Số Phận Phi Tần

Chương 8: Chương 8




Tin tức trong Hậu cung vĩnh viễn luôn lan truyền rất nhanh, càng đừng nói đến tin tức chẳng che chẳng giấu này. Hoàng thượng hai lần liên tiếp điểm bài của Lệ quý nhân, trước nay chưa hề có tiền lệ này, kể cả lão nhân trong Hậu cung như Hoàng hậu và Lưu Thục phi, cũng chưa từng hưởng đãi ngộ này. Hoàng thượng luôn mưa móc đồng đều, không bao giờ ở chỗ phi tần nào liên tiếp như vậy. Mà bản chất, Hoàng thượng không hề muốn cho những phi tần có nhà mẹ đẻ có thế lực có quá nhiều sủng ái.

Nhưng Lệ quý nhân, nhà mẹ đẻ không có thế lực, trong Hậu cung tứ cố vô thân, dường như lại là một đối tượng làm vừa lòng Hoàng thượng.

Đêm nay, trong Hậu cung, không biết bao nhiêu khăn tay bị vò nát, bình hoa chén sứ bị đập bể, không ít nha hoàn bị giận chó đánh mèo mà vô cớ bị chửi mắng, trừng phạt.

Lưu Lạc Bình khi nghe được tin tức này, trong lòng hơi động. Hoàng thượng chưa bao giờ phá lệ vì một nữ nhân nào, nay lại phá lệ vì Lệ quý nhân, thật đáng để lưu tâm. Lưu Lạc Bình nhếch miệng, đêm nay lại có nhiều nữ nhân ăn không ngon ngủ không yên rồi.

Hoàng thượng bốn ngày liên tiếp điểm bài của Lệ quý nhân, hoàn toàn đẩy nàng ta lên đầu sóng ngọn gió, bị toàn bộ nữ nhân hậu cung nhắm đến. Lệ quý nhân cũng biết tình cảnh này của mình, nên làm việc hết sức cẩn thận, cũng may, các phi tần còn e ngại nàng ta đang được Hoàng thượng sủng ái mà không làm ra chuyện gì quá khích, chỉ nói vài lời châm chọc khinh thường. Những lời này, Lệ quý nhân vẫn còn chịu được.

Nhưng trong lòng Lệ quý nhân lại cảm thấy không ổn, nếu nàng tiếp tục được sủng ái thì không sao, các phi tần sẽ e sợ Hoàng thượng mà tạm thời không đụng đến nàng, nhưng nếu nàng không được sủng ái nữa, chỉ sợ… Đến lúc đó chỉ sợ lời đâm chọc thì không thiếu, nhưng chỉ sợ lại bị người hãm hại, chỉ có việc đeo vòng ngọc vượt quá phẩm cấp đã khiến nàng lo sợ lắm rồi, xung quanh lại không có ai là tâm phúc của mình, càng phiền não hơn. Những trang sức các cung khác đưa đến chúc mừng nàng thăng làm quý nhân nàng đều không đụng đến, chỉ sợ trong đó lại có bẫy rập hay độc dược gì đó.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng mong Hoàng thượng tiếp tục sủng ái nàng để tiếp tục che chở nàng khỏi dao kiếm của các phi tần Hậu cung, nhưng thâm tâm nàng lại kháng cự việc thị tẩm. Mỗi lần nghe tin Hoàng thượng điểm bài của mình, nàng ta đều vô cùng lo sợ, hốt hoảng. Chờ đợi Hoàng thượng tới Lệ Y điện cũng trong tâm trạng thấp thỏm lo âu, chỉ sợ mình làm ra chuyện gì phạm thượng, chọc giận thánh nhan.

