Editor: Phương Tuyết
”Trợ lý Kiều, dưới sảnh có bưu kiện chuyển phát nhanh của cô đó, làm phiền cô xuống ký nhận nhé. “
Kiều Văn Văn cúp điện thoại, cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng gần đây cô đang kẹt
tiền, tiền lương thì chưa phát, căn bản không có tiền mua đồ thì lấy đâu ra bưu kiện chứ?
Khi cô đi đến cửa thang máy đã thấy Trịnh Thạc đang ở bên trong, hai người liếc nhìn nhau một cái.
”anh cũng đi lấy bưu kiện?”
Trịnh Thạc gật đầu.
Kiều Văn Văn trong lòng dâng lên một tia dự cảm xấu.
Trịnh Thạc rên lên một tiếng, đầu đau như búa bổ làm hắn có cảm tưởng mình cũng ‘đến tháng’.
”Trợ lý Kiều, tôi nói cho cô biết để cô đề phòng. Lần trước có một hạng mục
boss rất chú trọng nhưng không giành được, boss hành hạ tôi
suốt một tháng. Lúc đó lần đầu ký nhận chuyển phát nhanh là một cái
trứng nảy. “
Thang máy đóng lại, hai người đứng trong không gian bịt kín, ai cũng thấy lúng túng.
Ha ha, trứng nảy ư. Boss, lễ tiết của anh đâu?
”Tôi không có ý khác, cái đó thật sự là trứng nảy, nó có lực đàn hồi giống như quả
cầu vậy, chỉ là nó có hình quả trứng thôi. Khi cô ném xuống đất nó có
thể nảy lên rất cao...” Trịnh Thạc thầm nghĩ mình nói chuyện thật đáng
ăn đòn, lỡ như trợ lý Kiều tố cáo hắn quấy nhiễu tình dục nơi công
sở thì làm sao đây.
Kiều Văn Văn gật đầu, vẻ mặt đồng tình,“Trịnh Đại Bí, anh không cần giải thích đâu, tôi hiểu mà. Boss có phải
muốn tán tỉnh anh không? “
”Đinh - -” Trịnh Thạc còn chưa kịp trả lời thì cửa thang máy đã mở ra, hắn nhìn bóng lưng của Kiều Văn Văn
ngẩn người mất ba giây đồng hồ.
Hai người ký nhận chuyển phát
nhanh xong, của Kiều Văn Văn là một thùng cao khoảng nửa người,
cũng không biết bên trong đựng cái gì mà có vẻ rất nặng. Của Trịnh Thạc
là một hộp giấy nhỏ, khiến người ta suy nghĩ linh tinh.
Trong
lúc đi thang máy, Kiều Văn Văn mấy lần cố tình thở hồng hộc thử xem
Trịnh Thạc có giúp một tay không, thế mà Trịnh Đại Bí Thư đứng kế bên
lại làm như không thấy. cô cảm thấy người đàn ông này là muốn trả
thù cô vì lỡ nói huỵch toẹt ra gian tình của hắn và boss.
Khi
thang máy lên đến tầng cao nhất, Trịnh Thạc mới quay
đầu nói với cô một câu, “Trợ lý Kiều, tôi cảm thấy cô không nên nghĩ
ngợi lung tung. Nếu như nói boss muốn dìm chết ai thì tôi nghĩ cô là mục tiêu lớn nhất, dù sao tôi cũng chưa từng nhìn thấy boss mặc quần lót gà con và bọt biển. “
anh ta đẩy mắt kính một cái rồi xoay người
rời đi, liền xoay người đi. Mặc dù hắn đã từng nhìn thấy quần lót treo ở sân thượng, lúc bị gió thổi qua thôi nhưng khuôn mặt của chú gà con đó
vẫn vô cùng dữ tợn.
*
”Các bạn nhỏ, hôm nay hai anh chị
này sẽ cho các bạn một ít quà, nếu các bạn muốn có quà thì phải ngoan
nha. “ cô giáo buộc tóc đuôi ngựa đứng trên bục giảng vỗ tay cười cười.
