Kiều Sơ Huân mở to mắt nhìn nam tử xa lạ đang vung tay áo bước qua ngưỡng cửa, ngẩng cao đầu đi thẳng vào bên trong phòng. Đến bên cạnh bình phong thì hắn mới dừng lại, giọng nói cũng có vẻ hiền hòa hơn lúc nãy rất nhiều: "Vừa rồi Mạnh trang chủ sai người đi tìm ta sao? Phu nhân cảm thấy thế nào rồi?"
Vừa rồi Mạnh trang chủ cũng mơ hồ nghe được tiếng động bên ngoài phòng, bây giờ nhìn thấy vị đại phu mà mình đợi nãy giờ đã tới, vội vàng lên tiếng bảo dẫn người vào trong phòng, lại gọi quản gia tới cẩn thận ghi chép lại những gì đại phu nói. Lau trán đi ra khỏi phòng, thấy ngoài cửa có hạ nhân đang quét dọn mảnh sứ vỡ rơi đầy sàn nhà, lại ngửi được mùi thuốc đông y thoang thoảng thì Mạnh trang chủ nhanh chóng hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, nhất thời trên mặt cũng đầy vẻ xấu hổ.
Mặt Cảnh Dật lạnh ngắt, giữa hai hàng mày lộ ra vẻ tức giận, đứng dậy gật đầu một cái rồi kéo Kiều Sơ Huân đi ra ngoài.
Y Thanh Vũ bị kẹp ở giữa cũng thấy vô cùng khó xử, biết rõ không cản được Cảnh Dật, nhưng hai người họ không nói tiếng nào mà bỏ đi như vậy thì thật sự khiến Mạnh trang chủ khó xử, hắn vội vàng đứng dậy đi tới chỗ Mạnh trang chủ đang đứng ở cạnh cửa, đưa mắt ra hiệu: "Lão Mạnh à, không phải trước kia ngươi từng nói muốn mời chúng ta tới vườn mai bên kia hồ thưởng mai sao? Bây giờ đại phu đã tới rồi, chuyện đó..."
"A! Đúng đúng đúng, Cảnh công tử lặn lội từ xa tới một chuyến, xem cái trí nhớ của ta này! Thật sự nên đi dạo rừng mai này một chút." Mạnh trang chủ cũng bước nhanh tới trước mặt mấy người, cười rạng rỡ: "Hôm nay vì thân thể phu nhân ta không khỏe nên chưa tiếp đãi các vị được, thật đúng là không làm tròn tư cách của chủ nhà, mong Cảnh công tử và cô nương đại nhân đại lượng thứ cho!"
Sắc mặt Cảnh Dật vẫn lạnh lùng như vừa rồi, chỉ là lúc lên tiếng thì giọng nói đã hòa hoãn hơn: "Mạnh phu nhân có bệnh trong người, bọn ta cũng không tiện quấy rầy. Nhưng quả thật phong cảnh trong vườn mai của Mạnh trang chủ rất tuyệt." Y Thanh Vũ và Mạnh trang chủ đều gật đầu phụ họa, Cảnh Dật nghiêng mặt liếc nhìn Kiều Sơ Huân một cái, giọng bình thản: "Ta nhớ trước kia Y đại nhân từng nói rằng từ bên chỗ rừng mai cũng có thể trở về trong thành, không biết Mạnh trang chủ có thể cho mượn một con ngựa hay không, bọn ta thưởng mai bên kia xong sẽ đi về thành luôn, hôm khác sẽ trở lại bái kiến, cùng thưởng mai uống rượu sau."
Mạnh trang chủ nghe vậy thì cảm thấy hơi lưỡng lự, vội vàng nhìn về phía Y Thanh Vũ, thấy hắn gật đầu tỏ ý không sao thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, cười chắp tay cáo từ với Cảnh Dật: "Đây là chuyện đương nhiên. Thật sự có lỗi, hôm nay không thể để công tử được tận hứng." Nói xong thì vẫy tay sai người tới chuồng ngựa dắt một con ngựa tới, đồng thời lải nhải thêm mấy câu khách sáo.
