Sở Hán Tranh Bá

Chương 306: Q.4 - Chương 306: Trận chiến sinh tử.




Hạng Trang tự mình dẫn hai ngàn quân tinh nhuệ của Thiên Lang doanh cấp tốc hành quân, cuối cùng năm ngày sau cũng đã tới dưới cửa ải Gia Manh!

Cửa ải Gia Manh chính là cửa ải hiểm yếu nổi tiếng nhất trong lịch sử Hoa Hạ, trong thời kì Văn Vương Tần Huệ, đại tướng nước Tần là Tư Mã Sai đã từng ở nơi này quyết chiến với đại quân nước Thục xưa. Tuy nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến cho cửa ải Gia Manh có tiếng tăm vang dội là do ở thời kì tam quốc, Trương Phi lõa thân đấu với Mã Siêu, một trận đấu kinh điển nhất trong các trận đấu giữa các nam tướng!

Lãng Trung xưa nói cửa ải Gia Manh là con đường mòn nổi tiếng của đất Thục, cũng là con đường duy nhất đi tới Hán Trung.

Lãng Trung xưa nói chính là Kim Ngưu nói, cũng chính là thạch ngưu nói. Tương truyền ở thời kỳ Văn Vương Tần Huệ, nước Thục xưa cùng với nước Ba xưa đã xảy ra xung đột, bởi vì quân Thục thua trận liên tục cho nên mới cầu cứu nước Tần. Văn Vương Tần Huệ từ lâu đã có ý thâu tóm Ba, Thục cho nên không bỏ lỡ cơ hội này, lúc ấy mới sai đại tướng là Tư Mã Sai cầm binh tiến vào đất Thục.

Tuy nhiên, Văn Vương Tần Huệ lo lắng quân Tần không có đường đi vào đất Thục, liền cho người tạo ra một đầu thạch ngưu khổng lồ, nói là Kim Ngưu cũng muốn bắt nó đưa cho Thục vương. Thục vương mừng rỡ mới ra lệnh cho mấy chục ngàn lực sĩ xâm nhập vào trong núi sâu, giữa núi non trùng điệp làm thành một lối đi, đem đầu thạch ngưu kéo trở về, những điều này là do Kim Ngưu nói.

Tuy nhiên, lúc Hạng Trang tới dưới cửa ải Gia Manh, quân phòng thủ ải đã có phòng bị trước từ lâu.

Rất nhanh, Khuất Bất Tài đã dẫn đến một người đàn ông vạm vỡ đi tới trước mặt Hạng Trang. Đại hán này vốn là cường hào ở vùng Lãng Trung, nhiều thế hệ đều làm nghề buôn bán gấm Tứ Xuyên. Từ khi Bạch Mặc tiến hành quốc sách trọng nông ức thương (xem trọng việc nông coi rẻ việc buôn bán) tới nay, cuộc sống trở nên vô cùng khó khăn, cho nên rất ủng hộ chính sách khích lệ công thương của nước Sở, hiện tại, hắn đã là người phụ trách Ô Mộc Nhai ở Lãng Trung.

- Tiểu nhân là Đường Thông.

Đại hán vái chào Hạng Trang, nói:

- Tham kiến tướng quân.

Đường Thông cũng không biết người trước mặt này là Sở Vương Hạng Trang, Khuất Bất Tài chỉ nói là một tướng quân.

- Miễn lễ.

Hạng Trang khoát tay áo, hỏi:

- Đường Thông, trên thành Gia Manh này có bao nhiêu quân coi giữ?

Đường Thông nói:

- Vốn chỉ có hơn một ngàn quân coi giữ thành, tuy nhiên ba ngày trước, khi quận thủ quận Ba là Cận Hấp tới Lãng Trung, điều động không ít binh lính ở các huyện, hiện tại, quân coi giữ cửa thành đã vượt hơn ba ngàn.

- Cận Hấp?

Hạng Trang nhíu mày nói:

- Thảo nào khi phá thành Giang Châu không thấy bóng dáng của hắn.

Đường Thông nói:

- Tiểu nhân hổ thẹn, tiểu nhân từng dẫn hơn mười huynh đệ đến Thập Lý Đình chặn giết Cận Hấp, không ngờ Cận Hấp võ nghệ cao cường, tiểu nhân tổn thất hết vài huynh đệ mới đánh hắn trọng thương, thế nhưng cuối cùng cũng vẫn để hắn trốn thoát.

Hạng Trang vỗ vỗ bả vai Đường Thông, nói:

- Đem tên họ của những huynh đệ chết trận lập thành danh sách, đợi sau khi đại cục của hai quận Ba, Thục ổn định, nhất định sẽ có thêm trợ cấp.

