Sơ Huân Tâm Ý

Chương 27: Chương 27: Móng dê hầm




Kiều Sơ Huân cắn cắn môi, hơi lúng túng ngẩng mặt lên: "Công tử..."

"Hử?" Cảnh Dật mắt đầy ý cười nhìn nàng, không vội cũng không cuống, chờ nàng tiếp tục nói.

Kiều Sơ Huân đẩy số dược liệu ra giữa hai người, nói ra tên và công dụng của từng loại một, hàng mày hơi nhíu lại: "Từ đây có thể suy ra hai khả năng. Hoặc là trước đó chúng ta đã nghĩ sai, hiểu lầm lời nói của vị đại phu hôm qua, vấn đề không nằm ở dược đường này. Hoặc là, người vừa rồi đã không đưa vị thuốc thật cho chúng ta, rõ ràng đây chỉ là một toa thuốc an thai bình thường."

Cảnh Dật nhìn thấy bộ dạng hết sức buồn rầu kia của nàng thì cánh môi lại càng cong hơn, cuối cùng khẽ cười thành tiếng. Thấy Kiều Sơ Huân nhìn hắn không hiểu, Cảnh Dật hắng giọng một cái, chậm rãi nói: "Sơ Huân, chuyện này dạy cho nàng một đạo lý, cho dù là lúc nào thì cũng phải có lòng tin đối với phán đoán của mình."

Đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn người đối diện, Cảnh Dật nhấn mạnh từng chữ: "Nhất là ở lĩnh vực mình am hiểu nhất, cho dù người khác có nghi ngờ thế nào thì cũng không được vừa bắt đầu đã nghi ngờ bản thân."

"Nếu nàng đã nghĩ rằng dược đường này có vấn đề, cố ý dùng thuốc an thai có vấn đề cho các nữ tử mang thai uống, đợi đến khi các nàng thấy trong người không khỏe sẽ quay lại khám, đến lúc đó sẽ bán ra thuốc an thai thật với giá cao, nhờ đó mà kiếm chác một món lãi kếch sù, vậy thì nàng nên tự tin hơn một chút, tiếp tục suy nghĩ theo hướng này thì đáp án sẽ hiện ra rõ ràng trước mắt, không phải thế sao?"

Kiều Sơ Huân nghe Cảnh Dật phân tích rõ ràng mạch lạc, sắp xếp lại tất cả sự việc lại một lần nữa, bỗng dưng bừng tỉnh ra: "Hắn ta nghe chúng ta nói là trong nhà có người mang thai, trong người không khỏe, đương nhiên sẽ không dám dở mánh cũ, bởi vì sợ bệnh càng thêm bệnh lại thật sự xảy ra án mạng, cho nên mới bán thuốc an thai bình thường cho chúng ta!"

Cảnh Dật nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ khen ngợi: "Chính là như vậy."

Kiều Sơ Huân cong cong khóe môi, trong lòng ngọt ngào ấm áp, một phần là bởi vì nghĩ thông được chuyện này nên trong lòng hết sức mừng rỡ, một phần là bởi vì lời nói của Cảnh Dật mà buồn bã trong lòng. Từ trước tới giờ chưa từng có ai nói với nàng rằng phải có lòng tin đối với thứ mà mình am hiểu, bởi vì trong nhà không ai cho rằng một nữ tử cũng có thể học y và khám bệnh.

Cho dù là bà bà hay Tiểu Tụ cũng chẳng mấy để ý đến việc nàng ngày ngày nghiên cứu sách thuốc, chỉ là vì nàng thích, cho nên bọn họ mới yêu ai yêu cả đường đi mà để nàng tùy ý. Hơn nữa nhị nương nghiêm cấm nàng học mấy thứ như thêu thùa may vá, hai người họ sợ nàng cả ngày bị vây hãm trong tòa tiểu viện nhỏ bé, lại không có bằng hữu nào lui tới sẽ buồn chán thành bệnh, cho nên dưới đa số tình huống, chỉ cần nàng nói muốn học cái gì, hai người họ đều nghĩ hết mọi cách cho nàng được học.

Nghĩ như vậy, Kiều Sơ Huân càng cảm thấy lời vừa rồi hết sức đáng quý, lúc ngước mắt lên nhìn Cảnh Dật, nụ cười trên môi nàng xuất hiện vẻ sáng ngời hiếm thấy: "Ta sẽ nhớ kĩ lời của công tử." Mặc dù lời cảm ơn không nói ra miệng nhưng sự cảm tạ đã được gửi gắm trong ánh mắt và nụ cười.

