Thanh Cửu Hoàn Kim Bối Đao tuy nặng nề, song giáng xuống rất nhanh, mặt bàn bị chạm, đứt làm hai phần.
Đao nhắm người, người không việc gì, mặt bàn vô tội lại hứng lấy tai vạ.
Chẳng ai biết tại sao người áo đen lại tránh khỏi nhát đao như trời giáng.
Bọn đại hán đứng bên ngoài, quan chiến, đang vui mứng đó, bỗng sững sờ, cùng đưa mắt nhìn nhau, rồi bất thình lình bật cười.
Lão Nghiêm cười to hơn hết, dứt tràng cười, lão cao giọng thốt:
-Chẳng có gì lạ cả! Nhị ca chúng ta nương tay, trước hết là chém bàn, để cảnh
cáo tiểu tử, làm cho hắn khiếp vía mà nhảy đi, nếu hắn còn ngoan cố
chẳng chịu chạy trốn, thì nhát đao thứ hai sẽ hỏi tội hắn. Như vậy, hắn
chết cũng chẳng oán trách được ai.
Mọi người reo lên phụ hoạ:
-Phải đó! Ngươi luận đúng quá. Đao hạ lưu tình, chứ nếu không thì hắn dù có ba đầu sáu tay cũng vị tất tránh được.
Nhưng đại hắn râu quăn lại xuất hạt to bằng hạt đậu, hắn tự hỏi nhát đao được phát xuất rất chuẩn, thế mà đối phương vẫn tránh được như thường. Và
đối phương tránh cách nào, hắn cũng chẳng hiểu nổi.
Trước sự cổ vũ của đám thủ hạ kia, đại hán không thể chần chờ nữa, hắn lấy lại bình tĩnh, cười lên khanh khách thốt:
-Các anh em xem đây này, qua nhát đao thứ hai của ta, đầu hắn sẽ lìa khỏi cổ.
Người áo đen lạnh lùng:
đao pháp của ngươi dùng để chặt bào, chẻ ghế, đẵn củi, đốn cây thì được,
chứ muốn giết người... thì còn lâu ngươi mới toại nguyện nổi. Mà có lẽ
cái việc giết người chỉ là một giấc mộng dài suốt đời ngươi.
Đại hán râu quăn đỏ mặt, thẹn quá thành giận quát:
-Chứ đao pháp như thế nào mới giết được người? Còn ngươi?
Người áo đen nhẹ nhàng vuốt vỏ kiếm, điềm nhiên đáp:
đao pháp sát nhân, ít ra cũng phải như thế này! Động tác của y nhanh quá,
bọn đại hán không thể nào nhận định kịp từng cái nhích tay, bất quá họ
mơ hồ cảm thấy thanh trường kiếm tuột vỏ, rồi ánh thép chớp lên, y bắt
đầu cử động khi y bắt đầu thốt, câu nói vừa dứt là động tác đó cũng vừa
tròn.
Động tác tròn, chẳng phải y vung kiếm chém ai, mà y rút kiếm ra khỏi vỏ, đặt thanh kiếm nằm ngang nơi đùi.
Đại hán râu quăn còn đứng tại chỗ, chưa phát xuất đao thứ hai, dù hắn cao giọng với đồng bọn.
Hắn chưa xuất thủ, song gương mặt của hắn thoáng biến đổi từ từ, những thớ
thịt trên gương mặt đó giật giật, kế tiếp là hắn giương tròn đôi mắt,
tròng suýt vọt ra ngoài.
Người áo đen không hề nhìn hắn.
Y thản nhiên hỏi:
-Ngươi minh bạch chưa?
Đại hán râu quăn rung rung giọng ấp úng:
-Ta... ta... minh bạch rồi!... Một tiếng cốp vang lên, hoà lẫn với tiếng thép
ngân dài, đại hán buông đao, đao rơi xuống nền, chừng như thân hình hộ
pháp của hắn cùng ngã xuống đồng thời.
Toàn thân hắn chẳng có một vết thương, riêng nơi yết hầu có một điểm đỏ.
Thanh trường kiếm đặt ngang đùi, vẫn còn nằm tại chỗ, người áo đen xuất thủ
như thế nào, lúc nào? Không một đại hán nào nhận định kịp.