Khi Hoàng thượng sủng hạnh nàng, nàng cũng vô cùng lo sợ, ngàn lần ở trong đầu cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi, lặp đi lặp lại cố gắng thôi miên mình người trước mặt là chồng của mình, nhưng không thể nào che giấu hết sự kháng cự và sợ hãi. Dường như Hoàng thượng lại thích bộ dáng đó của nàng, còn tỏ ra vô cùng hứng thú, đôi khi còn cố ý trêu chọc nàng, nhưng bình thường còn đối xử với nàng rất dịu dàng. Thậm chí có một đêm trong bốn đêm đó, Hoàng thượng vì nàng cầu xin mà không thực sự sủng hạnh nàng, chỉ đơn thuần ôm nhau nằm ngủ.

Lệ Tâm Như cảm thấy, dường như lòng mình có chút lung lay, chỉ là chưa hoàn toàn tiếp nhận, nếu như Hoàng thượng vẫn ngày ngày đến Lệ Y điện mà không thực sự thị tẩm nàng thì thật tốt, cùng nàng bồi dưỡng tình cảm cho đến khi nàng có thể chấp nhận. Nếu như vậy, nàng còn sẵn sàng chấp nhận hiện thực phải chung chồng với nhiều người, nhưng Hoàng thượng là ai, cho dù hiện giờ có hứng thú với nàng, nhưng nhất định cũng sẽ không làm như vậy.

Lệ Tâm Như vò vò khăn tay, trong lòng rối như tơ vò.

Khương Lạc cung.

Thục phi bộ dáng vẫn bình tĩnh như thường ngày, nhàn nhã ngồi bên án viết chữ, dường như không quá để tâm tới tin tức đang bay đầy trời nháo loạn hậu cung là Lệ quý nhân bốn đêm liền đều được Hoàng thượng sủng hạnh.

Chỉ có bản thân nàng biết, nàng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Nếu như Hoàng thượng là “thực sự” bốn đêm liền sủng hạnh Lệ quý nhân, trong lòng nàng có khúc mắc, nhưng vẫn có thể bỏ qua. Nhưng người của nàng ở Lệ Y điện lại bẩm báo về, có một đêm Hoàng thượng không thực sự sủng hạnh Lệ quý nhân, chỉ đơn thuần là ngủ cùng. Chỉ là ngủ cùng đơn thuần!!! Nha hoàn đó còn nhấn mạnh là tuyệt đối chỉ là đơn thuần ngủ cùng!

Bút lông trong tay Lưu Lạc Bình ngoạch một đường trên tờ giấy Tuyên Thành, lông mày hơi nhíu, bỏ tờ giấy viết hỏng qua một bên, thay một tờ giấy khác bắt đầu viết chữ. Lưu Lạc Bình từ khi ở Lưu phủ đã luôn giữ thói quen, khi nào tâm trạng bất ổn sẽ viết chữ để tĩnh tâm, nhưng hôm nay, nàng đã viết rất nhiều rồi, thậm chí tâm trạng vẫn gợn sóng như trước, không có nửa điểm thay đổi. Lưu Lạc Bình không tự chủ nắm chặt bút lông trong tay, không ngừng nhắc nhở mình bình tĩnh. Ở hậu cung này, mọi sự luôn kéo đến, chỉ có bình tĩnh mới có thể xử lý mọi chuyện. Nếu không bình tĩnh, thông minh cũng không dùng được.

Lưu Lạc Bình lại tiếp tục viết chữ, chữ nhỏ tinh tế lần lượt xuất hiện trên giấy Tuyên Thành, Hoàng Ly và Tố Ngưng ở bên cạnh hầu hạ, nhìn chủ tử viết chữ, tuy Hoàng Ly và Tố Ngưng đều viết chữ, nhưng nhìn nét chữ của Lưu Lạc Bình chỉ có thể nhận xét là đẹp, cũng không nhận ra có gì khác thường. Chỉ có Lưu Lạc Bình biết, nét chữ của nàng không được như thường ngày, thể hiện rõ tâm tình rối loạn.

