Cơ Băng Nhạn thốt:
-Chúng ta nên để ý đến Vương Xung ! Hồ Thiết Hoa gật đầu:
đúng rồi ! Và nhất định cái tên Vương Xung không phải là tên thật của hắn ! Cơ Băng Nhạn tiếp:
-Chẳng những hành tung của hắn bí mật mà võ công của hắn cũng được giấu diếm
luôn. Hắn cố che giấu thân thế và tài năng, chắc chắn là do một mưu đồ
gì đó... Tiểu Phi mỉm cười:
-Ngươi cho rằng hắn là người có võ công cao nhất trong bọn ?
Cơ Băng Nhạn chớp mắt:
-Không lẽ ta lầm ?
Tiểu Phi lắc đầu:
-Theo ta nghĩ hắn còn kém một người ! Cơ Băng Nhạn hỏi gấp:
-Ai ?
Tiểu Phi buông từng tiếng:
-Tỳ Bà Công Chúa ! Hồ Thiết Hoa vỗ đùi kêu bép một tiếng:
-Phải ! Nếu nàng chẳng biết võ công thì chẳng bao giờ có nhãn lực cao minh như vậy ! Tiểu Phi lại tiếp:
-Hơn Vương Xung, nàng che giấu kín đáo tài năng của nàng, tỏ ra yếu đuối,
gió thổi cũng bay, nếu không luyện được nội công đến mực hỏa hầu, thì
chẳng khi nào nàng dồn ép kình khí được như vậy.
Hồ Thiết Hoa nhìn quanh ngôi lều, bỗng cười lên mấy tiếng, rồi lẩm nhẩm:
-Một nàng công chúa ở tại quan ải xa xôi, có võ công cao tuyệt đúng là một
sự kiện thích thú đấy ! Y đưa cao chén rượu lên, nhìn bọn Cơ Băng Nhạn,
Tiểu Phi, đoạn nốc một hơi cạn.
Bổng có tiếng hắng dặng vang lên bên ngoài lều. Rồi có tiếng cười, tiếp theo là một câu nói:
-Tam vị chưa ngủ à ? May quá ! Tại hạ đến đây bái kiến đấy ! Người vừa đến
là Ngô Thanh Thiên, ngoại hiệu Thanh Thiên Kiếm Khách, người anh cả
trong cặp Gnô thị Song Hiệp Du Long Kiếm.
Y cười luôn, chừng như y có niềm hân hoan to lớn lắm.
Tiểu Phi cũng như hai người bạn, tự hỏi họ Ngô đến đây với mục đích gì.
Ngô Thanh Thiên không để cho cả ba thắc mắc lâu thốt:
-Chắc các vị không tưởng nổi nguyên do khiến tại hạ đến đây ?
Hồ Thiết Hoa tỏ vẻ hoang mang:
-Các hạ nói đúng ! Bọn tại hạ đang tìm hiểu đây ! Ngô Thanh Thiên mỉm cười:
-Thực ra thì có người ủy thác tại hạ một việc ! Hồ Thiết Hoa lấy làm lạ:
-Có người ủy thác ? Ai ? Và ủy thác việc gì ?
Ngô Thanh Thiên tỏ vẻ thần bí, đáp:
-Quy Tư Vương nhờ tại hạ đến đây cầu thân ! Cơ Băng Nhạn giật mình:
-Cầu thân ?
Hồ Thiết Hoa cười đến chảy nước mắt:
-Thích thú quá ! Cái vị Vương gia đó thế mà đáng yêu đấy ! Chẳng hay, trong ba anh em tại hạ, người nào được chọn làm phò mã ?
Ngô Thanh Thiên cũng cười theo:
-Cái việc cầu thân này, thực sự thì không do ý của Vương gia mà chính là do
nơi tâm hướng của công chúa, con đã muốn thì cha cũng thuận theo ! Cơ
Băng Nhạn lui về một góc ngồi riêng ra.
Hắn biết, chẳng bao giờ Tỳ Bà Công Chúa chọn hắn làm chồng.
Hồ Thiết Hoa thì lộ vẻ khẩn trương ra mặt.
