Trấn nhỏ, đường dài.
Mặt trời mùa xuân cũng giống như má cô con gái, lúc nào cũng e lệ từ trong mây chiếu ra, chiếu ấm áp xuống con đường phố dài nhiệt náo, chị cả em út các bà các lão thái thái đều đã bỏ hết áo quần bông, mặc lên người bộ y phục mùa xuân hồng có xanh có, đi qua đi lại trên con đường phố sưởi nắng, cho mọi người được dịp ngắm nghía áo quần mới của họ.
Banh cầu làm bằng lông gà và hai đồng tiền bay nhảy khắp nơi trên đường, đủ các thức các dạng diều năm bảy màu sắc đang bay lượn đầy trong bầu trời xanh, ngay cả miệng của các lão thái gia cũng đều đang len lén ngậm một cục đường quế hoa.
Những ngày mùa đông dài lạnh lẽo đã qua rồi, mọi người đều đang chuẩn bị hưởng thụ cái sung sướng của một mùa xuân.
Hồ Thiết Hoa đã trở lại thành ra khoan khoái, y chỉ vào một cái quán nhỏ bán bánh bao, bánh nhân tôm và đủ các thức điểm tâm nói:
- Chúng ta lại chỗ đó ngồi được không?
Sở Lưu Hương lập tức đồng ý:
- Ngươi đi đi.
- Còn ngươi?
- Ta phải lại chỗ cái tiệm đối diện một chút.
Đối diện có một tiệm miến nhỏ xíu, trước cửa có một tấm ván màu trắng đề chữ “Thôi đại nương lão điếm chuyên mãi thượng hảo yên chỉ, Cung phấn, Bao Hoa du. Nữ khách giảo kiểm, sơ đầu, xuyên nhĩ khổng, nhất luật chỉ thu nhị thập văn“. (Tiệm cũ của Thôi đại nương, chuyên môn bán son phấn dầu thượng hảo hạng. Khách hàng nữ nắn bóp mặt, chải tóc, xỏ tai, tất cả chỉ thu hai chục văn tiền).
Hồ Thiết Hoa thấy Sở Lưu Hương quả thật đang định bước vào cái tiệm đó, y rất lấy làm kinh ngạc.
- Cái lão tiểu tử này lại đang chơi trò gì đây?
Càng kỳ quái là, Sở Lưu Hương không những đi vào trong tiệm đó, y còn đi tuốt ra cửa sau, vào rồi là chẳng còn thấy ló đầu ra.
Hồ Thiết Hoa ăn hết xong hai mâm thang bao, hai mươi cái bánh bao, lại thêm một dĩa đường mè, uống hai bình trà, vẫn còn chưa thấy Sở Lưu Hương bước ra.
Có điều trong tiệm lại có một lão già râu bạc, mặt mày hiền từ phúc hậu, vác một cây gậy bước ra, không những vậy, còn bước thẳng lại trước mặt Hồ Thiết Hoa, không những vậy còn không chút gì khách khí, ngồi ngay bên cạnh y, không những vậy còn kêu một tô hỏa thoái vu ty lớn, hai chục cái bánh nhân tôm, hai dĩa tiểu ma hoa, ngồi ăn rất là thỏa thích.
Hồ Thiết Hoa nhìn muốn đần mặt ra.
May mà y vẫn còn chưa phải là một tên ngốc thật, y còn nhận ra được, lão già này chính là Sở Lưu Hương.
- Cái lão Vương Bát Đản nhà ngươi, tại sao lại biến mình thành ra như quỷ sứ vậy?
Sở Lưu Hương chẳng thèm ngó ngàng gì đến y, ăn xong bèn đứng dậy, chùi miệng một cái rồi bỏ đi.
Hồ Thiết Hoa cũng vội vã đứng dậy chuẩn bị đi theo một lượt với y, bỗng phát hiện gã phổ ky đang cầm một bình trà lớn đứng trước mặt, da cười mà thịt không cười, nhìn xéo vào y, lấy cái giọng Dương Châu Quan Thoại nói:
- Lão thái gia, khách hàng ở quán chúng tôi đều trả tiền xong mới đi, lão thái gia, ông nói có đúng không?
Dĩ nhiên là đúng, ăn là dĩ nhiên phải trả tiền rồi.
Trả tiền là phải lấy bạc ra mà trả, không có bạc thì lấy đồng tiền cũng xong, xui xẻo là cái vị Hồ lão thái gia của chúng ta trước giờ không có cái thói quen đem theo thứ gì trong người.