Hoàng thượng lại để ý đến ý muốn của một nữ nhân, vì nữ nhân đó không muốn, vì nữ nhân đó cầu xin mà không sủng hạnh, lại có thể thực hiện ước muốn của một nữ nhân. Điều nàng để tâm nhất chính là Hoàng thượng lại có thể thuần túy chỉ đắp chăn bông ngủ với Lệ quý nhân. Lưu Lạc Bình không thể không thừa nhận, nàng ghen tỵ, là vô cùng ghen tỵ.

Các nữ nhân khác biết được tin tức này, có lẽ sẽ vui mừng hoan hô, thậm chí còn lượn qua Lệ Y điện một vòng châm chọc Lệ quý nhân không được thị tẩm thực sự, dù chỉ là một đêm. Có lẽ những nữ nhân đó còn thấy may mắn vì Hoàng thượng không sủng hạnh nàng ta.

Nhưng…

Hoàng thượng và Lưu Lạc Bình là thanh mai trúc mã, nàng không hiểu hết được hắn, nhưng ở Hậu cung này, nàng không tin có người nào biết rõ hắn hơn nàng. Ngoại trừ nàng, hắn chưa bao giờ để tâm đến ý muốn của một nữ nhân nào. À không, không thể nói như vậy, phải nói là không để tâm đến ý muốn thực sự của nữ nhân, không để tâm tới những chuyện nhỏ nhặt của nữ nhân. Còn nếu nữ nhân muốn trang sức vải vóc, Hoàng thượng có thể cho, còn cho rất nhiều. Nếu nữ nhân muốn quyền lực, Hoàng thượng có thể cho, cũng có thể không. Nhưng việc kiềm chế dục vọng của mình, chỉ thuần túy ngủ bên cạnh một nữ nhân, một là hắn rất chán ghét nữ nhân đó, hai là…

Lưu Lạc Bình nhíu mày, ánh mắt tối dần. Hai là… hắn để tâm tới nguyện vọng của nữ nhân đó. Như vậy… rất nguy hiểm.

Lưu Lạc Bình hít sâu, nhắm mặt lại, khi mở mắt ra, trong mắt là một mảnh bình tĩnh.

- Nương nương, Lệ quý nhân cầu kiến.

Lưu Lạc Bình dừng bút, nhíu mày, không nâng đầu lên, Hoàng Ly không thấy rõ sắc mặt của nàng, chỉ nghe thấy giọng nói của chủ tử truyền đến, vẫn bình tĩnh nhàn nhã, không có nửa điểm gợn sóng:

- Cho nàng vào đi, Tố Ngưng, sửa soạn giúp ta.

Tố Ngưng tiến lên vài bước, giúp Lưu Lạc Bình chỉnh trang lại y phục, trang sức, sau đó theo Lưu Lạc Bình tới chính điện. Hoàng Ly sau khi truyền lời với thái giám ở bên ngoài, liền tiến vào thu dọn lại án thư, giấy Tuyên Thành chủ tử đã viết đều được cất kỹ, Hoàng Ly nhanh chóng thu dọn bút lông, nghiên mực trên bàn. Hoàng Ly và Tố Ngưng là hai đại nha hoàn được phép hầu hạ trong chính phòng, nghĩa là bên người Thục phi, nhận được sự tin tưởng tuyệt đối, kể cả việc thu dọn phòng, thư phòng còn có thể do nha hoàn thấp hơn làm, nhưng vẫn phải kiểm tra lại, còn phòng ngủ, là tuyệt đối không thể.

Lưu Lạc Bình đi đến chính điện, đã thấy Lệ quý nhân ngồi chờ ở đó. Lưu Lạc Bình hơi nhíu mày, nàng không hiểu dụng ý của Lệ quý nhân, đột nhiên lại tới tìm nàng, chẳng lẽ vẫn còn chưa hết hy vọng, vẫn nuôi ý nghĩ rằng nàng chính là người xuyên không, mặc dù đó là sự thật.