Cảnh Dật thắt áo choàng, nhận lấy chiếc lò giữ ấm đã được thêm than củi từ trong tay hạ nhân, thử nhiệt độ rồi mới đưa lại cho Kiều Sơ Huân. Sau đó lại treo cái giỏ trúc lấy được từ chỗ Mạnh trang chủ lên một bên ngựa, đỡ Kiều Sơ Huân lên ngựa trước, sau đó chắp tay cáo từ Y Thanh Vũ và Mạnh trang chủ rồi nhảy lên lưng ngựa, tay ghìm dây cương, dùng áo choàng bọc kín nữ tử phía trước vào trong ngực, chân thúc một cái, ngựa lộc cộc chạy về phía con đường mà Mạnh trang chủ chỉ.
Đã lớn từng này nhưng đây là lần đầu tiên Kiều Sơ Huân được cưỡi ngựa, trong lòng ôm lò giữ ấm, hai tay hơi luống cuống nắm chặt lấy nhau đặt ở phía trước, chỉ thấy bên dưới người hơi xóc nảy. Lưng nàng dựa vào ngực Cảnh Dật, cả người bị vây kín trong lòng hắn, bọc trong chiếc áo choàng trắng dày rộng, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn. Cơn gió lạnh thổi qua gò má khiến mấy sợi tóc bị tuột ra nhẹ nhàng phe phẩy trên mặt.
Lồng ngực sau lưng hơi rung động, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói lười biếng của Cảnh Dật, không hề lạnh lùng như lúc nói chuyện với người ta, ngược lại còn lộ ra vẻ dịu dàng: "Ngồi như vậy có khó chịu không?"
Kiều Sơ Huân chỉ mới ngồi một lát, còn chưa có cảm giác gì, cũng không biết Cảnh Dật muốn hỏi là khó chịu chỗ nào, liền ngửa mặt lên nhìn hắn: "Không ngồi thế này thì còn có thể ngồi thế nào?"
Cảnh Dật hơi cong môi mỉm cười, cúi đầu nhìn nàng, hai tay buông dây cương ra, cánh tay vòng ra ôm lấy cả người nàng, Kiều Sơ Huân còn chưa kịp kêu lên vì hoảng thì hắn đã giúp nàng đổi sang một tư thế khác, biến thành hai chân khép lại đặt sang một bên ngựa. Hắn thấp giọng giải thích: "Như vậy chân sẽ không bị cọ xát."
Trước kia hắn chưa từng mang theo nữ tử cưỡi ngựa cùng, vì vậy lúc đầu cũng nghĩ không được chu toàn. Đi được một đoạn rồi, hắn mới nghĩ tới da thịt trên người nàng đều mềm mại như vậy, y phục cũng không dày lắm, nếu cứ ngồi như vậy mà trở về thành thì sợ là bên trong đùi sẽ bị cọ xát tới mức sưng đỏ, cho nên mới hỏi nàng câu đó, kết quả lại nhìn thấy dáng vẻ mở to mắt ngây ngô nhìn mình thì trong lòng hắn lại thấy buồn cười, bèn dùng hành động để giải thích thay cho lời nói.
Bởi vì tư thế đột nhiên bị thay đổi, từ cưỡi trở thành ngồi nghiêng, cho nên trong lòng Kiều Sơ Huân càng thấy bất an hơn, theo trực giác chỉ nghĩ là không thể để bị ngã được. Nàng cũng không đoái hoài đến lời trêu chọc của Cảnh Dật, hai tay siết chặt vạt áo Cảnh Dật, không dám tiếp tục quan sát phong cảnh trên đường nữa, hơi khép mắt tựa vào ngực người kia, chẳng dám nhúc nhích hay lộn xộn.
Cảnh Dật nhìn thấy dáng vẻ như con thỏ con bị hoảng sợ của nàng thì không khỏi nổi lên ý đồ xấu. Một cánh tay đang ôm quanh người nàng hơi thả lỏng, bắt lấy vạt áo choàng bị gió thổi hất lên, thực ra một cánh tay khác vẫn đang vòng quanh phía sau thắt lưng nàng, tuyệt đối sẽ không để cho nàng bị ngã xuống.
