Sở Hán Tranh Bá

Chương 255: Q.4 - Chương 255: Tửu nương phong tình.




Khi Tử Xa Sư, Tử Xa Bố xoay người xuống ngựa, từ phía sau bỗng truyền đến những âm thanh ồn ào, hai huynh đệ quay đầu nhìn, chỉ thấy có một đoàn người đang vây quanh một cỗ kiệu lớn từ phía trước đi tới, khi đến gần, Tử Xa Sư mới nhìn rõ, đó không phải là cái kiệu mà là một cỗ máy tra tấn bằng gỗ.

Ngồi trên đó là một thiếu phụ tuổi còn trẻ trần như nhộng, tóc rối loạn, bị trói hai tay về sau, hai bầu vú vểnh lên, nơi gồ lên ở phần dưới bụng và cái mông trắng như tuyết. Thân thể nàng phơi bày nhìn không sót một cái gì, đôi chân thon dài bị đóng chặt vào cỗ máy tra tấn, đầu gỗ tròn cắm thẳng vào phần dưới cơ thể nàng.

Cả người thiếu phụ lẫn hình cụ được hai thanh niên trai tráng nâng đi, còn có hai thanh niên đi mở đường, xem ra trang phục của họ, không phải là nha dịch mà là gia nô nhà ai đó.

Hai huynh đệ Tử Xa Sư ngước nhìn lên, bà chủ quán rượu liền tới gần, Tử Xa Sư khẽ thở dài nói:

-Thật là tầm bậy, ta thấy vị nương tử đó hẳn là một mĩ nhân, sao lại bị Thạch gia tra tấn tới vậy.

Tử Xa Sư nói:

-Lẽ nào có oan tình gì ở đây chăng?

-Ah.

Thần sắc tửu nương biến đổi, khẩn trương lắc đầu nói:

-Không, không không, không có oan tình gì cả.

Nói tới đây, tửu nương lại cười tươi như hoa nói với hai huynh đệ:

-Hai vị công tử, mời vào trong, nơi này rượu rất ngon, người ở đây gần xa ai cũng biết tiếng là rượu ngon, không ai không muốn thử, hai vị công tử một khi đã uống nhất định không muốn về nhà.

Tử Xa Bố vẫn còn nhiều điều thắc mắc, nhưng liền bị Tử Xa Sư ngăn lại, Tử Xa Sư cười nói:

-Tửu nương, người đã nói như vậy, rượu này tại hạ nhất định phải uống.

Nói xong, hai huynh đệ dẫn nhau vào tửu quán, về hai con ngựa của hai huynh đệ, vị tửu nương sớm đã an bài người chăn dắt.

Trước không nói tới việc hai huynh đệ Tử Xa Sư điều tra huyện Sơn Âm kĩ lưỡng ra sao, mà luận tới huyện lệnh Thạch Uẩn tính khí nóng như thế nào?

Thạch Uẩn là cháu đích tôn của Thạch tộc huyện Sơn Âm, mà họ Thạch lại là dòng họ lớn nhất ở đây, họ sở hữu hết những ổ bảo bốn bên, tráng đinh hơn hai nghìn người, nhân khẩu không dưới năm nghìn. Mặc dù vẫn chưa thể đem ra so sánh với Lục thị Tiền Đường, Trương thị nhưng cũng là tộc lớn ở quận Hội Kê này.

Thạch Uẩn giờ tức giận cũng vì tộc họ Tôn ở Sơn Âm huyện, chỉ vì phần mộ tổ tiên mà hai dòng họ nổi lên tranh cãi, cũng vì tranh chấp phần đất phong thủy cho tổ tiên mà hai bên đã dùng binh khí đánh nhau, đã chết vài mạng người, Thạch Uẩn đã phái huyện thừa Thạch Bình đi điều tra, xem xem họ Tôn kia có định tranh cướp tiếp hay không?

-Tên Tôn Bá, ta nhất định không để hắn yên!

Thạch Uẩn tỏ vẻ giận dữ.

Thạch Bình cũng là con cháu chính của dòng họ Thạch, lập tức y phụ họa nói:

-Đại ca, hay là tới chỗ quận thủ tố cáo Tôn Bá, nói hắn cản trở việc kiểm tra nhập nhân khẩu, còn ác ý giấu diếm những người họ Tôn nhập khẩu…

Còn chưa dứt lời, Thạch Uẩn liền tát vào mặt Thạch Bình một tát, làm má hắn in hẳn năm đầu ngón tay.

Thạch Uẩn mắng:

-Ngươi đúng là cái đồ ngu xuẩn, việc giấu diếm những người nhập khẩu không chỉ dừng lại ở một nhà họ Tôn kia? Nếu tới chỗ Quận thủ tố cáo, thì chẳng khác gì tố cáo luôn họ Thạch này đi.

