Tống Hiểu Thần đi công tác một tuần đúng như lời anh ta nói, trong thời gian đó Sở Tâm Lam như công chúa bị giam trong lâu đài, lấy lý do cô chưa khỏe nên Tống phu nhân không cho phép cô ra khỏi nhà, bà hay gọi cô xuống nói chuyện cũng như giới thiệu mọi người, mọi thứ trong căn nhà này cho cô nghe. Sở Tâm Lam nhận ra vị Tống phu nhân này quả thật rất đáng mến không có hách dịch như những vị phu nhân giàu có khác, Tâm Lam liền nhớ lại người phu nhân đã khiến cô khổ sở cảm thấy thật khác nhau, trong nhà mọi người đặc biệt rất sợ cô đôi khi làm sai ý cô đã sợ xanh mặt. Riêng Tống Hiểu Thiên thì lại hoàn toàn không giống với Tống Hiểu Thần, anh vui vẻ hơn thân thiện hơn rất nhiều, thường xuyên đến ngồi nói chuyện giải sầu với Tâm Lam khi thấy cô lặng người suy nghĩ.
“Trước ngày chuẩn bị làm cô dâu cô có hồi hợp không?” – Tống Hiểu Thiên chậm chạp vừa đi đến ngồi xuống cái ghế còn lại ngay bên cạnh Sở Tâm Lam trong vườn.
“Hiểu Thiên hôm nay cậu không phải đi làm sao?” – Sở Tâm Lam đang thả suy nghĩ của mình, nghe tiếng liền vui vẻ nói với Hiểu Thiên, cô với Hiểu Thiên tuy không biết trước đây Khả Như với anh ta thế nào nhưng hiện tại mối quan hệ của cô với cậu em chồng hờ này coi bộ rất tốt, cô có cảm giác mình rất có hảo cảm với anh.
“Hôm nay anh hai đã quay trở về nên tôi coi bộ được thư thái!” - Tống Hiểu Thiên có chút lười biếng nói.
“À quá ra anh trai cậu đã quay về à!” – Sở Tâm Lam nhàn nhạt cười nói, việc đi hay về hay ở đâu của Tống Hiểu Thần quả thật không liên quan đến cô.
“Sao cô không đi mua sắm ít đồ, mẹ mới đi ra ngoài!” – Tống Hiểu Thiên cười nói, quả thật sau khi mất trí nhớ Hiểu Thần có cảm giác người trước mặt mình không giống với trước kia, đến cả sở thích cũng không còn giống nữa.
“Thôi, tôi thấy mọi thứ đã là quá nhiều rồi, không thấy cần tiêu thêm tiền!” – Sở Tâm Lam lắc đầu, quả thật cô hiện không thiếu thứ gì, quần áo bận mỗi ngày một bộ cũng không hết, giày và túi xách cũng quả thật nhiều như một cái shop thời trang. Ngày đầu tiên nhìn thấy chúng Tâm Lam đã nghĩ đến việc bán bớt để lấy tiền.
“Cô thật sự thay đổi quá!” – Tống Hiểu Thiên nhẹ giọng cười nói. Nhớ ngày trước cứ rảnh rỗi Tâm Lam không tự nhốt mình trong phòng thì sẽ đi ra ngoài mua sắm, được sinh ra từ gia đình giàu có đối với sở thích tiêu tiền vào đồ hiệu của các vị tiểu thư thật không phải lạ. nhưng nay cô lại bảo quá nhiều thật sự là rất kì lạ.
“À, tôi thật sự có vài thứ muốn mua cậu có thể mua giúp tôi được không? Tôi vay tiền cậu nhé, vì thẻ của tôi... Tôi không nhớ pass!” – Tâm Lam có chút ngập ngừng ngượng ngùng nói với Tống Hiểu Thiên.
“Cô muốn mua thứ gì? À thẻ tín dụng của cô không nhớ pass sao cô không nói!” – Tống Hiển Thiên nhìn Tâm Lam, nghe cô nói có thứ muốn mua anh liền cảm thấy vui vẻ, giúp được cô bất kỳ điều gì anh đều rất sẵn lòng. Cách khó xử cũng như ngượng ngùng của cô lại khiến anh nhìn người phụ nữ trước mặt lặng đi một chút.
“Tôi muốn mua vài quyển sách, nhưng lại...” – Tâm Lam bỏ dở câu nói cười khó xử. Tống Hiểu Thiên nghe nói đến việc cô nhờ mua sách lại có chút ngạc nhiên.
