Nếu như là bản thân Lệ Xuân muốn thế thì Sở Nhi đành chiều theo ý nàng
ta vậy. Sở Nhi chưa từng nghe qua chữ bỏ qua trong trí mình với loại phụ nữ trơ tráo giã đò nai tơ đó!
Nàng cầm lấy hình nhân bằng vải
đó, chỉ nhiêu đây thôi cũng đủ hiểu nàng ta chã có chút yêu thương gì
đối với hoàng đế rồi, ả hồ ly này cần phải diệt càng sớm càng tốt.
- Quận chúa, hay nói cho thái tử biết! - Song Đan gợi ý.
- Quốc sự đã đủ bận, không nên làm phiền huynh ấy!
Song Đan khẽ gật đầu ậm ừ vâng dạ đợi nàng suy nghĩ.
Muốn để hình nhân này quay lại cắn Lệ Xuân không thể lộ liễu như ả. Sở Nhi
vốn dĩ không tin vào chuyện bùa ếm hoang đường này, nhưng người khác thì không thể xem thường.
Trầm ngâm suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng đánh liều sử dụng kế sách này. Ngoắt nhẹ Song Đan và Từ ma ma lại, khẽ
thầm thì vào tai họ. Họ khá bất ngờ và lo lắng nhưng cũng đồng ý, nhanh
chóng đi chuẩn bị.
Sở Nhi thở dài một lượt, Lệ Xuân! Tỷ đừng
trách Sở Nhi trã thù. Có người đã từng dạy nàng trong cung chỉ có hai
loại người, một chính là đi ăn thịt người khác, hai là ngồi im để người
khác tới ăn thịt mình. Sở Nhi không muốn gây chiến với ai, càng không
muốn làm hại ai, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc ai muốn hại nàng
thì hại, nàng chỉ đang mang mũi tên người ta phóng tới cho nàng trả lại
thôi...
Không khó để Sở Nhi tìm cho Song Đan một bộ trâm cài
giống hệt với bộ trâm cài của Tiểu Miêu bên cạnh Lệ Xuân. Song Đan vốn
dĩ bản tính lanh lẹ lại thông minh, đêm đó lẻn vào Duệ Linh cung thả
mạnh hình nhân tế mạng đó vào vườn, lại còn cố tình đánh đổ chậu hoa
đánh thức một ma ma dậy, nàng bỏ chạy nhưng vừa đủ để ma ma đó thấy được bộ trâm cài trên đầu mình. Cư nhiên sức của một ma ma đã ngoài bốn mươi không thể sánh kịp với thiếu nữ vừa tròn mười sáu, Song Đan an toàn
quay lại Hiên Diên cung.
- Ngươi không sao chứ? - Vừa nhìn thấy
bóng Song Đan, Sở Nhi đã mừng rỡ, đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện mờ ám như vậy, không tránh khỏi lo lắng.
- Song Đan không sao, mọi chuyện diễn ra đúng như người đã an bài. Nhưng...- Song Đan có chút ngập ngừng.
- Nhưng thế nào?
- Người làm vậy thật quá tội cho Thế Lăng vương gia rồi, dù gì ngài ấy cũng mới sáu tuổi.
Sở Nhi thở phào, còn tưởng là chuyện gì.
- Ngươi yên tâm, ta không làm hại một đứa trẻ vô tội đâu, cứ đợi tới sáng mai, Lệ Xuân sẽ chối tội không được đâu. - Nàng nói, khoé mắt ánh lên
chút tâm cơ.
Cùng lúc đó thì Từ ma ma đẩy cửa vào.
- Quận chúa, đã sắp xếp xong, Kính Sự bộ đã xác nhận rõ rồi.
- Tốt!
Đêm dài rồi cũng chóng qua đi, Sở Nhi vẫn cực kì bình thản thong dong mặc y phục, xong rồi mới tới cung Duệ Linh xem kịch hay.
Vừa tới đã thấy cực kì nhộn nhịp, vào trong thì thấy hình nhân vải đó đang
trên tay hoàng đế, Ánh phi- Ánh Di, mẫu thân của Thế Bạt cùng còn mình
và vài hạ nhân quỳ rạp dưới đất.