Và vết thương giết người chỉ là một điểm đỏ, rất nhỏ, bất quá bằng đầu ngón
tay, lại chẳng có chút máu chảy ra. Thực sự chảy ra, điểm đỏ đó có thể
do máu đọng, nhưng điểm đó đó sẽ biến thành máu tím trong phút chốc,
cùng với toàn thân phát lạnh vì đứt thở của đại hán.
Người áo đen không nhìn đại hán râu quăn, cũng chẳng nhìn mấy người kia, cứ vuốt tay lên thanh trường kiếm còn nằm nguyên trên đùi y.
Bọn đại hán há mồm, le lưỡi, mồm và lưỡi cứng đờ, lưỡi chẳng thụt vào nổi, mồm cũng chẳng khép lại nổi.
Lão Nghiêm biến sắc mặt xanh rờn, rung rung người, chập choạng lùi lại, vừa lùi vừa rung rung giọng hỏi:
-Tên đâu?... Sao chưa bắn ra?... Chưởng quỷ rời khỏi quầy chẳng rõ từ lúc
nào, chợt hiện cạnh lão Nghiêm dang tay tát mạnh vào mặt lão, tát hơn
mười lượt.
Lão Nghiêm bị đánh đau quá, suýt hôn mê. Lão kêu lên rối rít:
đại ca!... Đại ca ơi! Sao lại đánh đệ?
Chưởng quỷ hét:
-Ta không đánh ngươi thì phải đánh ai? Vừa rồi ngươi đã nói gì?
Lão Nghiêm sợ hãi:
-Bất quá... bất quá... đệ muốn anh em phóng tiễn... Chưởng quỷ cười lạnh:
-Ngươi có biết tên phát ra rồi, ai phải chết chăng?
Lão Nghiêm đáp nhanh:
-Tự nhiên... là tiểu tử phải chết! Chưởng quỷ lập tức tát thêm cho lão mấy tát tai nữa, đoạn quát to:
-Ngươi là cái quái gì, dám gọi người ta là tiểu tử? Ngươi có biết vị bằng hữu đó là ai chăng?
Lão Nghiêm sửng sốt:
-Chứ hắn là ai?
Chưởng quỷ lại tát thêm mấy tát tai nữa:
-Ta cấm ngươi giở giọng xấc láo đối với vị bằng hữu đó, ngươi nghe ta nói gì chứ?
Lão Nghiêm rung giọng:
-Nghe rồi, đại ca! Nghe rõ rồi! Chưởng quỷ buông tay, không nói tiếng gì nữa, quay mình bước tới người áo đen, cung cung kính kính cúi đầu chào, rồi
nở nụ cười :
-Bọn anh em có mắt không tròng, nên chẳng biết được
Nhất Điểm Hồng từ Trung Nguyên giá lâm sa mạc, cái tội thất lễ đó, tại
hạ xin nghiêng mình thọ nhận, mong anh hùng đại xá cho! Từ ngôn ngữ, cử
động, con người đó tỏ rõ là một lão hồ ly.
Trước khi đến với
người lạ, hắn trị tội người nhà, giả như người lạ có bất mãn người nhà
thì niềm bất mãn đó phải tiêu tan nửa phần với cách xử sự của hắn.
Hắn vuốt tự ái con người đúng lúc rất kịp thời.
Giả như con người áo đen có muốn tác thêm oai, y cũng chẳng làm trò xuất thủ khi chủ nhân biết lỗi.
Đó là thủ đoạn trên giang hồ, khách giang hồ không ngần ngại áp dụng tuỳ
thời khắc cứu vãn tình hình, chứ chẳng phải áp dụng vì khiếp sợ mà cầu
tình. Và khi thủ đoạn đó được áp dụng rồi, đối phương đương nhiên phải
đáp lễ, nếu không thì mang tiếng là ngông cuồng, ngạo mạn, không có tư
cách hào kiệt võ lâm.
Người áo đen đương nhiên là Nhất Điểm Hồng. Và hiển nhiên hai người gù lưng, sẹo rỗ mặt kia phải là Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn.
Nhất Điểm Hồng không hề ngẩng mặt lên, đôi mắt chú vào thanh trường kiếm, y
không tỏ lộ một cử chỉ nào chứng tỏ là có thấy chưởng quỷ đánh lão
Nghiêm, có nghe chưởng quỷ quát tháo lão Nghiêm.
