Sở Hán Tranh Bá

Chương 272: Q.4 - Chương 272: Trường đàm




Lại nói Tất Thư, mới tỉnh lại trong cơn hôn mê, vừa mở mắt thì thấy một bóng hình xinh đẹp thướt tha, đang đưa lưng về phía hắn đánh đàn, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của nàng mềm mại nhẹ nhàng, tiếng đàn du dương êm tai giống như dòng chảy thanh tuyền, từ trong kiểu đàn của nàng mà tuôn chảy ra, tình này cảnh này, thong dong nhạt nhẻo như Tất Thư, cũng không ngăn được có chút tinh thần hoảng loạn.

Sau một lúc lâu tiếng đàn nghỉ, Tất Thư khẩn trương chắp tay thi lễ nói:

- Xin hỏi vị nương tử này, đây là..

Nàng kia nghe tiếng ngoái đầu nhìn lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lại che một khăn lụa trắng, mắt to giống như sao sáng dường như có thể nói chuyện, nhưng lại thản nhiên cười với Tất Thư, nói:

- Tất công tử, người tỉnh rồi?

Tất Thư ấp úng, nói

- Hóa ra là Hứa nương tử, đa tạ.

- Công tử không cần khách khí

Hứa Phụ duyên dáng hạ thấp người, hành lễ nói:

Công tử, bây giờ người thấy đỡ chút nào chưa?

- Đa tạ nương tử đã nhớ, tại hạ cảm thấy đỡ nhiều rồi.

Tất thư dứt lời khẽ thở dài lại nói:

- Tại hạ kỳ lực bất kế, đến nỗi cấp hỏa công tâm, thổ huyết hôn mê, lại khiến cho nương tử phải chê cười.

Hứa Phụ khẽ mỉm cười, nói:

- Công tử có biết lão già đánh cờ người là người phương nào không?

Tất Thư lắc lắc đầu, nói:

- Không biết, nhưng mà vị kỳ lực của vị lão trượng này thật là cực kỳ cao thâm.

Hứa Phụ nói:

- Công tử, vị lão già này không phải ai khác, hắn chính là Phạm Tăng, ngay cả quân sư Trương Lương của Hán quân cũng từng là bại thướng dưới tay Phạm Tăng, công tử có thể dưới tay Phạm Tăng kiên trì lâu như vậy, đã là đặc biết không dễ rồi.

- Phạm Tăng, hắn đúng là Phạm Tăng?

Tất Thư nghe vậy nghiêm nghị:

- Chẳng trách kỳ lực lại cao thâm như vậy!

Hứa Phụ thản nhiên cười cười, không nói thêm gì, Tất Thư lại ngồi buồn xo một lát, không khí trong gian phòng có vẻ có chút ngượng ngùng mập mờ, lập tức Tất Thư đứng dậy hướng về phía Hứa Phục thở dài từ biệt:

- Tại hạ đã báo danh tham gia Sở quốc quốc khảo rồi, xem ra vào lúc này, khoa thi thứ hai chút nữa cũng nên bắt đầu rồi, tại hạ cáo từ đi trước, ngày khác lại đến nhà nói lời cảm tạ.

Hứa Phụ đi theo đứng dậy, hạ thấp người đáp lễ nói:

- Như vậy. Tiểu nữ chúc công tử trường thi thuận lợi.

Tất Thư lại chắp tay vái chào, sau đó xoay người nghênh ngang đi. Bước chân gần ra tới cửa thì dường như có vẻ dừng lại. Tuy nhiên cuối cùng cũng không quay đầu lại mà đã đi rồi, Tất Thư mới vừa đi. Tiểu Thanh mang theo hai bình rượu trắng đi đến. Nhìn thấy trong phòng chỉ còn lại một Hứa Phục, Tiểu Thanh liền có chút ngạc nhiên nói:

- Công Tử, Tất công tử sao lại đi rồi?

Hứa Phụ thản nhiên nói:

- Chàng ta còn phải nhanh đi thi, cho nên đã đi rồi.

Tiểu Thanh lại hỏi:

- Công tử, số kiếp của người có phải là đã ứng trên người Tất công tử không?

