Sợ Mất Em

Chương 13: Chương 13: Bà dì




Quân Thiên đơ người nhìn Hiểu Linh, nổi lo lắng bây giờ đã bị câu nói của cô dập tắt. Trong những ngọn nến lung linh khuôn mặt anh toát lên một vẻ hạnh phúc không thể nào diễn tả được. Anh mĩm cười và bước ra ngoài, nhưng không quên nói một điều gì đó với cô.

“Ngủ ngon đấy, một lúc nến sẽ hết điện em sẽ không ngủ được!” - Lời nói nhẹ nhàng của anh làm cho cô đỡ phần nào sợ hãi.

Căn phòng bắt đầu yên tĩnh một cách kì lại, làm cho cô không thể nào ngủ được. Cô bắt đầu cầm chiếc điện thoại, mỡ vào hộp thoại với dãy số quen thuộc liền nhắn cho Quân Thiên nhưng không nói gì. Điện thoại anh liền hiện lên một tin nhắn rỗng, anh biết cô không ngủ được nên đã sang phòng cô và đem cho cô một cốc sữa. Anh mặt một chiếc áo sơ mi mỏng đã mỡ ra vài cúc áo lộ rõ phần ngực rất quyến rũ, chiếc quần tây màu đen nâu kết hợp với áo trong rất lịch lãm, trên tay cầm một ly sữa có chút khói nhẹ từ thành ly thoát ra. Khung cảnh bỗng trở nên huyền bí với những chiếc nến chiếu gợi lên thân thể anh, làm cho đôi mắt của Hiểu Linh không rời khỏi anh, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh quyến rũ một cách ngọt ngào của anh. Anh từng bước, từng bước trãi dài đến trước mặt cô, nhẹ nhàng đưa cốc sữa trên tay cho cô, trên môi anh nở nụ cười ngọt ngào đến nổi đôi mắt Hiểu Linh muốn nổ tung. Giọng nói anh bắt đầu hòa vào khung cảnh đó.

“Em không ngủ được sao?” - Quân Thiên đưa cánh tay xoa xoa đầu cô.

“Umm... rất yên tĩnh... không ngủ được. Anh... anh có thể ở đây một lát không?” - Hiểu Linh ấp úng nói, đôi má cô đỏ ửng lên.

“Uống hết ly sữa đó đi!” - Nói xong anh đi ra phía cửa sổ ngồi trên chiếc ghế cầm theo một cuốn tiểu thuyết và yên lặng ngồi đó.

Hiểu Linh uống xong ly sữa liền nằm xuống giường nhắm mắt lại. Cô vẫn không ngủ được. Ngoài trời thì đã tạnh mưa từ rất lâu nhưng vẫn chưa có điện. Không gian lại bắt đầu tĩnh lặng, chỉ có một âm thanh khác đó chính là nhịp thở của Quân Thiên phía cửa. Hiểu Linh lăng qua lăng lại trên giường, bỗng nhiên chiếc nệm lại thụng xuống ở phía sau cô, một luồng khí ấm áp bên tai nhưng có chút gì đó nặng nề, cô liền xoay người thì thấy anh nằm phía sau cô và đôi mắt anh hướng vào cô. Bàn tay anh liền xoa xoa lên phía bụng dưới của cô, hình như anh phát hiện ra gì đó.

“Dì lại đến sao? Em khó chịu lắm sao?” - Thanh âm nhẹ nhàng ấm áp của anh làm mặt cô lại bắt đầu nóng lên.

“Sao... sao anh biết?” - Hiểu Linh ngượng ngịu quay đầu tránh ánh mắt anh.

“Hôm trước mẹ em nói khi dì đến thăm thì em sẽ không ngủ được.” - Quân Thiên vẫn đang tiếp tục xoa xoa bụng cô nói.

Hiểu Linh nghe xong mặt cô càng đỏ hơn, nhưng cách anh xoa bụng rất dễ chịu, làm cho cô ngủ thiếp đi.