Không trả tiền bỏ đi dĩ nhiên cũng có thể có, dù quả có mười tên phổ ky cũng chẳng làm gì được y.
Chỉ tiếc là cái vị Hồ lão thái gia của chúng ta mặt mày còn chưa đến nổi dày đến mức đó.
Vì vậy, y chỉ còn nước ngồi xuống, chỉ cần không đi đâu, là không cần phải trả tiền, ở trong cái quán trà này, khách hàng muốn ngồi lâu bao nhiêu là bấy nhiêu, từ sáng sớm đến tối tắt đèn đi ngủ cũng được.
Gã phổ ky đó tuy chẳng làm gì được y, nhưng bất kể gã ta đi đâu cũng đều liếc xéo về hướng của Hồ Thiết Hoa.
Hồ Thiết Hoa đang ngồi đó phát rầu, bỗng thấy có người nhất định tính trả tiền dùm cho y bước vào.
Một cô bé thân hình ốm yếu rất dễ thương, mặc một chiếc áo kép may bằng vải bông, gương mặt trái xoan không trang điểm phấn son, cặp mắt trắng đen rõ ràng phảng phất như đượm đầy vẻ u oán, nhìn vào thật là tội nghiệp muốn động lòng người.
Người trong quán ăn đều nhìn muốn rớt cả tròng mắt ra, trong lòng ai ai cũng thấy có chút ngứa ngáy làm sao.
Nào ngờ một đóa hoa tươi như vậy lại đi cắm vào bãi phân bò rồi.
Cô lại tìm đây không ai xa lạ, chính là cái gã mặt dày ăn xong không trả tiền tính chuồn lẹ lúc nãy.
Hồ Thiết Hoa dĩ nhiên hiểu rõ trong lòng mọi người đang nghĩ gì. Bởi vì lần trước y cũng bị gạt cho một lần rồi. Đợi cho đến lúc cô lấy con đao bén ngót kề vào cổ họng y, y mới biết cái cô bé vừa yếu đuối vừa nho nhã này thật ra còn hung dữ hơn cả ai.
Cô bé đang đi lại bên cạnh y ngồi xuống, nhìn y như si như dại, ánh mắt đầy vẻ u oán và cầu khẩn, dùng cái tiếng người khác nghe không hiểu nói với y:
- Tôi trả tiền cho anh, anh đi theo tôi.
Những lời cô nói và nét mặt của cô là hai thứ khác nhau hoàn toàn, Hồ Thiết Hoa nhịn không nổi bật cười lên.
- Ta không theo cô, cô cũng sẽ trả tiền cho tôi thôi.
Giọng của y cũng rất thấp, chân của y đã đạp cứng vào chân cô dưới gầm bàn:
- Lần này hình như phải đến lượt cô nghe lời tôi.
Cô bé lại nhìn y si dại cả nửa ngày, nước mắt bỗng như một chuỗi trân châu chảy ròng ròng ràn rụa ra hai bên má.
- Xin anh theo em về nhà thôi, mẹ và con đang bệnh nặng thế kia, anh không về xem họ ra thế nào sao? Anh có biết em tìm anh khổ cực bao nhiêu không?
Lần này giọng nói của cô tuy vẫn còn rất thấp, nhưng đã đủ để mọi người ngồi gần đó nghe được rõ rõ ràng ràng.
Câu nói đó còn chưa thốt ra hết, đã có mấy chục cặp mắt đang nhìn chăm chú đến Hồ Thiết Hoa, mỗi cặp mắt đều lộ đầy vẻ khinh bỉ và phẫn nộ.
Hồ Thiết Hoa bỗng phát hiện ra, hình như mình đã thành một con chuột vừa béo vừa dơ bẩn vừa thối tha. Nếu còn không mau mau chuồn đi, chỉ e sẽ bị người ta đánh cho té bò càng.
Một đỉnh bạc đủ để y trả tiền ăn đã được nhét vào trong tay y dưới gầm bàn.
Trên con đường phố dài, đã có một chiếc xe ngựa chạy qua, đậu lại trước cửa tiệm trà.
Hồ Thiết Hoa chỉ còn nước ngoan ngoãn theo cô ra đi.
Ba cô kia đã ngồi sẵn trong xe chờ, Hồ Thiết Hoa bất chợt quăng hết cả mọi thứ, y chễm chệ ngồi ngay vào giữa các cô, thuận tay ôm choàng lấy eo cô bé lúc nãy.
