"Đi thôi?" Túc Tiển khi tới chỉ cưỡi một con ngựa, y một tay kéo dây cương, một tay chìa về phía người kia. Ninh Hoàn kinh ngạc, nhất thời mặt như rặng mây hồng, hắn đẩy tay Túc Tiển, lầm bầm "Ta không ngồi phía trước, thành cái dạng gì a!"
Túc Tiển thay đổi bộ dạng nghiêm túc thường trực, chiếc răng nanh nhỏ lấp ló sau nụ cười xấu xa. Ninh Hoàn hừ một tiếng, bĩu môi không thèm để ý trực tiếp nhảy lên lưng ngựa.
"Kế tiếp chúng ta đi đâu?" Sự tình ở Diêu trang khiến hắn quyết tâm truy xét đến cùng, nhất thời không có ý định trở về Ninh phủ. "Diêu bà bà nói với ta phương pháp diệt Cổ Vương, chúng ta sẽ quay lại Yến trạch hay là..."
"Không vội". Túc Tiển nói "Vu Quỷ Thần chân thân vẫn còn tại đấy, Cổ Vương tạm thời sẽ không rời đi, ngược lại nếu diệt nó sẽ đả thảo kinh xà".
Ninh Hoàn mím môi một cái "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"
Túc Tiển nhìn về chân trời phía đông giờ đã trắng bệch, y suy nghĩ một chút rồi nói "Trời mau sáng, đi, ta dẫn ngươi về Nam Thành ăn điểm tâm".
Ninh Hoàn ngẩn người, ăn điểm tâm mà phải chạy từ Bắc Thành sang Nam thành, bất quá hắn vẫn gật đầu một cái "Cũng được".
Sương mù dần dần bao phủ tứ phía, không khí tràn ngập vẻ âm u, lạnh lẽo. "Đi" Túc Tiển thúc ngựa.
Ninh Hoàn quay đầu nhìn chăm chăm Diêu trang dần khuất bóng trong sương mù. "Diêu lão bà chết, đám trùng xà quay trở về Âm lộ" Túc Tiển không quay lại nhưng tựa hồ đọc thấu suy nghĩ của hắn.
Ninh Hoàn mờ mịt hỏi "Âm lộ?"
"Chính là con đường dành cho quỷ sai và người chết" Túc Tiển đáp lời.
Ninh Hoàn chợt nhớ ra "Đúng rồi, vì sao Diêu trang hôm nay khác hẳn so với hôm qua chúng ta đến?"
"Diêu trang ở trên Âm Dương giới, ngươi đi từ Âm lộ đến đây đương nhiên sẽ thấy cảnh tượng bất đồng. Làm sao? Gặp quỷ sai chưa?" Túc Tiển hỏi.
"Ân..." Ninh Hoàn nghiến răng "Không gặp... chỉ đụng phải dã quỷ không mắt, không miệng" Ninh Hoàn nhớ lại con đường cũ, không phải, là âm lộ mới đúng, cùng với đám bạch y nhân kia, sắc mặt hắn tái xanh.
"Gặp người chết mà đã sợ như vậy" Túc Tiển phì cười "Liền chút tiền đồ này".
Ninh Hoàn dỗi luôn "Sợ thì sao?" (chém)
Túc Tiển hừ một tiếng "Cô hồn dã quỷ mà thôi, coi như là quỷ sai tới, ta một người cũng có thể đánh mười cái".
"Khoác lác a!!"
Sắc trời còn sớm, nhưng nhiều cửa tiệm ở chợ sớm đã được dọn sẵn. Túc Tiển dẫn Ninh Hoàn đi tới một gian hàng nhỏ, gọi hai chén hoành thánh. Hôm nay y mặc thường phục, hai người ngồi xuống đã vùi đầu ăn điểm tâm, cũng không đưa tới bao nhiêu sự chú ý.
"Ăn no chưa?" Túc Tiển miễn cưỡng chống cằm nhìn con người còn đương lang thôn hổ yết trước mặt.
Ninh Hoàn uống cạn giọt nước cuối cùng trong chén, thỏa mãn ợ một cái. Hắn ngẩng đầu xoa xoa bụng, thở dài thỏa mãn "Ta còn đang thắc mắc tại sao muốn từ Bắc thành chạy tới nơi này ăn điểm tâm, hoành thánh của tiệm này ăn quá ngon!"
Lúc này trời còn chưa sáng rõ, trước sạp hoành thánh treo một chiếc đèn lồng nhỏ. Túc Tiển cười cười "Được, ta tới đây cũng không chỉ để mời ngươi ăn điểm tâm"
"A?" Ninh Hoàn nghi hoặc, Túc Tiển hất cằm về cửa tiệm cách đó không xa. "Tới đây là vì nó, biết 'Mỹ nhân da' không?"