Kiều Văn Văn đứng trong góc phòng học, nhìn lướt qua hai mươi mấy bạn nhỏ,
cuối cùng dừng lại ở bạn nhỏ cứ cúi đầu không có chút phản ứng gì.
cô bé có làn da trắng, tóc cột cao hai bên, đó chính là con gái của Tưởng
tổng giám đốc mà Thịnh Cẩn Minh đã đến thăm - - Tưởng Mẫn.
”Tớ
vừa hỏi cô giáo chủ nhiệm, cha mẹ Tưởng Mẫn đã ly hôn, cô bé theo họ
mẹ. cô bé này không thích nói chuyện, cũng không thích chơi với các bạn
khác, hình như là bị tự kỷ nhẹ. “ Giọng nói dịu dàng vang lên sát
tai cô, vì sợ quấy rầy cô giáo đang nói chuyện trên bục giảng nên hai
người đứng rất gần nhau.
Nghe được giọng nói ấm áp tràn đầy từ
tính này, Kiều Văn Văn cảm thấy toàn thân cứng ngắc, cô cảm giác được
hơi thở của cậu ấy quấn quýt sát bên tai cô, cô sắp phát điên luôn rồi!!
Kiều Văn Văn vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy gương mặt cười cười của Lý Gia
Viễn, đôi mắt sáng ngời nhìn cô chăm chú. Trong đôi mắt ấy tựa như có
rất nhiều vì sao phát ra ánh sáng rạng rỡ.
”Mẹ của bé dường như xem công việc quan trọng hơn.” cô cố tình cúi đầu để tránh đi ánh mắt đó.
cô có cảm giác nếu đứng gần quá thì đại não cô chẳng chịu hoạt động gì cả.
Trò chơi đã bắt đầu, những món quà rất được các bạn nhỏ yêu thích. trên bục giảng chất đầy những con rùa làm bằng bông, từ lớn tới nhỏ, xanh biếc
làm cho người ta cực kỳ yêu thích.
không khí cả lớp rất hào hứng, duy chỉ có Tưởng Mẫn lại không có chút phản ứng nào.
”Cậu điều tra cô bé ấy làm gì?”
Kiều Văn Văn nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tưởng Mẫn, ánh mắt tối lại, Lý Gia Viễn đến gần mà cô cũng không biết.
”Ở đây chị có một chú mèo máy, chú mèo này là vô địch thiên hạ đó nha,
nó sẽ giúp các em đánh bại người xấu, không ai có thể bắt nạt các em, có em nào muốn không?”
Kiều Văn Văn đứng dậy,cô cầm trong tay chú mèo thần tài mà công ty đã tặng.
Các bạn nhỏ trong lớp đều nhao nhao cả lên, Tưởng Mẫn cũng bị thu hút bởi
lời nói của cô, cô bé từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ
ngây thơ chân thành của chú mèo máy.
*
Bên trong
xe một mảnh yên tĩnh, Trịnh Thạc ngồi trên ghế tài xế, hắn thầm mắng
mình thích chịu ngược khi không có boss ngồi ghế bên om sòm chỉ đạo.
Hôm nay tâm tình boss vẫn rất tệ, vừa rồi đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại nhưng vẫn không cách nào thông qua được hạng mục này.
Vậy mà Kiều Văn Văn không biết có chuyện gì hôm nay lại xin nghỉ,
để một mình hắn gánh chịu boss ‘đến tháng’, thật sự là không nghĩa hiệp
gì hết.
”Ngừng xe.”
Trịnh Thạc nhìn bốn phía, may mà xung quanh đây vắng vẻ, xe cộ không nhiều.
”Trịnh Thạc, trợ lý Kiều xin nghỉ với lý do gì?”
Trịnh Thạc cẩn thận suy nghĩ một chút, nói giọng có chút cứng nhắc: “Tôi có
việc quan trọng, sẽ vì boss xông pha khói lửa không chùn bước. Chờ đến
lúc tôi trở về thì boss sẽ vui vẻ ngày thôi.”
nói xong Trịnh Thạc thầm xì một tiếng khinh miệt. Xem cái cô không biết xấu hổ này, giống
như cô ấy xin nghỉ là vì boss vậy, nói thật oai phong lẫm liệt làm như
muốn mình khen cô ta vậy.
