Sở Sở

Chương 30: Chương 30: Chương 29




Tuy Sở Lam tinh lực vẫn dồi dào nhưng Tiểu Liễu lại cứ rúc vào trong chăn, quyết không động đậy, có năn nỉ hay dụ dỗ thế nào y cũng không chịu lên tiếng.

Ai, Sở Lam nhớ lần trước làm quá, tiểu hài nhi còn không thèm nhìn mặt hắn đến tận hai ngày, giờ nghĩ tới mà không khỏi vò đầu bứt tai.

Hắn đảo mắt, bắt đầu đem bao nhiêu dự định về tương lai sau này ra nói, nào là mở quán cơm, võ quán, tiệm cầm đồ…Nói nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh gì, hắn liền khẽ xốc chăn lên, nguyên lai tiểu hài nhi đã sớm mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.

Trông y ngủ có vẻ rất say a.

Sở Lam nhẹ nhàng nói: “Có lẽ chúng ta chưa nên mở quán vội, ta tên Tử Tắc, vậy mà còn chưa có đi qua Mạc Bắc, hay là chúng ta cùng đi tới phía Bắc Trường Thành du ngoạn trước đi.” Kỳ thực, tên Tử Tắc là do Sở mẫu nhớ thương tưởng niệm phu quân quá cố mà đặt cho hắn, Sở Lam quyết đi Bắc Trường Thành một phần là để du ngoạn, phần còn lại cũng là để tạm thời tránh khỏi chốn bạch đạo võ lâm hỗn loạn.

Sau khi lưu lại khách điếm hai ngày, Sở Lam dẫn Tiểu Liễu hướng phía tây bắc thẳng tiến.

Dọc theo đường đi, hai người sống với nhau ngày càng hòa hợp. Sở Lam tuy thích phô trương, bất quá lúc này thực sự không thích hợp để thể hiện, hắn cũng đành kiềm chế lại. Hắn ban ngày đánh xe vẫn đeo mạng che mặt, nhưng bạch sam cao quý đã được thay bằng thanh bào giản dị. Nếu khí trời hảo, Tiểu Liễu sẽ cùng hắn ngồi đằng trước mã xa, nói về những chuyện sinh hoạt thường ngày. Bảo mã Vô Trần của Sở Lam nay thật nhàn hạ, cứ chậm rãi mà đi theo sau mã xa.

Trên đường tiến về phía tây, cảnh vật người người tấp nập, trong khi Sở Lam cảm thấy rất đỗi bình thường thì Tiểu Liễu lại vô cùng hứng thú. Y trước đây sống ở một vùng chật hẹp, hiểu biết dĩ nhiên có hạn, lúc này nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.

Sở Lam thấy con mắt y cứ liên tục nhìn xung quanh chớp chớp, gì cũng muốn thử gì cũng muốn xem, mới chợt minh bạch bản tính y hoá ra cũng không phải là nhát gan, xấu hổ từ khi mới sinh. Y cũng giống như bao thiếu niên khác, vô cùng hoạt bát và hiếu động.

Trên đường, ngân lượng đều do Tiểu Liễu quản lý. Lần đầu tiên nắm trong tay số tiền lớn, lần đầu tiên đem kĩ năng tính sổ ra thực hành, Tiểu Liễu vô cùng tỉ mỉ tính toán tất cả các khoản chi tiêu, vừa muốn khiến cho Sở Lam thoải mái dễ chịu lại vừa không muốn lãng phí, thật là thú vị. (vợ hiền:)))

Bọn họ cũng không đặt ra một mục tiêu cụ thể nào, tuỳ ý đi mà không sắp đặt lộ trình trước. Sở Lam còn tranh thủ mỗi khi rảnh rỗi đi giám sát mấy cửa tiệm bên ngoài của hắn, tiền lời cũng không tồi, bất quá việc này không thể để cho tiểu hài nhi biết được.

Lúc hai người tiến vào Mạc Bắc, trời đã cuối hạ đầu thu, khắp thảo nguyên là một cảnh sắc đẹp đẽ khôn cùng.

Ngay cả Sở Lam mới thấy lần đầu cũng đã say mê, cứ ngỡ thảo nguyên chỉ là một bãi đất mang màu xanh lục, không nghĩ rằng đập vào mắt mình lại là một thế giới tràn ngập ánh vàng rực rỡ, các loại cây cỏ nở rộ khắp nơi, mà ánh vàng nọ còn tựa như phân ra từng tầng, từng sắc, từ màu vàng nhạt đến màu da cam. Hai người bọn họ quả có vận khí tốt, đến nơi đúng lúc phong cảnh đang vào độ tươi đẹp nhất trong năm.

