Lời nói của Trần Ngu Chiêu như một cái chìa khóa, giúp Phượng Tây Trác mở ra chiếc vòng tròn nhỏ hẹp giữa chính mình, Thu Nguyệt và Thượng Truân, tầm nhìn cũng được khai sáng. Thân phận của Thượng Truân là Vương gia, sau lưng là Hoàng đế, chỉ dùng vũ lực hiển nhiên không thể giải quyết vấn đề. Trên thực tế, chỉ một câu nói, hắn đã khiến cho Thu Nguyệt phải ngoan ngoãn nghe theo.
Ở điểm này, Phượng Tây Trác gặp muôn vàn khó khăn. Nhưng thân phận và bối cảnh thế lực như vậy hiển nhiên cũng khiến hắn gặp phiền toái không nhỏ. Trần Ngu Chiêu muốn lợi dụng, chính là điều này.
Nay Hoàng đế, phủ Lam quận vương, phủ La quận vương đang đứng thế cục đối chọi lẫn nhau, ngươi lừa ta gạt, cục diện giằng co đến cực điểm.
Bề ngoài Hoàng đế muốn tạo dụng quan hệ với phủ La quận vương, đối với phủ Lam quận vương lại như hổ rình mồi, nhưng trên thực tế, La quận vương đoạt Tân Ung, chiếm một nửa Thụy Châu, tương đương với việc giương cờ muốn tranh giang sơn, trừ phi Hoàng đế là kẻ ngốc, nếu không chắc chắn sẽ hận hắn nghiến răng nghiến lợi. Mà phủ La quận vương cùng phủ Lam quận vương cũng có chung mối thù, đứng ở một chiến hào, cái gọi là trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi, ai mà không mong muốn hai bên còn lại lưỡng bại câu thương, còn mình là người cười cuối cùng?
Cho nên Hoàng đế chuẩn bị liên kết với La phủ tiêu diệt Lam phủ. Trước tiên là muốn thông qua đám hỏi mượn sức Thượng Sí Bắc, lại bị hắn lấy nàng ra làm lý do để từ chối. Sau đó, Hoàng đế lại muốn để Thượng Truân cùng Cảnh Hi quận chúa kết thân, ý định kiềm chế La quận vương. Lần này hiển nhiên Thượng Sí Bắc không thẳng thắn cự tuyệt, có lẽ là vì không muốn quá phũ phàng, khiến quan hệ với Hoàng đế trở nên căng thẳng. Vì thế phái Thượng Truân Thượng Tín mượn Bán Nguyệt yến, đến tiếp cận Cảnh Hi quận chúa.
Chưa nói đến việc ấn tượng giữa hai người Thượng Truân và Cảnh Hi quận chúa như thế nào, chỉ nói đến việc Thượng Truân phi lễ với một nữ tử khác trước, sau đó mới kết thân, điều này đối với một nữ tử đang được hắn theo đuổi, thậm chí có hi vọng kết thân mà nói, chính là nhục nhã. Trừ phi Cảnh Hi quận chúa yêu Thượng Truân đến chết đi sống lại hoặc là có tính toán khác, bằng không… Đây tuyệt đối là cơ hội từ chối tốt nhất. Cho dù sau khi Hoàng đế biết, ngoại trừ trút giận lên Thượng Truân không biết nặng nhẹ, đã không còn biện pháp nào khác.
Nhưng nếu mọi chuyện thật sự phát triển như thế, đối với Phượng Tây Trác mà nói, không có nửa điểm tốt đẹp. Mục đích của nàng là muốn Thượng Truân buông tha Thu Nguyệt, nếu Cảnh Hi quận chúa thật sự trở mặt với Thượng Truân, như thế cho dù Thượng Truân có buộc Thu Nguyệt bên người để tra tấn, cũng quyết không dễ dàng thả nàng đi. Theo như tình hình trước mắt, điều này có khả năng nhất.
Trần Ngu Chiêu cũng là nhìn trúng điểm ấy, mới giựt giây nàng tìm Cảnh Hi quận chúa. Dù sao nếu Hoàng đế và phủ La quận vương thành công kết thân, đau đầu nhất chính là phủ Lam quận vương.
Nếu là như thế, Phượng Tây Trác quyết không muốn đi.
Giữa ba bên, tuy rằng bởi vì quan hệ đến Tự Tại sơn mà nàng có khuynh hướng đến phủ Lam quận vương, nhưng điều này không có nghĩa là nàng nguyện ý trở thành mũi đao cho kẻ khác.
Có điều lời nói của hắn vẫn mở cho nàng một cánh cửa khác, tuy rằng hành vi lúc trước của nàng là nóng giận nhất thời, lại không giải quyết được vấn đề cốt lõi. Đối phó với một Vương gia như Thượng Truân, phải nhằm vào gánh nặng mà thân phận Vương gia này mang đến. Quan hệ của Cảnh Hi quận chúa và Thượng Truân quả thật có thể lợi dụng, vấn đề là lợi dụng thế nào.
