Edit: Leo
Beta: Linh sniper
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, một trong Thiên hạ Tứ đại công tử?
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, nhà giàu nứt đố đổ vách?
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, tộc trưởng Trưởng Tôn thế gia?
… Không phải thần tiên?
Trong đầu Phượng Tây Trác hiện lên bốn dấu chấm hỏi, rốt cục ý thức được chính mình sai ở chỗ nào: “Kính đã lâu kính đã lâu.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc mỉm cười, sâu trong đồng tử dịu dàng như nước chảy nhỏ giọt. Trong ánh mắt của hắn, nàng giống như là trên đời bảo vật trân quý nhất, nâng trong lòng bàn tay, trân trọng bảo vệ.
Dù Phượng Tây Trác tự nhận da dày thịt béo, đao thương không sợ, nhưng dưới ánh nhìn của hắn lập tức bại trận, xấu hổ quay mặt sang một bên nói: “Nơi này thật xinh đẹp, ha ha, núi rừng xinh đẹp, dòng nước xinh đẹp, người…” Ba chữ ‘cũng xinh đẹp’ đã muốn phun đến đầu lưỡi, lại mạnh mẽ nuốt trở về, “Người nào cũng thích.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc giống như cảm nhận được nàng không được tự nhiên, nhẹ nhàng dời tầm mắt, “Phượng cô nương có thích?”
Phượng Tây Trác nhẹ nhàng thở ra, vội vàng gật đầu nói: “Thích thích.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc duỗi tay chỉ, “Ta đây đem đình này đổi thành một biệt viện trên nước được không?
Phượng Tây Trác theo hướng tay hắn nhìn lại, một tòa đình nghỉ chân lục giác đứng thẳng cao ngất. Phía dưới tảng đá lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy một cây cầu nhỏ bắc đến trên đình, nhưng hơn nửa bị bao phủ ở bên trong hơi nước mênh mông.
Ý tứ của hắn là ở trong này xây một căn nhà cho nàng ở? Nghĩ đến cảnh ngày sau cùng thác nước làm bạn, mỗi ngày đều nghe tiếng nước ầm ầm, nàng kiên quyết nói: “Đình này rất tốt, không nên phá đi.”
Mi mắt Trưởng Tôn Nguyệt Sắc cụp xuống.
Phượng Tây Trác lập tức bị sự áy này phủ kín nội tâm: “Có điều thỉnh thoảng ta có thể đến đình này dạo chơi, hơi lạnh một chút, nhưng cũng may ta có công lực thâm hậu…”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc bật cười nói: “Sao có thể để cho khách quý ở đình nhỏ.”
Phượng Tây Trác cũng cảm thấy có lý, “Quên đi.”
“Ta có chuẩn bị một chút điểm tâm ở trong đình, nếu Phượng cô nương không chê…”
“Không chê không chê.” Phượng Tây Trác không đợi hắn nói xong, đã phi thân nhảy lên, mũi chân điểm nhẹ vài cái, rơi xuống trong đình.
Trên bàn đá, sáu đĩa điểm tâm tinh xảo xếp thành một vòng, chính giữa có một ấm trà còn đang bốc khói, giống như cánh hoa đang bao lấy nhị hoa.
Nàng vươn tay, lại đột nhiên nhớ ra chủ nhân còn chưa tới, vội thu tay về.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc đi theo phía sau nàng, khẽ cười nói: “Mời Phượng cô nương dùng.”
Phượng Tây Trác vội vàng nhét một chiếc bánh Mã Đề vào miệng, liên tục gật đầu.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc hỏi: “Có hợp khẩu vị của Phượng cô nương?”
Phượng Tây Trác vừa ăn vừa dùng sức gật đầu.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nói: “Bánh Mã Đề ăn mát lại dễ tiêu hóa, Phượng cô nương không ngại nếm thử trước.”
Phượng Tây Trác nhìn chiếc đĩa trống không, xấu hổ cười với hắn, phát hiện hắn vẫn như cũ là vẻ mặt chờ mong, bất giác cảm thấy có chút quái dị. Một ý nghĩ khó mà tin nổi xuất hiện trong đầu, khiến cho nàng không tự chủ vươn tay về phía trước, nhẹ nhành huơ huơ trước mặt hắn.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc giống như phát hiện ra gì đó, khẽ nghiêng đầu, lại cười nói: “Từ thở nhỏ mắt ta đã không thể nhìn thấy, nếu có gì sơ xuất, xin thứ cho.”
Bàn tay Phượng Tây Trác đột nhiêu cứng đờ ở giữa không trung. Một đôi mắt xinh đẹp như vậy, lại không nhìn thấy?! Nhìn vẻ mặt bình thản ung dung của hắn, cái mũi nàng như bị kim đâm, đau xót vô cùng.
“Thật, thật xin lỗi.” Sau một lúc lâu, nàng mới lúng ta lúng túng nói. Miếng bánh Mã Đề cuối cùng trong miệng dường như biến thành móng ngựa sắt, khó có thể nuốt xuống.