Y thản nhiên thốt bâng quơ, không hướng về ai, nhưng người có trách nhiệm không thể không chú ý:
-Ta đã nói, bình trà đó không uống được! Hãy đổi bình khác cho ta! Chưởng quỷ giật mình.
Ít nhất đối phương cũng phải đáp lại mấy tiếng, qua cái vẻ cung cung kính kính của hắn chứ?
Nhưng hắn không lấy làm điều. Chẳng rõ hắn không lấy làm điều là vì khiếp sợ
hay vì kiên nhẫn, hay vì một lý do nào khác, hắn lại cười vuốt, rồi
thốt:
-Phải! Phải! Phải! Trà không uống được thì phải thay trà.... thay gấp! Phải, phải, phải! Người nhà mang trà đến.
Hắn chụp lấy bình trà, hắn không để người nhà dâng. Nhưng Nhất Điểm Hồng
thản nhiên tiếp lấy bình trà, rồi thản nhiên quăng ngay xuống nền, lạnh
lùng thốt:
-Trà này uống sao vô! Mang bình khác ra đây! Bọn đại hán biến sắc mặt xanh rờn.
Song chưởng quỷ bình tĩnh như thường, trái lại hắn còn điểm một nụ cười, hắn nói vuốt một câu:
-Phải, phải, phải! Đổi bình trà khác gấp! Phải đổi mới được! Bình trà được
mang ra, hắn lại tiếp lấy, hai tay dâng lên, hắn thầm nghĩ:
-Lần
này thôi nhé, nếu ngươi không chịu hiểu đạo lý, thì chắc là ta không nói chi hơn! Ta khoá miệng để cho tay chân cử động! Ngờ đâu, Nhất Điểm Hồng vẫn không nghe hắn nói gì.
Một tiếng xoảng vang lên, chiếc bình trà rơi xuống nền, vỡ ra từng mảnh, nước bắn tung toé.
Y lạnh lùng thốt:
-Trà nào uống không đươc! Chưởng quỷ hơi mất bình tĩnh, tuy vậy hắn vẫn gọi người lấy bình trà khác, rồi thầm nghĩ:
-Thử xem ngươi còn đập vỡ nữa được chăng?
Nào hay, Nhất Điểm Hồng liên tiếp đạp vỡ tám bình trà, gương mặt y vẫn lạnh lùng, trước sau, y chỉ thốt vẻn vẹn một câu:
-Trà này không uống được! Hoặc giả cùng lắm, y tiếp thêm mấy tiếng:
-Mang bình khác cho ta! Đến lúc đó, mọi người biết rõ y cố ý làm như vậy, chứ chẳng phải trà ngon trà dở. Biết được như vậy rồi, họ càng sợ hơn, bởi
Nhất Điểm Hồng định gây sự rõ rệt.
Người nào cũng xuất hạt ướt đầu.
Chưởng quỷ vừa cười vừa hỏi:
-Phải có thứ trà nào, các hạ mới uống được?
Nhất Điểm Hồng đáp:
-Trà không thúi là uống được! Chưởng quỷ bật cười to:
-Thế trà lúc nãy thúi à?
Nhất Điểm Hồng gật đầu:
-Ừ! Chưởng quỷ phì cười:
-Các hạ chưa nhấm một hớp nào, sao lại biết là trà thúi! Nhát Điểm Hồng lạnh lùng:
-Chỉ cần nhìn tay người mang ra, ta cũng biết trà thúi hay không thúi.
Chưởng quỷ chớp mắt:
-Thế à?
Nhất Điểm Hồng gật đầu:
-Trà không thúi, tay họ thúi, trà vẫn không uống được như thường! Chưởng quỷ nhìn thanh trường kiếm nơi đùi y, rồi bật cười khanh khách:
-Không lẽ tay chúng thúi thật sự? Tại hạ ngửi thử xem sao! Hắn bước tới, nắm
bàn tay lão Nghiêm, lấy chân hất mạnh đao lên, tay kia chụp nhanh cán
đao.
Ánh thép chớp lên. Lão Nghiêm rú một tiếng, ngã xuống.
Chưởng quỷ cầm bàn tay củalão Nghiêm còn rỏ máu ròng ròng đưa lên mũi ngửi.
