Sơ Hiểu Mộ Niên

Chương 17: Chương 17: Chương 16




Edit: Âu Dương Lạc Cửu

Sơ Hiểu nhướn mày, dường như nàng vẫn chưa nói cho hắn biết tên của nàng.

Mộ Niên có chút khẩn trương nhìn vẻ mặt của Sơ Hiểu, lúc trước Sơ Hiểu không nói hai người bọn họ quen biết, chẳng lẽ bọn họ vốn dĩ đã có quan hệ sao.

“Ngươi là ai?” Sơ hiểu cảm giác được tay của mình bị nắm thật chặt, có chút bất đắc dĩ.

Nàng hiểu được tâm tình của Mộ Niên, nhưng thân thể này quả thật thiếu một phần trí nhớ mấu chốt, chẳng hạn như nàng chết như thế nào.

Tiếu Tuân dường như không ngờ được Sơ Hiểu sẽ lộ ra phản ứng này, đánh giá thần sắc của nàng một phen mới phát hiện nàng không giống như đang làm bộ. Hắn khẽ cúi đầu, che dấu con ngươi có vẻ phức tạp.

Ổn định tâm tình, điều chỉnh lại cảm xúc của mình một chút. Lúc này Tiếu tuân mới ngẩng đầu lên: “Lâm cô nương từng đi qua Hào Sơn, cứu ta một mạng, chuyện đã qua hơn nửa năm, cô nương quên cũng là việc dễ hiểu.” Giọng nói khôi phục sự lạnh nhạt.

“Vậy à.” Sơ hiểu gật đầu, không có nghi vấn gì với lời nói của hắn. Mộ Niên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu đối diện với đôi mắt hài hước của Sơ Hiểu, hơi ngượng ngùng quay đầu đi.

Sơ hiểu mím khóe miệng, nói với Tiếu Tuân: “Không biết thương thế hiện giờ của công tử như thế nào?” Rất có ý tứ đuổi hắn đi.

Mộ Niên nghe xong bất đắc dĩ le lưỡi, nàng nghiêng mắt nhìn hắn, buồn cười sờ mũi của hắn, trong mắt mang theo tia sủng nịch.

Tiếu Tuân dường như cũng không phát hiện “Vốn không muốn làm phiền các vị, nhưng trong người tại hạ có thương tích, có thể còn phải làm phiền hai người, không biết có được không?” Ngẩng đầu, nhìn thẳng vào trong mắt Mộ Niên.

Mộ Niên cười híp mắt đáp: “Tốt, không thành vấn đề!” Nói xong liền buông tay Sơ Hiểu, đi đến chỗ Tiếu Tuân.

Tiếu Tuân không quá quen khi người khác đụng chạm vào mình, hắn nhíu mày nhưng vẫn để Mộ Niên kéo cánh tay của mình.

. . . . . . Chờ thương thế lành. . . . . . Hắn an ủi mình như vậy, cố gắng quên đi ấm áp trên cánh tay.

Sơ Hiểu nhìn tay mình trống không khó chịu hừ hừ, nhìn bóng lưng của hai người, trong mắt lóe lên tia tàn bạo giống như muốn đem người khác ăn hết.

Về người kia là ai, xin tự mình tưởng tượng.

--- ------ ------ ---------

Mộ Niên và Tiếu Tuân ngồi bên trong xe, còn Sơ Hiểu ở phía trước lái xe.

Hắn thử nói chuyện với Tiếu Tuân, thấy bộ dáng giống như không có gì hứng thú của Tiếu Tuân thì đành phải thôi, âm thầm hối hận khi mình chủ động yêu cầu ngồi cùng với hắn ở trong xe.

Nếu ngồi ở phía trước, nói không chừng. . . . . .

“Ai nha.” Mộ Niên nhẹ nhàng đặt tay lên gò mà nóng hổi của mình, có lẽ. . . . . .

Tiếu Tuân đang nhắm mắt dưỡng thần nghe thấy âm thanh, khóe mắt khẽ lay động, cuối cùng cũng không mở ra.

Kỹ thuật lái xe của Sơ Hiểu không quá tệ, có lẽ trước kia thân thể này thường lái xe ra ngoài làm việc.

Đường núi không dễ đi nhưng Sơ Hiểu rất quen thuộc với nó, cộng thêm không có người, đại khái khoảng nửa canh giờ sau sẽ đến trấn kế tiếp.

Trấn so ra mặc dù kém hơn kinh thành phồn hoa, nhưng vẫn rất náo nhiệt. Mặc dù Sơ Hiểu không quá ưa thích náo nhiệt, nhưng nghĩ đến Mộ Niên thích những chỗ như thế, nên quyết định ở nơi này nghỉ một ngày.

Tìm một khách điếm tương đối thanh nhã thuê hai gian phòng, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Tiếu Tuân, Sơ Hiểu và Mộ Niên đi ra ngoài.