Tiểu Phi sáng mắt lên, tuy chẳng biểu hiện một cảm nghĩ nào ngoài mặt, chàng cũng khẩn trương như Hồ Thiết Hoa.
Cơ Băng Nhạn nhìn cả hai, cười thầm.
Ngô Thanh Thiên lại dần dà chưa chịu tiếp.
Hồ Thiết Hoa sau cùng không đè nén được bồn chồn, buột miệng hỏi:
-Chẳng hay ... vị công chúa đó đã ... đã ... để ý đến ai ?
Chẳng phải y tha thiết mong mỏi được làm phò mã, song nếu y không được mắt xanh nhìn đến thì thật là bẻ mặt.
Bình sinh, y cho là một điều mất sĩ diện nhất nếu bị một nữ nhân chê.
Ngô Thanh Thiên cười nhẹ, nhìn y:
-Người được mắt xanh nhìn đến chính là các hạ ! Tiểu Phi cười hì hì:
-Hay quá ! Vị công chúa đó biết chọn bậc anh hùng ! Nhãn lực của nàng tinh
vi lắm lắm ! Giọng nói của chàng có hơi chua chua, chàng cười song nụ
cười nhạt nhẽo quá chừng.
Không phải chàng ganh với Hồ Thiết Hoa.
Nhưng Hồ Thiết Hoa được chọn, trong khi chàng có mặt thì điều đó làm cho chàng mất mặt rõ ràng.
Bởi chàng đinh ninh là trong ba người, chàng có hy vọng nhất.
Nếu bảo là chàng tin tưởng cũng chẳng sai sự thật ! Hồ Thiết Hoa đang cầm
chén rượu đầy, chén rượu đó nghiêng lúc nào y cũng chẳng hay biết, rượu
đổ lên mình y, y cũng không hay biết.
Y quá mừng, quá vui đến độ ngây người.
Lâu lắm, y cao giọng hỏi:
-Vô lý ! Tại sao nàng lại chọn tại hạ ? Các hạ có lầm chăng ?
Ngô Thanh Thiên mỉm cười:
-Việc là việc quan trọng, tại hạ lầm thế nào được ! Hồ Thiết Hoa nhìn thoáng
sang Tiểu Phi, chừng như để thị Oai, đoạn cao giọng tiếp:
-Nhất định là các hạ lầm ! Các hạ nên về hỏi lại cho kỹ đi ! Ngô Thanh Thiên lắc đầu:
-Không cần phải hỏi lại. Bây giờ tại hạ chỉ chờ nghe các hạ đáp ứng hay khước từ, tại hạ về phục lịnh với Vương gia thôi.
Hồ Thiết Hoa đưa chén rượu lên môi, mới hay là chén cạn.
Cơ Băng Nhạn cười khanh khách:
-Một việc quan trọng như vậy, các hạ lại bảo hắn quyết định nhanh, làm sao
hắn quyết định được ? Các hạ hãy để cho hắn suy nghĩ chứ ?
Ngô Thanh Thiên trầm ngâm một lúc:
-Nếu thế, tại hạ xin cáo từ, sau nửa khắc thời gian, tại hạ sẽ trở lại ! Tam vị nên biết cho, chẳng phải tại hạ gấp, bởi việc này có liên quan gì
đến mình mà gấp ?
Chính cái vị công chúa đó gấp muốn biết đấy ! Y kết thúc câu nói bằng tiếng cười ha hả, rồi y đứng lên, nghiêng mình
chào biệt, lui ra khỏi lều.
Tiểu Phi nhìn sang Hồ Thiết Hoa, điểm phớt một nụ cười:
-Mừng cho ngươi ! Mừng cho ngươi đó ! Bao nhiêu năm qua, sống cuộc đời du
đảng, vô gia cư, cuối cùng rồi phúc phần lại đến, làm phò mã như ai !
Thật ta không tưởng nổi, tạo hóa vẻ vời những cảnh oái oăm kể ra cũng
thích thú cho người được may mắn ! Hồ Thiết Hoa cười lớn:
-Tử
Công Kê ơi, ngươi có nghe hắn nói đó không ? Ha ha ! Một nữ nhân lại để ý đến ta, xem thường hắn, hắn ghen ! Hắn ghen Tử Công Kê ơi ! Y cười, gập lưng cười, cười bò lăn trên giường.
