“Trốn, nhanh lên!” Ninh Hoàn bị tiểu cô nương đẩy vào bồn nước lớn trong nhà. Trên thành bồn có một cái lỗ to bằng ngón tay cái, vừa vặn quan sát được cảnh tượng bên ngoài.
“i...e.e..e..i” Từ ngoài cửa vọng vào tiếng kèn xô-na (kèn đám ma), âm thanh lúc cao lúc thấp khiến người ta hoảng sợ. Tiếng nhạc càng lúc càng gần, đột nhiên dừng lại. Cửa trong nhà “cọt kẹt” mở tung, giấy vàng theo gió cuốn rơi tứ tung trên nền đất, một đám người trong thôn bước vào.
“Kẻ từ bên ngoài đến ở chỗ này“. Ninh Hoàn nghe được tiếng nói chuyện của một người trong số họ.
Phụ nhân chỉ vào chiếc quan tài Ninh Hoàn vừa nằm qua, gật đầu, gương mặt cương cứng không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.
Trước khi trốn vào bồn nước, Ninh Hoàn đã kịp nhét chiếc gối xuống dưới chăn ngụy trang, không biết đám người kia có phát hiện ra hay không. Ống tay áo của hắn bị kéo khẽ, tiểu cô nương hơi ngẩng đầu ghé vào tai Ninh Hoàn nói nhỏ “Ca yên tâm. Mỗi lần chơi cùng nương ta đều trốn ở nơi này, bọn họ sẽ không tìm thấy chúng ta“.
Ninh Hoàn nhìn cô bé cuộn tròn người ngồi bên mình bèn cười khổ một tiếng. Chỗ trốn duy nhất trong phòng chính là nơi này, nếu đám người kia phát hiện ra quan tài trống rỗng thì nhất định sẽ tìm đến đây.
“Đóng đinh nắp quan tài mang đi“. Bốn người tiến lên mang theo nắp quan vừa vặn đậy kín cỗ quan tài kia. Bước chân của họ cứng ngắc, đôi mắt đờ đẫn nhìn như hoạt tử nhân. Tiếng “cạch” “cạch” “cạch” nối tiếp nhau, từng nhát búa vung lên rồi hạ xuống, tám tám sáu mươi bốn chiếc đinh ghim chặt quan tài không để lại bất kỳ khe hở nào.
Ninh Hoàn lạnh cả người. Hắn nhìn tiểu cô nương mà vẫn thấy sợ hãi. Nếu lúc nãy cô bé này không kịp thời nhắc nhở, người bị nhốt trong quan tài lúc này chính là hắn, vĩnh viễn sẽ không còn nhìn thấy ánh mặt trời.
“I e e i e...” Tiếng kèn xô-na lại vang lên, đám người cứng ngắc lê bước chân, cánh cửa “cót két” một tiếng như thể bị gió bật mở, tiếng người càng lúc càng xa. Ninh Hoàn thở dài thườn thượt nhẹ nhõm.
“Ngươi định trốn ở đây đến bao giờ?“. Nắp bồn nước bất chợt bị mở ra, Ninh Hoàn ngẩn ra, ngước đầu nhìn người kia, sững sờ bắt gặp khuôn mặt quen thuộc.
“Làm sao? Không nhận ra ta à?” Giọng nói còn mang theo ý cười rất nhẹ. Ninh Hoàn chẳng nói lời nào chỉ khẽ lắc đầu một cái.
“Vậy ngươi không hy vọng ta tới?” Người kia sáp lại gần, Ninh Hoàn lại lắc đầu cái nữa.
“Sợ đến choáng váng rồi?” Người kia khẽ nhíu mày, đưa tay ra trước mặt Ninh Hoàn quơ quơ “Đây là số mấy?”
Ninh Hoàn tức tối đẩy bàn tay Túc Tiển, “Mẹ nó! Ngươi tại sao bây giờ mới đến a, ta sắp bị dọa chết!!!“. Nhưng tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn bán đứng cái vẻ ngoài mặn-mõe của hắn.
“Không phải ngươi vẫn sống tốt sao?” Túc Tiển hiếm thấy không có ý giễu cợt Ninh Hoàn, kệ cho ai kia kéo ống tay áo của mình lau nước mắt nước mũi. Ninh Hoàn ấm ức một lúc rồi ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn rõ trang phục Túc Tiển đang khoác lên người, một bộ áo liệm trắng muốt.
Ninh Hoàn ghét bỏ bĩu môi “Sao ngươi lại mặc như thế này?”
Túc Tiển chẳng quan tâm, lấy từ trong tay nải một bộ áo liệm khác vứt cho hắn “Thay, thứ này sẽ khiến thôn nhân không nhận ra ngươi“.