Rồi hắn cười vang, thốt:
-Không thúi lắm! Bất quá, chỉ hơi tanh máu có một chút thôi! Chừng như hắn cho là câu nói đó thú vị lắm, nên hắn lại cười lớn hơn. Chỉ có mỗi một mình hắn cười. Bọn đại hán im thin thít, mặt xanh rờn.
Còn ai cười được chứ? Chính hắn cũng không cười, nhưng tiếng hắn vừa phát ra, nghe như ma rên, quỷ gào.
Hắn nhìn Nhất Điểm Hồng, thầm nghĩ:
-Như vậy, đã đủ cho ngươi chưa? Ngươi đến đây, gây sự, ta đấu dịu như thế là quá đáng rồi đấy nhé?
Đến người gù lưng và người mặt sẹo rỗ cũng không khỏi than thầm Nhưng cả
hai lấy làm lạ tại sao người đó ước hẹn Nhất Điểm Hồng tại đây, lại chưa xuất hiện?
Người đó còn chậm trễ là Nhất Điểm Hồng còn làm khổ bọn này thêm.
Lạ thay, con người của Nhất Điểm Hồng như bằng thép đúc, hình vóc thép, tạng phủ thép, mà tâm hồn cũng xa vắng luôn.
Ai nao núng, xót xa, lo sợ mặc ai, y vẫn thản nhiên như thường như chẳng thấy, chẳng nghe chi cả.
Chưởng quỷ cười cười một mình trơ trẽn quá, cuối cùng cũng phải ngưng cười, rồi y lấy bình trà, hai tay đưa lên lên:
-Hơn hai mươi năm qua, tại hạ chưa từng tỏ vẻ cung kính với bất kỳ ai. Có lẽ đôi tay này không đến nỗi thúi, mong các hạ nể tình uống một ngụm cho
vui vẻ với nhau! Bình trà đó, do hắn chạy đi lấy.
Nhất Điểm Hồng không nhìn hắn, mà chỉ nhìn bình trà, từ từ thốt:
-Thì ra ngươi là Bán Thiên Phong?
Chưởng quỷ cười nhẹ:
-Một cái hiệu thấp hèn, đâu đáng được anh hùng đề cập đến?
Nhất Điểm Hồng lạnh lùng:
-Thảo nào mà ngươi chẳng sống đến ngày nay! Không ai tưởng nổi một con người như ngươi mà là Bán Thiên Phong.
Bán Thiên Phong gật đầu:
-Các hạ nói đúng! Trước mắt những bằng hữu chân chính, tại hạ không thể dám
nghĩ mình là Bán Thiên Phong! Bất quá... tại hạ chỉ là một con trùn, con tiểu trùn.
Hắn bật cười lớn, tiếp:
-Phải! Một con tiểu
trùn! Bởi là tiểu trùn nên có bao giờ được các hạ chiếu cố, hạ mình kết
giao. Cái hân hạnh đó chắc còn lâu lắm tại hạ mới hy vọng được các hạ
ban cho! Nhất Điểm Hồng bĩu môi:
đúng vậy! Ngươi chỉ là một con
tiểu trùn, và tay của ngươi cũng thúi như thường, tay ngươi không thơm
gì hơn tay của bọn kia! Gương mặt của Bán Thiên Phong vốn vàng vụt biến
xanh nhợt, hắn rung giọng nói:
-Các hạ... thực sự... các hạ
muốn... Một tràng cười trong trẻo từ bên ngoài vang lên, vọng vào nhà
làm Bán Thiên Phong giật mình ngưng bặt câu nói dở chừng.
Tràng cười dứt, một giọng nói cũng trong trẻo ấm dịu tiếp theo:
-Thế ra, bàn tay của Bán Thiên Phong cũng thúi nữa sao? Ta muốn ngửi xem có
thật sự như vậy chăng! Câu nói dứt, một thiếu nữ bước vào, tốc vấn bính, vận áo màu đỏ.
Bên ngoài, gió dập từng cơn, cát cuốn hừng hực,
ai đi trong sa mạc tất bị cát bám đầy người, như chó ướt lăn đất. Nhưng
Hồng y thiếu nữ lại sạch phi thường, toàn thân không vây một hạt cát.