- Không ngờ thì ra cô vốn là bà vợ của tôi.
Hồ Thiết Hoa cười hì hì nói:
- Bà vợ thân yêu ơi, bà tính đem tôi đi đâu đây?
Bốn cô bé đều sa sầm nét mặt, lạnh lùng nhìn y.
Hồ Thiết Hoa chẳng hề màng tới.
Khí lực của y đã hồi phục lại, chỉ một mình y, đã đủ để đối phó với bốn ả nha đầu này rồi.
Huống gì, Sở Lưu Hương cũng chưa đi đâu xa, nếu nói hiện tại y đang ngồi trên nóc cổ xe ngựa này, Hồ Thiết Hoa cũng không cảm thấy có gì là kỳ quái, lại càng không phải là không tin. Y đối với Sở Lưu Hương trước giờ rất tin cậy.
- Thật ra bất kể các cô đem tôi đi đâu cũng chẳng có gì quan hệ.
Hồ Thiết Hoa nói như thật:
- Dù gì cô cũng là bà vợ của tôi, không lẽ lại tính đi giết chồng bao giờ.
Cái trấn nhỏ này vốn không xa con sông lắm, xe ngựa vừa dừng, bọn họ đã đến bên bờ sông.
Cỏ mùa xuân mới mọc ra, bến đò không có người, trên sông khói sóng lãng đãng, cánh buồm đây đó, xa xa phảng phất hình như còn có cô thôn nữ đang hát sơn ca.
Tháng ba ở Giang Nam, ý xuân đã quá nồng đậm.
Hồ Thiết Hoa đưa mặt về hướng gió, duỗi eo lưng một hồi, lẩm bẩm một mình:
- Không biết kiếm đâu ra tý rượu uống đây, dù trong rượu có thuốc mê, ta cũng cứ uống cạn.
Bốn cô bé đang mặt mày xanh lè nhìn y trừng trừng.
- Lần trước chúng ta dùng thuốc mê bắt được ngươi, chắc là ngươi nằm trong tay bọn ta, trong bụng không phục lắm phải không?
- Ở cái ổ chó của ngươi, cái tên Sở Lưu Hương vừa gian manh vừa quỷ quyệt kia thừa lúc bọn ta không chú ý, chiếm được chút tiện nghi, trong bụng ngươi chắc đang nghĩ rằng bọn ta đều là thứ dễ bị khi dễ lắm phải không?
- Vì vậy lần này bọn ta muốn đem công phu chân thật ra đánh với ngươi, để ngươi thua đến khẩu phục tâm phục mới thôi.
- Bọn ta chỉ muốn hỏi ngươi, lần này nếu ngươi bị thua dưới tay bọn ta, ngươi sẽ tính sao?
Bốn cô bé nói năng lanh lợi, Hồ Thiết Hoa nghe một hồi tức muốn trẹo cả mồm.
- Nếu các cô muốn đem công phu chân thật ra đánh nhau với ta, ta chỉ còn nước phụng bồi thôi.
Hồ Thiết Hoa cười nói:
- Nếu ta thua, tùy tiện các cô muốn gì thì làm, ta tuyệt đối không nói gì khác lôi thôi.
Bất kể ai cũng đều không thể không thừa nhận, Hồ Thiết Hoa chắc chắn được xem là một tay cao thủ đệ nhất đẳng trong giang hồ, bảy mươi hai đường Hồ Điệp Xuyên Hoa của y tự sáng chế, là một tuyệt kỹ hiếm thấy trong giang hồ.
Bốn cô bé này hình như cảm thấy y còn chưa cảm thấy khoan khoái lắm, các cô làm một chuyện cho y càng thêm khoan khoái hơn.
Các cô bỗng nhiên thoát bỏ hầu hết y phục trên người ra, lộ bắp đùi thon dài rắn chắc, cái eo lưng linh hoạt mà dẻo dai.
Mặt của các cô không trang điểm phấn son, nhưng trên người hình như có thoa một lớp dầu có thể bảo trì cho làn da trơn tuột. Dưới ánh mặt trời, da thịt của các cô trông như những sợi tơ lụa mềm mại trơn láng uấn vào nhau.
