Sở Tâm Lam, một cô gái với vóc dáng không phải quá nhỏ bé nhưng vì khá ốm cho nên thoạt nhìn có cảm giác vô cùng yếu ớt, đứng trên cầu nhìn mặt hồ yên lặng đang trôi dưới tầm mắt của mình, tay cô còn đang cầm một lon bia, đây là lần đầu tiên cô có thể uống hết một lon bia như vậy, trước đây cô đều cảm thấy thứ nước này vô cùng đắng nhưng hôm nay lại uống như thể không hề có một chút cảm xúc nào, không giấu diếm sự mệt mỏi thở hơi dài, trong đầu vang vọng những lời nói.
“Cô chỉ là một người làm thuê tại đây mà thôi, cô có tư cách gì quản thúc con trai ta! Chỉ làm bẩn có 1 chút đã la làng, tiền ta có thể mua hết cửa hàng này của cô biết không? Con nhỏ hỗn xược!” – Hình ảnh người phụ nữ quý phái, mắt trợn to hung hăng chỉ trích Sở Tâm Lam, cô chỉ biết cúi đầu, luôn miệng nói xin lỗi. Chuyện Sở Tâm Lam là nhân viên của một shop quần áo trong trung tâm thương mại lớn, có một vị khách đến xem quần áo dẫn theo đứa nhỏ, đứa nhỏ tay bị dính kem muốn chùi vào quần áo bị Tâm Lam phát hiện, hét to ngăn cản, vì bị bất ngờ nên đứa nhỏ ngưng ngay hành động nhưng sau đó nó lại khóc thét lên. Người phụ nữ không cần biết rõ nguyên nhân cứ như vậy chỉ trích cô. Sở Tâm Lam đã phải cúi đầu nhận lỗi nghe mọi sự chỉ trích một cách vô lý để giữ lại công việc này nhưng người phụ nữ đó không muốn buông tha cho cô, bà ta nói nếu như cô không bị đuổi việc thì bà ta sẽ không để yên chuyện này. Để làm vui lòng khách hàng có thể Bạch Kim cửa hàng đã chấp nhận đuổi việc Tâm Lam ngay lập tức để mọi chuyện không trở nên ồn ào hơn..
“Sở Tâm Lam! Mày thật mất mặt!” – Sở Tâm Lam hét to lên. – “Sở Tâm Lam này thật sự dễ ức hiếp như vậy hay sao? Giàu có là tự cho mình cái quyền nhục mạ người khác như vậy hay sao!” –Sở Tâm Lam không kiềm được nước mắt khi bản thân thật sự chịu ủy khuất đến như vậy. Sau khi la hét thỏa lòng, Tâm Lam vứt lon bia trong tay mình xuống sông như thể đang vứt đi nỗi khó chịu trong lòng mình, quẹt nước mắt trên mặt quay người bỏ đi xuống cầu, quyết định thôi việc cầm trên tay không biết như thế nào bất ngờ bị gió thổi bay cô chạy theo nhặt lấy không may có một chiếc xe chạy nhanh trên đường lao đến, trước mặt Tâm Lam là ánh sáng chói của ánh đèn pha sau đó mọi thứ dần trở nên tối mù mịt không rõ.
“Dậy rồi động đậy mí mắt kìa! Mau mau gọi bác sĩ đến!” - Tâm Lam nghe được tiếng ai đó huyên náo xung quanh cô, cơ thể có phần đau nhức, đôi mi nặng trĩu không mở dậy được nhưng vì xung quanh quá mức ồn ào cô thật muốn biết ai là người hồ nhốn như vậy. Đột nhiên có một ánh sáng rất lóa rọi vào mắt Tâm Lam ý thức còn mơ màng của cô nhanh chóng tỉnh lại.
“Có phản ứng rất tốt, bệnh nhân đã hoàn toàn tỉnh lại rồi!” – Âm thành một giọng nam trầm vang lên bên tai, Tâm Lam mở mắt từ từ, nhưng do chói mắt ban nãy mọi thứ vẫn còn nhòe đi rất nhiều, sau khi mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn được một chút thì cô có thể nhận ra được người đứng trước mặt cô chính là bác sĩ. trong đầu cô liền nhớ lại ký ức đó, có lẽ cô bị tông xe nên được đưa vào bệnh viện.
“Cảm ơn bác sĩ rất nhiều!” – Một người đàn ông khác đứng gần bác sĩ nói, giọng nói có phần lạnh lùng nhưng lại mang ngữ điệu hơi trầm mặc. Khiến sự chú ý của cô về người đó, nhưng dù cố gắng đến thế nào cô cũng không thể nhìn thấy rõ được gương mặt của người đó. Giọng nói có phần xa lạ, cô chưa từng nghe qua chắc có lẽ là người nhà của người lái xe đụng phải cô.
Mất một khoảng thời gian không biết là bao lâu Tâm Lam mới có thể nhìn mọi thứ thật rõ ràng, xung quanh cô mọi thứ đều trắng xóa, không lầm vào đâu được đây chính là bệnh viện, đến bây giờ cô mới có thể cô quan sát rõ gương mặt những người đứng xung quanh, những gương mặt hoàn toàn xa lạ đang hướng sự chú ý đến cô. Tâm Lam thầm nghĩ - “Những người này chắc là người quen của người lái xe đụng mình đây mà! Đụng mạnh như vậy mà thân thể ngoài chút đau nhức thì hoàn toàn không bị gì thì thật sự rất may mắn.”
“Cô nghĩ cô đụng xe chết đi thì không cần gả vào Tống gia hay sao? Suy nghĩ thật ấu trĩ! Cô biết cô đã gây ra cái họa gì hay không hả?” – Nam nhân bận đồ tây đen âm trầm ban nãy nói chuyện với bác sĩ nhanh chóng lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tâm Làm nhìn Tâm Lam. Bây giờ cô mới có thể nhìn rõ mặt anh ta, gương mặt khá điển trai nhưng lại đang mang vẻ vô cùng tức giận trừng mắt với cô. Cô như đực mặt ra không hiểu người đó đang nói cái gì, cưới gả gì ở đây, cô còn chưa bao giờ nhìn thấy anh làm gì nói đến cưới gả, không lẽ những người này vì chuyện tai nạn giao thông sẵn sàng nuôi cô suốt đời, cô không cần đến như vậy! Sở Tâm lam đưa ánh mắt ngơ ngác chuyển dần từ người đàn ông mặc tây đen sang người phụ nữ xinh đẹp trang trọng trong trang phục công sở đứng gần đó. Đáp lại ánh mắt của cô cũng là ánh mắt cũng đang dò hỏi có chuyện gì của người phụ nữ đó.
Người đàn ông nhìn thấy cô trưng ra ánh mắt ngơ ngác như vô tội càng khiến y tâm tình vô cùng bực mình, hàn khí quanh người càng rõ ràng hơn bao giờ hết, anh hận không thể một tay bóp chết cô ngay lập tức.
“Cô nghĩ mình im lặng có thể giải quyết được mọi chuyện sao? làm ơn dùng cái đầu suy nghĩ nó không nên chỉ để trang trí cho gương mặt diễm lệ xinh đẹp này! hiện tại Tống gia sẽ xử lý mọi chuyện!
<Dr. Mèo hoang>
Note: Truyện này đã ra Full rồi! Mèo sẽ đăng từ từ cho mọi người theo dõi nhé. nếu thấy truyện hay hãy like thật nhiều nhé! cảm ơn mọi người.