Tiểu Liễu đứng trước khung cảnh rộng lớn bao la, chỉ cảm thấy từ trước đến nay chưa từng nhẹ nhõm cùng phấn chấn như thế, thật muốn cả đời cứ mãi sống tại nơi đây.

Bất quá, trên thảo nguyên có rất nhiều dân tộc sinh sống, tuy mục dân(dân chăn nuôi) thuần phác nhiệt tình nhưng cũng không hiếm bọn mã tặc, nếu chỉ có hai người bọn họ sẽ dễ gây chú ý, bởi vậy cả hai quyết định nhập vào một đoàn tiểu thương, vừa có thể che giấu hành tung lại nhân đó xem được không ít chuyện náo nhiệt.

***

Lúc đầu, Tiểu Liễu thấy đám thô hán thương nhân kia vẫn là có chút rụt rè e sợ, nói cũng không dám nói, cả ngày cứ trốn bên cạnh Sở Lam. Nhưng lâu lâu sau, y cảm thấy những người đó cũng không đáng sợ lắm, đối xử với y rất bình thường, dần dần y đã có thể thích nghi hòa hợp.

Kỳ thực sau khi theo Sở Lam một thời gian, y bắt đầu mạnh mẽ hơn, vị phong trần trên người đã nhạt đi không ít. Huống chi, đám thương nhân cũng biết điều, dù nhìn ra tư vị phong trần ấy nhưng thấy Sở Lam mang theo bội kiếm, liền hiểu hắn lợi hại nên không dám nhiều lời.

Sau một tháng nghỉ ngơi dưỡng sức, đoàn ngựa thồ thương nhân muốn tiến vào sa mạc. Sở Lam vốn không định đi tiếp, bất quá khi nhìn khắp sa mạc chỉ thấy một bầu trời rộng lớn đầy cát vàng, lại nảy sinh ý muốn mở mang hiểu biết của mình.

Trưởng lão trong đám thương nhân lên tiếng khuyên nhủ: “Tiểu huynh đệ, các ngươi cũng không phải dân buôn bán kinh doanh gì, chẳng qua chỉ là muốn du ngoạn, thế gian này thiếu gì nơi cho ngươi tới, hà tất chi phải đến nơi hoang mạc này. Còn chúng ta buộc phải đi cũng chỉ vì đây là phương pháp kiếm sống duy nhất mà thôi. Hơn nữa, hoang mạc hay gặp bão cát, mã tặc, nguy hiểm là mất mạng như chơi!”

Sở Lam nghe xong lời này lại càng muốn đi. Hắn tài cao mật lớn, tâm nghĩ, chính mình không đi gây chuyện là được rồi, thiên hạ to lớn vậy, chẳng lẽ Sở thiếu gia hắn lại không thể đi sao? Tiểu Liễu theo Sở Lam đi, không hề có ý kiến, vì thế cuối tháng chín, đoàn người tiến vào sa mạc

Sa mạc kỳ thực cũng rất đẹp, một vẻ đẹp vắng lặng tịch mịch. Bất quá, chênh lệch nhiệt độ giữa ban đêm và ban ngày rất lớn. Ban ngày nóng đến toát mồ hôi, nhưng ban đêm lại lạnh lẽo run người.

Sở Lam dù chưa từng tới đây, nhưng hắn đã từng nghe sư phụ nhắc tới, phải chuẩn bị thật chu toàn. Ban ngày, hắn cùng Tiểu Liễu hai người vận sa chất bạch y tránh nắng, ban đêm ngủ ở trong lều vải, rúc trong tấm chăn lông dày.

Đêm nay tuy không phải Trung thu, nhưng mặt trăng lại phá lệ tròn vành vạnh.

Giữa sa mạc mênh mông rộng lớn, khắp nơi đều trải dày cát, trong gió cũng mang theo cát vàng, hai người cùng nằm trên mặt đất, Tiểu Liễu gắt gao tựa trong lồng ngực Sở Lam, đầu gối lên cánh tay hắn.