Đường Thông vội nói:

- Đa tạ tướng quân.

Hạng Trang khoát tay áo, bảo Đường Thông rời đi.

Hạng Trang lại quay đầu bảo với Hô Duyên Chính Đức:

- Hô Diên, lệnh cho các tướng sĩ nghỉ ngơi và chỉnh đốn thật tốt trong vòng một buổi, sau đó ăn no, đợi đến khi trời tối sẽ đi công thành!

- Vâng!

Hô Duyên Chính Đức dõng dạc lên tiếng, vâng lệnh đi ngay.

Hạng Trang lại hỏi Khuất Bất Tài:

- Lão Khuất, ở Lãng Trung có bao nhiêu cường hào có ý theo Đại Sở?

Khuất Bất Tài nói:

- Ở Lãng Trung có không ít các phú hộ, cường hào có ý theo Đại Sở ta, ít nhất là hơn mười nhà.

- Tốt.

Hạng Trang gật mạnh đầu nói:

- Vậy ngươi nhanh phái người liên hệ với các phú hộ, cường hào này, nói với bọn họ, hiện tại quân Sở rất cần bọn họ trợ giúp, mời bọn họ phái nhiều tôi tớ gia đinh khuân vác ván cửa, bó củi, và cả đinh sắt mang đến dưới thành Gia Manh.

- Vâng!

Khuất Bất Tài cúi người vái chào, vâng lệnh mà đi.

Hạng Trang hít vào một hơi thật sâu, khi quay đầu lại nhìn về phía cửa thành Gia Manh hùng vĩ, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ lo lắng. Kim Ngưu từng lưu ý ở cửa ải Gia Manh, hai bên sườn của thành chim bay không lọt, vượn và khỉ cũng không thể bám vào vách núi vách đá, tuyệt đối không có khả năng đánh úp, kế sách duy nhất cũng chỉ có thể là dùng sức để tấn công.

Nhưng mà, cửa thành Gia Manh tường cao có khoảng bốn trượng (một trượng bằng mười thước), muốn đoạt thành thật sự rất khó khăn!

Nghiêm trọng hơn chính là, quân coi giữ cửa thành có khoảng ba ngàn, mà binh lực quân Sở lại chỉ có hai ngàn, Bàng Ngọc dẫn đại quân cũng không biết đến khi nào mới tới nơi. Người xưa có nói, hơn gấp nhiều lần thì vây đánh, hơn bốn lần thì công thành, lấy hai ngàn binh lực lại công hơn ba ngàn quân coi giữ cửa thành hiểm yếu, có thể nói là đại kỵ của việc quân, trận chiến này, quả là dữ nhiều lành ít.

Nhưng mà quân Sở không có đường lui, Hạng Trang cũng không có nhiều lựa chọn, chỉ có thể đánh một trận quyết tử!

Cửa ải Gia Manh nếu không đoạt được, đừng nói chi có được Hán Trung, chỉ sợ ngay cả Ba,Thục được rồi cũng sẽ bị mất, bởi vì cửa ải Gia Manh có vị trí chiến lược thật sự rất quan trọng, nếu như quân Sở chiếm được thành Gia Manh thì có thể dựa vào cửa ải mà thủ, đem đại quân của nước Hán đang vây Ba, Thục đuổi đi. Nếu như không có được cửa ải Gia Manh, thì bất cứ lúc nào quân Hán cũng đều có thể tiến binh đến Ba, Thục.

Đợi cho cuộc chiến ở Cửu Nguyên chấm dứt, khi quân Hán kéo xuống nam, quân Sở làm sao ngăn cản?

##########

Cửu Nguyên, dưới thành Cao Khuyết.

Cuộc chiến ác liệt giữa quân Hán với người Hung Nô đã đến hồi ác liệt.

Chu Bột quả không hổ là danh tướng của Đại Hán, dùng binh có thể nói là chua ngoa đến cực điểm. Trước tiên hắn cho một trăm ngàn tinh binh cộng thêm hai mươi ngàn kỵ binh người Hồ đóng quân ở giữa vùng trung du, chặt chẽ bảo vệ lương thực. Sau đó ra lệnh cho bốn trăm ngàn đại quân liên kết lại thành một đoàn, lại cho bốn mươi ngàn kỵ binh người Hồ cộng thêm hai mươi ngàn Phiêu Kỵ của Lã Đài bảo vệ hai bên sườn, thận trọng tiến về phía trước, rốt cục đem người Hung Nô bức tới dưới cửa ải Cao Khuyết.