Dừng một hồi, Tiểu Thanh lại khao khát nói:

- Công tử, nếu như số kiếp của người thật sự phải ở bên cạnh vị Tất công tử này, tiểu tỳ cho là người cũng không cần phải hao phí tâm tư đi hóa giải làm gì, dứt khoát lấy cho rồi?

Tiểu Thanh vốn dĩ chỉ biết Hứa Phụ đến Giang Đông là vì ứng với kiếp Hồng Loan mà đến, Tất Thư này hẳn cũng là một đối tượng trong kiếp số đó, Tiểu Thanh càng biết là, Hứa Phụ tuy đã Hồng Loan tinh động, nhưng nàng cũng không muốn xuất giá, đến Giang Đông lần này cũng không phải là vì việc xuất giá mà đến, mà là đến để hóa giải số kiếp.

Hứa Phụ thản nhiên cười, nói:

- Nhân duyên số kiếp tự có trời định, nếu là của ngươi thì nhất định sẽ là của ngươi, gấp gáp cũng không đi đến đâu, không phải là của ngươi thì khẳng định không phải là của ngươi, đoạt cũng đoạt không được, không phải sao?

Tĩnh phòng lầu một Kỳ xá, Hạng Trang cùng Phạm Tăng vẫn tiếp tục trường đàm.

Hạng Trang nói:

- Á Phụ, ban bố luật nhập hộ khẩu toàn dân lấy thế lực dòng họ các huyện tan rã Giang Đông, lại ban bố thuế sĩ nông công thương lấy sức ảnh hưởng suy yếu của sĩ tộc Giang Đông, sau khi phổ biến luật thuế ruộng mới đặt cơ sở, điều này sẽ là quyết định sau này lặp lại đối với con, lại không biết có thích hợp Giang Đông không, có phải có chút nóng vôi…

Phạm Tăng khoát tay áo, ngăn lại Hạng Trang tiếp tục hướng xuống dưới, sau đó nói:

- Ki nhi, như phụ thân vừa mới nói qua, con rất giỏi, thật sự rất giỏi, con giải quyết công việc rất chín chắn, bình tĩnh, quyết đoán, tàn nhẫn, trong đó khó nhất là, con không giống như Vũ nhi vì tình yêu nam nữ, từ trên người con, phụ thân thậm chí còn tìm không thấy một khuyết điểm nào.

Hạng Trang nghe vậy thẹn thùng, khi đang muốn biện bạch thì bị Phạm Tăng ngăn lại.

Vỗ vỗ tay Hạng Trang, Phạm Tăng lại nói:

- Ki nhi, Sở quốc yên phận ở Giang Đông, con phải có kế hoạch cải cách mạnh, điều này mới đúng, cho nên con cứ việc yên tâm mà làm, vì phụ thân toàn lực ủng hộ con, đám dòng họ, sĩ tộc thậm chí là thế tộc, ai phản đối thì chém người đó, ai dám làm loạn thì trấn áp người đó, tuyệt không nhân nhượng, tuyệt không nương tay!

Hạng Trang nghe vậy rất là phấn chấn, sức ảnh hưởng của Phạm Tăng ở Sở quốc rất lớn, đó là không cần phải nói nhiều, phải biết ông ấy có thể trực diện răn dạy và quở mắng Á Phụ của Hạng Võ, trước trên, Hạng Trang thật sự lo lắng Phạm Tăng sẽ vì mối thù truyền kiếp giữa Tần Sở mà phản đối cải cách, nói như vậy, phiền phức kia không phải là chuyện lớn bình thường.

Nhưng mà, khiến Hạng Trang mừng rỡ chính là, Phạm Tăng lại thấu tình đạt lý như vậy.

Tuy nhiên suy nghĩ lại, Hạng Trang bình thường trở lại, Phạm Tăng có thể đương thời có tiếng trong đại binh gia, đại chiến lược gia, ông ấy nếu như không có chút năng lực phân biết, nếu như nhìn không thấy tính cấp bách của việc cải cách Sở quốc, ngược lại gặp giới hạn thù xưa giữa Tần Sở mà hống hách ngăn cản, đó mới chính là có tiếng mà không có miếng, cũng không thể trở thành người có trí tuệ được lưu danh trong sử sách.