Quả nhiên, Kiều Sơ Huân bị động tác có vẻ thờ ơ của hắn làm cho sợ tới mức cổ họng bị nghẹn lại, cả người tiến sát vào trong lòng Cảnh Dật, cánh tay vốn đang siết chặt vạt áo hắn run rẩy hướng về phía trước, đổi thành ôm cổ.
Cảnh Dật vốn chỉ định trêu chọc nàng một chút, nào ngờ tiểu nha đầu lại bị dọa tới mức đó, đột nhiên biến thành tư thế ôm chặt lấy cổ hắn, cả người dựa vào người hắn, hai khối mềm mại áp sát vào lồng ngực hắn, còn thỉnh thoảng nhẹ nhàng cọ cọ mỗi khi lưng ngựa xóc nảy... Ánh mắt Cảnh Dật tối lại, kéo áo choàng che kín nàng lại, thấp giọng trấn an: "Đừng sợ..."
Sao Kiều Sơ Huân có thể không sợ, mỗi lần xóc nảy cả người nàng đều nghiêng sang một bên, chỉ sợ Cảnh Dật sơ suất một chút thì nàng sẽ bị rơi xuống khỏi lưng ngựa. Bây giờ gần như cả người bị khóa kín bên trong áo choàng, ánh sáng trước mắt càng lúc càng tối đi, cả người dựa sát vào lồng ngực ấm áp trước mặt, chóp mũi dần dần ngửi được mùi dược liệu thoang thoảng, là mùi hương từ chiếc túi thơm mà trước kia nàng khâu cho hắn...
Kiều Sơ Huân khẽ cắn môi dưới, dần dần cũng nhận ra tình huống, cánh tay vốn vòng quanh cổ người kia cũng từ từ trượt xuống, hai gò má nóng lên, muốn kéo ra chút khoảng cách với người kia nhưng lại không muốn bị ngã xuống khỏi lưng ngựa.
Cảnh Dật cảm giác được tâm tư nhỏ bé của nữ tử trong lòng, không khỏi giật giật cánh môi: "Sắp tới rồi."
Tốc độ của ngựa cũng dần chậm lại, cuối cùng chiếc áo choàng trùm kín khắp người cũng đã được cởi ra. Kiều Sơ Huân ngồi thẳng người lên, vốn định buông hẳn tay ra, nhưng nhìn xuống dưới đất lại cảm thấy hoảng sợ, chỉ có thể cắn môi rụt rè kéo vạt áo của hắn, trong bụng nghĩ thầm, đúng là chẳng còn chút dè dặt nào mà một cô nương nên có nữa...
Cảnh Dật cúi đầu tiến gần hơn một chút, khóe môi mỉm cười: "Sao không ngước mắt lên? Không thích chỗ này sao?"
Trong lòng hắn vẫn nhớ rõ lời hứa sẽ dẫn nàng tới đây hái mai, vừa khéo mấy ngày trước Y Thanh Vũ tới tìm hắn, bảo là Mạnh trang chủ muốn mời hắn tới uống rượu thưởng mai, Cảnh Dật liền thuận thế đẩy thuyền đồng ý sẽ tới, cũng nói rõ sẽ dẫn theo một người nữa tới nơi hẹn. Mặc dù sau khi tới đó, bởi vì cái nhìn không rõ hàm ý của hai người kia mà trong lòng khó chịu nhưng hắn đã ôm ý định trước khi tới đây, dù sao thì cũng phải cố gắng hoàn thành mới không uổng công chuyến đi này.
Kiều Sơ Huân chậm rãi ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy hai người đang ở giữa một vườn mai trắng xóa, từ xa nhìn lại quả thật hệt như một biển hoa. Dưới ánh mặt trời vàng óng, những bông mai trắng đan xen nhau nối dài trông càng lấp lánh, trông hệt như những viên ngọc thạch tinh xảo xinh đẹp.