Y chực dịp hạ Cơ Băng Nhạn, y cũng chực dịp hạ luôn Tiểu Phi, bởi luôn luôn y bại trong bất cứ cuộc tranh biện nào.
Bây giờ y đánh bại được Tiểu Phi, vì công chúa chọn y, bỏ rơi to, y không
thích thú sao được ! Phải chứ ! Ít nhất y cũng phải thắng được một lần,
có như vậy lòng mới hả ! Tiểu Phi đưa tay vuốt mũi, hừ một tiếng:
-Ta ghen ?
Cơ Băng Nhạn phì cười:
-Ta biết, chẳng phải ngươi ghen, bất quá, ngươi tức thôi ! Ngươi đang bất bình, bất bình nặng ! Tiểu Phi vụt cười vang.
Rồi cả ba cùng cười vang, họ cười vì câu chuyện thật là hoang đường. Mà
hoang đường. Mà hoang đường một cách thích thú. Tuy hoang đường, song
lại là sự thật ! Hồ Thiết Hoa lại hỏi:
-Tại sao lại có trường hợp này ? Bỗng nhiên, một đùi dê béo từ ngang trời rơi xuống, đáp đúng miệng ta ?
Đoạn y hỏi tiếp:
-Một nữ nhân khô đét, cằn cổi, ở cái đất địa cũng khô đét, cằn cổi trong
ngôi cổ quán xiêu vẹo, tồi tàn, mà không buồn nhìn ta nửa mắt, đột nhiên nàng công chúa diễm lệ lại đòi lấy ta làm chồng ! Lại bức ta phải ưng
thuận gấp ! Ta làm sao hiểu được, cái số của ta rồi đưa ta đến đâu ?
Tiểu Phi mỉm cười:
-Cơ Băng Nhạn, ngươi xem kìa, xem hắn đắc ý như thế nào ! Bây giờ chúng ta
nên đi tìm ngay Ngô Thanh Thiên bảo cho họ Ngô biết là phò mã đang chờ,
nhờ Ngô Thanh Thiên đưa đi gặp ngay công chúa ! Chậm một chút là hắn
điên loạn lên cho mà xem ! Hồ Thiết Hoa bỗng nhiên ngảy dựng lên, hét:
-Không được ! Không thể được ! Tiểu Phi giật mình:
-Tại sao không được ? Ngươi từ khước cái mối lương duyên này à ?
Hồ Thiết Hoa không cười nữa, trừng mắt nhìn chàng:
đương nhiên là ta khước từ ! Tiểu Phi lấy làm lạ:
-Ta thấy ngươi hân hoan quá, giả như bảo ngươi quỳ mọp trước gối công chúa, ngươi cũng dám làm như thường ! Nhưng tại sao ngươi lại đổi ý thình
lình ?
Hồ Thiết Hoa đáp:
-Thực sự thì ta cũng thích cái
nàng công chúa đó lắm. Giả như nàng chọn ngươi, không chọn ta thì ta
cũng khó chịu vậy. Song nàng muốn lấy ta, nhất định việc đó không thể
thành, ta chẳng bao giờ đáp ứng.
Tiểu Phi cau mày:
-Mà tại sao chứ ?
Hồ Thiết Hoa cười nhẹ:
-Không đáp ứng là không đáp ứng, chứ còn tại sao nữa ?
Cơ Băng Nhạn điềm nhiên:
-Ta chỉ sợ hắn nổi chứng như ngày nào ! Người ta thích hắn, hắn không thích người ta. Trái lại khi người ta không thích hắn, hắn lại bám dính như
đỉa đeo chân trâu ! Hồ Thiết Hoa hấp tấp chận lời:
-Ta làm gì có ý tứ đó ? Chẳng qua ... chẳng qua.. chỉ vì ... Y không làm sao thốt thành câu, y hấp tấp, lúng túng trông thảm quá.
Cơ Băng Nhạn rùn vai:
-Chẳng qua làm sao ?