- Á Phụ, đi, chúng ta về nhà. Hạng Trang nói dứt lời liền đứng dậy, lại đỡ Phạm Tăn lên xe lăn.

Phạm Tăng vuốt râu bạc dưới cằm, mỉm cười hỏi:

- Ki Nhi, phụ thân nghe nói con sinh được hai đứa con trai, còn đem đứa con thứ làm con thừa tự cho Vũ Nhi? Sao, đứa con diệu dặc kia cũng là đứa có mệnh khổ, ngươi có thể cho nàng ta một đứa con trai, cho nàng ta nửa đời còn lại có ý niệm, nàng sống ở trên đời này cũng chỉ là để chịu tội mà thôi.

Đang nói chuyện, Hạng Trang đã tự mình đỡ Phạm Tăng ra xe lăn ra tĩnh phòng, đám người Hạng Tha, Hạng Đà, Vũ Thiệp, Hoàn Sở thủ ở ngoài cửa liền ào ào lên trước bái kiến, sau khi hỏi han đơn giản qua, quân thần hơn mười mấy người liền vây quanh Phạm Tăng lập tức trở về hoàng cung, chờ khi đông chủ của Thanh Phong kỳ xá nghe thấy tin tức, kỳ xá sớm đã có người ở lầu, lại để sẵn một ván cờ kinh điển của sử sách.

Trường thi quốc khảo, hôm nay thi binh gia.

Khu thiên giáp nơi của người coi thi tiểu lại phân phát xong các bài thi lại quay lại số 1, ngoài ý muốn phát hiện, khảo sinh này hôm qua ngủ một giấc cho đến khi hoàng hôn sắp cuốn lên, hôm nay lại có một thái độ khác thường, bài thi vừa mới phát thời gian không đến nửa khắc, hắn đã mài xong mực, cũng đã suy nghĩ ra phương án tốt, giờ thì đang múa bút thành văn rồi.

Nhìn vẻ mặt chuyên tâm, thí sinh múa bút thành văn, người gác thi tiểu lại không khỏi nhẹ nhàng vuốt cằm, điều này đã đúng chưa, phụ mẫu đồng hương thật không dễ dàng mới gom góp đủ một lộ phí, đưa các ngươi tới Ngô Trung đi thi, nếu không thật sự ứng thí lấy được thứ bậc giỏi, làm sao có thể xứng đáng với phụ mẫu, xứng đáng với sự kỳ vọng tha thiết của hương thân ở quê nhà? Tiểu tử, thi tốt nha.

Ngô Trung, cung Sở Vương.

Phạm Tăng đã ở lệch điện ngủ, lão nhân gia đã sắp tám mươi tuổi rồi, bất luận là tinh lực, hay thể lực, đều không thể nào so với người trẻ tuổi, lại thêm tối hôm qua thức đêm cùng Tất Thư đánh một ván cờ đại kỳ diệt quốc, khi hồi cung thì đã sức cùng lực kiệt.

Hạng Trang mới từ lệch điện đi ra, phái đi điều tra chi tiết Hứa Phụ, Ô Mộc tử sĩ đã trở lại.

Không thể không nói, hiệu suất làm việc của Ô Mộc Nhai vẫn khá kinh ngạc, thời gian không đến nửa ngày, bọn họ liền theo quân mã của thành Ngô Trung cùng với bến tàu người đưa đò ngang tìm hiểu lai lịch Hứa Phụ, không cần biết không có cách nào khẳng định tiểu nương che mặt tá túc ở kỳ xá Thanh Phong kia chính là Hứa Phụ, nhưng nàng là từ Lâm Giang quốc theo sông xuống mã lại là vô cùng xác thực không thể nghi ngờ.

Lại liên tưởng đến suy đoán của Phạm Tăng, Hạng Trang đã có thể khẳng định, này tiểu nương chính là Hứa Phụ!

Tiến đến bẩm báo Ô Mộc tử sĩ do dự một chút, cuối cùng bẩm báo:

- Đại vương, tiểu nhân vô ý còn phát hiện một chuyện, lại không biết nên nói hay không nên nói?

