Tống Hiểu Thiên ưu tư suy nghĩ, nếu mọi chuyện đúng như vậy thì Khả Như đúng là nguyện ý lấy Hiểu Thần nhưng chỉ là vợ chồng giao dịch. Xong đến khi bị tai nạn mới hoàn toàn thay đổi kể cả tâm ý, nếu như đúng như anh trai nói do biết bản thân anh là em chồng nên mới dẫn đến tai nạn khiến mọi sự thành ra thế này. Lòng Tống Hiểu Thiên đau nhói, nếu nói thể chã cách nào bản thân anh chính là nguyên nhân đẩy Khả Như vào vòng tay Tống Hiểu Thần. Nghĩ đến đây Tống Hiểu Thiên không khỏi giận dữ bản thân mình, càng tức giận anh càng cảm thấy bất lực. Mỗi ngày phải nhìn ánh mắt trìu mến của Khả Như dành cho anh trai mình, lòng anh càng thêm chua xót không thôi.
....
“Khả Như! Hiện tại kinh doanh của em cũng đi vào quỷ đạo rồi! Anh nghĩ chúng ta nên dành chút thời gian để đi du lịch xem như hưởng tuần trăng mật em thấy thế nào?” – Tống Hiểu Thần ôn tồn nói. Sở Tâm Lam đang ngồi dựa vào vai anh trên giường lười biếng đọc sách nghe anh nói cô đứng hình.
“Ha ha ha” – Sở Tâm Lam lăn ra cười bò.
“Em làm gì vậy?” – Tống Hiểu Thần có chút phật ý, giọng điệu có phần hơi ngượng ngùng khi thấy cô cười đùa ý của mình như thế.
“Không anh đừng giận, em chỉ cảm thấy buồn cười một chút!” – Sở Tâm Lam thấy mình hơi lố làm phật ý Tống Hiểu Thần nên nhanh chóng ngồi lại lấy dáng vẻ nài nỉ nói, nhưng ý cười vẫn còn hiện rất rất sâu trong ánh mắt cô.
“Buồn cười chỗ nào?” – Tống Hiểu Thần nhíu mày, khép cuốn sách trong tay lại đặt lên kệ đầu giường nghiêm nghị nhìn Tâm Lam. Anh có chút phật ý, anh có ý tốt lại bị Tâm Lam cười chê như vậy liền cảm thấy không được vui vẻ.
“Ai đời vợ chồng cưới nhau gần 1 năm lại đi tuần trăng mật chứ! Nếu có gọi thì kiểu hấp hôn chứ!” – Sở Tâm Lam ngồi dậy cũng đặt quyển sách trong tay lên kệ đầu giường, cười xoa dịu tâm khí không vui vẻ của Tống Hiểu Thần.
“À chỉ là cách dùng từ thôi mà! Quả thật anh còn nợ em chuyến du lịch ấy còn gì!” – Tống Hiểu Thần chợt hiểu ra sự tình, tâm tình trở nên ôn nhu hơn cười nói đưa tay ôm Tâm Lam vào lòng. Vòng tay ôm nhẹ nhàng như thể đang ôm một báu vật rất dễ vỡ, anh sợ chỉ cần cố ý mạnh tay một chút chắc chắn cô sẽ vỡ vụn mất.
“Cũng đúng đáng ra anh phải bù đắp cho em thật nhiều mới đúng!” – Sở Tâm Lam được nước làm càng. Nhớ đến đám cưới mình ngày trước, đến áo cưới cũng là người khác chọn đại rồi mặc vào cho cô, đến ngày cưới cô mới biết được đám cưới mình trông thế nào, trang trí màu sắc gì. Nghĩ đến liền cảm thấy có chút thương cảm.
“Đúng đúng phải bù đắp thật nhiều nên hiện tại nô tài nguyện dùng thân xác này để thỏa mãn hoàng hậu nhé!” – Vừa nói Tống Hiểu Thần liền cười khoái trá đè Sở Tâm Lam dưới thân mình. Môi anh bắt đầu di chuyển trên mặt cô, bàn tay không ngoan ngoãn lại làm loạn khắp nơi, Sở Tâm Lam cố gắng ngọ ngoạy thoát thân nhưng chung quy vẫn không thoát được.
“Anh... Anh thật trơ...” – Câu nói của Sở Tâm lam bị ngắt quãng bởi nụ hôn như ma quỷ của Tống Hiểu Thần. Mặt cô đỏ bừng rõ ràng là thỏa mãn anh nhưng qua miệng của Tống Hiểu Thần như chính cô mới phải thỏa mãn vậy. Tức đến thẹn nhưng vẫn không làm được điều gì khác hơn. Dần dần hơi thở cô trở nên gấp gáp hơn, nụ hôn của Tống Hiểu Thần đến đâu cô đều có cảm giác như ngọn lửa thiêu đốt chỗ đó.
“Dù anh thế nào thì anh vẫn yêu em nhất!” - Tống Hiểu Thần nhận thấy người con gái dưới thân mình đã chịu khuất phục ngoan ngoãn, hơi thở dần trở nên gấp gáp, liền ngước mặt lên quan sát cô. Gương mặt Sở Tâm Lam hồng đượm một mặt vì thẹn, một mặt vì sự kích thích của anh, khiến Tống Hiểu Thần cảm thấy cơ thể mình cũng đã thật sự nóng lên không kiềm nén được nữa rồi.
....
“Xin chào quý khách!” – Sở Tâm Lam đứng trong cửa hàng, nghe tiếng mở cửa quen miệng nhanh chóng chào, xoay người nhìn gương mặt quen thuộc cùng nụ cười ôn nhu của Tống Hiểu Thiên, Tâm lam có chút bỡ ngỡ.
“Tâm Lam! Chúng ta có thể nói chuyện với nhau một lúc được không?” – Tống Hiểu Thiên cười tươi nói với Sở Tâm Lam. Đứng trước mặt anh là vẫn là cô gái đó, cô gái mà anh dùng cả trái tim yêu thương và trân trọng, nhưng hiện tại ánh mắt nhìn anh chỉ có chứa sự áy náy, chứa sự xa cách mà thôi. Nhìn thấy điều đó dù bên ngoài Tống Hiểu Thiên đang mỉm cười nhưng thực chất trong lòng anh vô cùng đau đớn.
“Có chuyện gì không đợi về nhà được sao?” – Sau khi biết chuyện của Triệu Khả Như và Tống Hiểu Thiên đột nhiên Sở Tâm Lam có chút lúng túng khi đối diện với anh, cho nên nếu tránh được cô liền tránh đối diện.
“Chúng ta có thể đi uống một tách trà được không? Cách đây 4 ngã tư có một tiệm trà Nhật không gian rất tốt!” – Tống Hiểu Thiên như không nghe hiểu lời từ chối khéo của Tâm Lam vẫn tiếp tục nói, dùng ánh mắt nhẫn nại nhìn cô. Quả thật anh em nhà này có cặp mắt rất giống nhau cho nên Tâm Lam vội cúi đầu khi ánh mắt hai người trực tiếp giao nhau.
“Thôi cũng được!” – Tâm lam liền thở dài ra, cô cũng hiểu nếu hôm nay không đi gặp thì chắc chắn Tống Hiểu Thiên sẽ không bỏ cuộc. Mặt khác nếu trốn được một hôm cũng không thể trốn được cả đời, thôi thà đối mặt giải quyết trọn vẹn một lần vẫn là tốt nhất.
<dr.meohoang>