Không khí trong gian nhà trầm đọng với xác chết, với máu, thiếu nữ mang nụ
cười bước vào, vẻ tươi đẹp của nàng quét tan cái âm u nặng nề, chẳng
khác nào một trận mưa xuân tướic trên những nụ hoa héo.
Tất cả đều cảm thấy mình bất lực trước một tiên nữ giáng trần và sẵn sàng làm mọi việc do nàng sai khiến.
Dĩ nhiên không ai nói với ai một tiếng nào.
Hồng y thiếu nữ bước đến trước mặt Bán Thiên Phong, điểm nụ cười duyên:
-Tay của ngươi thúi thật sao?
Bán Thiên Phong không biết nên khóc hay nên cười. Hắn là một con hồ ly, lúc đó cảm thấy mình như thừa thãi.
Hắn lí nhí:
-Cô nương... tại hạ... Hồng y thiếu nữ lại cười:
đôi bàn tay trắng như thế kia, có thể nào thúi? Ta không tin đâu! Rồi nàng cầm tay Bán Thiên Phong.
Một thiếu nữ đẹp, cười duyên, cầm bàn tay với vẻ âu yếm trìu mến, lại cất
tiếng dịu dàng. Trên thế gian này có nam nhân nào không thích cái cảnh
đó. Dù ngủ mộng, chưa chắc đã có cảnh đó, nói gì mộng thành sự thật.
Bán Thiên Phong sững sờ như kẻ mất hồn.
Nhất Điểm Hồng không hề biến đổi thần sắc. Tuy nhiên y nhìn thoáng qua người gù lưng và ngươi rỗ mặt, chừng như hỏi:
-Các ngươi có nhận ra nàng chăng?
Người gù lưng và người rỗ mặt cùng đưa mắt nhìn nhau, trong tâm tư, một cái tên vừa hiện ra, cái tên đó là:
-Thạch Quan Âm! Nếu nàng không là Thạch Quan Âm, hẳn nàng cũng có liên quan gì đến bà ấy! Bỗng nhiên nàng xuất hiên tại đây, sự kiện này có ý nghĩa
chi?
Bỗng một đạo ngân quang chớp lên. Kế tiếp, một tiếng người
rú. Bán Thiên Phong chập choạng lùi lại ba bước, rồi ngã nhào, hôn mê
luôn.
Hồng y thiếu nữ cầm một thanh đao nhỏ, mũi đao còn cắm bàn tay của Bán Thiên Phong, máu tươi rỏ ròng ròng.
Nàng lấy đao cầm tay lúc nào? Nàng xuất thủ lúc nào? Chẳng ai thấy cả! Nàng bật cười khanh khách:
-Bàn tay này đâu có thúi! Bất quá hơi tanh máu thôi! Bọn đại hán cùng hét lên, cùng nhào tới.
Hồng y thiếu nữ chớp mắt, khoa bàn tay đẹp một vòng trước mặt cười sằng sặc:
-Các ngươi muốn gì đây. Là nam nhân lại hiệp bầy hiệp lũ định hiếp đáp một thiếu nữ à? Không biết thẹn sao?
Rồi ngân quang chớp lên.
Hai đại hán đi đầu cùng rú lên, cùng ngã ngược lại, mặt ngửa ra, máu tươi từ yết hầu vọt ra như vòi.
Một thiếu nữ đẹp, mảnh mai, vừa cười vừa hạ sát hai mạng người nhanh hơn một nháy mắt.
Không ai tưởng tượng nổi, mà cũng chẳng ai dám tiến tới nữa.
Nhìn những vòi máu phun ra, Hồng y thiếu nữ thở dài:
-Cái danh của Nhất Điểm Hồng có khác? Giết người không thấy máu, chỉ có
thanh kiếm vấy một điểm hồng. Làm được việc đó, nào phải dễ dàng.
Nàng quay qua Nhất Điểm Hồng, điểm một nụ cười, tiếp:
-Ngươi xem kia, bất quá ta dùng một khí lực mà máu chúng chảy quá nhiều, người nào trông thấy cũng phải tởm. Sao cho bằng ngươi, giết người có cái vẻ
văn nhã quá chừng! Nhất Điểm Hồng lạnh lùng nhìn nàng, lạnh lùng thốt:
-Vô luận là ai giết người không thể là một việc văn nhã được.