“Được cô nhắn tin tên sách hay hình ảnh của nó sang cho tôi nhé!” – Tống Hiểu Thiên cười nói, nhìn ra xa thấy cổng nhà mở ra một chiếc xe bóng loáng màu đen chạy vào sân, không giấu được ánh mắt có chút quái dị quay sang nói với Tâm Lam – “Tôi không phiền hai người nữa tôi đi trước!”
Tống Hiểu Thần từ xa đã nhìn thấy hai người Sở tâm Lam và Tống Hiểu Thiên ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau, anh khẽ nhíu mày, anh không biết Sở Tâm Lam lại có sở thích ngồi ngoài vườn hoa trò chuyện với người khác như vậy, ngày trước giữa anh và cô gặp nhau chỉ trao đổi về điều kiện, rồi ai nãy đi những tấm ảnh hẹn hò đều là dàn dựng để nhà báo chụp được mà thôi. Tống Hiểu Thần cũng không biết Triệu Khả Như lại có thể có mặt dịu dàng như vậy.
......
Đám cưới danh gia vọng tộc không phải chuyện đùa, có thật sự rất rất nhiều thứ nhưng chung quy cô Sở Tâm Lam không cần chuẩn bị cái gì cả họ có tiền và đồng tiền thay họ làm mọi thứ. Từ ngày Tống Hiểu Thần đi công tác về thì liên tục không về nhà, nên chuyện gặp anh nói chuyện hay đơn giãn như đối chất cũng không có, cuối cùng đến ngày người ta áp tải cô lên xe đến lễ đường xa hoa bật nhất thành phố S này cô vẫn chưa thể nói chuyện được với Tống Hiểu Thần.
Sở Tâm Lam như một con búp bê xinh đẹp được người ta bận vào một chiếc váy lộng lẫy nhất, mang những trang sức đắc nhất, xinh đẹp ngồi đó chờ đợi. Người nhà Triệu gia có vào hỏi thăm nhưng chung quy cũng không có nhiều tình cảm, Sở Tâm Lam có dò la được Triệu Khả Như là con gái của Triệu phu nhân danh chính ngôn thuận nhưng không may bà mất sớm cho nên Triệu lão gia cưới thêm người khác về và sinh ra Triệu Khánh làm người nối dõi cũng có Triệu Khả Hân. Trong Triệu gia ngoài Triệu lão gia thương yêu cô còn lại đều xem cô như cái gai trong mắt mà kiềm kẹp, cho nên cô rất muốn thoát được nơi đó và chính việc cầu hôn của Tống thị vừa giúp Triệu gia vừa giúp bản thân Khả Như thoát khỏi nên đó cho nên cô đã nhanh chống đồng ý cuộc hôn nhân này.
Cánh cửa phòng chờ mở tung ra, đứng ngay cửa chính là chú rể Tống Hiểu Thần, anh hôm nay bận một bộ âu phục màu đen tuyền, mái tóc chải cao nhìn thật sự rất có khí chất. Tống Hiểu Thần nhìn Sở tâm lam ngồi trước mặt xinh đẹp đang đưa đôi mắt hoang mang nhìn anh, mất mấy giây Tống Hiểu Thần mới ý thức được việc bản thân ngạc nhiên, lặng người khi nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp của Tâm Lam. Quả thật không phủ nhận được cô rất xinh đẹp, không phải xinh đẹp theo kiểu những người phụ nữ bây giờ, nét đẹp của cô vô cùng kiêu kỳ, nét đẹp khiến người khác phải ngoái nhìn nhưng không thể chạm đến.
“Đi ra bên ngoài, xong hôm nay nữa là đúng như kế hoạch của chúng ta, tôi và cô đều có lợi!” – Tống Hiểu Thần đến trước mặt Tâm Lam nói, Sở Tâm Lam không nói gì đứng lên đưa tay sang khoác lên tay Hiểu Thần. Cả hai cùng sánh bước đi ra sảnh tiệc trong sự reo hò của quan khách. Mọi người xầm xì nhau rằng cả hai là trai tài và gái sắc, Sở Tâm Lam nghĩ bản thân đang vay mượn thân xác của người khác thì phải làm cho trọn ý nguyện của người đó bên cạnh đó cái danh nghĩa vợ chồng này chung quy cũng chỉ là hữu danh và vô thực mà thôi. Cô cố gắng nở nụ cười thật tươi, kiêu hãnh bước đi về phía trước, bên cạnh cô người đàn ông xa lạ, lạnh lùng này sau hôm nay sẽ trở thành người chồng chính thức của cô, có thể chỉ là hình thức bên ngoài, nhưng nếu đã diễn thì cô sẽ diễn thay cho đến khi có thể trở về chính thân xác của mình.
<dr.meohoang>