Một ngày nắng gắt, có chút gió lùa nhẹ qua những hàng cây, có bóng dáng hai học sinh đứng trò chuyện thẹn thùng, dường như cả hai đang nhìn nhau không nói lời nào. Đột nhiên cô gái mở lời không thẹn thùng.
“Lập Phong cậu có thể chờ mình 3 năm không?”
“Mình sẽ chờ cậu...! Chu Hiểu Linh...mình sẽ chờ...!” - Lập Phong nắm lấy tay cô. “Cậu phải giữ liên lạc với mình!”
“Được rồi! Mình sẽ gọi cậu... Cậu không được quên mình!”- Cô rưn rưn nước mắt.
Đột nhiên phía xa có tiếng còi xe vang lên “tin..tin.....tin..tin” là ba ba cô đến đón.
“Vậy mình về đây!” - Cô nói lời tạm biệt dù biết cô không muốn.
“Khi nào đi cậu nhớ gọi mình, mình sẽ đến tiễn!” - Lập Phong nói với cô và níu lấy cánh tay cô.
“Mình sẽ liên lạc với cậu! Tạm biệt. Mình sẽ rất nhớ cậu...” - Cô luyến tiếc nhìn anh.
Nói xong Hiểu Linh và Lập Phong tạm biệt nhau, Hiểu Linh hướng về phía chiếc xe. Chiếc xe là của quản gia nhà cô có phần hơi cũ kĩ nhưng có người đến đón là tốt rồi, còn có ba ba cô nên cô rất vui.
“Ba ba tới đón con!” - Cô ngạc nhiên hỏi ông và làm nũng níu lấy cánh tay ông.
“Ba ba không thể đến đón con gái của ba ba sao...?” - Ba Chu cũng ngạc nhiên.
“Có thể... Nhưng con còn giận...hừ!” - Nói xong biểu môi quay ra phía cửa xe nhìn phong cảnh không thèm để ý đến ba ba nữa.
“Ba xin lỗi... Nhưng con có thể đồng ý đi du học ba rất vui!” - Ba Chu xoa đầu cô.
“Hừ” - Cô tỏa vẻ buồn bực và im lặng.
“Mẹ con đang ở nhà chờ con!” - Ba Chu nói tiếp.
“Mẹ...? Mẹ đến tìm con? Mẹ có giận con không? Ba ba ghé tiệm bánh ngọt con muốn mua cho mẹ...!” - Cô làm nủng ôm cánh tay ba Chu.
“Cũng hơi giận. Con không cần mua bánh ngọt, mẹ con đang giảm béo!” - Ba Chu tiếp tục xoa đầu cô.
“Khụ... Mẹ giảm béo... Khi nào?” - Cô giật mình ho một tiếng.
“Mới đây... Con không được chọc giận mẹ đó...!” - Ba Chu cười xoa đầu con gái.
“Vâng! Sẽ không!” - Cô cười hì hì.
Một lúc sau cũng về đến nhà, vẫn rất sợ mẹ giận vì chuyện có bạn trai nên lén lén lút lút chui vào phòng. Vừa bước lên được một tầng thang liền có tiếng gọi của mẹ Chu, cô hoản hốt lùi về phía bà.
“Con còn không thành thật!” - Mẹ Chu hơi tức giận. Nhưng vì cô là con gái bà cưng nhất nên không nỡ giận nhiều.
Hiểu Linh tỏ vẻ mặt ủ rủ kéo bà vào ghế và bắt đầu nói hết sự thật cho bà nghe.
“Nói mau! Mới 14 tuổi thôi còn sắp phải đi du học rồi...!” - Mẹ Chu nói.
Hiểu Linh im lặng một lúc cũng thành thật khai báo. Nếu không nói chắc bà cũng đã rõ, nên thành thật còn hơn.
“Là Sở Lập Phong học cùng lớp, được một tuần hai ngày!” - Cô thành thật nói với mẹ Chu.
“Con đó... Hư rồi... Học anh con kia kìa...!” - Mẹ Chu tức giận răng dặn cô.
“Không phải đến bây giờ vẫn không có một mối tình nào hay sao...? Uổng công mẹ sinh anh ra đẹp như vậy, còn học giỏi...!” - Cô uể oải nói.
“Vậy con định làm gì với cậu trai kia?”- Bà tiếp tục hỏi.
“Tụi con đã chia tay rồi! Nhưng sẽ gặp lại, mẹ không cần lo!” - Cô nói.
“Con chắc chắn là cậu ta sẽ đợi!” - Mẹ Chu hơi lo lắng, sợ con gái bà sẽ nhất kiến chung tình mà cậu trai kia thì...
“Con tin!” - Cô không do dự nói.
“Được rồi! Cũng phải lo học cho mẹ, đừng vì vậy mà ảnh hưởng đến thành tích học tập của con!” - Bà lại lãi nhãi.
“Con sẽ... không phụ lòng mẹ!” - Nói xong ôm bà.
“Chiều mai bay, lên chuẩn bị ít đồ, không cần đem nhìu. Bên đó anh con sẽ lo liệu!” - Bà nói.
“Anh còn chưa về!” - Cô ngạc nhiên nhìn bà, chẳn lẻ bà để anh bên đó quản cô. Hơi xong rồi xong rồi...
“Còn học kinh doanh, sẽ tiếp tục công việc của ba con. Thôi, mẹ đi đây, mẹ còn nhiều việc, mai ba mẹ qua đón con.” - Nói xong bà tạm biệt cô.
“Vâng! Mẹ cẩn thận, nay mẹ ốm rồi!” - Cô đang nịnh bà đây mà, biết bà đang giảm cân nên làm cho bà vui.
“Hết nói nổi con!” - Nói xong tiến thẳng ra xe.
Hôm sau, đến giờ ra sân bay, ba mẹ cô đến đón. Vì bà nói anh cô sẽ lo liệu đồ cho cô nên cô chỉ đem vài thứ cô cần bỏ vào vali. Sau đó liền gửi một tin nhắn cho Lập Phong báo là bây giờ cô đi bảo anh ra tiễn cô. Nhưng chờ mãi không thấy anh trả lời cô liền gọi đến. Một lúc sau có một giọng nữ bắt máy.
“Alo! Ai vậy?”