Hồng y thiếu nữ bật cười khanh khách:
-Tuy nhiên, phải nhìn nhận là ngươi giết người khác hơn thiên hạ, sự giết người của ngươi đúng là một nghệ thuật.
Trong khi đó, Tiểu Huỳnh len lén lui về phía hậu, định đến gần khung cửa sổ
trong cùng, xa xa cục diện, ra lệnh cho bọn đại hán bên ngoài phóng
tiễn.
Bỗng Hồng y thiếu nữ đảo mắt về phía gã, gọi gã:
-Làm cái gì thế?
Nàng cười nhẹ, phân bua với mọi người:
-Xem kia, cái tên đó có đáng ghét không? Gã định gọi người ta bên ngoài phóng tiễn đó. Thật là bại hoại vô chừng.
Tiểu Huỳnh lạnh người, không dám nhích tới một bước.
Hồng y thiếu nữ thở dài, dịu giọng tiếp:
-Rất tiếc là những mũi tên đó không làm chết người được! Không tin các ngươi xem đây.
Nơi cửa sổ, tên vẫn còn chong vào như thường. Nàng bước đến một khung cửa
ung dung đi, như chẳng hề trông thấy có mũi tên nhắm ngay nàng.
Nàng đến gần, mũi tên vẫn bất động. Nàng đưa hai ngón tay kẹp lấy mũi tên
rút vào trong nhà, rồi cũng với hai ngón tay đó, chẳng biết nàng đánh
tréo làm sao, mũi tên gãy làm đôi.
Các đại hán còn lại như ngừng thở, thừ người nhìn nàng.
Nàng cười nhẹ:
-Các ngươi kỳ quái à? Thực ra cũng chẳng có chi đáng lấy làm lạ. Bởi chỉ có
những người sống mới bắn tên được, chứ kẻ chết rồi làm sao phóng tiễn?
Tiểu Huỳnh rung rung giọng:
-Cô nương... cô nương đã giết tất cả bọn chúng rồi?
Hồng y thiếu nữ thở dài:
-Ngươi nghĩ xem, nếu có người sống, nhắm ta mà bắn thì ta làm sao vào nhà? Ta
làm sao dám chứ? Cái gan của ta nhỏ lắm, hơn nữa ta không có tài như
Nhất Điểm Hồng.
Tiểu Huỳnh cảm thấy đôi chân nhũn lại, bất giác hắn ngã sụm xuống.
Bỗng Nhất Điểm Hồng hỏi:
-Sao cô nương biết danh hiệu tại hạ?
Hồng y thiếu nữ điềm nhiên:
-Tại sao ta không biết danh hiệu ngươi? Ngươi là người ta khâm phục nhất,
trong tâm ta, trước mắt ta, ngươi là thần tượng mà. Hà huống ta đến đây
là để tiếp đón ngươi! Nhất Điểm Hồng cau mày:
-Tiếp đón tại hạ?
Hồng y thiếu nữ hỏi lại:
-Chứ ngươi không ước hẹn gặp ai tại đây à?
Nhất Điểm Hồng buông gọn:
-Có! Hồng y thiếu nữ mỉm cười:
-Hiện tại, họ có việc gấp, không đến được. Họ nhờ ta đến tiếp đón ngươi.
Bọn đại hán trong khách sạn dở khóc dở cười.
Trời! Nhất Điểm Hồng đến đây, chỉ để chờ một người, thế mà y đã làm điên đảo
bao nhiêu người! Giả như thực sự y đến đây để sanh chuyện, thì còn tai
hại cho họ đến đâu nữa! Hồng y thiếu nữ mỉm cười tiếp:
-Ta đã đến rồi, thì ngươi đi theo ta chứ?
Nhất Điểm Hồng trầm ngâm một chút:
đi!... Hồng y thiếu nữ lại cười:
-Ngươi chưa muốn đi? Ngươi định hạ sát tất cả bọn này hay sao chứ? Nếu thế thì hay lắm. Bình sanh ta từng hy vọng có một ngày nào đó, trông thấy tận
mắt ngươi giết người! Nhất Điểm Hồng không đáp, nắm hai được dây cột
người, bước ra ngoài.