”cô ấy đi với đàn ông sao?”
”Chậc chậc, vừa nhìn thấy người đàn ông kia liền cười tít mắt, nhìn đã biết hắn là loại người hay dụ dỗ con gái nhà lành.”
Thịnh Cẩn Minh khẽ hừ một tiếng, môi mỏng mím lại, lông mày nhíu chặt, giống như lúc thấy đồ chơi bẩn vậy.
Trịnh Thạc không giải thích được hàm ý của boss, anh đưa mắt nhìn bốn phía,
chợt thấy một đôi trai tài gái sắc bước ra từ nhà trẻ tư gia phía đối
diện.
Người con gái vẻ mặt thẹn thùng, cười tít mắt, không phải là Kiều Văn Văn là ai.
”Con chó mà thằng nhãi kia ôm là cái gì?” Thịnh Cẩn Minh sắc mặt biến đổi đột ngột.
Trịnh Thạc ho nhẹ, chỉ có người con trai kia ôm lỉnh kỉnh đồ trong tay, cho
nên con chó trong miệng boss không cần nói cũng biết.
”Là Thú Thú làm bằng bông.” Sắc mặt hắn cực kì nghiêm túc, bổ sung thêm một câu,“Chính là ngài đã đưa cho trợ lý Kiều, với lý do là để giảm bớt áp lực
cho cô ấy trước khi thi bằng lái xe mà đã làm một đống Thú Thú bằng bông để cô ấy làm ấm giường. “
Trợ lý Kiều thật to gan!
Lại đem quà mà boss tặng cô đi tặng cho người đàn ông khác.
”Lái xe.” Thịnh Cẩn Minh nheo mắt lại, đưa tay chỉ một cái, “Đâm chết bọn họ!”
Trịnh Thạc sắp dẫm chân, thiếu chút nữa là lao ra rồi.
”Boss bớt giận, không phải ai cũng không tim không phổi như trợ lý Kiều đâu.
Những gì Ngài tặng tôi, tôi đều cất kỹ ở nhà, lần trước Ngài tặng tôi
hộp âm nhạc tôi đã để trong ngăn kéo bàn làm việc. Bất cứ lúc nào cũng
có thể nhìn thấy, thấy nó là tôi liền nhớ đến boss đã ưu ái tôi nhiều
thế nào!”
Trịnh Thạc đang trợn mắt nói dối, công phu nịnh hót đã hạ bút thành văn rồi.
Lần trước Trịnh Thạc và trợ lý Kiều xuống nhận chuyển phát nhanh, của Kiều
Văn Văn là một đống con rùa đen bằng bông, hắn không biết nó có hàm
nghĩa gì, tóm lại khi Kiều Văn Văn nhìn thấy thì vẻ mặt hết sức vi diệu.
Phần của Trịnh Thạc là một hộp âm nhạc được chế tác tinh mỹ, khi đó hắn thở
ra một hơi, dù cho boss có đưa lựu đạn thì hắn cũng phải nhận.
Tuy nhiên khi hắn mở hộp ra, nghe được đoạn ghi âm bên trong cũng là lúc hắn biết mình vui mừng quá sớm.
”Trịnh Thạc, cậu lái xe chưa tốt, cần luyện tập nhiều một chút.”
”Trịnh Thạc, vì boss phục vụ!”
”Trịnh Thạc, hạng mục lần này không thông qua, cũng vì cậu lái xe quá kém, xuất hành mà không tốt cậu chắc chắn phải chết!”
Bên tai Trịnh Thạc bây giờ vẫn còn văng vẳng giọng nam máy móc đó, mặc
dù không phải là tự boss thu âm, nhưng những lời này tuyệt đối là của
boss.
Nhớ tới câu nói sau cùng, hắn liền thấy lạnh cả sống lưng.
”Nhấn còi.” Thịnh Cẩn Minh chưa từ bỏ ý định.
”Gần trường học không cho phép thổi còi.”
Năm đó boss làm sao lấy được bằng lái xe vậy, kiến thức cơ bản đều quăng cho chó gặm hết sao.
