Từ biệt mọi người, Phượng Tây Trác một mình bước trên đường trở về Tống thành. Bởi vì ở bờ bên kia Miệng Hổ, nếu muốn quay lại, phải đi thêm một lần thuyền nữa. Nghĩ đến chuyện hành tung của mình lần nào
cũng bị người khác đoán được, nàng từ bỏ dự định lộn trở lại đường cũ,
thuê một chiếc thuyền, thuận theo dòng chảy của sông Hoàng đi về phía
tây.
Cung không đủ cầu chính là thời cơ chào giá tốt nhất. Nàng cắn
răng móc ra hai đĩnh mười lượng bạc trắng, mới có thể thuê được một con
thuyền nhỏ nhìn qua không có vẻ an toàn lắm. Nhà đò còn ra vẻ tiếc nuối
nói: “Nếu không phải nhìn tiểu cô nương như ngươi một mình bên ngoài tội nghiệp, ta còn không muốn đi đâu.”
Phượng Tây Trác oán thầm: khi hét giá sao không thấy ngươi thương ta?
Vì thế hai người ngồi chung một cái thuyền, lại mang tâm sự riêng, đối diện lẫn nhau không nói gì.
Khi nàng từ Tống thành rời đi, dọc theo thôn Châu Mai, Thường
Tân, lại đến Miệng Hổ là đi vòng đường xa. Mà đi thuyền theo sông Hoàng
chuyển nhập Yến Hạnh Hà, về Tùng Nguyên. Nàng nghĩ Chung lão đại bại ở
Lệ Xuyên, nếu chưa bị bắt giữ, tất nhiên sẽ trốn về Tống thành. Tùng
Nguyên là bản doanh của Trương Đa Văn, ở nơi đó cố gắng có thể nghe được chút tin tức.
Khi đến Tùng Nguyên, đã là tám ngày sau. Cũng là hạ tuần của những ngày tháng sáu, trời chuyển oi bức.
Hơn một tháng trước, Phượng Tây Trác từng lần mò rõ rõ rành
rành mỗi ngóc ngách của nơi này, nhưng hiện tại bước chân đi lại là một
loại tư vị khác.
Trong tiệm rượu vẫn ồn ào tiếng người cười nói như cũ, nhưng có nói cũng chỉ là những chuyện lông gà vỏ tỏi, ngẫu nhiên cũng có người
nhắc vài câu tới chiến sự ở Lệ Xuyên, nhưng chỉ là dùng để trêu ghẹo,
không có nội dung cụ thể.
Phượng Tây Trác ngồi một lúc, quyết định về Tống thành trước.
Nghe giọng điệu của bọn họ, có vẻ như đại quân của Trương Đa Văn vẫn còn đang ở ranh giới Tân Ung và Thụy Châu tìm kiếm Chung Chính, không bất
chấp tiến công Tống thành, Chung lão coi như vẫn bình an.
Nàng vội vàng thanh toán, sau đó không dám trì hoãn nữa chạy tới Tống thành.
Không khí ở Tống thành so với tưởng tượng của nàng tốt hơn rất
nhiều, ít nhất cửa thành rộng mở vẫn có dân chúng ra vào, không đến mức
toàn thành giới nghiêm.
Chung phủ nhìn qua vẫn là bộ dáng như hồi trước, điểm khác biệt duy nhất là hiện tại do Chung Túc làm chủ. Người gác cổng thấy nàng trở về, rất là cao hứng, không khỏi nói liên miên cằn nhằn những chuyện sau khi nàng rời đi.
Ví dụ như Chung Chính và Chung Túc ầm ỹ một trận sau khi bọn họ rời đi.
Ví dụ như Chung phu nhân sắp tới kỳ sinh.
“Chung lão đại có truyền thư trở về không?” Nàng thuận miệng hỏi.
Người gác cổng cảnh giác nhìn nàng một cái, “Tiểu nhân không biết.”