Hồng y thiếu nữ nhìn người gù lưng và người rỗ mặt một thoáng, cau mày thốt:
-Ngươi bắt hai người làm chó, để kéo theo ngươi, tại sao không tìm hai tên
dáng dấp đẹp hơn một chút! Lôi kéo cái thứ lọ lem theo ngươi như thế
này, thì còn gì thể diện ngươi? Tốt hơn, nên cho chúng về quê đi! Về
quê! Bàn tay nàng chớp lên, thanh đao đã xịt tới yết hầu người gù lưng.
Nhưng một tiếng coong vang khẽ, vỏ kiếm của Nhất Điểm Hồng đã chạm thanh tiểu đao.
Hồng y thiếu nữ hỏi:
-Ngươi không nỡ để chúng chết à?
Nhất Điểm Hồng lạnh lùng:
-Tại hạ muốn giết ai, là tự mình động thủ, chẳng hề mượn tay người khác! Hồng y thiếu nữ mỉm cười:
-Ngươi cho là ta cướp cái việc giết người của ngươi?
Nhất Điểm Hồng điềm nhiên:
-Cái việc giết người, chẳng ai cướp được tại hạ. Chẳng ai dám làm cái việc đó! Hồng y thiếu nữ bật cười khanh khách:
-Ngươi yên trí. Mẫu người đó, ta có muốn giết cũng không hạ thủ nổi. Ta gớm hạ thủ lắm! Người gù lưng và ngươi rỗ mặt biết là sự tình bất lợi rồi. Bởi diễn biến không thuận tiện, trái ngược với mọi sự dự tính của họ.
Bọn phản thần Quy Tư quốc và Ngô Cúc Hiên đã hẹn gặp Nhất Điểm Hồng tại sa mạc khách sạn, sao bất ngờ lại thay đổi chủ ý?
Hồng y thiếu nữ đưa y đến địa phương nào nữa?
Hành tung của nàng bí mật quá, chắc chắn là nàng có lại lịch phi thường,
nhưng nàng là ai, sao lại làm tay sai cho bọn phản thần Quy Tư quốc?
Không lẽ Thạch Quan Âm cấu kết với chúng?
Người gù lưng và người rỗ mặt vô cùng nghi hoặc. Song không vào hang hổ, làm
sao bắt được hổ con? Sự tình như vậy, họ không còn do dự được nữa, họ
không còn chọn cách nào cách được nữa.
Bước ra cửa rồi, họ giật mình, dừng chân lại.
Một con thuyền? Tại sa mạc lại có một con thuyền?
Tại sa mạc, cái danh từ thuyền đương nhiên bị xoá nhoà trong ngôn ngữ con
người. Bởi từ nghìn xưa đến nghìn sau, chẳng ai dùng thuyền. Có thể bảo
những người sinh trưởng tại sa mạc, chưa từng rời sa mạc đi đó đi đây,
bình sinh không biết thuyền là cái vật chi.
Đương nhiên cả ba người, từ Nhất Điểm Hồng đến người gù lưng và người rỗ mặt, ai cũng kinh dị.
Thuyền từ đâu đến? Thuyền đi trên cát?
Thuyền dài nhưng hẹp, đầu thuyền chạm khắc rất đẹp, đuôi thuyền cũng thế.
Họ chưa vào thuyền, nên chưa rõ bên trong trang trí như thế nào, chứ bên ngoài thì có rèm châu che phủ.
Có châu có ngọc, hẳn phải hoa lệ rồi.
Thì ra, nàng ngồi trong thuyền đó đến đây, cho nên cát không vây mình nàng.
Nhưng thuyền di động như thế nào trên cát?... Hồng y thiếu nữ giục:
-Lên thuyền chứ! Thừ người ra đó làm gì thế?
Nhất Điểm Hồng chớp mắt không đáp.
Hồng y thiếu nữ mỉm cười:
-Chắc ngươi cho rằng thuyền không thể di động?
Nhất Điểm Hồng buông cộc lốc:
-Ừ! Hồng y thiếu nữ lại cười:
-Thì ngươi bước lên thuyền đi, rồi sẽ biết! Ai khách thì lưu ý đến con
thuyền, trong thuyền nhưng người gù lưng lại chú tâm đến đáy thuyền.
Đáy thuyền có hai mảnh ván dài, như những bản gỗ trượt tuyết, kết chung với những thân trúc vô cùng trơn bóng.