Ninh Hoàn sửng sốt " 'Mỹ nhân da'? Ý ngươi là cửa tiệm bán giấy tuyên thành nổi tiếng ở Nam Thành?"
Túc Tiển nhướng mày "Thì ra ngươi biết?'
Ninh Hoàn gật đầu "Sau khi hồi kinh, đường ca có tặng cho ta một tấm 'Mỹ nhân da' ".
Túc Tiển híp mắt, y nhìn Ninh Hoàn với vẻ mặt có chút phức tạp, Ninh Hoàn khó hiểu hỏi "Làm sao vậy?"
Túc Tiển lắc đầu "Ta sợ nói ra ngươi sẽ trách ta, lát nữa sẽ đưa ngươi đi xem tận mắt 'Mỹ nhân da' kia được làm bằng gì".
Ninh Hoàn giật mình, tự nhiên có dự cảm bất lành. Hắn do dự hỏi "Ngươi... Ngươi muốn nói... Vật kia có gì đó quái lạ a!" Nghĩ đến nửa tháng nay gặp đủ sự tình cùng yêu ma quỷ quái, lại còn cái biểu tình muốn ăn đòn của ai đó, Ninh Hoàn chắc đến tám chín phần mười mình đoán không sai.
"Cái đó, ngược lại không có"
"..." Túc Tiển đột nhiên suỵt khẽ, đè lại vai Ninh Hoàn. Lúc này, cửa tiệm đóng kín đằng xa mở cửa, một nữ tử uyển chuyển bước ra.
"Biết nàng là ai không?" Túc Tiển thầm thì. Ninh Hoàn ngu ngơ nhìn y "Một tháng trước, Tiền Miện hồi kinh từ Miêu Cương mang theo một nữ nhân, nàng ta được hắn an trí tại nơi này".
Túc Tiển trào phúng nhếch miệng "Tiền Miện là người Trung Nguyên sao có thể tinh thông Miêu Cương cổ thuật, ta sớm hoài nghi nữ nhân này chính là kẻ đứng đằng sau hiến kế, Miêu Cương Thảo Cổ Bà"
"Thảo Cổ Bà?" Ninh Hoàn ngơ ngác nhìn thiếu nữ xinh đẹp như hoa đào, khẽ cau mày, "Nàng ta là người diệt môn Yến gia?"
"Tám chín phần mười". Túc Tiển nói, "Bất quá, còn có một việc ta vẫn cảm thấy kỳ quái. Yến Tử Ngôn cũng là thương nhân có mặt mũi trong Kinh Thành, mà lại không hay giao du với quan lại quyền quý. Rốt cuộc là tại sao lại bán mạng cho Tiền Miện, còn đáp ứng luyện Cổ cho hắn?"
Ninh Hoàn mím môi lắc đầu. Tuy Diêu bà bà đã nhắc đến việc luyện Cổ là vì cứu người, nhưng là để cứu ai?
Nữ tử từ trong cửa hàng mang ra bảy chiếc hộp dài điêu khắc hoa văn tinh xảo, dáng người thướt tha cùng làn váy kiều diễm dẫn đến không ít người chú mục. Đoàn người bên ngoài xông lên đông như ong vỡ tổ, tất cả đều là những kẻ đã đến đây từ rất sớm hòng mua cho bằng được một tấm 'Mỹ nhân da'. Túc Tiển đứng dậy, vỗ vỗ vào vai Ninh Hoàn, ý bảo lưu tại chỗ, còn y thì tiến về phía nữ tử.
Hôm nay Túc Tiển mặc một thân huyền y (áo đen) thường phục, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng trắng ngà bằng lụa, dắt bên hông phải là một chiếc điếu trụy ngà voi. Ninh Hoàn hừ một tiếng, nhìn ai kia chỉ kém không dán tấm biển "Ta có tiền" lên trên mặt.
Mặt mũi anh tuấn lại đi cùng với y phục hoàn khố (quần là áo lụa đó mấy má) chẳng mấy chốc mà thu hút sự chú ý của nữ tử. Nàng nhẹ nhàng bước chân đi tới "Tiểu nữ có thể giúp được gì cho công tử?"
Túc Tiển dừng một chút trước cửa hàng, liếc nhìn hàng hóa đặt bên ngoài, chỉ vào một trong những chiếc hộp dài hỏi "Cái này bán thế nào?"
"Cái này nha, phải hơn năm trăm lượng bạc. Nhưng mà nếu công tử muốn mua, ta cũng có thể tính rẻ một chút", nữ tử che miệng cười.