Tốt nhất có thể khiến Thượng Truân vì Cảnh Hi quận chúa mà buông tha Thu Nguyệt. Nhưng để đạt được kết quả này, điều kiện tiên quyết chính là… quận chúa có thể tung ra một miếng mồi khiến Thượng Truân mắc câu.
Phượng Tây Trác nhìn sắc trời dần dần ảm đạm ngoài cửa sổ. Phân tích được mất hồi lâu, nhưng điểm quan trọng nhất vẫn chưa tìm ra được. Có lẽ… nàng nên lợi dụng thân phận ý trung nhân của Thượng Sí Bắc ý một lần?
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu ở trong phòng không nghĩ ra biện pháp, Phượng Tây Trác đành phải tự mình chạy tới gặp thử vị quận chúa không hề quen biết kia một lần.
Gặp được nàng không khó như trong tưởng tượng, trên thực tế Phượng Tây Trác chỉ cần báo tên, đã được mời đến chờ ở phòng khách.
Bên trái phòng khách là một gian nội thất nhỏ, ở giữa phòng có một tấm rèm che cách. Hai bên tấm rèm đặt một bồn điếu lan, lá cây xanh vàng vươn ra khỏi bồn sứ, giống như suối phun.
Phượng Tây Trác nhấp ly trà đã đến đáy, mới nghe thấy trong gian nội thất bên cạnh có tiếng người.
“Phượng cô.” Một lát sau, giọng nói thanh thúy như tiếng ngọc, truyền đến từ sau tấm rèm che.
Phượng Tây Trác nói: “Quận chúa cát tường.” Tuy rằng cách mành, nàng vẫn ôm quyền đứng lên.
“Vũ Nhạc ở Bình Thành đã nghe đại danh của Phượng cô, không ngờ lại gặp được ở Phàn Châu.” Trong giọng nói của nàng có khí thế thuộc về kẻ bề trên, không giống như nữ nhi ru rú trong khuê phòng.
Phượng Tây Trác không rảnh suy nghĩ nhiều, chỉ cười nói: “Cho nên mới nói trái đất tròn.”
Thượng Vũ Nhạc khẽ cười nói: “Như thế vì sao Phượng cô lại tới đây?”
“Người sáng mắt không nói tiếng lóng. Quận chúa là người sảng khoái, ta cũng không thích quanh co, thật sự là…” Nàng vội ho một tiếng, “Có việc muốn nhờ.”
Thượng Vũ Nhạc hình như hơi sửng sốt một chút, một lát sau mới mở miệng: “Mời nói.”
“Thật ra là thế này, ta có một người bạn, nàng nói với ta cuộc đời này người nàng kính ngưỡng là quận chúa, nay nàng bị ác nhân bắt nhốt, đang rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng…”
“Phượng cô muốn nói đến Thu Nguyệt cô nương?”
Phượng Tây Trác nghe nàng hỏi bình tĩnh như vậy, hiển nhiên đã sớm biết chuyện, trong người lạnh đi một nửa, “Đúng thế.”
“Luận tước vị Thuận Bình vương còn trên cả vương huynh, chỉ sợ Vũ Nhạc bất lực.” Nàng nhẹ nhàng bâng quơ sơ lược.
Nếu nàng nói nàng và Thuận Bình vương không hề có quan hệ, như thế Phượng Tây Trác sẽ không khuyên nữa, nhưng nàng chỉ tước vị cao thấp, ngược lại làm khiến nàng dấy lên một đường hy vọng, phải biết rằng thiên hạ hiện tại tước vị chính là thứ giả tạo nhất.
“Công lý không phân biệt quý tiện, chỉ phân định đúng sai. Giờ phút này Thuận Bình vương cần là một lời cảnh báo, quận chúa đức cao vọng trọng, nếu có thể ra lời khuyên bảo, tất nhiên có thể khiến Vương gia hoàn toàn tỉnh ngộ.” Phượng Tây Trác trắng trợn nói dối.
Thượng Vũ Nhạc lạnh nhạt nói: “Phượng cô nói quá lời. Vũ Nhạc người nhỏ, lời nhẹ, không chịu nổi chức trách lớn. Trưởng Tôn công tử là người chủ trì Bán Nguyệt yến, lại là thiên hạ thủ phủ, do hắn ra tay, hơn Vũ Nhạc trăm lần.”
Phượng Tây Trác nghẹn lời. Người có mắt đều nhìn thấy, buổi trưa ngày hôm ấy, thái độ của Thượng Truân với hắn tuyệt không thể coi là hữu hảo.
“Vì sao Phượng cô để bụng việc này như thế?” Thượng Vũ Nhạc thấy nàng lâu không trả lời, vòng vo đổi đề tài.
Nàng im lặng thở dài.
“Vũ Nhạc từng nghe vương huynh nhắc tới Phượng cô, có nói…” Nàng thản nhiên nói, “Trung can nghĩa đảm, định mưu mới hành động.”
Phượng Tây Trác chỉ vào mũi của mình, “Ngươi xác định là chỉ ta?”
“Hiện tại Vũ Nhạc cũng không dám xác định.” Nàng dừng một chút, có thâm ý nói, “Giống như không có Tự Tại sơn bên người, cách xử thế của Phượng cô không còn cố kỵ nỗi lo về sau.”