Thuyền thì thường thường làm bằng gỗ, nhưng thuyền này phần lớn lại làm bằng
trúc. Do đó, thuyền lướt đi rất nhẹ, vả lại đi trên cát thì có chi nước?
Trên thuyền có hai đồng tử, cũng mặc áo đỏ như thiếu nữ.
Hai đồng tử này canh chừng một đàn chim ưng to lớn, được đặt dài theo hai bên thuyền, nơi khoảng giữa sàn thuyền và đáy thuyền.
Chim ưng được cột vào thuyền, đường dây khá dài, như dây kéo thuyền.
Khi tất cả lên thuyền rồi, hai đồng tử vút roi vào khoảng không, kêu lên tróc tróc mấy tiếng.
Lập tức đàn chim ưng vỗ cánh bay đi. Thuyền do đường dây cột nơi mình chúng bị lôi theo, bay với chúng.
Thuyền bay giữa khoảng không, dưới ánh dương quang, dây cột chim ưng lại bằng
bạc, chớp chớp lên. Nếu đúng dưới sa mạc nhìn lên, phải thích thú mà
thấy một hiện tượng phi thường vậy.
Hồng y thiếu nữ cười nhẹ hỏi:
đi như vầy, cũng dễ chịu đấy chứ?
Nhất Điểm Hồng lạnh lùng:
-Ừ ! Hồng y thiếu nữ tiếp:
-Hơn nữa, ngươi cưỡi thuyền này, đi tìm ai chắc chắn là dọc đường chẳng bị
ai phát hiện ra ngươi, chẳng ai theo dõi dược ngươi! Vĩnh viễn không ai
tra cứu được hành tung của ngươi! Ngươi nằm mộng cũng không tưởng nổi là hôm nay lại được phi thuyền vượt sa mạc.
Một người nào đó trong thuyền, cười mấy tiếng, rồi thốt:
-Cho nên tại sa mạc, người ta gọi con thuyền này là quỷ thuyền.
Câu nói vừa dứt, một người vẹt tấm rèm từ phía sau bước tới. Nhưng thân hình vừa ló ra liền thụt vào, đoạn cười tiếp:
-Bên ngoài có gió mạnh, sao Hồng huynh không vào trong?
Người vừa ló ra đó, có gương mặt hình tam giác, làn da vàng. Một gương mặt
choắt chéo, như gom tụ tất cả tai mắt mũi miệng vào một chỗ.
Nơi cằm có mấy sợi râu chuột, chừng như bị lửa lấp nên ngả màu vàng vàng, lại quăn queo.
Một chiếc đầu chó có khảm đôi mắt chuột, con người không khả ái chút nào,
lại có giọng nói rất dịu ấm, chẳng ai hiểu nổi sự tương phản đó.
Cho nên chẳng ai tin được âm thanh vừa rồi, do con người đó phát ra.
Người gù lưng nhìn người rỗ mặt, cả hai như thầm nghĩ:
-Có phải là vị danh sĩ người Hán, họ Ngô tên Cúc Hiên chăng? Thảo nào mà
Nhất Điểm Hồng chẳng cho là một con người khó chịu nhất đời.
Trên thuyền còn có hai người khác nữa, khả ái hơn người đầu chó mắt chuột.
Hai ngươi này vận áo gấm, một người mặt vuông, mày rậm, mắt to dù không
giận cũng có oai như thường. Y tỏ ra từng điều khiển hơn là bị điều
khiển.
Còn người kia chưa nói đã cười, gương mặt lộ rõ niềm hoà
khí, có phong cách sang trọng song mường tượng một phú thương hơn là một quan thuyền, một trưởng giả.
Cả hai có mớ tóc vàng vàng, quăn
queo, hiển nhiên với mớ tóc đó, họ phải là người ngoại quốc, và người
ngoại quốc trong sự việc này phải là người Quy Tư quốc.
Họ có mặt trên thuyền, thuyền lại đến tận khách sạn sa mạc, thế tại sao họ viện
lẽ có việc khẩn cấp, không đến được để cho Hồng y thiếu nữ ra mặt?
Họ lừa Nhất Điểm Hồng lên thuyền? Lừa y để làm gì?
Hai người Quy Tư quốc trông thấy Nhất Điểm Hồng liền vòng tay chao.
-Tráng sĩ vất vả quá chừng!