“Phượng cô nương không cần để ý.” Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nói, “Ta sinh ra trong yên vui, lớn lên trong bình thuận, mặc dù không thể thấy thế giới nhiều màu rực rỡ như thế nào, nhưng tai lại có thể nghe được ngàn vạn âm thanh của đất trời, mũi có thể ngửi được mùi của tự nhiên vạn vật, tứ chi đầy đủ, có thể đi lại hành động tự nhiên, ông trời đã ưu ái ta rất nhiều.”
Phượng Tây Trác cảm thán: “Phần lớn người trong thiên hạ luôn nghĩ vì sao người khác có mà ta không có, lại không nghĩ ta đã có được những gì. Trưởng Tôn công tử lòng dạ như biển, thật sự người thường không thể so sánh.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nói: “Thật ra ta từng được một vị cao nhân dẫn dắt mà thôi.”
“Cao nhân?”
“Người đó từng nói: Ngưỡng mộ quyền thế, là ti tiện; ngưỡng mộ phú quý, là đê hèn. Ngửa mặt lên trời than thở, là tự não. Sống dựa vào người khác, là tự mình hại mình. Ta sinh ra mà hưởng lạc, thiên hạ cùng ta gì liên quan? Ta chết đi để giải phóng, thiên hạ cùng ta gì ràng buộc? Tung hoành giang sơn trăm ngàn dặm, ta ca ta vũ ta không lo lắng. Nhật nguyệt luân phiên vô số năm, ta cười ta khóc ta đâu cầu gì đâu? Mặc kệ thế sự thay đổi thất thường, ta chỉ thích là một người tiêu dao thiên hạ.”
Phượng Tây Trác trợn mắt há hốc mồm, “Sống tự tại như vậy, người ấy không gia nhập Tự Tại sơn thật sự là rất đáng tiếc.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nói: “Cách nói của người đó mặc dù ta không hoàn toàn tán đồng, nhưng nó lại giúp ta tỉnh ngộ. Đời người ngắn ngủn được mấy chục năm, so với việc ưu thương sầu não vì những việc chẳng thể thay đổi, chẳng bằng thưởng thức vẻ đẹp của cuộc sống hiện tại.”
Phượng Tây Trác vuốt cằm nói: “Phải, nên sống vì chính khoảnh khắc này. Không biết vị cao nhân kia là ai?” Chém thất tình, bỏ lục dục. Khẩu hiệu này mỗi người đều hô lớn, nhưng thật sự làm được, chỉ như muối bỏ biển mà thôi.
“Tục danh của lão nhân gia là Mộ Hoài Tinh.”
Họ Mộ? Phượng Tây Trác hơi nhíu mày.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc giống như cảm nhận được suy nghĩ của nàng, bổ sung thêm: “Danh hiệu Phế Phẩm. Có điều người ấy càng thích được gọi là Tán tiên vô ưu.”
Phượng Tây Trác vô cùng kinh ngạc. Từ sau khi Phỉ Húc ẩn cư, Phế môn trở thành sương mù, ngay cả tên Phế Nhân đều rất ít người biết, huống chi so với Phế Nhân càng thần bí gấp trăm lần, Phế Phẩm. Ngay cả nàng cũng chỉ mơ hồ nghe Tự Tại lão nhân nhắc qua một lần.
“Làm sao ngươi lại quen biết người ấy?” Hỏi xong, lại cảm thấy có chút đường đột, đang nghĩ xem nên giải thích như thế nào, lại nghe hắn nói: “Phế môn và Tổ thượng của Trưởng Tôn gia có chút quan hệ sâu xa, xem như thế giao. Luận bối phận, ta nên gọi Phế Nhân tiền bối một tiếng thúc thúc.”
Hắn quả nhiên biết rất nhiều chuyện của Phế môn, Phượng Tây Trác không hề nghi ngờ, nói: “Cũng rất lâu rồi ta không gặp Phế Nhân thúc thúc.” Nàng dừng một chút, đột nhiên hiếu kỳ nói: “Thê tử của Phế Phẩm là người thế nào?” Rất khó tưởng tượng được người như vậy cũng sẽ cưới vợ sinh con.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nói: “Người ấy chưa từng cưới vợ.”
“Nhưng Phế Nhân không phải là…” Được sinh ra đó sao?
“Danh phận vợ chồng với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là gông xiềng thế tục mà thôi.”
Phượng Tây Trác cúi đầu suy nghĩ nửa ngày nói: “Người ấy đi quá xa.” Tuy rằng tự xưng là từ nhỏ hưởng lạc, nhưng lại cách ly mình với hồng trần, phải biết rằng những việc vui sướng nhất thế gian vẫn chỉ xảy ra ở trong trần thế. Như vậy, so với việc nói hưởng lạc, chẳng bằng nói trốn tránh sự áp đặt của thế tục: “Người ấy có mặc quần áo không?”
“Có mặc.” Trưởng Tôn Nguyệt Sắc buồn cười nói, “Ít nhất người bên ngoài chưa bao giờ đề cập tới quần áo của hắn.”