"Không cần" y lấy ra ngân phiếu năm trăm lượng trực tiếp đưa cho nàng. "Công tử sảng khoái" nữ tử tiếp nhận ngân phiếu, cười chúm chím đưa lên hộp dài.
Ninh Hoàn thấy người trở về, vội vàng đứng dậy nghênh đón (hỏi tội) "Ngươi mua cái này làm gì?"
"Tìm cơ hội thả ít đồ lên Thảo Cổ Bà" Túc Tiển cau mày, đẩy chiếc hộp dài trong tay ra xa đầy ghét bỏ.
"Nghe qua Thiền định sao?" Ninh Hoàn lắc đầu.
Túc Tiển không hề gì nói "Ta thả hai hình nhân giấy trên người nàng, lát nữa ta sẽ thiền định, thả tam hồn bám vào hình nhân". Túc Tiển nheo mắt, cười lạnh một tiếng "Miêu Cương cổ thuật ta không biết, nhưng tam thanh đạo thuật ta là hành gia (chuyên gia)".
Ninh Hoàn ngạc nhiên nửa ngày không khép nổi miệng, đây không phải chính là Nguyên thần xuất khiếu trong thoại bản hay nhắc tới hay sao? Thiệt hay giả.
"Tam hồn bám vào hình nhân để làm gì?" Ninh Hoàn tò mò hỏi.
Túc Tiển liếc Ninh Hoàn, ánh mắt hiện rõ câu "Ngươi ngốc a?". Ninh Hoàn méo miệng luôn, lần đầu tiên hắn thấy có người đem chuyện rình trộm nói kiểu chính nghĩa lẫm nhiên (chuyện đúng đắn) như vầy.
Bảy chiếc hộp dài nhanh chóng bị người ùa lên mua sạch, Ninh Hoàn cùng Túc Tiến tìm một khách điếm ở phụ cận. Ninh Hoàn sớm đã ngồi khoanh chân trên giường, hắn xoa xoa góc áo, vẻ mặt hưng phấn "Làm thế nào để thiền định a?"
Túc Tiển ghét bỏ nhìn Ninh Hoàn kích động, y giơ tay chọc nhẹ vào trán Ninh Hoàn. Chỉ chốc lát sau cơn hoảng thần, hai người đã ở trong một không gian tối tăm, thanh âm của một nam nhân vang lên nặng nề "Phu nhân, ngài đã trở về".
"Hàng chuẩn bị thế nào rồi?" Âm thanh này cực kỳ quen thuộc, chính là của nữ tử trong tiệm giấy tuyên thành sáng nay.
Nam nhân ở bên nịnh nọt nói "Tất cả kỹ viện ở Nam Thành đều đã đóng cửa rồi, rất khó lấy được hàng mới. Vừa vặn gặp được một kẻ ngật trường lộ (buôn người), đã mua được không ít hàng lớn (nam nhân)"
Ninh Hoàn nghĩ thầm, ngật trường lộ là tiếng lóng của nơi nào? . Truyện Teen Hay
Thanh âm của nữ nhân trở nên tức giận "Nói bao nhiêu lần rồi, không cần nam nhân"
Nam tử căng thẳng đến đầu lưỡi đến cứng cả lại "Phu nhân bớt giận, tiểu...tiểu nhân lập tức tìm hàng mới cho ngài". Ninh Hoàn chợt nghĩ đến bố cáo dán đầy bên ngoài, không phải tất cả thanh lâu nữ tử đều bị bắt đến đây chứ?
Hắn nghe thấy âm thanh di chuyển, nam nhân kia hình như đã lui ra ngoài. Trước mắt Ninh Hoàn dần sáng lên, đồ đạc trong phòng hiện ra trước mặt, hắn bây giờ là một hình nhân bị kẹp giữa đống ngân phiếu không thể di chuyển.
Ninh Hoàn cẩn thận nhìn xung quanh, đây là một khuê phòng giản dị, trên bàn gỗ hoa có mấy tờ giấy lớn, trên góc nghiên mực là một cái bút lông đã khô. Nữ nhân đi qua bức bình phong rồi chậm rãi đến gần bức tường ở phía nam. Nàng ta đặt tay lên ám cách trên tường và ấn nhẹ, chỉ nghe thấy một tiếng "két", trên tường xuất hiện một ám đạo.
Một mùi tanh tưởi từ đâu bốc lên, Ninh Hoàn nhíu chặt mày, nhưng nữ nhân kia dường như đã quen với thứ mùi hôi thối đó, gương mặt không chút biểu cảm, nàng ta giẫm chiếc giày thêu chỉ vàng đi vào ám đạo.