Một buổi tối, Hiểu Linh nhận được một tin nhắn báo họp lớp của vài người bạn cấp 2 của cô. Cô không nghĩ ngợi gì nhìu cô chạy lên phòng thay ngay một chiếc váy ngắn màu trắng tinh khiết, nhìn cô khác hẳn với phong cách Hiphop cool ngầu lúc trước bây giờ nhìn nhã nhặn hơn. Vừa bước ra cửa cô liền nhận ngay một ánh mắt chết người. Bởi vì, anh đã dặn cô không được ra ngoài một mình đặc biệt là buổi tối.
“Hôm nay em dự hợp lớp của mấy người bạn cấp 2, vì lâu đã không gặp lại họ nên em rất muốn đi. Em... em sẽ về sớm!” - Hiểu Linh liền rầu rỉ nói, mong Quân Thiên sẽ bị mắt lừa chiêu của cô.
“Tôi sẽ đưa em đi, nhưng tôi không vào. Khi nào về gọi tôi!” - Quân Thiên đành để cô đi nhưng không để cô đi một mình liền đưa ra quyết định sáng suốt là đưa cô đi.
Trên đường đi anh nhắt đi nhắt lại một câu là “Không được uống say!” Khiến cô vô cùng khó chịu. Cô không phải là loại con gái yếu đuối kém thông minh như vậy, nhưng có nhìu lúc cô trở tay không kịp thôi... Đến nơi hẹn cô liền nhận ngay một ánh mắt đang nhìn mình, biết có người nhìn nên cô đi nhanh vào chỗ hẹn mà quên chào Quân Thiên một tiếng. Thiết nghĩ, mê chơi quá nên quên chào anh thôi. Anh đợi cô đi vào rồi mới chạy xe đi.
Vào trong nhà hàng cô thấy hình như cô là người đến cuối cùng. Nhìn mọi người ai ai cũng điều diện cho mình một chiếc váy, một bộ đồ sang trọng. Còn riêng cô chỉ vẻn vẹn một chiếc váy trắng đơn giản như toát lên một dáng người thanh cao, tinh khiết. Vừa bước vào liền nhận ra một dáng người thân quen đang quay lưng về phía cô. Ngay sau những ánh mắt mọi người đang nhìn cô, anh quay mặt về phía cô. Ánh mắt đó, khuôn mặt đó, dáng người đó cô không thể nào quên được, nhưng giọng nói đã khác đi phần nào vì tuổi dậy thì.
“Linh Linh đã lâu không gặp!” - Anh nhìn thấy cô liền nói ngay một câu chào hỏi.
Ngay sau đó mọi người cùng hùa nhau chào hỏi cô. Hiểu Linh mĩm cười ngồi lên chiếc ghế trống cạnh anh.
“Đã lâu không gặp!” - Hiểu Linh cũng nho nhã chào hỏi lại anh và những người trong bàn.
Người con trai ấy không ai khác chính là tình đầu của cô Sở Lập Phong. Mọi người tuy biết cô và anh đã rất lâu không gặp mặt và biết hai người họ quen nhau, cũng biết sự xuất hiện của Lam Nhã nhưng họ không biết anh tiếp xúc với cô vì chỉ một mục đích duy nhất đó là gia tài nhà cô. Nhưng cô không biết anh thích cô yêu cô là thật, vì thích cô yêu cô nên anh đành rời xa cô và để Lam Nhã xuất hiện.
Bầu không khí trở nên im lặng, mọi người không nói gì chỉ nhìn nhau. Một lúc sau một cô bạn reo lên.
“Hiểu Linh cậu đi dụ học không chào hỏi bạn bè bây giờ về nên chịu phạt.”
Cô bạn ấy nói xong cả nhóm liền hô lên hình như rất hứng thú, cũng muốn Hiểu Linh chịu phạt.
“Uống đi... uống đi... uống đi...” - Mọi người cùng nhau hô lên.
“Thôi được rồi, tôi uống là được!” - Hiểu Linh liền một hơi uống hết ly rượu.
Uống xong Hiểu Linh cảm thấy đăng đắng, cơ thể bắt đầu nóng lên. Vì cô không biết loại rượu cô đang uống là loại rượu mạnh. Whicky là một loại rượu rất nổi tiếng ở Pháp. Đây là lần đầu cô uống rượu không biết đây là rượu mạnh nên uống hết một hơi. Cô bắt đầu thấy choáng nên liền gửi tin nhắn cho Quân Thiên và vào toilet. Cô rửa mặt để lấy lại tỉnh táo nhưng rượu đã ngắm vào cơ thể cô rồi không cách nào có thể cứu vãng. Ngay sau đó liền có một giọng nói quen thuộc.
“Tôi đưa em về!” - Lập Phong thấy cô không ổn liền đỡ lấy vai cô.
“Không... không cần! Tối có người đón”
Cô không còn sức lực để dãy dụa ra khỏi vòng tay ấy đành đứng im để Lập Phong dìu đi.
Lúc này Quân Thiên đã đến nơi, anh chạy ngay vào trong liền thấy Lập Phong đang dìu Hiểu Linh. Cô liền cảm nhận được ngay có một ánh mắt khác đang nhìn cô nhưng rất tức giận, cô biết ngay là ai nên mĩm cười lên tiếng.
“Anh đến rồi!”
Cô buông nhẹ một lời, vì biết anh đến cô rất yên tâm biết anh sẽ không bỏ rơi cô nên ngủ thiếp đi. Quân Thiên bắt đầu tiến về phía Sở Lập Phong, bế lấy Hiểu Linh không nói một lời mà đi thẳng ra ngoài. Trong lúc bế cô ra anh nghe được thanh âm nhỏ trong miệng cô phát ra, anh ghé sát tai vào miệng cô.
“Em biết anh sẽ không bỏ rơi em mà!”
Quân Thiên liền đưa Hiểu Linh về nhà nhưng không quên nói một câu.
“Không xem lời nói của tôi ra gì, em chết chắc rồi!“.
Hôm sau khi cô tĩnh dậy liền thấy đau đầu, không nhớ hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cô biết hôm qua cô uống rất say, nhớ đến lời nói của anh hôm qua dặn cô trước khi đi cả óc gáy dựng hẳn lên. Anh là một tổng tài bá đạo chắc chắn sẽ trừng trị cô, không may hôm nay là ngày nghỉ, cô chết chắc thật rồi.
Một tiếng nói dập tan không khí suy nghĩ của cô.
“Khi em say thật đáng sợ!”