Cảnh Dật thúc ngựa chậm rãi bước đi ngắm nghía quanh vườn mai. Giữa biển mai yên tĩnh, tiếng vó ngựa vang lên vô cùng thanh thúy, xung quanh tràn ngập hương hoa dịu mát, cho dù nhìn từ hướng nào thì cũng chỉ thấy những mảng tuyết trắng kéo dài vô tận, giống hệt như tiên cảnh chẳng vướng chút bụi trần, mà hai người chỉ là những người qua đường ngẫu nhiên gặp được cảnh đẹp, may mắn như nhìn thấy cánh cổng thần bí dẫn lên cõi tiên.
Cảnh Dật thấy nàng chớp mắt liên tục, cánh môi khẽ nhếch lên, một tay đặt trước ngực, một tay bất giác túm lấy cánh tay hắn đang đặt bên cạnh, đưa mắt nhìn quanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ mừng rỡ và vui thích mà trước kia hắn chưa từng nhìn thấy, trong lòng hắn không khỏi trở nên mềm nhũn, trong ngực dâng lên cảm giác ấm áp hiếm có.
Chỉ là một rừng mai mà đã có thể khiến nàng vui vẻ như vậy, nếu dẫn nàng tới thảo nguyên bao la hay biển cả mênh mông thì không biết nàng sẽ có biểu cảm như thế nào? Cảnh Dật vừa nghĩ vừa ôm người nhảy xuống ngựa, đợi nàng đứng vững thì một tay nắm tay nàng, một tay nắm dây cương, khẽ cười nói: "Không hái hoa mai sao?"
Kiều Sơ Huân "a" lên một tiếng, nhận lấy giỏ trúc mà Cảnh Dật đưa tới, bước đến dưới tàng cây của gốc mai gần nhất, vừa mới nhón chân lên níu một nhánh cây xuống thì đã cảm thấy sức nặng trong tay bỗng dưng nhẹ hẳn, Cảnh Dật đã níu cành cây xuống cho nàng. Dưới ánh mặt trời, con ngươi đen nhánh của hắn dường như sáng hơn, đôi môi lộ ra một nụ cười nhẹ, ý bảo nàng mau hái hoa.
Kiều Sơ Huân có cảm giác như thể tất cả những rối rắm, không vui, ấm ức, hoảng sợ trước kia đều đã tan biến trong nụ cười nhẹ nhàng của hắn. Môi nàng cũng khẽ nở một nụ cười, Kiều Sơ Huân nhìn hắn một cái, sau đó nhanh tay hái hoa mai.
Hai người cứ chậm rãi bước đi như vậy, gặp được cây mai nào mới nở rộ thì hái một ít nhụy hoa. Hai cái bóng phía sau cũng bị ánh mặt trời kéo dài, cứ như thể kéo dài tới tận phía chân trời.
Kiều Sơ Huân thấy giỏ trúc đã đầy hơn nửa, sắc trời cũng không còn sớm thì liền lôi kéo tay áo Cảnh Dật, nhẹ giọng nói: "Từng này là đủ rồi, chúng ta về nhà thôi."
Cảnh Dật tự tay cầm lấy cái giỏ, nhìn thoáng qua rồi phủ một tấm vải màu xanh lam lên trên, lại lần nữa treo lên một bên yên ngựa. Hắn dắt tay nàng rất tự nhiên, giọng nói nhàn nhạt nhưng dường như có chút thiếu tự nhiên: "Tối nay không về nhà ăn cơm."
Kiều Sơ Huân hơi ngạc nhiên, nhìn nghiêng sườn má Cảnh Dật: "Vậy công tử muốn đi đâu?"
Cảnh Dật cũng không trả lời mà ôm nàng lên ngựa, vẫn để nàng ngồi nghiêng dựa vào trong ngực mình, thúc ngựa đi về phía cửa thành.
Đi thẳng tới bên ngoài một quán ăn ở thành nam mới dừng lại, giao ngựa cho chủ quán, sau đó hắn kéo nàng đi thẳng tới một phòng riêng trên tầng hai.