Cảnh Dật chăm chú nhìn lúm đồng tiền xinh đẹp, yên lặng khắc ghi hình ảnh này vào đáy lòng, cho dù có nhắm hai mắt lại cũng có thể dùng bút vẽ ra được, chỉ là vẻ hấp dẫn và xinh đẹp không sánh nổi một phần cảnh tượng trước mắt này.

Chẳng mấy chốc, tiểu nhị đã bưng lên một cái nồi đồng, Cảnh Dật nhanh chóng thu hồi lại số dược liệu đang phân tán trên bàn, gói vào tờ giấy trong tay mình. Kiều Sơ Huân cũng dẹp số đồ ăn đã mua trước đó sang một bên, quay sang thì thấy Cảnh Dật đang nhíu mày nhìn tờ giấy gói thuốc trong tay mình, nàng không khỏi lộ ra nụ cười, từ khi biết hắn tới giờ nàng còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ bối rối của hắn, không ngờ lại... đáng yêu như thế.

Cảnh Dật căn bản không để ý nhìn vẻ mặt Kiều Sơ Huân lúc này, hắn còn đang tập trung nghiên cứu xem gói thuốc này lúc trước được gói như thế nào. Hắn nhíu mày quan sát nếp gấp trên tờ giấy một lát, đặt đồ lên bàn, thử gấp hai đường, không đúng... Mở ra gấp lại lần nữa, cũng không phải thế này... Trong lòng hắn đang thấy kỳ lạ không biết rốt cuộc là thứ này được gói thế nào thì thấy trước mặt có một bàn tay nhỏ vươn đến, làn da nơi đầu ngón tay trắng nõn, ngón tay thon thả xinh đẹp: "Công tử, hay là đưa cho ta đi."

Cảnh Dật ngẩng đầu lên, chỉ thấy Kiều Sơ Huân cong khóe môi mỉm cười vươn tay về phía hắn. Cảnh Dật nhướng một bên mày lên, giả bộ không vui: "Nàng đang cười ta sao?"

Kiều Sơ Huân cắn môi nhịn cười, hiền lành đáp lại: "Không có. Công tử không gói được cái này cũng là chuyện bình thường thôi, vẫn nên để ta làm cho. Cơm nước đều đã bưng lên hết rồi, để nguội sẽ không tốt."

Cảnh Dật cầm gói giấy đặt tới trước mặt nàng, sau đó ngồi chống cằm nhìn xem nàng gấp như thế nào. Tờ giấy vốn vừa bị hắn gấp linh tinh, đến tay Kiều Sơ Huân, trước tiên nàng dùng ngón tay mở ra, nhẹ nhàng miết phẳng, sau đó gấp một góc, rồi lại gấp hai góc khác, bao bọc hết số dược liệu, góc còn lại của tờ giấy thì miết nhỏ lại, gấp kín, gói thuốc trở thành một hình tứ giác căng phồng lên, dường như còn vuông vức hơn cả trước đó.

Kiều Sơ Huân đặt gói thuốc sang một bên, lại cầm cái muôi trong nồi, múc cho Cảnh Dật một ít nước canh và thịt: "Công tử nếm xem món móng dê hầm của quán này thế nào. Nếu như thích món này thì hôm khác ta sẽ mua một ít đồ tươi sống về làm cho mọi người ăn."

Cảnh Dật nhận lấy cái bát, cầm đũa lên, gắp một miếng móng được hầm thành màu đỏ rực như lửa cho vào miệng. Món ăn tạo nên tiếng tăm của quán ăn này chính là móng dê hầm, cho móng dê đã được hầm chín vào trong nồi, đun lửa lớn, bỏ thêm nước luộc dê, lại cho thêm một lượng vừa phải rượu vàng, đường phèn, hoa hồi, ngũ vị hương và các loại gia vị, sau khi nước sôi thì ninh với lửa nhỏ đến khi nước sền sệt thì hạ nồi.

Nếu như là mùa hè thì cho thẳng lên mâm là ăn được, nhưng mùa đông trời lạnh, chủ quán cho đĩa móng dê đã ninh xong vào một nồi nước đang sôi để chưng cách thủy, như vậy thực khách có thể chậm rãi ăn xong cả bữa cơm mà đồ ăn cũng chưa nguội.

Kiều Sơ Huân thấy Cảnh Dật vẫn im lặng, cũng không đoán ra được là đồ ăn có ngon hay không, nàng liền múc thêm nửa bát nhỏ, tự mình nếm thử một chút. Móng dê được ninh tới mềm tơi, nước vừa đậm đà lại vừa thơm ngon, có vị ngòn ngọt, lại bởi vì có bỏ thêm rau thơm sau khi hạ nồi nên còn có mùi thơm ngát nhàn nhạt. Quả thật có thể gọi là thượng đẳng!

