Sổ Ngũ Phụng Thiên

Chương 56: Chương 56: Người Trong Sương (Hạ)




Ra khỏi biệt viện, Phượng Tây Trác như trút được gánh nặng. Quả thật nàng không ngờ Thu Nguyệt lại dễ dàng tha thứ cho nàng như thế, khiến cho nàng có thể giảm bớt đi gánh nặng trong lòng.

Cho dù Thu Nguyệt không muốn nàng nhúng tay vào việc này nữa, nhưng nếu chuyện này do nàng gây ra, thì quyết không có đạo lý nàng khoanh tay đứng nhìn. Nàng đã quyết định sau này nếu Thượng Truân phụ Thu Nguyệt, dù mạo hiểm thế nào, nàng cũng sẽ đánh đến Thuận Bình vương phủ ở kinh thành, đòi lại công đạo. Đây coi như chuyện duy nhất nàng có thể làm vì Thu Nguyệt.

Trong lòng hạ quyết tâm, cái bụng không không chịu thua kém bắt đầu kháng nghị. Phượng Tây Trác tưởng tượng đến mỹ vị của Bôi Mạc Đình, nước miếng chảy ròng. Thấy bốn bề vắng lặng, nàng liền nhảy lên nóc nhà, coi mái hiên là đường đi, bay thẳng đến Lục viên.

Khi sắp vào đến bên trong nội viện, lại nghe thấy ở bên trái cách đó không xa có có một tiếng ‘Ùm’ vang lên, rõ ràng lưu loát, ở trong đêm vắng lại âm trầm quỷ dị.

Lòng hiếu kỳ của Phượng Tây Trác trỗi dậy, lao về phía vừa phát ra tiếng động.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, mặt ao trong trẻo dập dờn, bên cạnh ao có hai tòa núi giả. Nàng phi thân đáp xuống, cúi người nhặt lên một ống tiêu bằng ngọc bích. Đột nhiên có tiếng người dùng khinh công bay tới, Phượng Tây Trác theo bản năng chui vào nấp sau núi giả.

Bên trên hành lang một thanh niên áo trắng lao nhanh đi tới.

Nàng ồ một tiếng nhỏ, đang muốn đi ra, lại thấy thanh niên kia nhảy lên đến bên cạnh ao, khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra dưới bầu trời sao, Phượng Tây Trác nhận ra hắn chính là nam tử thổi sáo trong ‘Tiêu Sáo nhị mỹ’, cả người lại chậm rãi rụt trở về.

Vẻ mặt thanh niên kích động tìm kiếm chung quanh một hồi lâu không có kết quả, ánh mắt cuối cùng dừng trên mặt ao, hiện chút do dự, không biết suy nghĩ cái gì.

Xa xa lại có tiếng người truyền đến, hô hấp ồ ồ, bước chân phù phiếm, không phải người luyện võ.

Thanh niên đột nhiên hít sâu một hơi, thả người nhảy vào trong nước.

Phượng Tây Trác cả kinh. Nàng kinh hãi không phải vì thanh niên đột nhiên nhảy xuống, mà là vì âm thanh khi hắn nhảy xuống cùng với tiếng ‘ùm’ lúc trước nàng nghe thấy hoàn toàn tương tự, nói cách khác, lúc trước rơi xuống nước có thể là một người.

Ao không lớn lắm, nhưng đêm tối như mực, tầm nhìn ở trong nước có thể nghĩ.

Phượng Tây Trác lấy từ trong lòng ra một cây gậy đánh lửa, chuẩn bị tìm thứ gì đó giúp chiếu sáng, lại đã thấy thanh niên ngoi lên khỏi mặt nước, cánh tay còn kéo theo một người, vẫn không nhúc nhích, nhìn không rõ sống chết.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Bên dưới hành lang, một người cầm theo đèn lồng lao tới, thấy thanh niên kéo một người ướt sũng lên trên bờ, kinh hô: “Tào công tử? Chu công tử làm sao vậy…”

Lúc này Phượng Tây Trác mới biệt được thổi sao là Tào Mạnh An, thổi tiêu là Chu Thanh Huyền. Tuy rằng nàng không nhìn thấy rõ mặt người đang ngất đi, nhưng nếu người kia xưng hô hắn là ‘Chu công tử’, tám chín phần mười chính là Chu Thanh Huyền.