Mặc Ðốn biết rõ sở trường của người Hung Nô, càng biết rõ nhược điểm của người Trung Nguyên, cho nên, hắn tuyệt đối không muốn cùng quân Hán quyết chiến. Một vài lần hắn đã tự mình dẫn bốn mươi ngàn kỵ binh bộ lạc Xanh Lê vòng quanh phía sau quân Hán, ý đồ đốt hủy lương thực của quân Hán để bức bách bọn họ lui binh. Nhưng mà, đối mặt với một trăm ngàn quân Hán tinh nhuệ cộng thêm hai mươi ngàn kỵ binh người Hồ, ý đồ đốt lương thực của bốn mươi ngàn kỵ binh Hung Nô chỉ có thể thất bại hoàn toàn.

Kế hoạch đốt hủy lương thực không thành, Mặc Ðốn lập tức lại thay đổi kế sách. Hắn đem kỵ binh Hung Nô chia làm hơn mười nhánh, bốn phía cùng xuất kích, ngày đêm không ngừng quấy rầy quân Hán. Quân Hán các ngươi không phải muốn đánh Hung Nô ta sao? Được, ta cho các ngươi ban ngày tìm không ra người, buổi tối lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng, xem các ngươi có thể chống đỡ tới khi nào?

Nhưng mà, Mặc Ðốn lại tính sai, dường như quân Hán đã sớm có chiến lược đối phó.

Kỵ binh Hung Nô đi lại như gió không sai, nhưng kỵ binh Hung Nô các ngươi không phải cũng ăn cơm sao? Vì thế, tới buổi tối quân Hán liền co cụm lại thành đoàn quây quần mà phòng thủ, nhưng khi đến ban ngày, quân Hán liền túa ra bốn phía, lùng bắt khắp nơi những người dân Hung Nô chăn thả gia súc ở thảo nguyên Hà Sáo, cướp lấy trâu dê của người Hung Nô, không tới nửa tháng, người Hung Nô đã không thể đương cự nỗi.

Kỵ binh Hung Nô rốt cuộc cũng không phải thiên binh thiên tướng, bọn họ cũng phải ăn cơm.

Hiện tại, Mặc Ðốn phải có sự chọn lựa, hoặc là bỏ Hà Sáo, hoặc là cùng quân Hán quyết chiến?

Bỏ đi Hà Sáo, cũng đồng nghĩa với việc Hung Nô mất đi đồng cỏ và nguồn nước để sinh tồn. Sự sinh tồn của người Hung Nô về sau sẽ càng thêm gian nan hơn so với hiện tại, sau này có muốn đoạt lại Hà Sáo càng thêm khó khăn.

Nhưng quyết chiến với quân Hán, Mặc Ðốn cũng không có lòng tin sẽ thắng.

Binh lực của quân Hán gần như là hơn gấp ba lần so với Hung Nô, hơn nữa khí giới lại hoàn mỹ, nhất là phi mâu (cây giáo) của đội quân Phiêu Kỵ quân Hán, là sự uy hiếp lớn đối với kỵ binh Hung Nô. Từ khi quân Hán tiến vào Cửu Nguyên, kỵ binh hai bên cũng đã từng giao chiến với nhau qua vài trận đánh nhỏ, kết quả kỵ binh Hung Nô thất bại hoàn toàn, nguyên nhân chủ yếu chính là do phi mâu của đội quân Phiêu Kỵ quân Hán.

Công Thúc Thuyết nói:

- Đại Thiền Vu, quân Hán đang lúc lớn mạnh, hay là rút về Mạc Bắc đi.

Tả hiền vương nói:

- Đại Thiền Vu, thảo nguyên Hà Sáo là thánh địa của đại Hung Nô chúng ta, có Hà Sáo, chúng ta mới có đại Hung Nô phồn vinh hưng thịnh. Hơn mười năm trước, chúng ta vất vả lắm mới đoạt lại thánh địa lần nữa từ trong tay người Trung Nguyên, lần này sao lại có thể dễ dàng bỏ đi? Thật tốt, cùng người Hán liều mạng!

Hữu hiền vương, tả cốc lễ vương, hữu cốc lễ vương và các quý tộc Hung Nô còn lại cũng phụ họa theo.

Trên thực tế, tâm tư của các quý tộc Hung Nô này thoạt nhìn bề ngoài cũng không có đơn giản như vậy.

Nội bộ của Hung Nô không phải bền chắc như thép, cũng chia ra rất nhiều bộ lạc, trong đó thế lực lớn nhất dĩ nhiên là bộ lạc Xanh Lê. bộ lạc Xanh Lê một khi bỏ đi thảo nguyên Hà Sáo, theo đó có rất nhiều người trong tộc cùng với gia súc sẽ về phía bắc, tất nhiên sẽ làm cho đồng cỏ và nguồn nước ở Mạc Bắc trở nên eo hẹp. Cứ như vậy, các bộ lạc còn lại nhất định phải tự tìm đồng cỏ cho mình, đương nhiên bọn họ không muốn.