Có lẽ do sự chênh lệch nhiệt độ bốn mùa. Bằng không với tính cách kiệt ngạo của người đó, cũng lười quản người khác đánh giá thân thể hắn thế nào? Phượng Tây Trác vô cùng tò mò đối với nhân vật truyền kỳ miễn cưỡng có thể coi là ông của mình.
“Sắp đến trưa rồi, chi bằng Phượng cô nương dùng cơm trưa trước?”
Phượng Tây Trác bị lời nói của hắn làm cho tỉnh ra.
Không ngờ bọn họ mới lần đầu gặp mặt mà đã nói chuyện lâu như thế. Phải biết rằng lời tiên đoán của Phế môn, hoặc những việc có liên quan đến Phế môn đều có thể liên lụy đến toàn bộ giang sơn xã tắc, nếu mang nó làm tin tức bán đấu giá, tiền thưởng không đếm được. Mà những tin tức trong lời nói vừa rồi của bọn họ, không chỗ nào không phải vạn lượng.
“Phượng cô nương?” Trưởng Tôn Nguyệt Sắc thấy nàng chậm chạp không trả lời, không khỏi lo lắng gọi.
Phượng Tây Trác hoàn hồn nói: “A, đúng đúng, tiền thưởng vạn lượng.” Nhận thấy biểu tình cười như không cười của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, nàng mới đột nhiên ý thức được chính mình vừa nói gì, “Ha ha, Trưởng Tôn công tử vừa rồi nói cái gì?”
“Sắp tới trưa rồi, chi bằng Phượng cô nương dùng cơm trưa trước?” Trưởng Tôn Nguyệt Sắc kiên nhẫn lặp lại không sai một từ.
“Cơm trưa?” Hai mắt Phượng Tây Trác sáng lên. Điểm tâm tuy rằng đã ăn không ít, nhưng đối với người đã đói bụng hai bữa như nàng mà nói, nuốt vào trong bụng không khác gì muối bỏ biển, càng ăn càng đói.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc đi ra khỏi đình, đưa lưng về phía nàng, vạt áo phấp phới bên cạnh thác nước vẫn đang bắn tung tóe, “Ngày mai là ngày đầu tiên của Bán Nguyệt yến, không biết Phượng cô nương có thể không thu xếp thời gian đến dự hay không?”
Phượng Tây Trác cười nói: “Nơi nào có ăn có uống cho dù lấy cái chổi đuổi ta, ta cũng không đi.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc quay đầu lại, một bên mặt hoàn mỹ ôn hòa như ánh trăng, hàng lông mi dài nhẹ nhàng run lên, che đậy đôi con ngươi sáng ngời, một cái má lúm đồng điếu bên khóe miệng như ẩn như hiện, “Như thế ngày mai gặp lại.”
Trong miệng Phượng Tây Trác vẫn còn đang ăn, gật gật đầu, lại nhớ ra hắn không nhìn thấy, vội vàng nói: “Nhất định.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nghiêng người, “Để ta đưa Phượng cô nương trở về.”
Phượng Tây Trác nghĩ nghĩ nói: “Có thể đi nhà bếp hay không?” Nhỡ đâu sau khi hắn đưa nàng trở về, nàng lại bị lãng quên thì làm sao?
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc hơi giật mình, cười nói: “Có chỗ nào ở Trưởng Tôn thế gia mà cô nương không đi được.”
Tuy nói bởi vì quan hệ của Phế môn, bọn họ cũng coi như thế giao, nhưng thịnh tình như thế, Phượng Tây Trác vẫn cảm thấy quá được ưu ái rồi, “Có rảnh mang ta đi khố phòng được không?”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc mỉm cười nói: “Đi luôn bây giờ sao?”
Phượng Tây Trác từ chối, “Vẫn nên đi phòng bếp trước.” Nàng không muốn trở thành người chết đói trong kho vàng.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc hơi hơi hạ thấp người, “Mời.”
Phượng Tây Trác đi theo phía sau hắn, thấy hắn đi lại nhẹ nhàng, đặt chân chuẩn xác, cử chỉ so với người sáng mắt như nàng còn tao nhã thong dong hơn, không khỏi thán phục, “Nếu không phải chính tai nghe được, đánh chết ta cũng không tin ngươi không nhìn thấy.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nghe được ý chưa nói hết trong lời của nàng, đáp lời: “Từ nhỏ ta đã lớn lên ở nơi này, mỗi cành cây ngọn cỏ đều thuộc lòng.” Người trong Trưởng Tôn gia trước giờ luôn thật cẩn thận với lời ăn tiếng nói, chỉ sợ mấy từ ‘không nhìn thấy’, ‘người mù’ linh tinh sẽ xúc phạm tới hắn, nhưng ba chữ này Phượng Tây Trác lại bình thản nói ra, không có thương hại hay trào phúng, làm cho người ta cảm thấy không nhìn thấy cũng không phải việc gì quá nghiêm trọng, ngược lại khiến hắn thoải mái