Đoàn ngựa thồ cách bọn họ cũng khá xa, Sở Lam thoải mái tháo bỏ mạng che mặt, nằm xuống. Dưới tấm màn trời đêm rộng lớn, hắn cùng Tiểu Liễu hôn môi, bất quá khi muốn cùng y tiến thêm bước nữa, Tiểu Liễu vẫn là nhất quyết không chịu.

Sở Lam cũng không dám gấp gáp, từ lần trước động phòng hắn đã không kiềm chế được mà lộng tiểu hài tử chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, sau đó phải mất rất nhiều sức lực mới dỗ được y nói chuyện lại với hắn, giờ cũng phải biết điều mà kìm nén xuống vậy.

“Ta nói cho ngươi nghe chuyện này…” Sở Lam bất chợt nói: “Phụ thân ta trước đây cũng là gửi thân mình nơi sa mạc.”

Tiểu Liễu đương nhiên còn nhớ, khẽ “Ân” một tiếng.

Sở Lam nghiêng đầu nhìn y, thấy tiểu hài nhi đang lộ ra vẻ mặt thương xót, trong ngực liền cảm thấy ấm áp, miệng nói tiếp: “Cũng không có gì, là phụ thân ta liều mạng giữ gìn chính nghĩa bạch đạo, chết cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn…”

“Vậy…vậy…” công tử cũng sẽ chết sao?

Sở Lam hừ lạnh một tiếng, nhéo nhéo mũi Tiểu Liễu: “Công tử nhà ngươi rồi cũng sẽ phải nhận cái kết cục ấy thôi!” Giọng nói ngoài sự mỉa mai còn xen lẫn chút thương cảm.

Tiểu Liễu vươn tay ra cầm lấy tay hắn, yên lặng không nói.

Chính trong khoảnh khắc thâm tình đó, khi bầu trời vẫn được mặt trăng hiền hoà nhẹ nhàng thắp sáng, một trận cuồng phong lớn đột nhiên nổi lên.

Xa xa truyền đến tiếng hô to của đoàn ngựa thồ thương nhân: “Bão cát sắp tới, mọi người cẩn thận!”

Sở Lam cũng biết khí hậu sa mạc hay thay đổi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến, trong lòng không khỏi có chút lo sợ. Tiếng cảnh báo của đoàn ngựa thồ vừa mới vang lên, từng cơn cuồng phong đã thi nhau kéo đến, dẫn theo từng đợt cát lớn phủ kín bầu trời, ngay cả vầng trăng tròn cũng bị những hạt cát phủ lấp đi mất.

Gió cát ùn ùn kéo đến, Sở Lam chỉ có thể ôm chặt lấy Tiểu Liễu nằm trên mặt đất. Gió lớn rít gào, tựa như muốn đem hai người cuốn lên thật cao. Hắn vận công trụ tứ chi thật sâu dưới cát để không bị cuốn đi, bên người từng trận cát cuồn cuộn nổi lên rồi lại hạ xuống, đè lên lưng hắn càng ngày càng nặng, mãi đến khi cả hai người bị chôn trong một biển cát mới thôi…

May là giữa những hạt cát còn có mấy khe hở lớn, không đến nỗi khiến bọn họ nghẹt thở. Bất quá hô hấp Tiểu Liễu bắt đầu dồn dập, Sở Lam một hơi rồi lại một hơi độ khí cho y khiến miệng hai người chẳng mấy chốc đều đã đầy cát.

Không biết bao lâu sau, cuồng phong cuối cùng cũng chấm dứt, Sở Lam vận công hất văng đống cát lấp trên mình hai người, đỡ Tiểu Liễu đứng lên, nhìn bốn phía xung quanh, nhất thời kinh ngạc đến ngây người. Ngoại trừ vầng trăng trên trời vẫn đang nhu hòa tỏa sáng, hết thảy mọi thứ xung quanh đều đã thay đổi hoàn toàn…bọn họ thậm chí còn không biết lều vải đã bị thổi bay đến nơi nào, mà xa xa đoàn ngựa thồ cũng đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại một biển cát vàng hiện ra trước mắt.

Lương khô cùng nước uống đều ở nơi bảo mã Vô Trần cùng lều vải. Vô Trần ban nãy còn đang chơi đùa với một con ngựa khác trong đoàn ngựa, lúc này toàn bộ đều vô tung vô ảnh, há có thể không vội sao!