Lúc bấy giờ, các cô đã rút hết binh khí ra. Các cô dùng một thanh đao, một thanh kiếm, một cây phán quan bút và một cây Nga Mi thích, tuy cũng là những thứ lợi khí làm bằng thép ròng, nhưng nhỏ hơn những loại thường dùng một nửa, xem ra giống hệt như đồ chơi của con nít.
Hồ Thiết Hoa cảm thấy thích thú vô cùng, thậm chí y còn đang thầm hy vọng, y chỉ hy vọng Sở Lưu Hương sẽ không lại quá sớm.
Cô bé có cặp mắt to hình như đã nhìn ra trong bụng y đang nghĩ gì, cô bỗng cười nhạt nói:
- Nếu ngươi cảm thấy đây là chuyện thú vị, thì ta bảo đảm với ngươi là ngươi sẽ lập tức cảm thấy không thú vị tý nào ngay.
Cô nói đó là lời nói thật, Hồ Thiết Hoa quả nhiên lập tức cảm thấy không thú vị tý nào, không những vậy, còn cực kỳ không thú vị.
Vũ khí của các cô tuy vừa nhỏ vừa ngắn, nhưng một tấc ngắn là một tất hiểm, chiêu chiêu liền liền, chiêu chiêu hiểm độc, vừa nhanh vừa hiểm vừa chính xác vừa hung dữ.
Cái eo lưng và bắp đùi của các cô thật là linh hoạt, di chuyển qua lại như cá đang lội trong nước.
Cá nhất định là không mặc áo quần rồi.
Bốn cô gái này hiện tại ăn mặc cũng chỉ bất quá nhiều hơn cá một chút đỉnh, những chỗ không nên cho người ta thấy đều để ra cho người ta thấy, nhất là những lúc nhảy nhót uốn lượn thân hình.
Cái tình cảnh loại đó thường thường hay làm cho trái tim đàn ông đập mạnh lên, hô hấp biến thành cấp xúc, rất khó mà giữ cho bình tĩnh được. Nếu người đàn ông đó đang ngồi thoải mái khoan thai một bên nhìn, chắc là sẽ nhìn ngắm vô cùng khoái lạc.
Nhưng đối với người đàn ông tùy thời tùy lúc đều có thể bị một nhát đao cắt vào cổ họng, một nhát kiếm xuyên vào tim mà nói, cái thứ ảnh hưởng đó lại vô cùng đáng sợ.
Nhất là hạng đàn ông như Hồ Thiết Hoa.
Y cũng biết cái tình cảnh đó đối với y phát sinh ra rất nhiều ảnh hưởng không tốt, nhưng tiếc là y có không muốn nhìn cũng không được.
Y nhất định phải nhìn bọn họ, đối với từng động tác của bọn họ phải nhìn cho rõ ràng tỷ mỉ, nếu không cổ họng của y rất có thể sẽ có thêm một cái lỗ hổng.
Trong tay các cô đang cầm không phải là đồ chơi, mà là những thứ vũ khí giết người như chơi.
Càng chết nữa là, cặp mắt của Hồ Thiết Hoa lại tốt vô cùng, thậm chí ngay cả những thớ thịt đang rung động trên bắp đùi của các cô y cũng có thể nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.
Cứ nhìn như vậy một hồi nữa, chắc chắn sẽ làm cho người ta nhìn muốn chịu không nổi, không chừng làm người ta nhìn chết luôn đi được.
Hồ Thiết Hoa lại đang thầm hy vọng, hy vọng Sở Lưu Hương mau mau lại sớm một chút.
Nếu sở Lưu Hương đang đánh nhau với các cô, nếu như y đang đứng một bên xem thì quá tuyệt diệu, cho dù muốn y nhìn ba ngày ba đêm y cũng không chán.
Chỉ tiếc là y chờ mãi chờ hoài, Sở Lưu Hương vẫn chẳng thấy bóng hình đâu.
- Ngươi khỏi cần chờ nữa.
Cô bé có cặp mắt to nói:
- Cái tên Sở Lưu Hương bỗng dưng biến thành lão già chẳng lại đâu.
- Lão già nào?
Hồ Thiết Hoa cũng còn biết làm bộ hồ đồ:
- Lão già nào?
- Ngươi tưởng bọn ta không biết sao?
Cô con gái có cái eo thon nhất cái chân dài nhất làm người ta nhìn muốn chết đi được cười nhạt nói:
- Chúng ta vừa đúng lúc chính mắt thấy y đi vào trong tiệm của Thôi đại nương, lại đúng lúc chính mắt thấy một lão già bước ra, ngồi ăn thang bao chung một bàn với ngươi.