Lặng lẽ nhìn hai người ra cửa, Tiếu Tuân không nói gì, thương thế của hắn, ngoại thương nhìn thì như tốt lắm nhưng thật ra vẫn còn có một chút nội thương.

Mộ Niên mơ màng đi theo ra ngoài, Sơ Hiểu thấy thế búng trán hắn một cái.

Lúc này hắn mới tỉnh táo lại, dáng vẻ có chút ủy khuất.

Nàng cười nhẹ, “Dẫn chàng đi dạo một chút, chàng muốn không?” Nhìn dáng vẻ của hắn, bỗng nhiên nghĩ tới tiểu lang xa cách đã lâu.

“Oa ~” Tinh thần thoáng cái tốt lên, ánh mắt Mộ Niên hiện lên mong đợi “Thật như vậy sao?” Để lại một người bị thương. . . . . .

Nàng không trả lời, chỉ nắm tay của hắn đi ra ngoài.

Sơ Hiểu cảm giác được nhiệt độ trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên vui vẻ, bước đi.

Mộ Niên nhìn tay của hai người đang nắm chặt, tăng nhanh cước bộ.

--- ------ ------ ------ ----

Trên đường có rất nhiều người, lần này Mộ Niên không đeo khăn mặt nên có chút khẩn trương, nhưng Sơ Hiểu vẫn nắm tay hắn thật chặt. Một lát sau hắn đã yên lòng, chuyên tâm tò mò đánh giá chung quanh.

Hai người dắt tay dọc theo đường đi, thỉnh thoảng liếc nhìn những vật nhỏ ven đường.

Hai người cũng không mua thứ gì, chỉ tùy ý đi dạo.

Ở hiện đại, Sơ Hiểu vốn không cuồng mua sắm, đây là lần đầu tiên hai người đi tản bộ hoàn toàn không có mục đích gì, chỉ đơn giản là dạo phố.

Trên mặt Mộ Niên vẫn mang theo vui vẻ, lôi kéo Sơ Hiểu xuyên qua dòng người.

--- ------ ------ ------ ----

Khi trở lại khách sạn trời đã hơi tối, phong cảnh sáng rực rỡ, lộ ra vẻ ấm áp.

Trong tay Sơ Hiểu cầm một chuỗi mứt quả ghim thành xâu, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện cái miệng nhỏ của Mộ Niên đang nhai thứ gì đó.

Tuy nói không mua đồ dùng, nhưng một loạt đồ ăn vặt đoán chừng đã bị hai người mua qua một lần .

Mộ Niên vừa thấy thức ăn đa dạng, rực rỡ, tỏa ra mùi thơm thì không nhịn được dừng lại cẩn thận nghiên cứu một phen, mà Sơ Hiểu thấy thế, sẽ tự giác mua những thứ đó.

Sơ Hiểu không quá ưa thích ăn những loại đồ như thế, nhưng lúc này lại bị Mộ Niên dụ dỗ ăn đến nửa bụng.

“Ăn nhiều như vậy, cẩn thận tiêu chảy .” Bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nói.

Đáp lại lời nói của nàng chỉ là âm thanh thỏa mãn của Mộ Niên, hắn híp mắt nói “Một chuỗi cuối cùng ~” Vừa nói xong nhận lấy xâu mứt quả cuối cùng trên tay nàng.

. . . . . . Đây là thứ chuỗi hồ lô đường thứ mấy rồi, trí nhớ của nàng làm từ bao giờ lại trở nên kém như thế. . . . . .

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ khả ái của hắn, cũng nhịn không được nở nụ cười.

--- ------ ------ ------ -----

Kết quả cuối cùng, rất bi thảm, Mộ Niên đối mặt với bữa tối một bàn đầy thịnh soạn, không nhịn được nôn khan.

Âm thanh lớn đến mức Tiếu Tuân đang cúi đầu cũng nhịn không được nữa ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mộ Niên.

Sơ Hiểu cau mày, “Hay là chúng ta trở về phòng đi, ta tìm đại phu.” Lo lắng nói bên tai hắn.

Hắn lắc đầu “Không có chuyện gì, ta trở về nằm một chút.” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đống.

Sơ Hiểu than thở kéo hắn vào trong ngực, ôm hắn trở về phòng.

Thả hắn ở trên giường, nhẹ nhàng xoa bóp cái bụng phình phình của hắn, Sơ Hiểu có chút bất đắc dĩ.

Mộ Niên vẫn còn nôn khan “Không nên ăn kẹo hồ lô ~” Vẻ mặt đưa đám.

Sơ Hiểu sờ đầu của hắn, “Hay là ta đi tìm đại phu. . . . . .”

Mộ Niên lắc đầu, xê dịch người vào bên trong.

“Nằm với ta một lúc đi.”

Sơ Hiểu yên lặng cởi giày xuống, nhẹ nhàng lên giường.

Đúng là đồ ngốc. . . . . .

Nàng nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.