Sổ Tay Công Lược Vạn Người Mê

Chương 127: Chương 127: Công lược thiếu tá lãnh khốc (18)




Edit: Kỳ Vân

Nghe đến đó, Mộng Nhã chợt mở to hai mắt!

Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ, ngày đó thiếu tá cũng là vì muốn có thể ở cùng cô thêm một lát?! Mộng Nhã cảm thấy cô đã phát hiện ra một chuyện ngoài sức tưởng tượng!

Nhưng đó là thiếu tá Lục Minh! Hắn thật sự làm như vậy sao? Thật sự chỉ là vì muốn ở cùng cô thêm một lát nữa?

Mặt Mộng Nhã đột nhiên nóng lên, đỏ bừng.

Cô muốn đi tìm Lục Minh hỏi cho ra lẽ! Phải hỏi hắn chuyện này có phải là sự thật hay chỉ là do cô đoán mò thôi.

**

Nhưng bây giờ Mộng Nhã không có lá gan lớn như vậy. Cô vừa từ chỗ thiếu tướng giải trừ nguy cơ. Nếu bây giờ có chút liên hệ mờ ám gì với Lục Minh thì... có hơi không thích hợp thật. Nói không chừng còn liên lụy tới thiếu tá bị thiếu tướng hoài nghi.

Nghĩ tới đây, tâm trạng của Mộng Nhã lại thấp xuống. Cô phải trở về rồi. Trong đầu vẫn còn quanh quẩn cuộc trò chuyện của đôi vợ chồng kia. Nếu... Nếu cô và Lục Minh kết hôn, sau này cũng có thể làm vậy với hắn đúng không?

Nghĩ tới đã thấy thật hạnh phúc!

**

Vì muốn ngày này đến sớm một chút. Cô nhất định phải nỗ lực mới được! Phải giúp đỡ thiếu tá bắt hết những người xấu đó!

Sau đó sớm nghiên cứu chế tạo ra thuốc kháng virus zombie để cứu thế giới nữa chứ. Cái này... Chắc là tâm nguyện của thiếu tá?

Nếu cô hoàn thành tâm nguyện của thiếu tá, vậy hắn sẽ cưới cô sao?

Trong nháy mắt, bước chân của Mộng Nhã nhẹ nhàng hơn không ít. Bây giờ làm vậy là vì để chuẩn bị tốt cho tương lai của cô và hắn nha!

**

"Ai nói với cô tâm nguyện của tôi là thế giới trở nên yên bình?"

Bên tai đột nhiên truyền đến lời nói lạnh lẽo làm Mộng Nhã hoảng sợ.

Mộng Nhã há to miệng: "Thiếu... thiếu tá!"

Lục Minh không trả lời mà dùng đôi mắt một năm bốn mùa đều lạnh lẽo nhìn Mộng Nhã.

Mộng Nhã giống như bị đông cứng, một câu cũng không dám nói.

"Trả lời."

Tuy rằng là mệnh lệnh nhưng lại mang theo chút ôn nhu.

Lá gan của Mộng Nhã lớn hơn một chút, cô nháy to mắt khiến cô thoạt nhìn có hơi đáng thương. Cô hỏi: "Thiếu tá đại nhân, ngài đồng ý cưới tôi không?"

Sau đó cô nhanh chóng phản ứng lại, nói thêm hai chữ: "Sau này!"

Lục Minh chợt mỉm cười, tuy rằng vẻ mặt của hắn không có biến hóa gì, nhưng Mộng Nhã nhận ra hắn đang cười thì cô cảm thấy rất... đáng sợ!

Ánh mắt hắn lúc này giống như là hòa tan vào nhau. Đang lúc Mộng Nhã chờ hắn trả lời thì thấy thiếu tá đại nhân vòng qua người cô đi tiếp.

Đi tiếp?!

Mộng Nhã: "..."

Mộng Nhã cũng tức giận đi luôn.

**

Một câu cũng không thể nói cho cô sao?

Mộng Nhã cuối cùng cũng nhớ tới hệ thống: "Tiểu Linh Nhất?"