Lưu Lạc Bình tiến vào, khuôn mặt nở nụ cười tao nhã tiêu chuẩn:

- Không biết cơn gió nào đưa Lệ muội muội tới Khương Lạc cung của tỷ tỷ vậy? Nếu có điểm nào tiếp đón không chu toàn, cứ bảo với tỷ tỷ một tiếng, tỷ tỷ không ngại.

Lệ quý nhân thấy Thục phi đã tới, vội vàng đứng dậy khỏi ghế, hành lễ thỉnh an.

Lưu Lạc Bình hơi vươn tay đặt nhẹ hai bên Lệ quý nhân, vừa làm động tác hờ đỡ dậy, vừa mỉm cười nói:

- Muội muội không cần đa lễ, là chúng tỷ muội trong nhà với nhau, nghi thức cũng có thể bỏ qua một bên.

Lệ quý nhân mỉm cười nói một câu:

- Đa tạ Thục phi tỷ tỷ.

Lưu Lạc Bình ngồi xuống ghế, bấy giờ Lệ quý nhân mới ngồi xuống ghế của mình. Vừa ngồi xuống ghế, nha hoàn liền tiến lên châm trà, rót nước. Lưu Lạc Bình nâng tách trà trước mặt lên, thổi nhẹ, nhấp một ngụm, rồi mới tao nhã đặt xuống, bấy giờ mới mở lời:

- Không biết Lệ muội muội hôm nay đến đây là có chuyện gì muốn tâm sự với tỷ tỷ?

Lệ quý nhân mỉm cười, nhưng nụ cười có điểm gượng gạo, không trực tiếp nói vào chủ đề chính, vẫn còn lẩn quẩn ở mấy lời khách sáo ban đầu:

- Cũng không có chuyện gì quan trọng, chính là tới đây tâm sự với Thục phi tỷ tỷ mà thôi, không biết Thục phi tỷ tỷ có hoan nghênh muội muội không?

Lưu Lạc Bình cũng không ngại cùng nàng nói mấy lời khách sáo. Ở cổ đại, nói nhiều nhất chính là lời khách sáo, Lệ quý nhân linh hồn mới xuyên không tới đây, còn kém khả năng giả bộ của nàng một quãng xa, tuyệt đối không phải đối thủ. Nếu nàng ta chưa nói đến chủ đề chính, nàng liền bồi nàng ta, dù sao có vội, thì người vội cũng là Lệ quý nhân, không phải nàng. Lệ quý nhân đột nhiên đến Khương Lạc cung, nếu không phải vẫn băn khoăn chuyện nàng có phải là người xuyên không hay không, thì chính là có chuyện muốn nhờ vả.

Lưu Lạc Bình mỉm cười đáp:

- Đâu có, Khương Lạc cung của tỷ tỷ vẫn luôn hoan nghênh muội muội mà.

Lệ quý nhân do dự, nghĩ, vẫn là bản thân nàng ta không thích hợp với kiểu vòng vo của Hậu cung, nói càng nhiều sai càng nhiều, liền nói vào chủ đề chính luôn đi. Nghĩ vậy, Lệ quý nhân nhìn Thục phi có điểm ngập ngừng. Thục phi cũng nhàn nhã chờ nàng hết ngập ngừng mà nói ra ý định. Lệ quý nhân do dự, rồi lại đánh mắt nhìn người hầu hạ trong chính điện.

Lưu Lạc Bình đã quen với biểu hiện này của chúng phi tần Hậu cung, hơi liếc mắt nhìn nha hoàn thái giám trong đại điện, những người này được hầu hạ trong chính điện, cũng là người nàng tin tưởng, hơn nữa là người thông minh, thấy chủ tử ra hiệu, lập tức lui ra ngoài, Tố Ngưng ở phía sau cũng lui đi, mà nha hoàn theo hầu Lệ quý nhân cũng được nàng sai bảo ra ngoài. Trong chính điện chỉ còn hai nữ nhân đối diện với nhau.

Lệ quý nhân vẫn ngập ngừng hồi lâu, rốt cuộc cất lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.