Cô nói:
- Không lẽ ngươi còn cho là bọn ta nhìn không ra y chính là Sở Lưu Hương sao? Không lẽ ngươi cho bọn ta là lợn cả sao?
Hồ Thiết Hoa hy vọng các cô nói chuyện càng nhiều càng tốt, bất kỳ ai đang nói chuyện, động tác cũng sẽ chậm đi lại một chút.
Vì vậy y lại hỏi:
- Các cô làm sao biết được lão già đó sẽ không lại đây?
- Bởi vì bọn ta đã chuẩn bị sẵn đủ người đi đối phó với y rồi, nếu bây giờ y còn chưa chết, vận khí coi như đã không đến nổi gì tệ.
- Các cô muốn y chết sao?
Hồ Thiết Hoa nói:
- Nhỡ y không phải là Sở Lưu Hương thì sao?
- Thì xem như bọn ta đã giết lầm người.
Cô gái ôn nhu nhất trong bọn nói:
- Giết lầm một vài người, cũng là chuyện bình thường.
- Chuyện đó bình thường quá thật, dù có giết lầm bảy tám chục mạng người cũng không quan hệ gì.
Hồ Thiết Hoa thở ra một hơi nói:
- Chỉ bất quá, sau này các cô nghĩ lại chuyện đó, ban đêm không chừng sẽ ngủ không được đó, những thứ oan hồn không chừng sẽ lại thăm các cô.
- Ngươi yên tâm, bọn ta đêm nào cũng ngủ ngon vô cùng.
- Cho dù các ngươi ngủ ngon đi, cũng không chừng sẽ nằm mộng thấy những thứ oan hồn đó đang cởi váy các cô ra.
- Đánh rắm thối.
- Đánh rắm? Rắm của ai?
Hồ Thiết Hoa nói:
- Nếu có ai đang đánh rắm, người đó nhất định không phải là ta, trước giờ ta chưa hề đánh rắm bao giờ.
- Không thể nào, trăm ngàn lần không thể nào.
Bọn họ bỗng nghe có một người đang nói:
- Một người đàn ông to đầu thế này tại sao lại đi gạt các cô bé, rõ ràng là ngươi đánh rắm còn hơn ai, tại sao lại nói là không hề đánh rắm? Ngươi không biết còn ai biết? Thiên hạ không lẽ còn có người nào biết đánh rắm hơn cả ngươi?
Hồ Thiết Hoa bật cười, cười lớn.
- Ta biết chắc là ngươi chẳng chết được, cả đời ta còn chưa thấy ai có vận khí may mắn hơn ngươi, làm sao ngươi chết cho được?
Tảng đá bên cạnh bờ sông, rõ ràng là còn chưa có ai đó, bỗng nhiên y đã xuất hiện trên tảng đá.
Gương mặt của bốn cô bé đã biến hẳn đi, các cô bỗng xuất thủ đánh tới mấy chiêu, rồi đồng thời cùng tung người lên.
- Mau mau chụp một cô.
Sở Lưu Hương lớn tiếng hô:
- Bắt một cô là đủ rồi.
Chỉ tiếc là Hồ Thiết Hoa ngay cả một cô cũng không bắt nổi. Y vốn đã chụp được cô đùi dài nhất, chụp vào bắp chuối của cô, chỉ tiếc là trong chớp mắt đã bị cô tuột từ trong tay ra.
Mấy cô bé này quả thật còn trơn tuột hơn cả mấy con cá.
Nước bắn tung tóe, sóng đẩy tứ bề, bốn cô con gái đã nhảy hết xuống sông, nước sông lặng lờ, ngay cả cái bóng của các cô cũng chẳng còn thấy đâu.
Hồ Thiết Hoa chỉ còn nước nhìn bàn tay mình, bàn tay của y đầy những dầu.
- Cái cô bé xinh đẹp thế này, tại sao lại biến người mình thành như một con gà thoa mỡ? Tại sao lại đi thoa dầu lên cùng người làm gì?
Hồ Thiết Hoa thở ra:
- Nếu tương lai ta lấy vợ, cô ta mà thoa lên người chút dầu thôi, ta sẽ lấy cây đập vào đít.
- Đúng, ta phải đánh vào đít, ngay cả một đứa ta cũng chẳng bắt được.