Thạch Bình nhận một cái tát, chẳng dám hé răng nửa lời, y biết rằng cấp bậc dòng ho rất tôn nghiêm, tộc lão nắm toàn bộ quyền sinh quyền sát trong tay, Thạch Uẩn là cháu đích tôn của tộc lão, cũng là kẻ sẽ kế nhiệm chức tộc lão sau này, luận về quan hàm mặc dù Thạch Bình chỉ kém Thạch Uẩn một bậc nhưng Thạch Uẩn chỉ cần ngón tay út là có thể đâm chết Thạch Bình.

-Đúng là tức chết mà.

Thạch Uẩn tức giận, nói với Thạch Bình:

-Nào, đi uống rượu!

Thạch Bình ngạc nhiên hỏi:

-Đại ca, hôm nay tới đâu uống?

Thạch Uẩn không nghĩ ngợi nói:

-Hãy tới quán rượu của Ngọc nương, có vài ngày không tới mà bản công tử đã thấy nhớ cái mông của nàng rồi, ha ha!

Quán rượu Ngọc nương, Tử Xa Sư đang thưởng rượu với vị tửu nương.

Do Tử Xa Sư thiện tình mời rượu, cộng thêm có thiện cảm với vị thanh niên oai hùng này, tửu nương liền ỡm ờ ngồi đối diện với chàng, lại đem cả bình rượu ngon chôn giấu suốt hai mươi năm đem ra, uống hơi nhiều, hai má tửu nương đã ửng đỏ, nàng nói cũng nhiều hơn hẳn.

Tử Xa Sư lại nhắc chuyện cũ:

-Tửu nương, vừa rồi tại sao vị thiếu phụ kia phải chịu hình?

Tửu nương thở dài, nói:

-Công tử, thật ra nguyệt nương đó cũng là người trong sạch, cũng là do người ta cả, Thạch gia dám ỷ vào cường thế mà ép cô ấy gả cho hắn, kết quả là xuất giá được hai tháng, chồng nàng trong một lần dùng binh khí đánh nhau đã bỏ mạng, nguyệt nương này sống đơn độc một mình nhưng nửa tháng trước lại có người phát hiện nàng ta đã mang thai.

Tử Xa Bố nhíu mày nói:

-Thì ra không phải kẻ đức hạnh, chịu hình cũng đúng.

-Không đức hạnh.

Tửu nương khẽ liếc nhìn Tử Xa Bố, sẵng giọng:

-Công tử, có biết vị hôn phu của cô ta là ai không? Hắn chính là con cháu Thạch tộc lão, họ Thạch ở Sơn Âm thế lực lớn tới vậy, muốn vào ổ bảo của họ còn khó, nguyệt nương kia cả ngày chỉ ở trong phủ, ai có thể đi vào buồng ngủ của nàng ta được chứ?

Tử Xa Sư nhấp một ngụm rượu, nói:

-Như vậy, chắc là có uẩn khúc chi đây?

-Oan ức ra sao? Công tử, người thử đoán xem?

Tửu nương khẽ nghiêng gương mặt đẹp, lại thêm má lúm đồng tiền xinh xắn, giờ khắc này nàng đúng là đẹp đến rung động lòng người, Tử Xa Sư cũng đã từng gặp không ít mỹ nhân, nhưng lúc này tim chàng đập thình thịch, thầm nghĩ mỹ phụ vùng sơn dã cũng có cái phong tình riêng, vừa hoang dã vừa điên cuồng.

Không đợi Tử Xa Sư kịp nói, tửu nương tiếp lời:

-Kỳ thực, cả cái huyện này ai mà chả biết, tên gian phu đó chính là Thạch Trọng, tên lão nhân này đã hơn bảy mươi tuổi, thân hình lại cường tráng, nghe nói vậy không biết là thật hay là giả nữa.

Tử Xa Bố nói:

-Như vậy chả phải là thông dân sao? Vì sao chỉ có người thiếu phụ kia chịu hình? Còn gã gian phu kia lại nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật?

Tửu nương gắt giọng:

-Thạch Trọng là người nhà họ Thạch, ai dám làm gì hắn chứ?

Tử Xa Bố tức giận nói:

-Huyện lệnh Sơn Âm đâu? Chuyện này quan phủ chả nhẽ lại làm ngơ?

-Huyện lệnh Sơn Âm?

Tửu nương cười một cách mỉa mai nói:

-Huyện lệnh Thạch Uẩn lại là cháu đích tôn của Thạch Trọng, chả nhẽ cháu lại đi bắt ông? Chuyện này nói ra chẳng khác gì chuyện cười sao?

Tử Xa Bố nói:

-Huyện lệnh Sơn Âm là cháu của Thạch Trọng? Thế chẳng phải Thạch gia ở Sơn Âm huyện này đang một tay che trời sao?

-Cũng không hẳn là như vậy?