Bảo bối Linh Nhất thời thời khắc khắc đều chú ý tới động tĩnh của ký chủ: "Đây ký chủ!"

Dứt lời còn kiêu ngạo dựng thẳng bộ ngực nhỏ.

Đương nhiên, ký chủ nhìn không thấy. Nhưng hệ thống chủ quản nhìn thấy được, tâm đều bị tiểu hệ thống làm cho manh hóa rồi! Thật muốn ôm vào trong ngực xoa một cái!

Mộng Nhã tựa hồ thấy được dáng vẻ đáng yêu của Linh Nhất, cô hỏi: "Giá trị tình yêu là bao nhiêu?"

Linh Nhất vui vẻ nói: "Bốn mươi rồi ký chủ!"

Mộng Nhã giật mình: "Nhiều như vậy!"

Cô và thiếu tá đại nhân... Còn chưa nói chuyện tới mười câu. Thật sự là không nói tới mười câu. Thật đau lòng. Thiếu tá đại nhân cũng thật kiệm lời.

Nhưng giá trị tình yêu nhiều như vậy sao! Giá trị tình yêu nhiều như thế làm Mộng Nhã xác định được -- Ngày đó Lục Minh ôm cô chạy trong rừng cây, chắc chắn là bởi vì thích cô! Muốn ở với cô nhiều thêm một chút!

Mộng Nhã giống như phát hiện ra chuyện gì khó lường. Kiêu ngạo trở về ký túc xá.

**

Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Mộng Nhã cũng cần phải tham gia huấn luyện. Nếu không công tích còn thừa của Mộng Nhã sẽ không đủ trả tiền thuê căn phòng nhỏ của cô ở căn cứ.

Đúng vậy, ở mạt thế vật tư rất thiếu thốn. Mỗi người bởi vì cần nhu yếu phẩm của mình để sinh tồn mà phải lao động.

Bộ đội đặc chủng cũng không ngoại lệ. Chẳng qua loại bộ đội đặc chủng như Mộng Nhã thường xuyên vào sinh ra tử thì công tích mỗi lần đạt được tương đối nhiều một chút mà thôi.

Đối với những công dân có thể chất yếu đuối mà nói, mỗi ngày chỉ có thể trồng rau, quét tước hoặc nấu cơm để đổi lấy số điểm công tích cực kì ít.

Thậm chí số công tích đó còn không đủ để họ thuê một gian nhà nhỏ, không đủ cho bọn họ tắm rửa mỗi tuần một lần.

Cho nên điều kiện sinh hoạt của Mộng Nhã bây giờ còn tương đối thoải mái. Nhưng cô là đánh cược tính mạng của người thân để bảo vệ người khác.

**

Thể chất lúc trước của Mộng Nhã là B+. Tiêu chuẩn tuyển nhận thấp nhất của bộ đội đặc chủng cũng là thể chất B+.

Lần này Mộng Nhã nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, vừa kịp lúc thí nghiệm thể chất mỗi tháng một lần.

Đại đội trưởng nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên nói: "Mộng Nhã, lại đây."

Đã trải qua những trận chiến đổ máu khi chiến đấu, thể chất của bộ đội đặc chủng tăng lên rất dễ dàng. Đây cũng là nguyên nhân đại đội trưởng kêu Mộng Nhã đi thí nghiệm trước.

"Rõ!"

Mộng Nhã chào theo nghi thức quân đội. Cô mặc áo ngụy trang khi chiến đấu, mang đôi quân ủng bằng da trâu, tóc quấn lên nhét vào trong mũ. Vành mũ to rộng, chỉ có thể thấy được cằm của cô, đôi mắt đào hoa xinh đẹp bị giấu dưới mũ. Nhưng có một ít làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài cũng đủ làm cho một đám đàn ông nuốt nước miếng.

Trước kia sak lại không phát hiện ra Mộng Nhã đẹp như vậy nhỉ?

Tất cả mọi người đều buồn bực nghĩ. Rõ ràng khuôn mặt không có gì thay đổi nhưng khí chất lại không giống nhau, đặc biệt làm người khác mê luyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.