Hồ Thiết Hoa đã nổi giận lên:
- Còn ngươi thì sao? Ngươi đang làm gì? Ngươi có phải là không có tay đâu, tại sao ngươi không tự mình lại mà chụp?
Sở Lưu Hương thở ra:
- Sao ngươi không dùng cái đầu não của ngươi mà suy nghĩ chút đỉnh, một người có thân phận như ta thế này mà đi chụp chân đàn bà?
Hồ Thiết Hoa nhìn trừng trừng vào y như một con gà trống, nhìn trừng trừng cả nửa ngày, bỗng bật cười lên, cười khom cả lưng lại không đứng thẳng người lại nổi.
- Ngươi còn có một chuyện nữa đáng đánh vào đít lắm.
Sở Lưu Hương nói:
- Chuyện gì?
- Lúc nãy lúc ngươi gạt được cho các cô nói chuyện, ngươi đã có mấy dịp có thể chế ngự được các cô, ít nhất cũng bắt giữ được hai cô.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Trong chiêu thức của các cô đã có chỗ hở, nhưng ngươi lại giống như đứa mù chẳng thấy gì cả.
- Sao ta lại không thấy?
Hồ Thiết Hoa nói:
- Chỉ bất quá, tuy ta không có thân phận như vậy của ngươi, ít nhiều gì cũng có chút thân phận, làm sao xuất thủ vào cái chỗ đó của các cô gái được!
Y vốn đang cười ngất ra đó, bỗng nhiên lại không cười nữa, lại nhìn chăm chăm vào Sở Lưu Hương như một con gà trống:
- Sao ngươi biết được lúc đó ta có cơ hội xuất thủ? Không lẽ lúc đó ngươi đã tới rồi?
- Nếu ta còn chưa lại, làm sao ta thấy được?
Sở Lưu Hương nhẫn nha nói:
- Nếu ta không thấy, làm sao ta biết được?
Hồ Thiết Hoa nhìn trừng trừng vào y, giống như một con gà trống đang nhìn một con rít, không những vậy, còn không ngớt cười nhạt:
- Tốt! Tốt, tốt, tốt lắm, thì ra ngươi đã lại từ lâu, đã núp sẵn một bên nhìn trộm từ lâu.
Hồ Thiết Hoa lắc đầu, than thở, tức giận:
- Bạn tốt của người tùy thời tùy lúc đều có thể bị người ta cắt đứt cổ họng, ngươi thì núp một bên nhìn ngắm bắp đùi đàn bà, ngươi có biết xấu hổ hay không?
- Xấu hổ lắm, ta vốn đang xấu hổ vô cùng.
Sở Lưu Hương nói:
- Nhưng ta bỗng sực nhớ ra, nếu ngươi là ta, chỉ sợ hiện tại ngươi còn đang nhìn, còn chưa chịu thò đầu ra.
Y nói giọng rất khoan khoái:
- Nghĩ đến cái điểm đó, ta chẳng còn cả thấy có tý gì là xấu hổ nữa.
Hồ Thiết Hoa lại than thở:
- Sao ngươi lại hiểu ta quá thế? Không lẽ ngươi là con trùn trong bụng ta sao?
Xe ngựa đã đi mất từ lâu, đem theo y phục các cô đã thoát bỏ ra đi mất.
Bốn cô bé này lai lịch như thế nào? Ai sai các cô lại? Xem thân thủ và cơ trí của các cô, nhất định là đã được huấn luyện rất nghiêm túc từ lúc còn nhỏ, người đã huấn luyện các cô làm chuyện này, người đã huấn luyện các cô mười lăm mười sáu tuổi thành những người xuất sắc như thế này, dĩ nhiên cũng là một tay cực kỳ lợi hại.
Phía sau các cô, chắc chắn là có một tổ chức thực lực lớn lao vô cùng đang nâng đỡ, chỉ huy các cô.
Trong cái hoàn cảnh như vậy, nếu các cô đã tìm người nào rồi, các cô nhất định sẽ không dừng tay lại.
Hồ Thiết Hoa thở ra:
- Nói thật đấy, chính ta cũng cảm thấy mình đáng bị đánh vào đít thật, cứ vậy mà thả hết cả bọn ra.
Y hỏi Sở Lưu Hương:
- Còn ngươi thì sao? Tại sao ngươi không bắt giữ một vài tên lúc nãy tính đối phó với ngươi đó? Mà lại đi lấy mấy cái mũ của bọn họ đem về làm gì? Không lẽ ngươi có thể nhận ra lai lịch của bọn họ từ những cái mũ đó sao?