“Mau đi gọi đại phu.” Tào Mạnh An quát khẽ.

Người đến vội vàng đáp ứng một tiếng, bỏ lại đèn lồng chạy trở về.

Phượng Tây Trác nhíu nhíu mày, nếu xét về khinh công, so với việc cho người đi mời đại phu đến, còn không bằng hắn tự mình cõng Chu Thanh Huyền. Nhớ tới vừa rồi khi Tào Mạnh An muốn cứu người lại có chút do dự, nàng không khỏi âm thầm nghi ngờ hắn rắp tâm hại người, ngón trỏ bắn ra một sợi Tàm Ti, nếu thật sự hắn muốn làm gì, cũng kịp thời cứu viện.

Tào Mạnh An chờ người đi rồi, nâng Chu Thanh Huyền đến trong lòng, bàn tay điểm nhẹ sau lưng hắn. Chỉ chốc lát sau, Chu Thanh Huyền đã ho ra một ngụm nước ao, dần dần lấy lại hô hấp. Tào Mạnh An nhẹ nhàng thở ra, lấy một bình sứ nhỏ từ trong ngực, đổ ra một viên thuốc, đưa tới bên miệng Chu Thanh Huyền.

Chu Thanh Huyền quay đầu đi.

Tào Mạnh An dịu dàng nói: “Uống thuốc trước, những chuyện khác trở về nói sau.”

Khóe miệng Chu Thanh Huyền giật giật.

Tào Mạnh An cúi đầu, lỗ tai dán bên cạnh miệng hắn, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Chu Thanh Huyền đột nhiên há miệng, cắn lỗ tai của hắn. Hắn rơi xuống nước mới tỉnh, sức còn không đủ hô hấp, huống chi cắn người. Đối với Tào Mạnh An mà nói, lỗ tai chỉ cảm thấy hơi ngứa.

Tào Mạnh An ngẩng đầu thở dài, “Ngươi hận ta như vậy?”

Chu Thanh Huyền ngậm chặt đôi môi không nói lời nào.

Hai người vẫn ngồi không nhúc nhích.

Cho đến tận khi đại phu và kiệu đến. Chu Thanh Huyền được nâng lên trên kiệu, Tào Mạnh An lại không đi theo hắn, mà ngồi tại chỗ hồi lâu, mới chậm rãi đi về một con đường khác.

Quả nhiên là mỗi người đều có một nỗi niềm riêng. Phượng Tây Trác thu lại Tàm Ti, cảm khái nhảy lên nóc nhà, chậm rãi trở về Lục viên.

Lục Quang quả nhiên không phụ nhờ vả. Phượng Tây Trác mới đi đến bên ngoài đình, đã ngửi thấy hương thức ăn thơm nức mũi.

“Ôi, Lục Quang tốt của ta!” Con sâu thèm ăn trong người Phượng Tây Trác rục rịch không ngừng, cả người không hề hình tượng bay về phía đại sảnh.

Trong đại sảnh, thức ăn đầy đủ hương sắc đầy bàn. Một đôi đũa, giống như nghe thấy lời triệu hồi từ đáy lòng của nàng, đang giơ ở giữa không trung, nàng cũng không thèm để ý gì xung quanh, cầm lấy đôi đũa gắp một món ăn ăn nhét vào trong miệng.

“Ngậy mà không ngấy, vừa vào miệng đã tan, ngọt mặn vừa phải, không tệ không tệ.” Phượng Tây Trác vừa ăn vừa khen, tiếng nói dứt, nghe thấy bên người có tiếng cười khẽ. Nàng quay đầu, mới phát hiện người vừa đưa đôi đũa cho nàng không phải Lục Quang mà là Trưởng Tôn Nguyệt Sắc.

Miếng thịt đông pha nhanh chóng trượt xuống cổ họng, nàng vốn muốn nói ‘Sao ngươi lại ở trong này’, lại nghĩ đây vốn là Trưởng Tôn thế gia, hắn ở trong nhà mình đi tới đi lui rất bình thường, bởi vậy sửa miệng muốn gọi ‘Trưởng Tôn công tử’, đột nhiên nhớ ra đã hứa đổi cách gọi, cuối cùng thốt ra thành, “Ngươi… Trưởng Tôn… Nguyệt Sắc…”

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc buồn cười nói, “Không sai, tại hạ đúng là Trưởng Tôn Nguyệt Sắc.”