Phượng Tây Trác bị nàng nhắc nhở như vậy, bỗng nhiên tỉnh lại. Xác thực, khi đám người Hình Hiểu Hiểu, Hình Sư còn ở bên cạnh, nàng mang trách nhiệm trong người, mọi chuyện thận trọng, sợ đi sai bước ân hận không kịp. Nhưng thiếu đi bọn họ, nàng chỉ ôm một cái mệnh, cảm tính chỉ là muốn hay không muốn. Nếu không như thế, Thu Nguyệt cũng sẽ không bị nàng liên lụy như thế này.
Nàng từ từ nhắm hai mắt im lặng một hồi, đột nhiên trợn mắt nói: “Nghe nói ta là ý trung nhân của ca ca ngươi?”
Thượng Vũ Nhạc bị nàng hỏi sửng sốt, hồi lâu mới nói: “Phải thì như thế nào?”
“Ta đây phải suy nghĩ xem… có nên chạy tới phủ La quận vương làm Vương phi hay không.”
“Phượng cô trở thành vương tẩu là vinh hạnh của Vũ Nhạc.”
“Ngươi không ngăn cản?”
“Vì sao phải ngăn cản?”
Phượng Tây Trác không nói ra được nguyên nhân.
Thượng Vũ Nhạc nói: “Hay là Phượng cô hoài nghi vương huynh rắp tâm?”
Phượng Tây Trác bị nàng nói đến buồn bực, “Chẳng lẽ không nên hoài nghi?”
“Phượng cô cần gì coi nhẹ mình. Nữ tử như Phượng cô, nam tử thiên hạ cầu cũng cầu không được.”
“Tuy rằng da mặt ta dầy, nhưng dầy cũng có giới hạn.” Phượng Tây Trác ngại ngùng nói. Thượng Sí Bắc trong Tứ đại công tử chú ý đến nàng? Lòng hư vinh hy vọng là thật, nhưng lý trí lại nhắc nhở nàng, tuyệt đối là giả.
Thượng Vũ Nhạc khẽ cười một tiếng, “Vũ Nhạc chỉ muốn thay vương huynh biểu đạt ý tưởng thôi. Cho nên nếu Phượng cô muốn giá lâm phủ La quận vương, phủ ta hoan nghênh bất cứ lúc nào.”
“Bao gồm Nam Nguyệt Phi Hoa cũng hoan nghênh ta?” Nàng đột nhiên nhớ tới nam tử dị quốc hồng y như máu, yêu mỵ khó dò kia. Mỗi khi nhìn thấy hắn nàng lại có loại áp lực nói không nên lời, nhưng người đi trà nguội, xấu xa đọng lại đáy chén, tốt đẹp ở trong nước, nhớ lại, cũng khiến trong lòng vài phần hoài niệm.
Thượng Vũ Nhạc cười nhẹ, “Hắn còn không được tính là người của phủ La quận vương.”
“Là hiện tại không tính, vẫn là vĩnh viễn không tính?”
“Phượng cô có vẻ rất quan tâm hắn?”
“Dù sao cũng là cố nhân.” Nàng nói xong, mới phát hiện lại đi hơi xa, vội vàng trở về đề tài ban đầu, “Theo ý kiến quận chúa, Thu Nguyệt có hy vọng thoát khỏi hay không?”
“Nếu ta là Phượng cô, nhất định sẽ nghĩ, bản thân Thu Nguyệt có muốn thoát khỏi hay không?”
Phượng Tây Trác giật mình.
“Trước kia Phượng cô luôn hành xử cẩn thận là vì trách nhiệm. Nay Phượng cô lỗ mãng, cũng là bởi vì trách nhiệm. Có điều nếu để nó che đậy ánh mắt, sẽ lạc mất chân tướng.”
Phượng Tây Trác đặt chén trà lại trên bàn, đứng lên nói: “Nói chuyện với quân một buổi hơn đọc sách mười năm. Phượng Tây Trác đa tạ quận chúa.” Từ sau khi đến Phàn Châu, hình như nàng vẫn luôn đang đọc sách.
“Vũ Nhạc vẫn giữ câu nói kia, nếu Phượng cô đến Tần Châu, phủ La quận vương cao thấp đón chào.”
“Ta thật sự là được ưu ái mà kinh sợ.” Bị đánh giá thấp quen rồi, đột nhiên được nâng cao như vậy, thật sự không quen.
Chờ nàng đi rồi. Một lão mẹ từ ngoài cửa sổ nhảy vào nội thất, “Quận chúa, nhỡ đâu nàng thật sự chạy tới muốn làm Vương phi, thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không đâu. Phượng hoàng của Tự Tại sơn, làm sao có thể cam tâm cầm tù trong danh lợi?” Khuôn mặt tuyệt mỹ của Thượng Vũ Nhạc lộ ra nụ cười yếu ớt.
“Cái này cũng khó nói.” Lão mẹ lo lắng nói thầm.
“Nếu thế… để cho nàng làm.”
***