Edit: Tiểu Hy Hy
Beta: Min Heun
Mộng Nhã hoàn toàn không để ý tới âm thanh này.
Cứ để cho các cô mắng chửi trước đi, dù sao cũng không mất miếng thịt nào.
Hiện tại chuyện quan trọng là đi ăn cơm.
Cô đã không còn trông cậy vào những người cung nữ đó nữa rồi, dù sao nhiều ngày vậy rồi cũng không có ai đưa cơm tới, lúc này nhất định sẽ không đụng tay.
Mộng Nhã một bên nghĩ đối sách một bên đi đến Ngự Thiện Phòng, không đưa cơm cho cô ăn, nhưng chắc là có thể được ăn hai miếng thịt đi.
Quả thực, đám đại thái giám Ngự Thiện Phòng này nhìn thấy bộ dáng nhỏ nhắn ngọt ngào này của nàng, hơn nữa lời Mộng Nhã nói rất ngọt.
Trái kêu một tiếng “đại ca” phải kêu một tiếng “đại ca”, bọn thái giám đó trong lòng cũng thoải mái.
Tuy rằng trên thân thể đã không thể coi là một người nam nhân, nhưng được người ta kêu “đại ca” thì không ai cảm thấy sẽ cự tuyệt được.
Kết quả là, Mộng Nhã được cho một khối giấy dầu bao năm miếng thịt kho tàu lớn cùng hai cái màn thầu mập mạp.
Mộng Nhã ôm một đống đồ này, cơ hồ nghe được tiếng nuốt nước miếng của chính mình.
Nhưng là một đống đồ này hiển nhiên không phải một ngụm hai khẩu là có thể ăn xong, lại còn phải làm sao để người ta không có phát hiện, nếu không sẽ liên lụy đến đám công công ở Ngự Thiện Phòng.
Mộng Nhã thấy một con đường nhỏ hẻo lánh, tìm một tòa núi giả, mới vừa ngồi xuống đang chuẩn bị ăn --
”Ực.”
Đồng dạng là tiếng nuốt nước bọt.
Mộng Nhã chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy một tiểu nam hài đại khái chỉ mới xấp xỉ ba tuổi, ăn mặc vô cùng đẹp đẽ quý giá, ánh mắt nó sáng quắc nhìn màn thầu và thịt kho tàu trong ngực cô.
Mộng Nhã đưa cho nó một cái màn thầu, hỏi: “Ngươi cũng đói bụng? Muốn ăn cùng không?”
Tiểu nam hài cũng không có duỗi tay tiếp, mà lui về phía sau một bước, mắt to tràn đầy cảnh giác với người xa lạ.
Mộng Nhã không có thời gian chăm sóc tiểu nam hài, rốt cuộc bây giờ cô sắp chết đói đến nơi rồi.
Không ăn thì cô ăn.
Mộng Nhã bẻ một cái màn thầu ra, để thịt kho tàu phía dưới lên, lại kẹp hai miếng màn thầu lại với nhau.
Cắn một miếng.
Mùi thịt bốn phía, pha hương thơm ngọt ngào.
Quả thực chính là mỹ vị độc nhất trên trời dưới đất.
Mộng Nhã chỉ mất bốn năm ngụm liền ăn xong một cái màn thầu rồi, đang chuẩn bị bắt đầu bẻ cái thứ hai ra ăn.
Đột nhiên lại nghe được một tiếng “ực” rất vang.
Mộng Nhã quay đầu nhìn tiểu nam hài, mắt nó dừng ở một cái màn thầu cuối cùng bị bẻ ra, kẹp hết ba miếng thịt còn lại vào.
”Nè, ăn đi.”
Nàng đưa cái màn thầu này cho tiểu nam hài.
Tiểu nam hài bình tĩnh nhìn Mộng Nhã như vậy, lần này không trốn tránh nữa.
Nhưng cũng không có duỗi tay ra lấy.
Mộng Nhã cố hết sức mình với tới, mới nhét được màn thầu vào trong tay tiểu nam hài này.
”Ăn đi, ăn no mới có sức lớn lên.”
Tiểu nam hài giống như nghe hiểu, ôm màn thầu bắt đầu hung hăng cắn xuống.
Vừa nhìn thấy chính là đói thảm.
Nhìn nó ăn xong, Mộng Nhã cầm giấy dầu trong tay chôn xuống dưới núi giả.
Sau đó rửa sạch tay ở hồ nước bên cạnh.
Cô nhìn hai tay đầy dầu mỡ của nam hài sau khi ăn xong màn thầu và thịt kho tàu, nhanh chóng bắt lấy tay nó, tiểu nam hài hoảng sợ.
Nhưng hắn không phát ra tiếng.
Mộng Nhã nhẹ nhàng dẫn nó đến bên hồ nước, không quan tâm nó kháng cự, rửa sạch tay cho nó.
”Nghe này, ăn thịt không được nói cho người khác biết, hơn nữa rửa tay sạch sẽ người khác mới không phát hiện.”
Ngay sau đó, nàng lại nhìn đến khóe miệng của nam hài.
Vì thế đau lòng móc khăn ra lau mặt và miệng cho nó.
Lúc này tiểu nam hài ngoan ngoãn tùy ý để cô lau.
Giữa hai người dường như đạt thành một nhận thức chung.
Ăn thịt thì không thể để cho người khác phát hiện.
Sau khi lau xong, Mộng Nhã thu khăn tay lại, nói: “Ta phải đi rồi, ngươi chăm sóc bản thân cho tốt.”
Thẳng đến khi cô đi xa, vẫn còn nhìn thấy tiểu nam hài đứng tại chỗ ngóng nhìn thân ảnh của cô.
Mộng Nhã thở dài một hơi.
Cô hiện tại còn ăn bữa hôm lo bữa mai đây, cứu nó cũng không được.
Cũng không biết đứa nhỏ này là của phi tần nào, cư nhiên bị đói thành như vậy.
Thật là đáng thương.
25/7/2018
-----------oOo-----------
Heun: Lại nhá thêm 1 chương nữa này:D