Mặc Ðốn cũng không muốn bỏ đi Hà Sáo, Hà Sáo đối với Hung Nô mà nói, không chỉ là vùng đất tốt để chăn thả trâu dê, đẩy mạnh nhân khẩu, lại còn dòm ngó được Trung Nguyên, uy hiếp Nguyệt Thị. Chỉ cần Hung Nô chiếm cứ Hà Sáo một ngày là có thể chủ động duy trì chiến lược đối với người Trung Nguyên và người Nguyệt Thị. Một khi vứt bỏ đi Hà Sáo, Hung Nô đã hoàn toàn đánh mất quyền chủ động về chiến lược.

- Đại Thiền Vu.

Công Thúc Thuyết lôi kéo ngựa của Mặc Ðốn đi đến bên cạnh, hạ giọng nói nói:

- Hiện tại Trung Nguyên cũng không yên ổn, nhất là hai đại cường quốc là Sở và Hán ở vào tình thế không đội trời chung, chỉ chờ hai nước Sở và Hán khai chiến với quy mô lớn, đại Hung Nô ta sẽ kéo xuống nam lần nữa, chiếm lại Hà Sáo cũng không muộn, vào lúc này không đáng để liều mạng cùng quân Hán.

Mặc Ðốn yên lặng gật đầu, Công Thúc Thuyết nói quả là không sai.

Cuộc chiến ở Cửu Nguyên, không nói đến việc Hung Nô có đánh thắng hay không, nếu như Hung Nô vừa thắng, chỉ sợ cũng là thắng thảm. Hơn nữa ở Trung Nguyên không phải chỉ có một nước Hán, trừ nước Hán ra, còn có các cường quốc như nước Tề, nước Sở. Hiện tại nếu như Hung Nô cùng quân Hán quyết chiến, chỉ có thể để cho các cường quốc khác ở Trung Nguyên chiếm được lợi ích, cho nên, không bằng bảo tồn thực lực chờ cơ hội trở lại.

##########

Cửa ải Gia Manh, Cận Hấp được hai gã binh lính nâng đi lên đầu thành.

Nằm ở trên đầu thành nhìn về hướng nam, chỉ thấy trước cửa ải đã xuất hiện quân Sở đông nghìn nghịt. Quân Sở tới thật nhanh, điều đáng mừng duy nhất chính là quân Sở tới cửa ải Gia Manh cũng không nhiều, chỉ có đội quân tiên phong của thằng nhóc Hạng Trang này, đại quân ở phía sau còn chưa tới, có lẽ quân Sở sẽ không vội tiến công.

Cho nên, quân Hán còn có thời gian tăng cường phòng ngự.

- Tả tư mã, ngươi dẫn người vận chuyển gạch đá, nâng cao thêm tường thành ở phía nam.

- Vâng!

- Hữu tư mã, ngươi dẫn người đi phá bỏ nhà cửa, đem gạch đá sung công, ai dám không theo, giết không tha!

- Vâng!

- Giả tư mã, ngươi tức khắc chọn lựa hai con khoái mã, hoả tốc đi tới Hàm Dương báo tin tức, nói rằng Sở Vương Hạng Trang tự mình dẫn theo đại quân, đã tới giữa cánh đồng, mời Đại vương nhanh chóng phái thêm binh. Sau đó chuyển lời cho Quận Thủ Hán Trung, bảo hắn hoả tốc triệu tập tráng đinh trong quận gấp rút tiếp viện cho thành Gia Manh, thành Gia Manh nếu như không bảo đảm, Hán Trung cũng kết thúc theo!

- Vâng!

- Lý quân hầu, ngươi dẫn người đi gom góp một ít lương thực mang về, lương thực của thành còn lại vốn không nhiều, hiện tại lại gia tăng thêm hơn hai ngàn người, chi tiêu càng thêm túng thiếu, nếu không thừa dịp quân chủ lực của quân Sở chưa tới thu gom thêm lương thực, đến lúc đó các tướng sĩ cũng chỉ có thể mang bụng đói quyết chiến với quân Sở.

- Vâng!

Nhìn theo những tên thuộc cấp đều rời đi, Cận Hấp mới thở mạnh một hơi.

Hoàn hảo, mọi tính toán cũng không tệ, chỉ cần mình có thể bảo vệ được thành Gia Manh, thì dù cho quân Sở có chiếm được hai quận Ba, Thục cũng không hoàn toàn giữ được, nói như vậy, Cận gia còn có thể tránh được một kiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.