Hạng Trang không cần nghĩ ngợi nói:

- Nói

Ô Mộc tử sĩ chắp tay, nói:

- Là như vậy, tiểu nhân trong quá trình điều tra, phát hiện Giáo úy thân quân tướng quân Cao Sơ cũng đang điều tra chi tiết về tiểu nương kia, không biết là vì nguyên nhân gì?

- Giáo úy thân quân Cao Sơ, ngươi nói Phá Quân?

Hạng Trang nghe vậy nhíu nhíu mày, trong cuộc chiến đại phá quân Hành Sơn ở Phiên ấp, Cao Sơ dẫn hai nghìn thân binh có thể chiếm được cả mũi tên tiễn nhọn của quân Sở, mà Cao Sơ còn là mũi tên trong mũi tên, theo sát phía sau Cao Sơ, đó là Phá Quân cùng với Qua Thắng, điều này Hạng Trạng có thể ấn tượng sâu đậm.

Thằng nhãi Phá Quân này, điều tra Hứa Phụ làm gì, không phải hắn cũng tương trung Hứa Phụ rồi chăng?

Đang lúc suy tư, Tấn Tương tiến vào bẩm báo nói:

- Đại vương, Phá Quân tướng quân bên ngoài cầu kiến.

- Tiểu tử này tới thật đúng lúc, lập tức cho hắn vào.

Hạng Trang dứt lời lại vung tay lên, tên Ô Mộc Tử đứng ở sau lưng liền lui hai bước, giây lát liền ẩn vào trong gian điện như bóng ma.

Không nghỉ chút nào, Tấn Tương liền dẫn Phá Quân vào chính điện, không đợi Phá Quân chào, Hạng Trang lập tức hỏi:

- Phá Quân, tên tiểu tử nhà ngươi có phải là tương trung Hứa Phụ rồi?

- Ấc …

Phá Quân gãi gãi đầu, có chút lúng ta lúng túng nói,

- Đại vương, ngươi đều biết rồi mà?

Hạng Trang khoát tay áo, tức giận nói:

- Phá Quân ngươi hãy nghe cho kỹ, không được có chủ ý với Hứa Phụ này!

- Ấc, không phải.

Phá Quân khẩn trương biện giải nói,

- Đại vương yên tâm, giống tiểu nương tài mạo song toàn như Hứa Phụ này, thần lại há đối với nàng ấy không an phận, thần sở dĩ tiến đến cầu kiến Đại vương trước, chính là muốn nói với Đại vương, Ngô Trung có tiểu nương như vậy, Đại vương ngài có thể ngàn vạn lần không nên bỏ qua, còn nữa chính là, chính là…

Phá Quân có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, kiên trì nói:

- Đại vương, ngài nếu cưới Hứa Phụ rồi, không biết có thể đem tỳ nữ của nàng ấy, chính là Tiểu Thanh, thưởng cho thần làm tiểu thiếp thứ ba được không?

Hạng Trang đối với lão binh dưới trướng luôn nuông chiều, Phá Quân mới có gan này, nêu không, hắn có mượn gan trời!

- Ngươi nói cái gì, tiểu thiếp phòng thứ ba?

Hạng Trang dở khóc dở cười, giả bộ giận dữ nói,

- Biết hay không quả nhân cũng mới lập tiểu thiếp phòng thứ ba? Tên tiểu tử nhà ngươi không phải muốn số lượng thê thiếp đè trên đầu quả nhân sao?

- Ấc, không không không, không phải, thần tuyệt đối không có ý nghĩ này, tuyệt đối không có.

Phá Quân hai tắc lắc liên tục, sau đó không chờ Hạng Trang đuổi, liền nhanh chóng chuồn mất.

Đưa mắt nhìn theo Phá Quân chán nản rời khỏi, Hạng Trang lại đứng lên cười ha ha, nói thực ra, Hạng Trang rất hưởng thụ giữa hắn, Cao Sơ, Phá Quân, Qua Thắng và kiêu binh mãnh tướng cùng với các mối quan hệ thân mật của hắn, như bọn Bàng Ngọc, Mông Cức, Tử Xa Sư, ở trước mặt hắn thì có vẻ câu nệ, vô hình chung cũng cùng với Hạng Trang có một khoảng cách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.