- Ta chẳng cần gì phải đi hỏi lai lịch bọn họ.
- Tại sao?
- Bởi vì ta vốn nhận ra được bọn họ.
Sở Lưu Hương nói:
- Bọn họ đều là đệ tử bị Thiết Kiếm tiên sinh trục xuất trong lần thanh lý môn hộ đầu tiên, trong giang hồ lưu lạc mấy năm, chí khí đã bắt đầu tiêu ma, từ từ rồi biến ra thành chuyện gì cũng làm được, lần này bọn họ chỉ bất quá được bốn cô bé bỏ ra một vạn lượng mướn họ đi đối phó với một lão già râu bạc, không những vậy, lúc nhận tiền làm chuyện này, chẳng biết chút gì về cái người mướn mình là ai.
- Bọn họ có biết cái lão già râu bạc ấy là Sở Lưu Hương không?
- Đại khái chắc là không biết, nếu không chỉ sợ bọn họ không dám nhận cái món hàng này.
- Chính cái lúc ngươi đi ra khỏi cái tiệm của Thôi đại nương, ngồi xuống ăn mấy miếng, là các cô đã tìm ra được người đối phó ngươi!
Hồ Thiết Hoa than thở:
- Bản lãnh của mấy con nha đầu này cũng không nhỏ tý nào.
- Không chừng bản lãnh của các cô không đến nổi lớn vậy, nhưng chung quanh vùng này, chắc là có người của các cô.
Sở Lưu Hương nói:
- Bọn này thần thông chắc cũng không nhỏ, vì vậy các cô muốn làm chuyện gì cũng thuận tiện vô cùng.
Y vỗ vỗ vào vai Hồ Thiết Hoa:
- Vì vậy chúng ta vẫn nên chia nhau ra đi riêng là tốt hơn, không những vậy, ta còn đi trước ngươi đây.
- Tại sao?
- Bởi vì cái lão già râu bạc đã bị người ta nhận ra rồi, chẳng còn cách nào giữ yên đó nữa.
- Do đó ngươi lại đi tìm cái bà Thôi đại nương kia nữa sao?
Hồ Thiết Hoa nói:
- Không lẽ bà ta cũng là một tay cao thủ về thuật dị dung, sao trước giờ ta không hề nghe nói vậy?
- Chuyện ngươi chưa nghe nói vốn là nhiều quá chừng rồi.
- Lần này ngươi tính kêu bà ta biến ngươi thành thứ gì?
- Ta không thể nói cho ngươi biết được.
Sở Lưu Hương nói:
- Không chừng vẫn là lão già, không chừng là một tay phú thương bụng phệ, cũng không chừng là một đại hán Sơn Đông, cũng không chừng là một thư sinh văn nhược, đại khái là người ngươi chưa bao giờ gặp mặt, thậm chí ngay cả ta cũng chưa từng thấy qua, chỉ bất quá, nhất định ta ở đâu quanh quẩn ngươi thôi.
Y lại nói:
- Ta làm vậy, đều là do sự an toàn cho người, nếu ngay cả ngươi còn không biết người đó là ta, người khác dĩ nhiên là nhìn không ra rồi, như vậy ta mới có thể bảo vệ được chắc chắn cho ngươi.
Y hít vào một hơi thở:
- Ta đối xử với ngươi thật tình còn tốt hơn ngươi đối xử với mẹ ngươi nhiều.
Hồ Thiết Hoa nãy giờ đang sờ sờ vào mũi.
Động tác và thái độ lúc y sờ mũi, cùng với Sở Lưu Hương giống hệt như nhau.
Chỉ bất quá, lúc Sở Lưu Hương sờ mũi, y không cười, còn y thì bỗng bật cười lên, còn cười khom cả lưng lại:
- Ngươi cười gì?
- Ta bỗng sực nhớ ra một chuyện buồn cười.
Hồ Thiết Hoa nói:
- Ta bỗng nghĩ ra, nếu ngươi giả làm một cô con gái, không chừng sẽ có vô số đàn ông nhắm trúng ngươi, nếu trong đó có một tên đại đạo hái hoa, chuyện đó sẽ quá thú vị đi mất.
Trời đã tối, nhưng trong khách sạn Phú Quý đèn đuốc sáng choang, chiếu sáng rực vào tận mỗi góc tường trong khách sạn.