Phượng Tây Trác xấu hổ gãi đầu, nhìn trái ngó phải nói: “Lục Quang đâu?”

“Ta có chuyện dặn nàng đi làm.” Hắn nghiêng tai lắng nghe, không thấy tiếng đũa, mới hỏi: “Đồ ăn nguội rồi, có cần hâm nóng lại một chút hay không?”

“Không cần.” Phượng Tây Trác nhanh chóng gắp thức ăn, vừa ăn vừa nói, “Dù sao thời tiết rất nóng, ăn nguội cũng tốt.”

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc cười cười, im lặng ngồi ở một bên.

Có lẽ đã quen với việc khi mình ăn cơm, hắn ở bên cạnh chỉ cười không ăn, Phượng Tây Trác cũng không cảm thấy gò bó, ngược lại nói chuyện phiếm: “Hôm nay là Bôi Mạc Đình, ngày mai là Bách Hoa Châu hay là Mộc Hương Lâu?”

“Vì sao không phải là Thủy Thượng cư hay Tam Lưỡng Nhai?”

“Chủ nhân đương nhiên là phải xuất hiện cuối cùng, lấy tài nghệ trấn áp quần hùng, diễm kinh bốn phương.”

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc mỉm cười như thừa nhận.

Rõ ràng là đề tài nhàm chán không thể nhàm chán hơn, nhưng nàng vẫn có thể nói đến hăng say, “Có điều lại nói, ta còn chưa được đến Tam Lưỡng Nhai. Nghe nói ở đó chỉ cần bỏ ra ba lượng bạc, có thể ăn vây cá tùy thích?”

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc gật gật đầu.

“Có lời sao?” Nàng thực hoài nghi. Nếu lấy tiêu chuẩn ăn uống của nàng, chỉ sợ ba lượng bạc là lỗ.

“Có.”

Bình thường ông chủ nói có, như thế có nghĩa là kiếm được rất nhiều. Phượng Tây Trác nhìn một phần tư đĩa trên bàn đã thấy đáy, thở dài nói: “Thu hoạch lớn nhất khi đến Phàn Châu chính là sức ăn của ta càng ngày càng tăng. Sau khi rời đi, có lẽ sẽ mất một thời gian để thích ứng.”

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc thử nói: “Tây Trác quyết định đến phủ Lam quận vương?”

Phượng Tây Trác sửng sốt một chút. Lúc trước đồng ý với Nguyễn Đông Lĩnh đến Miễn Châu là vì khi đó vừa rời khỏi Chung gia, muốn tạm thời tìm một lối đi. Nhưng sau khi đến Miễn Châu lại đi con đường nào, nàng còn chưa thật sự nghĩ tới.

Nàng chưa nói. Trưởng Tôn Nguyệt Sắc cũng không thúc giục.

Giây lát ——

“Có lẽ thế.” Nàng đã gặp Tiêu Tấn, cũng đã gặp Trần Ngu Chiêu và Trần Nguyên Thù, quan hệ không thể nói thân quen, nhưng cũng có thể nhìn ra cách làm người của bọn họ. Lấy trí mưu lòng dạ mà nói, hơn Chung Chính rất nhiều. Lúc trước nàng có thể gia nhập Chung phủ, như thế hiện tại gia nhập phủ Lam quận vương cũng là hợp lý lẽ.

Con ngươi Trưởng Tôn Nguyệt Sắc hơi thay đổi, “Đợi Bán Nguyệt yến kết thúc, ta sẽ ngươi đi xem Tam Lưỡng Nhai thực sự.”

Phượng Tây Trác kinh ngạc nói: “Ngũ đại danh điếm so đấu, Tam Lượng Nhai không tham gia?”

Hắn mỉm cười, “Tham gia là đầu bếp, không phải Tam Lượng Nhai.”

Nàng nhớ tới lần đầu tiên đi ngang qua Tam Lượng Nhai, mùi chao bay ra, như ngộ ra điều gì đó gật gù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.