Sở Lam gấp gáp kéo Tiểu Liễu chạy thật nhanh, vận chưởng xẻ đôi mặt cát. Vài chưởng xuất ra, cát vàng trên mặt đất gặp chấn động phân tán hết, rốt cuộc lộ ra một người trong đoàn ngựa thồ. Thô hán kia bất chợt tiếp xúc với luồng không khí trong lành, liền ho khan liên tục, nửa ngày mới có thể đứng lên.

Đồng thời, từ bốn phương tám hướng, đám thương nhân bị vùi lấp dưới cát cũng bắt đầu lục đục giãy dụa bò lên.

Vô Trần không hổ là bảo mã, tuy bị chôn khá sâu nhưng chỉ dựa vào chi trước mà chống đỡ, từ trong đống cát đứng dậy. Chỉ là sau khi soát lại số người sống sót, đoàn ngựa thồ hơn mười người bị cuồng phong cuốn đi nay chỉ còn phân nửa. Có mấy người bị chôn sâu dưới cát, e rằng cũng sẽ không còn đường sống.

Đoàn ngựa thồ hành lý cũng bị thổi bay không thấy tung tích. Nước và lương khô tổn thất nghiêm trọng.

Sở Lam nhìn thảm trạng ấy, đột nhiên cảm thấy ăn năn. Một mình hắn hứng chịu chuyện này thì không hề gì, nhưng còn Tiểu Liễu…

Mọi người đang một mảnh ảm đạm thê lương, xa xa bỗng truyền đến trận trận tiếng vó ngựa, vang lên cùng tiếng vó còn có cả tiếng hô quát rầm rĩ.

Sở Lam trong lòng rùng mình, lẽ nào số vận lại bất hảo đến thế này? Là bọn mã tặc ư?

Vị trưởng lão của đoàn ngựa thồ mặt biến sắc, kêu to lên: “Đúng là bọn mã tặc cướp của giết người, mọi người mau đi trốn!”

Những người còn sống sót liều mạng nhảy lên ngựa, tản đi khắp nơi chạy trối chết. Sở Lam cũng bế Tiểu Liễu đặt lên Vô Trần, sau đó thúc ngựa chạy đi. Tuy hắn không hề sợ sệt bọn mã tặc, thế nhưng đối với loại tình huống tựa cường long gặp địa đầu xà này, có lẽ tạm lánh đi vẫn là tốt nhất.

Vô Trần chính là bảo mã vạn dặm không đối thủ, chẳng mấy chốc đã bỏ xa đoàn ngựa thồ ở phía sau, nhanh chóng thoát khỏi hiểm cảnh. Tiểu Liễu bị Sở Lam gắt gao ôm vào trong ngực, mặc dù sắc mặt y đã trắng bệch nhưng vẫn cắn chặt đôi môi không hề lên tiếng.

Bất quá, bọn họ đi được vài dặm thì từ phía sau bất chợt truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết của đoàn ngựa thồ, tiếng ngựa hí dài không dứt.

Sở Lam thúc ngựa đi được mười trượng, bỗng nhiên dừng lại.

Đám người trong đoàn ngựa thồ dọc đường đi có thể coi như đã trở thành bạn, tuy giao tình không sâu nhưng đều là lương dân bách tính. Lúc này bọn họ bị mã tặc tàn sát giết hại, mà chỉ có hắn biết võ công ở đây, dù không phải loại người hiệp nghĩa, nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu được.

Chỉ là bọn mã tặc hung ác xảo quyệt không sợ chết, giống như bầy sói khó dây vào. Sở Lam nhìn Tiểu Liễu ở đằng trước, Tiểu Liễu cũng quay đầu lại nhìn hắn, nho nhỏ khẽ nói: “Đi cứu bọn họ…”

Sở Lam cắn răng một cái, đem Tiểu Liễu đặt ở phía sau, kêu y ôm lấy hắn, sau đó hai chân trụ bên hông ngựa, thúc ngựa quay theo hướng ngược lại chạy về.

Sở Lam dọc đường quay lại, liền gặp vài người sống sót đang chạy đến, bọn họ thấy hắn không trốn mà còn trở về, vội vã kêu to: “Tiểu huynh đệ, chạy mau a!”

Khi Sở Lam chạy lướt qua mấy người bọn họ, hắn liền cấp tốc đem Tiểu Liễu ở phía sau đặt lên trên một con ngựa, hô: “Các ngươi trốn trước đi! Ta đi giải quyết lũ kẻ cướp!”