Hồ Thiết Hoa xuất hạn, ướt đầu, ướt trán:
-Các ngươi nghĩ, người như ta, làm gì trở thành chồng một vị công chúa được ?
Liệu ta có nuôi nổi nàng chăng ? Mà dù sự thể đó có thành tựu đi nữa, lẽ nào ta lại theo nàng làm phò mã, bỏ các ngươi, bỏ cuộc sống tự do này sao ?
Tiểu Phi cười lớn:
đừng nghĩ đến việc chưa xảy ra, ngươi hãy nghĩ đến hiện tại.
Cơ Băng Nhạn gật đầu:
-Phải đó, người ta dành ý tốt cho mình, nếu mình không đáp ứng thì chẳng
những mình không thu hoạch lợi ích gì, lại còn chọc giận người ta. Ngươi đừng quên cái kế hoạch của bọn ta, vô luận làm sao, ngươi cũng phải đáp ứng để có thời gian mình thực hiện kế hoạch ! Hồ Thiết Hoa hét lên:
-Nếu các ngươi bức ta quá, ta sẽ trốn đi ?
Cơ Băng Nhạn cười nhẹ:
-Có ta và Lưu Hương ở đây, ngươi trốn mà thoát được chăng ?
Hồ Thiết Hoa lại nhảy dựng lên:
-Hôn nhân là việc lớn của một đời người, tại sao các ngươi bức ta làm cái
việc không thể làm ? Các ngươi hành động như vậy, thử hỏi có còn xứng
đáng là bằng hữu của ta chăng ? Các ngươi ... các ngươi là những tên bán bạn cầu vinh, để thủ lợi! Tiểu Phi cùng Cơ Băng Nhạn đưa mắt nhìn nhau, rồi Tiểu Phi đứng dậy thốt:
-Nếu vậy, ta đi tìm họ, tỏ rõ cái ý từ hôn cho họ biết sớm ! Cơ Băng Nhạn thở dài:
-Chúng ta gồm ba người, chúng ta đang có việc lo chung, mà hắn thì chỉ nghĩ
đến riêng mình, không nghĩ đến bằng hữu, ta và ngươi còn biết nói sao
bây giờ ?
Thôi thì đành vậy, bất quá ngủ kỹ đêm nay, rồi sáng ra, chuẩn bị sẵn sàng, chờ người ta đuổi đi khỏi nơi này ! Tiểu Phi cũng
nhẹ thở ra:
-Ta thấy tiếc cho hắn, một nàng công chúa, có nhan
sắc khuynh quốc khuynh thành, lại có võ công cao, sẵn sàng làm vợ hắn,
hắn lại không nhận ! Nếu say này, hắn không hối tiếc, thì ta phải lấy
làm lạ trên thế gian này có một người phi thường! Cả hai một đưa qua,
một đẩy lại, một khởi đầu, một kết thúc, họ hòa dịu nhau, họ làm cho Hồ
Thiết Hoa sững sờ.
Rồi Tiểu Phi khệnh khạng, bước đi, xem chừng
uể oải, cái uể oải do sự nuối tiếc mà có, chậm bước chừng nào, thì cái
hối tiếc ít thấm thía, bởi bước chân càng nhanh, thì sự việc sẽ dứt
khoát nhanh, sự việc còn kéo dài, họ chưa hẳn tuyệt vọng.
Chàng chậm chạp bước đi, chàng cũng chậm chạp thốt:
đáng thương nàng công chúa đa tình, thật đáng thương nàng ! Biết được từ
hôn, nàng sẽ đau đớn làm sao ! Bỗng Hồ Thiết Hoa cao giọng gọi:
-Ngươi khoan đi ! Tiểu Phi tặc lưỡi:
-Tại sao khoan đi ? Cho nàng hay sớm, càng gián tiếp giúp nàng đở khổ, kéo
dài thời gian nàng nuôi thêm hy vọng, thì nàng khổ thêm. Ngươi không
thương hại nàng, chứ ta thì ta rất thương hại nàng ! Hồ Thiết Hoa vỗ
ngực thình thịch:
-Ta đã nghĩ kỹ rồi, ta quyết định phải hy sinh
cho bằng hữu, tình bằng hữu của chúng ta đã già tuổi quá rồi, ta không
thể bỏ rơi các ngươi ! Tiểu Phi nhìn Cơ Băng Nhạn rồi lắc đầu cao giọng:
-Không được ! Không được ! Hôn nhân là việc trọng đại của đời người, chúng ta
là bằng hữu, khi nào lại để ngươi hy sinh ! Ta phải đi tìm họ từ hôn,
cho người đừng mong mỏi nữa ! Chàng lại bước đi.