Phượng Tây Trác cười khổ, quả nhiên là một lần bất trung, vạn
lần bất tín. Chỉ sợ hiện tại ở trong cảm nhận của người Chung phủ, nghi
vấn rất nhiều đối với sự trở lại lần này của nàng.
Không khí cứng ngắc cho đến tận bên ngoài hoa viên.
“Chung lão còn đang ở trong hoa viên?” Nàng kinh ngạc nói.
“Đúng thế, mấy ngày trước Chung lão gia có phân phó, nếu Phượng cô nương trở về thì trực tiếp mời đến nơi đây. Xin chờ một lát.” Nói
xong, hắn đi thẳng vào trong vườn thông báo.
Phượng Tây Trác buồn bực nhăn mặt. Hành tung của nàng quả nhiên khắp thiên hạ đều đoán được.
Giây lát, người gác cổng đi ra nói: “Phượng cô nương mời.”
Phượng Tây Trác lại cười nói cảm ơn, mới đi vào bên trong.
Cả vườn hoa thơm cỏ tươi vẫn rực rỡ như trước.
Nàng nhìn chung quanh vài lần, “Có loại cây nào có thể ăn được không?
Chung Túc trừng mắt nhìn nàng, “Ngươi coi nơi này là nhà ăn sao?”
“Tùy tiện hỏi thôi.” Nàng ngồi xổm xuống bên người Chung lão.
Chung Túc không để ý tới nàng, vẫn còn tu bổ cành lá.
Phượng Tây Trác đợi một lúc, nhịn không được nói: “Có tin tức của Chung lão đại không?”
“Nếu đổi lại là kẻ khác tới hỏi chuyện này, ta sẽ nghĩ hắn là gian tế.”
“Không sao cả, vừa rồi đã bị coi là một lần.”
Chung Túc nở nụ cười, “Như thế nào? Cáo trạng?”
“Nào dám, chỉ có thể tự mình tỉnh lại.” Nàng nói rất thành kính.
“Có cái gì mà phải tỉnh lại. Người trong thiên hạ ngoại trừ cha mẹ huynh đệ, làm gì còn mối quan hệ nào mà không cắt được?” Hắn cười
nhạo nói, “Ngươi lớn như vậy rồi vẫn nhìn không thấu.”
“Không phải Chung lão đã dự đoán trước là ta sẽ trở về sao?”
“Cho nên ta mới nói ngươi nhìn không thấu! Ngày hôm qua là ngày hôm qua, cần gì kéo đến ngày hôm nay?”
“Không trải qua hôm qua thì sao có thể có ngày hôm nay?”
Chung Túc lắc đầu, “Rõ ràng là người thông minh, việc gì phải đâm đầu vào chỗ không thông minh đây?”
Phượng Tây Trác cũng lắc đầu, “Bằng không sao có thể chứng tỏ được trí tuệ của mình?”
Chung Túc trề miệng một cái, sau một lúc lâu mới nói: “Đói bụng không? Ta sai phòng bếp đi hâm nóng vài món ăn.”
“Ngài còn không nói cho ta biết tin tức của Chung lão đại.”
Lộp cộp. Cây kéo lưu loát cắt bỏ một cành.
“Nếu quay về được đã sớm về.”
Phượng Tây Trác từ phòng bếp bưng chút đồ ăn lạnh trở về tây
viện. Sân phòng đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ là thiếu đám người Hiểu Hiểu, cả một sân vườn to lớn chỉ thấy trống rỗng.
Nàng ăn xong thức ăn lập tức lên giường nằm ngủ. Xem thái độ
của Chung lão, chỉ sợ sẽ không dễ dàng rời khỏi Tống thành. Lão nhân gia ngoài miệng nói Chung lão đại sẽ không trở lại nữa, nhưng trong lòng
chắc chắn vẫn ôm một tia hy vọng, trừ phi nhìn thấy thi thể. Như vậy
tiếp theo chắc chắn là một trận đánh ác liệt, về phần bước tiếp theo nên đi thế nào… Vẫn là chờ ngủ đủ rồi tính sau.
