Vương, chuyện cũ năm xưa nhắc đến làm gì chứ?
Lã Trách có chút xúc động, Lưu Bang trước mắt khiến hắn nhớ lại quang cảnh khi mới khởi binh, khi đó Lưu Bang cùng các huynh đệ quả nhiên thân mật khăng khít, có rượu cùng uống, có mồi ngon cùng ăn, có cực khổ chia nhau gành vác, chỉ có điều sau này Đại Vương cùng các lão huynh đệ dần dần bất hòa.
Lưu Bang uống vài chén rượu vào lại nói:
- Luận về công lao, ngươi hoàn toàn không hề thua kém bọn Trương Nhĩ, Giấu Đồ, Ngô Nhuế, quả nhân kỳ thực sớm nên phong ngươi làm Vương, chỉ có đièu vì ngươi là anh vợ của quả nhân, quả nhân e các tướng sĩ trong lòng có ý nghĩ khác, cho nên mới chậm chạp không phong, trong lòng ngươi không oán trách quả nhân chứ?
- Oán trách chuyện gì?
Lã Trạch lắc đầu nói:
- Đại Vương khó xử, thần há có thể không biết?
Trải qua nhiều năm, Lã Trạch thực sự cũng không hề oán trách Lưu Bang, cho tới bây giờ Lã Trạch cũng không có ý niệm oán trách Lưu Bang trong đầu, Lã Trạch hiện tại chỉ lo lắng một điều duy nhất chính là Lã Trĩ, từ khi Thái Tử Lưu Doanh bệnh nặng, Lã Trĩ bắt đầu lo được lo mất khiến Lã Trạch vô cùng lo lắng. Lã Trĩ có khả năng sẽ làm càn, như vậy toàn bộ gia tộc họ Lã thế nào cũng gặp tai vạ.
Đừng nhìn mặt ngoài của họ Lã, nếu muốn đối kháng với Lưu Bang thực sự phần thắng không lớn.
Lưu Bang thở dài, ảm đạm nói:
- ôi, A Trạch từ trước đến nay đều độ lượng rộng rãi, cho nên không oán trách quả nhân, nhưng vì chuyện Doanh nhi, A Trĩ đối với quả nhân oán niệm sâu đậm, trước đó không lâu thậm chí trong cung có người đầu độc khiến quả nhân suýt nữa trúng độc mà chết, tuy điều tra việc này không tìm được chứng cứ, có thể A Trạch hẳn đã rõ ràng đây là do A Trĩ làm.
Lã Trạch không biết nói gì mà chống đỡ, hắn hiểu rõ trong lòng mình việc này chính là làm vì Lã Trĩ, ngoài miệng lại tuyệt đối không chịu thừa nhận.
Lưu Bang thở dài một tiếng, lại nói:
- A Trạch, quả nhân đã già rồi, lúc này phân nửa quân đội Hán Quốc nằm trong tay họ Trạch, quả nhân miễn cưỡng ngồi trên Vương Vị, e là khó thoát khỏi độc thủ của A Trĩ, cho nên không bằng đơn giản nhường Vương Vị tặng cho A Trạch thì hơn.
- Đại Vương sao lại nói ra những lời như vậy?
Lã Trạch nghe vậy rất sợ hãi, đứng chồm hỗm trên mặt đất.
- A Trạch, đây đều là những lời tận đáy lòng của quả nhân.
Lưu Bang bỗng nhiên chảy xuống vài giọt lệ, dường như là thực sự xúc động.
- Có người từng khuyên quả nhân nên giết tuyệt toàn bộ họ Lã, thế nhưng quả nhân không thể xuống tay, dù thế nào đi nữa, quả nhân cùng A Trĩ cũng là vợ chồng, A Trạch lại có công lớn cho Hán Quốc, quả nhân sao có thể hành động giống loại cầm thú được?
- Đại Vương.
Lã Trạch nghe vậy lộ vẻ sầu thảm, cũng không thốt ra được lời nào khác.