Hồ Thiết Hoa nắm chàng, giữ lại, cười tươi, thốt:
-Trừ cái việc đó ra, còn ... Tiểu Phi cau mày:
-Còn gì nữa ?
Hồ Thiết Hoa vò đầu soạt soạt, lấp vấp tiếp:
-Ta nghĩ, ưng lấy công chúa, là tự chuốc điều phiền lụy, nhưng so với cảnh
phiêu bồng giữa sa mạc, thì cũng còn dể chịu hơn. Hà huống, ta thật
không nỡ để cho ai phải thương tâm vì ta ! Cơ Băng Nhạn mỉm cười:
-Ta đã biết cái chứng của ngươi, rượu mời không uống, lại đòi uống rượu
phạt ! Người ta van xin lại ngoảnh mặt, khi người ta lời đi, lại tha
thiết khẩn cầu.
Có tiếng nói bên ngoài vọng vào, tiếp theo một tràng cười:
-Cái chi mà là rượu mời rượu phạt ? Hãy chuẩn bị uống rượu mừng là vừa ! *** Đêm đã xuống sâu, song đèn còn cháy sáng trong cá chiếc lều.
Thạch Đà vẫn ở bên cạnh lạc đà, người và thú tụ lại một chổ, gã đặc biệt
chiếu cố đến các con thú, chỉ khi nào gã chiếu cố đến chúng, gã mới mất
vẻ thống khổ.
Giờ đây, lạc đà đã ngủ, nhưng gã còn ngồi đó với chúng.
Sao càng sáng càng chiếu rõ sự đơn độc của gã.
Gã tịch mịch vô cùng ! Gã càng tịch mịch giữa cảnh thê lương cực độ.
Còn cảnh nào thê lương hơn sa mạc giữa đêm trường ?
Thực ra hiện tại gã không đến đổi quá cô độc, vì cách gã xa xa có một người âm thầm theo dỏi gã.
Người đó chăm chú nhìn gã rất lâu.
Tự nhiên, Thạch Đà không biết được điều đó. Gã không thấy, Tiểu Phi thấy.
Và người nhìn Thạch Đà chăm chú chính là Vương Xung.
Vương Xung là một nhân vật thần bí giữa nhóm người này.
Tại sao y quan tâm đến con người tàn phế ?
Tiểu Phi cau mày toan bước đến đó, Vương Xung đã phát hiện ra chàng. Y rời chổ ngồi bỏ đi.
Tiểu Phi bước theo y định hỏi nguyên do.
Nhưng vừa bước được vài bước, chàng nghe một tràng cười trong trẻo vang lên.
Rồi giọng oanh vàng nối tiếp:
-Ngươi vừa thức giấc đó phải không ? Tại sao biến thành một Dạ Du thần ?
Chàng miễn cưởng điểm một nụ cười:
-Nơi đây chẳng phải chỉ có tại hạ là Dạ Du thần ! Tỳ Bà Công Chúa bật cười khanh khách:
- Du Dạ thần nào khác, ta không quan tâm đến. Ta chỉ quan tâm đến ngươi ! Đêm sâu, canh vắng, ngươi không ngủ, có phải muốn rình xem ta tắm nữa
chăng ?
Tiểu Phi dặng hắng một tiếng:
-Thực ra tại hạ cũng có ý đó. Nhưng hiện tại thì có rất nhiều Dạ Du thần, cho nên tại hạ
không thiết tha nữa. Tại hạ đi ngủ thôi ! Trước sau, chàng không quay
đầu. Và thốt xong, chàng bước đi luôn.
