Sợ Mất Em

Chương 25: Chương 25: Bắt cóc (4)




Tiếng mở cửa cắt ngang ánh mắt của Hiểu Linh. Một người phụ nữ trung niên bước vào, trên tay cầm một bát cơm với một dĩa rau hẹ, một miếng đậu hủ và một ly nước lọc đặt xuống bàn nhè nhẹ nói một câu.

“Tống tiểu thư đã căng dặn đem cơm lên cho tiểu thư, tiểu thư ăn ngon miệng.” - Người phụ nữ trung niên nói xong cúi đầu chào người phụ nữ ở cửa sổ và bước ra ngoài.

Tống tiểu thư? Chẳng lẽ....

“Cô còn nhớ tôi chứ? Phải rồi làm sao cô có thể quên tôi được, nếu có quên thì tôi sẽ nhắc cho cô nhớ.” - Nói xong cô ta liền xoay mặt lại, đúng không ai khác đó chính là Tống Lam Nhã.

“Sao cô lại đưa tôi đến đây? Cô có ý đồ gì?” - Hiểu Linh ngồi dậy, tựa người vào giường.

“Cô khoan nóng vội, nghỉ ngơi đã, đợi cô khỏe mình sẽ chơi tiếp.” - Tống Lam Nhã dùng bộ mặt khinh miệt nhìn Hiểu Linh, như câm thù cô từ rất lâu.

“Cô muốn gì ở tôi?” - Hiểu Linh cau mầy hỏi tiếp.

“Tôi muốn gì.. tôi nghĩ cô hiểu rõ nhất. Cô cướp đi Thiên Thiên người tôi yêu, bây giờ lại cướp đi chồng sắp cưới của tôi. Cô sinh ra là để cướp đi hạnh phúc của tôi sao, cô đừng mặt dày ở đó mà hỏi tôi.” - Lam Nhã bắt đầu tức giận, đem hết những gì trong lòng nói ra, mắt cô trợn tròn nhìn Hiểu Linh.

“Tôi không bao giờ cướp đi thứ gì của cô, một hạnh phúc không tên thì không bao giờ có giá trị. Cô nên hiểu rõ những thứ nếu đã là của cô thì không ai có thể lấy được, còn không phải của cô thì cô có chấp tay cầu xin đi chăng nữa nó cũng sẽ không cánh mà bay.”

“Tôi không cần cô nói lí... được, nếu cô không muốn nghỉ ngơi thì chúng ta cùng chơi vậy!” - Lam Nhã phừng phừng gọi 2 tên mặc vest đen từ bên ngoài vào, chắc hẳn đó là 2 tên vệ sĩ kiêm tay sai của cô. Hắn kéo tay Hiểu Linh xuống giường, trên người Hiểu linh chỉ có bộ váy trắng, đi chân trần, cơ thể yếu ớt vì cô còn say thuốc nên không đứng vững cứ bị lôi đi như thế.

Một lúc sau Hiểu Linh được đưa đến một hồ bơi, cô bị trối giữa hồ, cô vẫn mơ hồ không biết tiếp đến cô sẽ như thế nào, và sẽ ra sao. Tiếng cười của Lam Nhã vang lên, khiến cô nhợn cả tóc gáy.

“Bây giờ chúng ta sẽ cùng chơi trò rơi tự do trong 5 giây, với chiều cao là 5m. Cô đừng lo lắng, họ sẽ kéo cô lên nếu thấy cô không chịu được. Yên tâm nước tôi chỉ bỏ thêm một xíu muối thôi, để cô không cảm thấy nhạt nhẽo.” - Lam Nhã cất giọng đầy hứng thú, sau đó cô vẫy tay ra lệnh cho một nam nhân mặc vest đen kéo dây đưa Hiểu Linh lên trên.

“Những trò tiểu nhân này chỉ dành cho những người không nắm bắt được hạnh phúc như cô.” - Thanh âm yếu ớt của Hiểu Linh vang lên, câu nói khiến Lam Nhã dựng đứng người.