Tửu nương nói xong lại liếc mắt đưa tình với Tử Xa Sư:

-Công tử, đã tới Sơn Âm huyện, các người ngàn vạn lần không nên đắc tội với Thạch gia, cũng chẳng phải ta dọa dẫm gì, ở Sơn Âm huyện này, Thạch Trọng chính là vương, còn gia pháp Thạch gia chính là vương pháp ở Sơn Âm huyện.

-Nực cười?

Tử Xa Bố giận tím mặt, muốn đập bàn đứng lên nhưng liền bị Tử Xa Sư kéo xuống.

Tử Xa Sư lại mỉm cười, nói:

-Tửu nương, huynh đệ ta có hơi quá chén, không biết tửu quán đây có phòng nào đang rảnh, có thể bố trí cho hai ta nghỉ ngơi không?

-Có, có, có chứ, công tử có muốn ngủ tại khuê phòng của ta, ta cũng đồng ý ấy chứ.

Tửu nương ha ha cười, nói xong nàng đứng dậy, thướt tha đi lên phía trước, đi được vài bước, nàng ngoái đầu nhìn Tử Xa Sư đang thất thần ngồi đó, cười một cách quyến rũ:

-Công tử, còn ngẩn người ra đó làm gì, mau theo ta.

Tử Xa Sư vui vẻ đứng dậy, đi theo, tửu nương này đúng là một mỹ nhân, tửu đồ trong ngoài mười dặm ở xã này đều thích đến quán rượu của nàng, những tin tức nghe được ở đây rất nhiều, Tử Xa Sư muốn nhanh chóng nắm rõ tình hình Sơn Âm huyện, kết thân với tửu nương sẽ rất có lợi thế!

Tất nhiên, sự nhiệt tình của tửu nương ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhận thấy được, vì thế, Tử Xa Sư sao lại không thấy chứ? Tuy nhiên, nếu thế thì đã sao? Tửu nương xinh đẹp như hoa lại phong tình như vậy, y chẳng ngại việc nàng bán rẻ tiếng cười nơi phong trần, nếu hai người có tình ý, y còn muốn cưới nàng làm thiếp ấy chứ!

Tử Xa Bố vừa đứng dậy đi theo Tử Xa Sư thì ngoài cửa lớn vang lên những tiếng ngựa dồn dập, người tới tấp nập, kẻ canh ngoài cửa liền vội vàng chạy tới trước, hoảng sợ nói với tửu nương:

-Ngọc nương, Thạch huyện lệnh tới.

-Thạch huyện lệnh?

Sắc mặt tửu nương thay đổi, nhìn Tử Xa Sư áy náy, rồi xoay người đi ra ngoài.

Không chần chừ, tửu nương liền dẫn hai người đi ra, phía trước là một gã thanh niên ước chừng ba mươi tuổi, gương mặt thanh thoát, hai con mắt vàng ố, vừa nhìn đã biết là kẻ háo tửu sắc, y dùng bàn tay to lớn của mình luồn vào trong y phục của tửu nương rồi cứ thế mà xoa nắn.

Dễ thấy, tên này chính là Sơn Âm huyện lệnh Thạch Uẩn.

Về Thạch Uẩn, Tử Xa Sư không biết rõ lắm, trước khi rời khỏi Quan Trung, Lệnh Doãn từng nói qua với y rằng, Thạch Uẩn là cháu đích tôn dòng họ Thạch, khi Đại vương đánh đuổi thế lực sót lại của Hạng Quan, họ Thạch đã giúp đỡ rất nhiều, để làm điều kiện trao đổi, Thạch Uẩn đã được ủy nhiệm nhận chức Sơn Âm huyện lệnh.

Ngoài ra, huyện lệnh trước đây ở Sơn Âm với Thạch Uẩn không hợp nhau, vì thế cái chết của tên tiền nhiệm đó rất có thể là do Thạch Uẩn mưu sát.

Tuy nhiên, Tử Xa Sư tới đây lần này không phải là để điều tra vụ án đó, đối với một quốc gia mà nói, cái chết của một huyện úy đâu có hề hấn gì? Nhiệm vụ chính của Tử Xa Sư lần này là thanh tra việc nhập hộ khẩu toàn dân ở huyện Sơn Âm, tên Thạch Uẩn kia nếu chủ động phối hợp là tốt, nếu cản trở hoặc không phối hợp thì sẽ giết.

Lần này tới đây, Tử Xa Sư có mang theo vương kiếm của Hạng Trang, tiền trảm hậu tấu là điều có thể.

Khi Tử Xa Sư đang đánh giá Thạch Uẩn, y cũng đã nhìn thấy hai huynh đệ, lập tức y tát vào mông tửu nương, cười dâm đãng:

-Ngọc nương, kinh doanh cũng không tồi nhỉ? Mới sáng sớm đã có khách quý rồi.

Tửu nương cười lớn nhưng có phần không tự nhiên, có lẽ cũng vì ngại Tử Xa Sư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.