Bọn họ không tiếc gì tiền phí tổn chút đỉnh đèn đuốc dầu thắp đó.
Cái tên của khách sạn không phải đặt ra là không có ý nghĩa, giá cả nơi này càng lúc càng mắc, ông chủ khách sạn dĩ nhiên càng lúc càng giàu, vì vậy mới gọi là khách sạn Phú Quý.
Cái khách sạn như vậy làm sao đi để ý tới chút phí tổn đèn sáp?
Cái phòng tốt nhất trong khách sạn Phú Quý chính là căn phòng có chữ “Phú”, hôm nay Hồ Thiết Hoa đang trú ngụ trong gian phòng đó.
Trước giờ khí phái của y vốn rất to lớn, có ai ngờ được cái vị đại gia này không có ngay cả một đồng tiền.
Những thứ đó ngay chính cả Hồ đại gia cũng thường thường hay quên, người khác làm gì mà ngờ tới.
Trước tiên là kêu rượu ngon thịt béo vào trong phòng, bày đầy ra cả bàn, một người uống rượu tuy chẳng thú vị gì, y vẫn còn uống không ít.
... Cái gã tiểu tử Sở Lưu Hương không biết bây giờ đã biến thành ra thứ gì rồi? Tên tiểu tử này không lẽ cho rằng mình không nhận ra được y thật sao? Cho dù y có bị thiêu thành tro bụi, mình cũng nhận ra y được mà.
Trong phòng có một tấm gương chùi thật bóng loáng, Hồ Thiết Hoa nhìn vào gương bật cười.
Vì để biểu lộ tấm lòng bội phục của mình đối với mình, y lại mời chính mình một ly nữa.
Chính vào lúc đó, y bỗng ngửi thấy có mùi thuốc.
Tửu lượng của Hồ Thiết Hoa, ngay cả y còn phải bội phục vô cùng.
Hiện tại tuy y đã có chút ngà ngà, cách cái lúc say túy lúy còn xa cả khúc.
Cái mũi của y cũng không giống cái mũi của Sở Lưu Hương, cái mũi của y trước giờ rất bén nhạy, nếu y có bạn bè uống rượu từ xa ngoài năm dặm, y lập tức sẽ ngửi thấy ngay.
Chỉ tiếc là mùi thuốc này vốn không thơm.
Đấy là một thứ mùi thật kỳ quái, có cái mùi của rất nhiều thứ thuốc hỗn hợp vào.
Mấy thứ thuốc này đều là những thứ dùng để trị liệu ngoại thương, nếu có người nào đem trộn mấy thứ thuốc này vào với nhau, làm thành một thứ thuốc để trị bệnh, thì cái người đó bị thương ắt hẳn là không nhẹ.
Chỗ nấu thuốc hình như ở một cái phòng cách một cái tường.
Nếu một người bị thương phải đem đồ nấu thuốc vào tận trong phòng để nấu, thì người đó ắt hẳn là có không ít kẻ đối đầu thật đáng sợ, không những vậy, còn rất có thể ngay cả một người bạn cũng không có.
Bị thương đã là chuyện tội nghiệp rồi, không có bạn bè lại càng tội nghiệp hơn.
Hồ Thiết Hoa bỗng cảm thấy thật đồng tình với người này, y rất muốn qua bên đó bầu bạn với y, uống vài ly rượu giải khuây, nếu đối đầu của y có lại, không chừng còn có thể giúp y chống đỡ một trận.
May mà Hồ đại gia còn chưa uống đến mức nổi cơn bốc đồng, vẫn còn chưa quên rằng hiện tại nhất định không thể đi kiếm chuyện phiền phức tròng vào đầu mình.
Không may là, chính lúc đó, y bỗng nghe vách tường bên kia xoảng lên một tiếng, hình như là có bình thuốc gì đó bị đập bể.
Mùi thuốc lại càng nồng đậm.
Hồ Thiết Hoa vẫn còn chưa bồng bột lên, vẫn còn nhẫn nại yên đó, vẫn còn chưa xông qua phòng bên kia.
Y cũng không cần phải xông qua.
Bởi vì bên vách bên kia đã xông qua trước, không phải là người trong phòng xông qua, mà là nguyên cả một phòng đều xông qua, ầm lên một tiếng lớn, vách tường chính giữa hai phòng đã bị lũng một lỗ hổng lớn thật lớn, một người bỗng từ lỗ hổng đó bay qua, hai gian phòng bỗng biến thành một gian.