- Bệ hạ, chúng thần tuyệt đối
không làm, không dám mạo phạm tới vậy đâu! - Ánh phi nước mắt giàn giụa, đau đớn níu chân hoàng đế đang giận tới tím mặt.
Thế Lăng không biết chuyện gì đang xãy ra, thấy mẫu phi của hắn khóc tới vậy, phụ hoàng lại cực kì tức giận cũng tu tu khóc.
Sở Nhi đứng qua một bên, có chút đau lòng khi buộc họ vào chuyện này,
nhưng nàng tin vào những gì mình đã sắp xếp, sẽ không liên luỵ tới những ai vô tội.
Đột nhiên một ma ma trong đó cất tiếng.
-
Hoàng thượng, đêm qua khi nô tỳ ngủ, đã nghe tiếng động lạ ngoài vườn,
ra ngoài thì thấy một cung nữ vội vàng bỏ chạy, chắc chắn là cô ta!
- Quận chúa! Là bà ấy! - Song Đan nói nhỏ vào tai Sở Nhi.
Thế Bạt nhìn thấy Sở Nhi, vội vã cầu xin trong tiếng nấc.
- Sở Nhi tỷ tỷ, tỷ cứu đệ với! - Trước đây Sở Nhi hay tới đây chơi, Thế Bạt cực kì thích nàng.
Nhận ra đã tới phiên mình, Sở Nhi mới lên tiếng.
- Bái kiến hoàng thượng! Thứ cho Sở Nhi nhiều chuyện. Cung Duệ Linh trước giờ cửa sau không mở, cữa trước yên ắng, Ánh phi nương lại là người
hiểu chuyện, hiền lành, một lòng muốn dạy dỗ Thế Lăng vường gia, không
có chuyện muốn mưu hại người đâu. Trong chuyện này ắt có uẩn khúc.
Hoàng đế vốn dĩ có ấn tượng tốt với Sở Nhi, lại vì hoàng hậu và Thế Phong nên khá để ý tới lời nàng nói.
- Vậy theo con là như thế nào?
Sở Nhi còn chưa kịp trả lời thì Lệ Xuân đã tới, nhìn nét mặt củq nàng ta
thôi cũng đủ biết còn chưa hết bàng hoàng vì sao hình nhân vãi nằm ở
Hiên Diên cung lại tìm thấy trong Duệ Linh cung.
Riêng ma ma đó vừa nhìn thấy Tiểu Miêu đứng sau Lệ Xuân đã thảng thốt la lớn.
- Hoàng thượng, cung nữ hôm qua có đầu tóc hệt cô ta!
Tiểu Miêu nghe thấy giật mình vội quỳ xuống.
- Hoàng thượng, tuyệt đối không phải nô tỳ!
Lệ Xuân tất nhiên đâu thể đứng nhìn, lập tức phản bác.
- Tiểu Miêu đêm qua luôn hầu hạ ta, hay ngươi đang to gan muốn bảo bổn cung là đồng mưu dùng ngãi ếm hại bệ hạ?
Ma ma đó có chút run sợ im bặt.
Nhìn thấy hoàng đế đã rơi vào khỏ xử, nếu bình thường chắc đã răm rắp tin Lệ Xuận và bắt giam Ánh phi rồi. Nhưng giờ lại có nhân chứng chống lại
nàng ta, lại thêm mấy lời của Sở Nhi lúc nãy thành ra phân vân.
Sở Nhi khẽ cầm lấy hình nhân đã được chuyện qua cho tên thái giám bên cạnh hoàng đế, xem xét đôi chút rồi giả bộ giật mình.
- Ơ, loại vải này...
- Sao vậy? - Hoàng đế nghi hoặc.
- Hồi hoàng thượng, nếu Sở Nhi không lầm thì đây là gấm tuyết, không phải loại vãi bình thường.
- Thì sao chứ?