Kiều Sơ Huân ăn hai miếng liên tục, cảm giác môi cũng hơi dinh dính, nhưng quả thật mùi vị rất ngon, nàng liền vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi, khuếch một đũa cơm chan nước ninh móng dê tiếp tục ăn. Cả buổi sáng nay đều đi bộ ngoài đường, bây giờ quả thật rất đói bụng!

Cảnh Dật rót chén rượu, chậm rãi nhấm nháp, thấy dáng vẻ vừa ăn vừa liếm môi y hệt con thỏ con vừa gặm cỏ vừa động đậy cái miệng nhỏ nhắn kia của Kiều Sơ Huân thì ý cười trong mắt càng sâu hơn, cầm đũa lên gắp thêm cho nàng một chút đồ ăn.

Bữa cơm này hai người ăn rất ngon miệng. Sau khi ăn uống no nê, mặt trời đã chiếu qua ô cửa sổ bằng giấy, rọi xiên vào chỗ ngồi, hai người uống thêm một chén trà nóng, sau đó mới mang theo một đống đồ đi ra khỏi quán.

Đi được một đoạn, Cảnh Dật vẫy tay gọi một chiếc xe có quen biết, dặn dò phu xe đưa mấy thứ đồ đó về Cảnh phủ, theo thường lệ sẽ tới đó rồi lấy tiền. Sau đó hắn và Kiều Sơ Huân đi về một phía khác.

Trong tay Kiều Sơ Huân còn cầm một túi bánh ngọt nhỏ từ lúc sáng, thấy Cảnh Dật không có ý về nhà, chắc hẳn là phải tiếp tục điều tra chuyện dược đường, nàng liền lên tiếng hỏi: "Công tử, chúng ta đang đến nha môn sao?"

Cảnh Dật liếc mắt nhìn bánh ngọt trong tay Kiều Sơ Huân, nhíu mày lại: "Lát nữa đến đó phải cất bánh ngọt đi, nếu không bị tiểu tử kia nhìn thấy lại xin ăn."

Kiều Sơ Huân thật sự không hiểu nổi tại sao mỗi lần nhắc đến Y Thanh Vũ thì Cảnh Dật đều có dáng vẻ ghét bỏ như vậy: "Nhưng chúng ta đang cần Y đại nhân giúp đỡ..."

Cảnh Dật nhướng mày một cái, vẻ mặt cao ngạo: "Ai bảo là tìm hắn giúp đỡ, đây là chúng ta đi giúp hắn thì có."

"Địa bàn do mình quản lý xảy ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, mỗi lần giúp phá án không đòi bạc của hắn đã là tốt lắm rồi..." Cảnh Dật nhớ tới người kia thì liền tức giận, kéo tay Kiều Sơ Huân tới gần mình hơn một chút: "Đừng có gần gũi với tiểu tử kia quá, y hệt như lão già nhà hắn, đều là cái hạng người ăn tươi nuốt sống người khác!"

Kiều Sơ Huân cái hiểu cái không gật đầu, liếc nhìn bánh ngọt trong tay: "Nhưng mà..."

Cảnh Dật lại nhướng một bên mày lên, ý bảo nàng có gì cứ nói.

Kiều Sơ Huân nghĩ ngợi một chút, không biết có nên nói với Cảnh Dật chuyện này hay không. Nói thế nào thì bát tự cũng còn chưa hỏi đến, cô nương người ta lại da mặt mỏng, nếu chuyện còn chưa rõ ràng mà đã lại được truyền đến tai một người khác thì chỉ sợ cuối cùng sẽ rất khó thành...

Cảnh Dật thấy dáng vẻ do dự nói năng rụt rè của nàng thì liền nghĩ ngay đến Y Thanh Vũ: "Tiểu tử kia đã nói gì với nàng?" Hôm đông chí Kiều Sơ Huân vẫn luôn ngồi ngay bên cạnh hắn, hình như hai người kia cũng không có cơ hội nói chuyện gì với nhau, chẳng lẽ mấy hôm nay gặp nhau ở trên đường?

Kiều Sơ Huân tự cân nhắc một hồi, quyết định vẫn không nói cho Cảnh Dật thì hơn, vì vậy liền lắc đầu hết sức kiên định: "Không có gì."

Cảnh Dật lạnh mặt, nhíu mày lại bắt đầu tính toán. Tiểu tử thối, đã sớm nói Sơ Huân là của hắn, thế mà lại còn có gan nổi tâm tư... Chỉ thương cho Y đại nhân lúc này vẫn còn chưa hề hay biết gì, mấy ngày nay bận rộn chính sự ở nha môn, căn bản đến cả mặt mỹ nhân cũng chẳng được thấy, thế mà đã bị Tiểu Hầu gia âm thầm tính sổ.