*
”Hôm nay cảm ơn cậu, không thì tớ cũng không vào được!” Kiều Văn Văn đứng lại, nhìn về phía cậu ta nói lời cám ơn.
Lý Gia Viễn lắc đầu, cúi đầu nhìn cô chăm chú, “Văn Văn, nhìn cậu đang có
tâm sự sao. Tớ giúp cậu là vì muốn nhìn cậu cười chứ không phải muốn cậu cứ giữ vẻ mặt đưa đám đó. “
Kiều Văn Văn bất an nhìn chằm chằm mũi giày, trầm mặc một lát.
”Tớ không sao, chẳng qua là cảm thấy Tưởng Mẫn quá cô độc.” cô ngẩng đầu, nhếch khóe miệng lộ ra vẻ mặt mỉm cười đầy bất lực.
Lý Gia Viễn nhíu mi, hắn giơ tay lên giống như muốn sờ mặt cô, cuối cùng lại dừng ở đỉnh đầu cô xoa nhẹ mấy cái.
”Cười không nổi thì cười, trước mặt bạn bè lâu năm thì không cần sợ mất mặt đâu.” hắn cười
khẽ, âm thanh so với ngày xưa càng thêm ấm áp hơn, “Trước đây rất
muốn nói với cậu một câu, nhưng vì lúc đó tớ còn
quá nhỏ nên không dám nói, hiện tại tớ muốn nói cho cậu biết.”
”Bạn học Kiều Văn Văn, từ nay về sau tớ sẽ giúp cậu, cậu sẽ không còn cô độc nữa.”
Lòng bàn tay của Lý Gia Viễn thật ấm áp, đầu ngón tay chạm vào cái trán trơn bóng của cô, làm cho cô cảm thấy giống như chạm phải lửa.
Câu nói này giống như câu thần chú khiến cho lòng cô cảm thấy ấm áp hẳn lên.
một lúc sau, Kiều Văn Văn mới lấy lại tinh thần. Khuôn mặt cô đỏ bừng, luống cuống cả lên.
”Cậu, sao tự nhiên cậu lại nói những lời này?”
Thấy cô e thẹn đến vành tai cũng đỏ lên, Lý Gia Viễn cảm thấy mình đang được
thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy, anh cười khẽ một tiếng.
”Hôm mùng hai tết, tớ nhìn thấy cậu, một mình đốt pháo hoa giữa trời tuyết. “
Kiều Văn Văn như bị người chặn họng, ký ức trước kia lần lượt kéo về.
cô nhớ tới lý do vì sao bỗng nhiên cô không còn thầm mến Lý Gia Viễn nữa. Bởi
vì cô không quan tâm đến tình cảm bé nhỏ của mình nữa, cô chỉ nhớ đến
hình ảnh cha mẹ cãi nhau rồi cùng nhau ký tên vào đơn ly hôn thôi.
cô liền lẻn ra khỏi nhà, một mình đốt pháo hoa giữa ngày tết, nước mắt như mưa.
Mùa đông năm ấy đối với cô là mùa đông lạnh lẽo nhất, thê lương nhất.
”Quần áo mới của tớ bị pháo hoa đốt cháy mất, tớ giận đến nỗi bật khóc.” cô xua tay, trên mặt đã khôi phục vẻ mặt bất cần.
Lý Gia Viễn cười to, bàn tay tiếp tục xoa trán cô, “Kiều Văn Văn, cậu vẫn đáng yêu như thế. “
”Chao ôi, đang ở ngoài đường có phải nên chú ý hình tượng một chút không. Các người còn đứng đây ôm ôm ấp ấp hả, boss chúng tôi nói muốn lái xe đâm
các người đó. Bảm đảm khi tiến tới là bánh xe màu đen mà khi lui ra là
bánh xe nhuộm đỏ, để hai người cùng sống cùng chết, lưu luyến triền miên tiến về địa ngục đó!” Trịnh Thạc khuôn mặt đau khổ, bị áp bức mà phải
hô to lên như vậy.
Boss nhà hắn chính là không muốn thấy hai người đó vui vẻ, không thể thổi còi thì dùng miệng hô vậy.