- Đương nhiên là là có, còn nhớ tuần trước là do Mông Cổ cống nạp, con và hoàng hậu nương nương là người xem, nhưng cả hai đều không lấy mà
chuyển hết qua Nội Vụ phủ, bây giờ nếu muốn biết ai có nó chỉ cần tới
Kính Sự bộ xem xét đôi chút ắt sẽ rõ thôi. - Nàg tiếp tục giải thích,
thực chất tối qua chính là do nhận ra là gấm tuyết, nàng mới nghĩ ra kế
hoạch này.
Hoàng đế lập tức sai người đi điều tra, ở đây Lệ Xuân lo tới mức đứng không vững, loạng choạng đến suýt ngã mấy lần.
- Báo! Khởi bẩm hoàng thượng, sổ sách ở đó ghi lại, sấp vải gấm tuyết đó
ngoại trừ phần giao qua cho Lệ phi nương nương, hoàn toàn không thiếu! - Tên thái giám quay lại báo, trên tay là quyển sổ ghi chép cực rõ ràng.
Hoàng đế từ bất ngờ tới tức giận nhìn Lệ Xuân, cùng với đó là hàng loạt ánh mắt đổ dồn vào nàng ta.
Lệ Xuân sợ hãi đến nói không thành tiếng, run bần bật nắm chặt ống tay áo của bộ long bào.
- Bệ hạ, không...không phải thần thiếp! Không....
- Cút! - Hoàng đế nổi trận lôi đình xô nàng ta ra, mặc cho thứ nước mắt yếu đuối kia chãy đầy mặc Lệ Xuân.
- Không lẽ phụ hoàng định mắng ả ta một chữ vậy là xong sao?
Từ xa, tiếng một nam nhân quen thuộc vang lên, là Thế Phong!
- Bái kiến phụ hoàng! - Hắn tiến lại gần kinh bỉ nhìn Lệ Xuân.
- Ta giao cho con xử lí! - Hoàng đế mệt mỏi bỏ đi.
- Người đâu! Nhốt Lệ Xuân vào Tông Nhân Phủ đợi hành án!
Lệ Xuân la hét như điên loạn khi bị giải đi. Sở Nhi nhìn nàng ta, có chút
ngẫm nghĩ, đừng trách nàng, chẳng qua chỉ là gậy ông đập lưng ông.
- Sở Nhi, đa tạ con cứu ta! - Ánh phi, xoa xoa tay nàng cảm kích.
- Không dám! Người nghỉ ngơi đi, chiều con sẽ qua thăm người! - Nàng vội
vã cáo từ, có gì đáng để người ta cãm kích nàng chứ! Hơn nữa ánh mắt Thế Phong rất lạ, hay là hắn...
Trên đường cùng hắn về, cả hai không nói một chữ nào với nhau, đột nhiên, Thế Phong cất tiếng.
- Là muội dàn xếp phãi không?
Có hơi lo lắng và bất ngờ, nàng đáp.
- Sao huynh biết?
- Đêm qua ta thấy Song Đan khá giống Tiểu Miêu lén la lén lút tới cung Duệ Linh.
- Huynh thất vọng về muội lắm? - Không hiểu từ đâu nàng lại trả lời hắn
tựq như mình độc ác lắm vậy, nhưng lại bình thản tới không ngờ.
Hắn khẽ cười lắc đầu.
- Không, ta tin cô gái đã cứu ta sẽ không làm ra chuyện đổi trắng thay
đen thương thiên hại lí tới vậy! Có ẩn tình? - Hắn ôn nhu vuốt tóc nàng.
Đầu óc, con tim nàng rạng rỡ hẳn lên, cảm ơn vì hắn đã tin.
- Vốn dĩ cái bẫy đó là dành cho muội, chỉ là muội may mắn phái hiện nên
tránh được. Muội chỉ là muốn cho gậy ông đập lưng ông, chỉ tội Ánh phi
và Thế Bạt một phen kinh sợ.
Nhìn khuôn mặt tươi như hoa của hắn, nàng thắc mắc.
- Sao thế?
- Muội làm tốt lắm!