Vì vội vàng lên đường, đã mấy ngày nàng chỉ chợp mắt một hai canh giờ.
Nằm xuống mới chỉ khoảng hai canh giờ, trong viện truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Phượng Tây Trác lập tức đứng dậy mở cửa, vừa vặn ngăn cản động tác gõ cửa của nha hoàn.
“Xảy ra chuyện gì?” Phượng Tây Trác buồn ngủ lơi lỏng nhìn vẻ mặt kinh hoảng của nàng.
“Chung lão gia mời cô nương đến chính sảnh.”
Chính sảnh là chỗ trước kia Chung Chính triệu tập bọn họ nghị
sự, có điều phần lớn chỉ bàn chút việc nhỏ không quan hệ, chuyện quan
trọng thật sự bình thường đều nói ở trong thư phòng.
Phượng Tây Trác gật gật đầu, trở lại mặc thêm một chiếc áo khoác, liền vội vàng ra.
Cho dù là việc nhỏ, xảy ra trong tình huống mấu chốt như lúc này, cũng là chuyện lớn.
Đến chính sảnh, phát hiện Chung phu nhân đã ở đó, nhưng tinh
thần uể oải, hoàn toàn không thấy vẻ tự tin đàng hoàng của lúc trước.
Chung Túc từ ghế trên đứng dậy, “Có tin tức của Chính nhi.”
Phượng Tây Trác ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới sắc mặt của hắn cũng không đẹp mặt hơn Chung phu nhân là bao.
“Trương Đa Văn bắt được hắn ở núi Thiên Hà.”
Phượng Tây Trác ngẩn ra, hỏi: “Vì sao Chung lão đại lại chạy
đến núi Thiên Hà?” Núi Thiên Hà, cách Tùng Nguyên chỉ hơn mười dặm. Chạy đến đó chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp, tự chui đầu vào lưới của
Trương Đa Văn.
“Bên người có tiểu nhân kích động.”
Ánh mắt Phượng Tây Trác khẽ động.
“Tống thành… chỉ sợ cũng là chuyện sớm muộn.” Không còn một vạn binh mã chống đỡ, Tống thành đã như cá nằm trên thớt, mặc kệ người ta
xâu xé.
“Không bằng…” Phượng Tây Trác cắn răng nói, “Mời Kiều quận
vương xuất mã.” So với việc để cho Tống thành rơi vào tay Thượng Sí Bắc, chẳng bằng đưa cho Kiều quận vương, còn có thể duy trì tính mạng.
Chung Túc cười khổ, “Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ đến sao? Có điều Kiều quận vương cũng phải đồng ý mới được.”
Phượng Tây Trác nhớ tới biển hoa sau vườn, lặng lẽ thở dài. Có
thể bất chấp thời tiết, trồng ra những loại hoa không hợp mùa, nói vậy
đã là tâm tĩnh như nước, khó tranh thiên hạ.
Chung Túc nghiêm túc nhìn nàng nói: “Ngươi đã trở về Tống thành, lão phu liền mặt dày đưa ra một yêu cầu quá đáng.”
Phượng Tây Trác mặc dù mơ hồ đoán được nói chuyện hắn muốn, nhưng vẫn hỏi: “Chuyện gì?”
“Tư Hồng trong bụng nàng ta là huyết mạch cuối cùng của Chung
gia, xin ngươi hãy bảo vệ nàng!” Chung Túc đưa mắt nhìn Chung phu nhâ,
ánh mắt bất lực bực này cũng có nghĩa là hy vọng Chung Chính bình an còn sống đã bị dập tắt.
Phượng Tây Trác nhìn Chung phu nhân ngồi ở ghế trên không biết
suy nghĩ cái gì, lại nhìn Chung lão hai mắt rưng rưng, vẻ mặt kiên nghị, trịnh trọng gật gật đầu.