Tỳ Bà Công Chúa gọi:
-Ngươi trở lại ! Tiểu Phi thở dài, dừng chân, rồi từ từ quay mình.
Nàng hiện ra dưới ánh sao, đẹp quá, gương mặt có đượm vẻ dỗi hờn. Nàng trừng mắt nhìn chàng, hỏi:
-Tại sao ngươi không chú ý đến ta ?
Tiểu Phi cười khổ:
-Tại sao tại hạ không chú ý đến công chúa ? Bất quá, chẳng có sự gì tại hạ
nghĩ nên đi ngủ là hơn ! Tỳ Bà Công Chúa lại mở mắt to hơn:
Ai nói với ngươi là ta không có việc gì cần tìm ngươi ?
Lượt áo sa mỏng của nàng dưới ánh sao lại xem như mỏng hơn toàn thân nàng
trong sáng quá ... Gió sa mạc nổi danh vô tình đến tàn nhẫn lúc đó cũng
dịu lại quanh nàng, chỉ mơn man tà áo mỏng, chứ không thổi đùa như đã
vận chuyển bao nhiêu hòn núi cát.
Nàng trong sáng như thủy tinh, một àng tiên bằng thủy tinh vừa từ cung trời đáp xuống.
Con tim Tiểu Phi dồn gấp nhịp, chàng cố gắng chế ngự cho dìu dịu cái độ
phập phồng, nhưng chàng không sao ngừng liên tưởng được cái cảnh tắm mát của nàng lúc hoàng hôn.
Chàng lại dặng hắng một tiếng.
Phải khó khăn lắm mới dặng hắng được, bởi trào lòng đang dâng mạnh, chừng như ngăn chặn nơi yết hầu.
Để trấn áp niềm khích động, chàng cao giọng hỏi:
-Công chúa tìm tại hạ để dạy bảo điều chi ?
Tỳ Bà Công Chúa cắn môi, rồi đột nhiên nở một nụ cười.
Nàng cười không gian rạng rỡ lên như bình minh chợt về, dù đêm chưa dài quá nữa.
Nàng cười, sao trời tiếp nhận cái rạng rỡ của nụ cười để sáng lên huy hoàng, chói lọi.
Rồi nàng thốt:
-Ta muốn hỏi ngươi một câu ! nàng tiếp luôn:
-Tại sao bằng hữu ngươi lại gọi ngươi là lão Xú trùn ?
Tiểu Phi cố gắng chống trả lại sức quyến rũ bốc mạnh từ người nàng, dù sao
thì nàng cũng đã đính ước hôn nhân với bằng hữu chàng, chàng không không thể vượt cái giới hạn lễ nghi.
Chàng đưa tay vuốt chót mũi không đáp.
Đôi mắt Tỳ Bà Công Chúa không rời chàng.
Tiểu Phi cúi đầu, tránh ánh mắt đó. Nhưng tránh ánh mắt của nàng chàng al5i trông thấy đôi chân nàng.
Công chúa vẫn giọng oanh vàng:
-Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi không đáp ?
Tiểu Phi bắt buộc phải điểm một nụ cười:
-Câu đó đáng lý ra, công chúa không nên hỏi tại hạ, có phải vậy không ?
Người gọi mới có lý do đáp lời, chứ người bị gọi, làm sao giải đáp ?
Người bị gọi không thể hiểu được tâm tư của người gọi, do đó, không diễn tả đúng cái ngụ ý của người gọi ! Tỳ Bà Công Chúa ngẫng mặt nhìn trời,
suy nghĩ một lúc, chừng như nàng chưa thấu đáo thâm ý của Tiểu Phi.
Vừa lúc đó, mai nhân Ngô Thanh Thiên bước đến.
Tiểu Phi thở phào, bật cười lớn:
-Ngô huynh đã thành công rồi chứ ?