Tiểu Liễu không kịp phản ứng, đã thấy mình bất chợt bị bế ngồi lên một con ngựa. Y dù trong lòng cấp bách, nhưng cũng biết nếu có y bên cạnh, Sở Lam sẽ không thể xuất thủ, đành bất đắc dĩ nắm chặt tay, nhìn theo bóng dáng hắn cho đến khi biến mất.

Sở Lam đi được trăm trượng, liền thấy đằng trước có hơn mười thi thể nằm trên cát, ruột gan không bị moi ra ngoài thì cũng bị chặt đầu hoặc xẻ đôi thân thể. Tuy hắn đã quen nhìn cảnh giết chóc sát hại, nhưng vẫn cảm thấy lửa giận thiêu đốt toàn thân, sát tâm hừng hừng bùng dậy.

Bọn mã tặc chính là trộm cướp quanh năm tụ hợp hoành hành tại sa mạc, giết người cướp của, hung bạo tàn nhẫn. Bọn chúng dù không phải đối thủ của Sở Lam, bất quá nhân số đông đảo, vả lại còn không sợ chết, đối phó vô cùng phiền phức.

Sở Lam cũng không nói nhiều, thấy bọn mã tắc phi nước đại đằng trước, liền vung kiếm, tựa như hổ tấn công bầy dê khiến mã tặc ào ào té ngựa mà chết. Giết một hồi, chỉ nghe thấy tên thủ lĩnh kêu lên câu gì đó, nhưng lại bằng thứ ngôn ngữ địa phương, Sở Lam nghe không hiểu. Đám mã tặc thấy vậy, lập tức khống chế ngựa, đồng loạt thối lui.

Sở Lam ngưng khí, nhìn về lũ mã tặc đứng cách đó mấy trượng. Đều là một lũ vẻ mặt dữ tợn, dị thường hung hãn, mỗi người trong tay đều là tiêm đao sắc bén dài chừng hai thước rưỡi. Dù ban nãy thấy đồng bọn bị sát hại không ít nhưng sắc mặt chúng vẫn vô cùng thản nhiên, không khỏi khiến người đối diện rùng mình.

Sở Lam hạ quyết tâm tốc chiến tốc thắng, mạnh mẽ vận một hơi chân khí, hai chân trụ bên mình Vô Trần, hướng một mạch về phía nọ.

Chẳng ngờ, lại nghe từ đằng xa có tiếng “vun vút” sắc bén truyền đến. Hắn đã có kinh nghiệm, nay nghe thấy hiểu ngay là cuồng phong lại nổi lên, vội vã thắng Vô Trần, nhưng trong tức khắc cuồng phong đã đến, dù không mạnh mẽ bằng trận lần trước, bất quá cũng cuồn cuộn cuốn theo vô số bão cát, khiến cho mọi cảnh vật phía đằng trước không còn thấy được rõ ràng.

Mập mờ giữa đám thân ảnh của đám mã tặc, thứ duy nhất Sở Lam thấy chính là tên cầm đầu bọn mã tặc đang kì dị cười lớn. Sở Lam cả người giật mình, thầm nghĩ không ổn rồi, không kịp phản ứng, luồng cát đã ập hẳn vào miệng mũi, mà theo cùng với nó còn là một cỗ mùi hương lạ lùng…

Bọn mã tặc hạ độc!

Hoà cùng cát đang cuồn cuộn thổi kia chính là độc phấn, tuy rằng Sở Lam đã nín thở, không đến mức trúng độc, bất quá không tránh khỏi có một chút độc phấn xộc vào mũi. Hắn nội công thâm hậu, độc tính cũng không đáng ngại là bao. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn đều nôn nóng muốn tốc chiến tốc thắng, cậy võ công cao cường nên khinh suất, hơn nữa không thích nghi được với khí hậu sa mạc, rốt cuộc hít vào rất nhiều độc phấn.

Độc phấn không hẳn quá lợi hại, thế nhưng phát tác rất nhanh, hắn lập tức bế khí, nhưng vẫn không kịp, chỉ kịp cảm thấy trời đất xoay chuyển, tứ chi vô lực, ương ngạnh cố vận công bức độc, nhưng độc tính trái lại còn theo khí tức nhanh chóng chuyển tới toàn thân.

Đây coi như là lần rủi ro đầu tiên hắn gặp phải từ khi luyện thành võ học xuống núi, mà lại còn bại dưới tay một bang mã tặc nữa chứ!

Dù không cam nguyện, rốt cục hắn cũng mất đi tri giác, từ trên lưng ngựa ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.