Hôm sau cô liền gọi điện cho mẹ Chu nhưng bà ấy không bắt máy, chắc do công tác nên cô đành chờ bà về mà hỏi cho ra lẻ. Vì lúc tối cô bị té từ trên lầu xuống có chút vết thương nên sáng nay Quân Thiên bảo cô ở nhà. Trong nhà chỉ có ông quản gia và vài người cắt tỉa cây ngoài vườn, không ai chơi với cô nên rất chán, cô liền nghĩ tới anh trai và chạy lên phòng. Một lúc sau cô bước ra với chiếc áo T-shirt form rộng và chiếc quần bò kết hợp với đôi giày thể thao giản dị, không giống với một tiểu thư tài phiệt chút nào, cô liền bảo tài xế đưa cô đến cửa hàng của anh. Tuy anh là mở cửa hàng nước hoa, nhưng bên trong bán rất nhìu đồ trang sức, quần áo,... Cô rất ít khi đi mua đồ, những bộ đồ của cô hoàn toàn là do mẹ Chu mua. Lần này cô cũng muốn khám phá thế giới của phụ nữa là như thế nào nên Hiểu Linh quyết định đến cửa hàng của anh.

Không ngờ ở bên ngoài cửa hàng của anh tuy không lớn nhưng bên trong lộng lẫy vô cùng, có đầy đủ tất cả mọi thứ. Cô đi xem tất cả mọi thứ xung quanh liền ghé vào một chỗ bán giày, cô muốn mua một đôi nhưng lại quên mang thẻ. Hiểu Linh liền gọi cho anh trai nhưng anh cô bận đón khách hàng ở sân bay khoảng một giờ đồng hồ nữa mới tới chỗ cô được, cô đành chọn một đôi trước và bảo nhân viên bán hàng lấy size 37. Cô chọn một đôi Converse màu đỏ và bảo nhân viên gói hàng. Khi đến quầy tính tiền cô bảo là đợi anh cô tới vì cô quên mang thẻ, liền nhận được ánh mắt kì thị của nhân viên.

“Không có tiền mà còn vào đây! Côi bộ đồ cô ta mặc kìa, chả có gì gọi là thời trang.” - Nhân viên thu ngân nói.

“Cô đừng có quá đáng... Co biết tôi là ai không?” - Hiểu Linh tức giận nói.

“Không phải là tên nhà quê vào mua giày mà không có tiền trả sao... haha... còn dám mua đôi Converse này nữa, đúng là không biết nhục.”- Cô nhân viên bán hàng nói.

“Đồ trên người chắc toàn là hàng fake.” - Cô nhân viên thu ngân nói tiếp.

“Cô đợi tôi một chút.” - Hiểu Linh lấy điện thoại gọi cho anh trai. “Anh còn không tới em sẽ phá banh cửa hàng của anh đấy...”

“Em đừng làm loạn!” - Từ đằng sau Chu Tử Hàn đến nói.

“Chu tổng!” - Hai nhân viên bán hàng liền cuối đầu.

“Hai cô đi theo thư ký Trần làm đơn xin nghỉ việc, xong để trong phòng tôi. Từ ngày mai hai cô không cần đến làm nữa. À... tất cả những đồ trong này của tôi, đều là của em gái tôi, hai cô có ý kiến gì không? Lương tôi sẽ đưa đủ, tôi không muốn hai cô xuất hiện ở đây nữa.” - Chu Tử Hàn từ xa đã thấy em gái anh bị bắt nạt nên dạy cho bọn họ một bài học. Em gái anh anh còn không dám bắt nạt huống hồ gì lại để cho hai cô nhân viên có mắt như mù này ăn hiếp.

Hai cô nhân viên không dám ngước nhìn Hiểu Linh, chỉ nói xong câu xin lỗi mà rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.