Ngô Thanh Thiên mỉm cười:
-Tại hạ đã phục lịnh Vương gia rồi. Vương gia hết sức hân hoan, Vương gia
thừa hiểu tam vị rất nhọc nhằn bôn tẩu trong ngày, đáng lý ra, phải để
cho tam vị nghỉ ngơi, song lại muốn cùng tam vị đàm đạo ! Tiểu Phi đáp
nhanh:
-Chẳng sao ! Trong ngày vui lớn, bọn tại hạ chẳng dể chi
tìm giấc ngủ ! Chẳng rõ vô tình hay cố ý, chàng liếc mắt sang Tỳ Bà Công Chúa. Cái ý tứ đó, biểu lộ rõ cái ý tứ của chàng.
Song Tỳ Bà Công Chúa hình như không hiểu.
Nàng cười với chàng thốt:
-Vô luận ngươi nói thế nào, câu đó ta phải hỏi, hỏi đến khi nào ngươi bằng
lòng giải đáp, ta mới buông tha ! Tiểu Phi thoáng giật mình, tự hỏi nàng có ý tứ gì ?
Ngô Thanh Thiên mỉm cười, cất tiếng:
-Nếu
vậy càng hay ! Vương gia đã chuẩn bị mấy vò rượu ngon trong lều, chờ tam vị đến ! Mai nhân đã mỏi rụng gối rồi, phải uống mấy chén mới lấy lại
sức ! Y bước đi liền.
Tiểu Phi cùng Tỳ Bà Công Chúa cũng đi.
*** Trong lều, đèn đốt thêm mấy ngọn.
Tỳ Bà Công Chúa tựa mình vào gia gia nàng, để chực chờ chén cạn, rót đầy, rót cho gia gia, rót cho khách.
Thấy Tiểu Phi, Cơ Băng Nhạn và Hồ Thiết Hoa tiến vào, nàng nhoẻn miệng cười duyên.
Hồ Thiết Hoa đỏ mặt.
Y không tưởng là sắp lấy chồng mà nàng còn dám chường mặt, y không tưởng là nàng còn tự nhiên hơn mấy phần.
Quy Tư Vương cười lớn:
-Các vị vào đây ! Tốt lắm ! Thức ăn còn nóng, hãy ngồi xuống uống ngay một chén đi thôi ! Ngô Thanh Thiên mỉm cười:
-Thư thả hãy ngồi ! Chàng rể tương lai muốn ngồi cũng phải bái kiến nhạc gia trước, mới phải đạo chứ ?
Tỳ Bà Công Chúa cười tươi:
-Phải đó ! Quỳ xuống gấp ! Cúi xuống gấo ! Hồ Thiết Hoa nằm mộng cũng không
tưởng nổi là nàng có thể đùa được ! Từ bao lâu, y tự hào là da mặt y dày hơn bức tường, hiện tại, thì bức tường đó cũng phải đỏ lên, dù tường là vô tri giác ! Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn trao đổi nhau một ánh mắt, rồi
cả hai đưa tay đẩy nhẹ Hồ Thiết Hoa trờ tới.
Hồ Thiết Hoa không còn làm gì khác hơn được, đành quỳ xuống, y nghe da mặt chai lại như vỏ cam khô.
Quy Tư Vương cười vang:
-Tốt ! Tốt quá ! Lão thốt luôn tiếng tốt tốt đến bảy tám lượt, rồi lấy trong mình ra một viên đá báu, tròn và to bằng quả trứng gà, trao về hướng Hồ Thiết Hoa tiếp:
-Thiên Phong Thạch đó ! Mang vào người, sẽ gặp
nhiều may mắn ! Ngươi cầm lấy ! Bây giờ lão không cần gọi Hồ Thiết Hoa
với hai tiếng tráng sĩ nữa ! Viên đá rất quý, luôn luôn chớp sáng dưới
ánh đèn.
Hồ Thiết Hoa rất sành xem ngọc, biết viên đá có giá trị liên thành lẩm nhẩm:
-Ban một vật quý phi thường, làm sao dám nhận ?
Tiểu Phi mỉm cười:
-Nhạc gia đã cho vật, nếu không bái nhận thì mang tiếng bất kính đấy ! Hãy
tiếp thu đi ! Chàng cũng biết xem ngọc, cho rằng tại Trung nguyên rất
hiếm, giá trị không kém Cực Lạc Tinh.