Không chần chừ Lam Nhã ra lệnh cho tên áo vest đen buông dây, Hiểu Linh từ trên cao rơi xuống nước. Một xíu muối... đây là cả một biển muối, nước chảy vào mắt khiến mắt của Hiểu Linh không thể mở ra được vì rất cay, nhưng cô không hề la lên một tiếng nào mà chỉ cắn răn chịu đựng. Cô còn nghỉ đây là một cơi hội để cô rửa mắt đây mà, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cô. Bỗng hình ảnh lúc cô bị đuối dưới hồ lúc bé hiện ra khiến cô vùng vãy trong nước nhưng không hề có một tiếng la nào. Vì cơ thể suy nhượt nên cô không hề nghĩ tới cô có nỗi ám ảnh về nước, nhưng bây giờ ba hồn bay vía của cô đã quay về, hình ảnh không thể nào nhòe đi cứ hiện ra trước mắt cô. Ngay sau đó, Hiểu Linh liền được kéo lên rồi lại thả xuống mấy lần không thể đếm hết. Đôi mắt của cô dần dần chiềm vào trong bóng đêm như thể cánh của của Quỷ Môn Quan đã mở đang chờ cô tiến vào.

Hoàng hôn, cảnh vật ngoài biển rất đẹp, đâu đó lại có một thân ảnh xuề xoài nằm chật vật dưới nền nhà lạnh ngắt. Đôi mắt cô đau đến không thể mở ra được, trước mắt cô bây giờ chỉ là một bóng đen đâu đó lại nhóa lên một tia sáng nhưng rồi lại vụt mất không thể nhìn thấy nữa, toàn thân thì rã rời, cơ thể cô lại bắt đầu tuông ra một loạt mồ hôi nóng dần lên, nhiệt độ cơ thể tăng giảm thất thường khiến cho cô không thể nào nằm yên.

“Thế nào? Chơi vui chứ? Cô lại ngất sớm quá nên tôi chưa tận hưởng kịp bây giờ tôi muốn chơi tiếp nữa.” - Giọng nói của Lam Nhã vang ra đâu đó, nhưng vì không mở mắt được nên Hiểu Linh không biết mình đang ở đâu cứ tiếp tục chờ bị giầy vò vậy.

Một lúc sau, cơ thể của cô lạnh hơn như đang nằm trên băng vậy.

“Trò thứ 2 là trượt tuyết nha... biết cô thích tuyết nên tôi đã chuẩn bị một sân băng rộng lớn.” - Giọng nói đầy thích thú của Lam Nhã.

“Cô... cô có thể đừng chơi những trò tiểu nhân này không?” - Giọng yếu ớt.

“Tiểu nhân... cô nhìn lại mình đi, đến bây giờ mà tôi vẫn chưa thấy ai đến tìm cô.” - Lam nhã cười khinh.

“Không đâu họ sẽ đến tìm tôi, chỉ là họ không biết tôi ở đâu thôi.”

Bỗng có một tên ghí vào tai của Lam Nhã nói điều gì đó khiến cho cô cười nữa môi, sau đó cô quay người vào trong không tiếp tục chơi trò chơi nữa. Lúc này Hiểu Linh mới thật sự được an yên, cô được đưa đến một căn phòng... không đúng đó chỉ là một cái kho thôi, nhưng có đầy đủ giường và cả chăn gối.

Hiểu Linh được một người phụ nữ trung niên thay đồ sạch sẽ và để cô một mình trong phòng. Hiểu Linh cuộn người trong chăn, những hạt mồ hôi trên trán cứ tuông ra như suối, hơi thở không đều rồi nặng dần, nặng dần.

Hôm sau, khi tĩnh dậy cô lại ngửi trúng cái mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện, chẳng lẽ cô nằm mơ chăng. Hôm qua cô còn bị Tống Lam Nhã hãm hại đến người không ra người, ma không ra ma đây mà, cơ thể vẫn như vậy đâu nhứt khắp người,... Còn mắt của cô sao không mở ra được cô quát lên.

“Mắt tôi làm sao thế này? Sao tôi không nhìn thấy gì? Sao tôi không thể mở mắt ra được?” - Một tràn câu hỏi tuông ra từ miệng cô.

Bỗng một vòng tay ấm áp quen thuộc ôm chặt cô, ghì nhẹ vào tai cô.

“Em đừng sợ.. Anh ở đây rồi! Không sao!” - Quân Thiên ôm cô, xoa đầu cô, an ủi cô.

“Mắt em sao vậy? Em có mù không? Sao này em sẽ không nhìn thấy anh sao?” - Hiểu Linh tựa người vào người của Quân Thiên đôi môi khô nứt rung rung từng hồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.