Kiều Sơ Huân thấy quán ăn không lớn lắm, nhưng trang hoàng bên trong lại hết sức tinh xảo tao nhã, mặc dù đúng vào lúc dùng bữa tới nhưng trong quán cũng không ầm ĩ như các quán ăn bình thường. Trong lòng nàng lo lắng đến bữa ăn của mấy người ở nhà, thế nhưng vẫn không che giấu được cảm giác thích thú đối với nơi này. Hoặc cũng có thể nói rằng, từ sau khi rời khỏi trang viên Mạnh thị, bắt đầu từ lúc cưỡi ngựa thưởng mai, tản bộ hái hoa cùng Cảnh Dật tới giờ, tâm trạng nàng đã trở dần trở nên tốt hơn, gần như bao nhiêu năm qua nàng chưa từng vui vẻ thích thú cái gì, thế mà bây giờ ở đây mới nửa ngày mà trong lòng đã hết sức thỏa mãn.
Kiều Sơ Huân ôm lò giữ ấm tay ngồi xuống, mặc dù vẫn hơi cúi đầu theo thói quen nhưng khóe miệng lại cong cong, ánh mắt vốn trong suốt lúc này hơi ẩm ướt, thấp thoáng như cánh hoa lê rung rinh trong sương sớm, thật sự khiến người ta khó mà nhịn được ý nghĩ muốn túm lấy mà hôn một cái.
Cảnh Dật gọi mấy món điểm tâm đặc sắc, hai bát cháo, cùng với hai chén trà nóng. Hắn vẫn ngồi yên lặng quan sát mọi động tác và sắc mặt của người đối diện, thấy nàng có vẻ rất thích nơi này, vẻ lo lắng và hoảng sợ lúc còn ở sơn trang cũng đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt hắn không khỏi trở nên ấm áp hơn, sau đó lộ ra một nụ cười nhẹ.
Sở dĩ hắn không muốn về sớm như vậy là vì muốn kéo dài thời gian chỉ có hai người ở chung với nhau. Trước đó mấy ngày Cảnh Dật đã phát hiện ra, tiểu nha đầu này nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn hiền lành dễ bị bắt nạt, nhưng mà thật ra trong thâm tâm nàng lại cực kỳ bướng bỉnh, chỉ là tính tình vốn ôn hòa lại hay nhường nhịn, bình thường nếu không chạm vào giới hạn của nàng thì sẽ rất khó thấy cái dáng vẻ bất chấp tất cả lấy cứng chọi cứng kia. Tính phòng bị của nàng rất mạnh, mặc dù không tùy tiện nói ra tâm sự của mình nhưng trong lòng nàng lại cân nhắc rất kĩ lưỡng.
Lúc trước ở sơn trang, vì cử chỉ kỳ lạ của hai người kia mà nàng mới tạm thời nhích lại gần hắn, nhưng như vậy không có nghĩa là nàng thật sự thích gần gũi với hắn. Cảnh Dật dần nắm bắt được tính tình của nàng, biết rõ chỉ cần trở lại phủ thì nàng chắc chắn sẽ lập tức phân rõ giới hạn với hắn, bày ra tác phong của hạ nhân đối với chủ tử, nếu lại bức ép thêm chút nữa, chỉ cần sơ suất một chút thì sẽ trở thành tình trạng giằng co như lúc ở trên đường hôm đó. Vì vậy hắn mới tìm đến một quán ăn có hoàn cảnh thanh tĩnh mà Y Thanh Vũ từng nhắc tới, muốn tranh thủ thêm một chút không khí ấm áp.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn đã được đưa lên. Mấy món Cảnh Dật gọi đều là đồ chay có mùi vị thanh đạm, cháo còn được thêm hoa bách hợp và hạt sen vào nấu cùng. Hoa bách hợp ngọt ngào lại tinh khiết, hạt sen thì thơm bùi, cháo nhuyễn mịn, mùi vị rất ấm áp. Cả một bàn đồ ăn lúc trưa mặc dù mỹ vị phong phú nhưng lại quá mức dầu mỡ, cho nên món cháo mà Cảnh Dật gọi có thể nói là dung hòa rất khéo với bữa ăn lúc trưa. Kiều Sơ Huân chậm rãi dùng bữa, khóe môi không nhịn được mà cong hơn.