Một vật quý như vậy, Quy Tư Vương tặng Hồ Thiết Hoa, lão thản nhiên trao ra, như trao một vật tầm thường.
Thì tại sao, lão lại tha thiết về viên Cực Lạc Tinh.
Tuy ngoài mặt, Tiểu Phi giữ vẻ tươi vui, trong tâm chàng bắt đầu nghi ngờ.
Bỗng một thiếu nữ từ phía hậu bước ra, mắt sáng miệng tươi, dáng yểu điệu,
quỳ lạy, rồi lí nhí những gì chẳng ai hiểu được, song thanh âm êm dịu vô cùng.
Quy Tư Vương vuốt râu cười nhẹ thốt:
-Vương phi
ngọa bịnh từ lâu, hôm nay nghe trong mình được khoẻ, muốn ra đây góp mặt cho vui ! Bạch Vân Kiếm Khách Ngô Bạch Vân, người thứ hai của cặp Ngô
Gia Huynh Đệ Du Long Kiếm, điểm nhẹ một nụ cười:
-Hay là Vương phi muốn thấy mặt chàng rể ?
Quy Tư Vương gật đầu:
-Phải đó ! Không ngờ hôm nay có việc vui mừng, bà ấy khoan khoái đi đứng
được. Chắc là người Trung thổ có cái mầu nhiệm mà dân Hán gọi là xung hỉ ! Trong lúc lão cười, có mấy thiếu nữ vận áo gấm, dìu một nữ nhân bước
ra.
Nữ nhân có nghi thái cao quý phi thường, tóc hơi rối quăn dài phết đất.
Nữ nhân đẹp trên chổ tưởng tượng của bọn Tiểu Phi.
Chừng như ánh mắt có phần nào mỏi mệt, gương mặt còn phảng phất vẻ bịnh hoạn.
Tuổi nữ nhân hơi cao, ở cái khoảng tưừ thiếu phụ trở lên.
Tất cả đều cúi đầu trước sự xuất hiện của nữ nhân.
Chỉ có Tiểu Phi là nhìn bà. Chàng nghĩ, trời sanh ra một nhan sắc, chàng
phải nhìn nếu không nhìn là vô lể với trời, là phủ nhận công trình sáng
tạo của trời ! Tỳ Bà Công Chúa cười tươi bước đến nghinh đón.
Quy Tư Vương cũng đứng lên, lấp vấp như người có tật cà lăm nói:
-Sao không đỡ Vương phi ngồi xuống ? Sao không kéo màn bên ngoài ? Nhanh lên đi chứ ! Lão tỏ vẻ rất yêu chiều Vương phi, lão sợ gió bên ngoài lộng,
gió cuốn mất Vương phi của lão ! Vương phi ngồi xuống, bất động, song
ánh mắt, chớp ngời như hồ thu gợn mặt ao xanh biếc, phản ánh dương
quang, dù vẻ nhọc vì bệnh hoạn vẫn còn.
Dáng dấp phong lưu, ánh mắt trữ tình, nhan sắc tuyệt vời, nam nhân nào lại không tha thiết tiếp cận con người như thế ?
Tỳ Bà Công Chúa vừa cười, vừa đưa tay chỉ Hồ Thiết Hoa, thốt:
-Hắn đấy ! Hồ Thiết Hoa nghe máu vọt lên đỉnh đầu, xương sọ suýt vỡ bùng.
Quy Tư Vương phi điềm nhiên:
-Khá lắm ! Được lắm ! Bà đưa bàn tay đẹp lên, vẫy nhẹ.
Một thiếu nữ đứng phía sau, mang chiếc mâm ngọc đến. Báu ngọc trên mâm chớp sáng.
Không thể phân biệt được đó là những vật gì. Bởi ai nhìn vào cũng hoa cả mắt.
Tỳ Bà Công Chúa mỉm cười:
-Mẹ ta tặng ngươi đó ? Bước tới mà nhận ! Hồ Thiết Hoa lần này chẳng dám
khước từ, chẳng những thế, y cũng không mở miệng thốt nổi một lời khách
sáo hay cảm tạ ....