Hai người đi vào phủ nha, Cảnh Dật nói chuyện chính trước. Y Thanh Vũ nghe được phân nửa thì liền gọi một tên nha sai, bảo hắn đi gọi tên nha sai hôm đó đến y quán đón nương tử tới đây. Đến lúc Cảnh Dật đã nói xong toàn bộ mọi chuyện thì vừa lúc người kia cũng đã tới bên ngoài cửa chờ gặp.

Y Thanh Vũ đang bưng chén trà xanh lên nhấp một ngụm trà, nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Cảnh Dật thì không khỏi run lên một cái, thầm nghĩ chuyện sơn trang cũng đã qua khá lâu rồi, hôm đông chí hắn tới phủ dùng bữa không phải là cũng đã dùng rượu tốt thịt ngon để bồi tội rồi sao, không đến mức tới tận bây giờ vẫn còn ghi hận chứ!!

Gọi tên nha sai kia vào, Cảnh Dật cũng không vòng vo nói nhảm, mở miệng liền hỏi: "Sau khi tôn phu nhân được chẩn đoán là có thai, đã từng đến Sơ An Đường mới mở trong thành mua thuốc gì sao?"

Tên nha sai kia chừng ngoài ba mươi tuổi, nghe hỏi vậy thì vội vàng chắp tay nói: "Không có. Tiện nội* xưa nay thân thể khỏe mạnh, chỉ là mấy hôm Sơ An Đường kia khai trương có tặng mấy thang thuốc miễn phí, trong đó có một thang thuốc an thai, tiểu muội của tiện nội nghe tẩu tử nhà bên cạnh nói, cho nên mới tới nhận mấy gói về sắc uống."

* "tiện nội" là cách gọi khiêm xưng chỉ vợ mình

Cảnh Dật nhướng mày liếc mắt nhìn Kiều Sơ Huân một cái, thế nào?

Kiều Sơ Huân cong khóe môi lên, cảm giác thành tựu chớm nở trong lòng lại càng tăng thêm mấy phần. Đúng là phải tin tưởng vào phán đoán của mình!

Cảnh Dật hỏi tên nha sai kia: "Nhà ở cách đây có xa không?"

Tên nha sai kia bị hỏi đến thì hơi bất ngờ, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Không xa lắm, nếu chạy thì có thể về đến nơi trong vòng một chén trà." Từ sau khi thê tử mang thai, gần như đêm nào hắn cũng chạy về nhà, vội vàng muốn gặp thê tử của mình cùng với đứa con chẳng bao lâu nữa sẽ chào đời.

Cảnh Dật lại hỏi: "Số thuốc uống trước đó vẫn còn bã chứ?"

Tên nha sai kia hơi chần chừ, ngước mắt nhìn sang Y Thanh Vũ một cái: "Tiểu nhân cũng không biết, chuyện sắc thuốc là do tiểu muội của tiện nội làm... Nhưng mà ta nhớ là tối qua lúc đi đón các nàng về, ta có nghe tiểu muội nói là hình như vẫn còn một gói thuốc."

Cảnh Dật nghiêng mặt đưa mắt ra hiệu cho Y Thanh Vũ, ý bảo hắn mở miệng hạ lệnh. Y Thanh Vũ buông chén trà xuống, lại gọi một người nữa đến: "Ngươi đi cùng, hai ngươi về nhà với tốc độ nhanh nhất, cầm gói thuốc còn lại kia quay lại đây, nếu vẫn còn bã thuốc thì cũng mang đến cùng luôn. Đi nhanh về nhanh, nhớ rõ là không được để lộ ra ngoài."

Hai người tuân lệnh, nhanh chóng đi ra khỏi nha môn.

Chính sự xong được một phần, Tiểu Hầu gia quay sang, âm trầm nhìn Y đại nhân cười khẩy một cái, bây giờ bắt đầu từ từ tính sổ! Vừa định mở miệng xách người ra khỏi công đường thì chợt nghe thấy Kiều Sơ Huân ở bên cạnh lên tiếng trước: "Y đại nhân, Sở Hồi có ở đây không? Ta có chút việc muốn tìm hắn."

Hai người kia đồng thời ngẩn ra. Cảnh Dật nhất thời mơ màng, liên quan gì đến tiểu tử tóc ngắn kia?

Y Thanh Vũ lắc đầu liên tục, dùng ánh mắt để tỏ rõ sự trong sạch của mình, chuyện này thật sự không liên quan đến ta, chuyện không liên quan đến ta thật mà! Hạ quan cũng không biết hai người họ dính dáng tới nhau từ lúc nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.