Ninh Hoàn rũ quần áo tò mò hỏi “Sao ngươi biết ta ở chỗ này?”
Túc Tiển giật giật khóe miệng “Một người bên ngoài lại còn quang minh chính đại đi vào thôn. Thứ ngu ngốc như vậy không phải là ngươi thì còn có thể là ai khác“. Ninh Hoàn hừ một tiếng quay phắt mặt đi. Nhưng rốt cuộc cũng buông lỏng tâm tình, từ khi Túc Tiển xuất hiện, mọi thứ dường như cũng không còn đáng sợ nữa.
“Sao ngươi tới được đây?” Ninh Hoàn thắc mắc.
Túc Tiển ngẫm nghĩ “Sau khi phát hiện ngươi mất tích, ta vẫn đi loanh quanh cái thôn kia tìm kiếm. Sau đó phát hiện đám người bạch y kia, bọn họ nằm và quan tài thì biến bất. Nên ta mới cân nhắc câu 'Âm dương sinh tư lộ' liệu có phải chính là ý này”
“Thế còn liệm y này...” Ninh Hoàn dừng lại, nhìn sắc mặt Túc Tiển là hiểu liền.
Túc Tiển bĩu môi, chính là không có biện pháp nào khác, chứ ai muốn mặc áo của người chết.
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Ninh Hoàn nhảy khỏi đề tài.
“Đi ra sau núi“. Sau núi? Tiểu cô nương đã nói với hắn 'Thôn trưởng sẽ đem người bên ngoài đến nhốt vào trong quan tài, vứt ra sau núi'. Cỗ quan tài kia cũng sẽ bị ném ra đó chăng.
Ninh Hoàn nhìn bé con vẫn đang trốn vào trong góc bồn nước, từ lúc Túc Tiển xuất hiện, cô bé vẫn co rúm người ngồi một chỗ không lên tiếng. “Vừa rồi cảm ơn muội“.
Tiểu cô nương lắc đầu, đôi bím tóc lắc lư lắc lư “Ta đã hứa sẽ không để ca ca xảy ra chuyện gì“.
Ninh Hoàn gật đầu một cái, ôn nhu cười “Ca một mực tin tưởng muội a“.
Túc Tiển nhếch mép, cực kỳ hăng hái mà quét một vòng tiểu cô nương. “Ngươi không phải người nơi này“. Tiểu cô nương im lặng không lên tiếng, bé con núp sau lưng Ninh Hoàn dè dặt nhìn Túc Tiển lắc đầu.
“Ngươi là quỷ bị nhốt ở đây“.
Ninh Hoàn bối rối, thực ra thì hắn chẳng còn kinh ngạc, đã sớm đoán được cô bé này chẳng phải là người. Nhưng ở cái chốn này người còn đáng sợ hơn cả quỷ. Chỉ là nghe lời khẳng định của Túc Tiển, hắn cũng có đôi chút mất mát...
“Nhốt?” Hắn lại nhớ đến khoảnh khắc bé con nghẹn ngào lặp đi lặp lại câu 'không ra được'. Ninh Hoàn bèn kéo ống tay Túc Tiển “Ngươi có biện pháp siêu độ cho nàng hay không?”
“Siêu độ?” Túc Tiển chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Ninh Hoàn “Ta không phải hòa thượng“.
“Nhưng mà ngươi là đạo sĩ nha! Đạo sĩ không thể siêu độ cho quỷ sao?”
Túc Tiển hừ một tiếng “Thứ nhất ta không phải đạo sĩ, Bổn quan là Quan Tứ phẩm do Hoàng Thượng ngự ban, cẩm y vệ chỉ huy thiêm sự. Hơn nữa đạo sĩ là đạo sĩ, hòa thượng là hòa thượng, ngươi có từng thấy hòa thượng uống rượu ăn thịt lấy vợ bao giờ chưa?”
“A ha! Đúng nha, ngươi còn có tóc” Ninh Hoàn vừa nói vừa kéo kéo 'chiếc đuôi ngựa' sau lưng Túc Tiển, bị y lườm một cái mới tiếc nuối buông tay. “Vậy là ngươi không thể siêu độ cho hài tử kia a“.
Túc Tiển hừ một tiếng ngầm thừa nhận, hắn hơi quay mặt sang nhìn biểu tình thất vọng-xen lẫn bi thương-xen lẫn không cam lòng của ai kia, lúc sau hắng giọng một cái, “Chờ phá được trận pháp nơi này, nàng dĩ nhiên là có thể vào luân hồi“.
“Trận pháp?” Ninh Hoàn ngẩng đầu đầy dấu chấm hỏi “Nơi này không phải Trường sinh thôn sao?”
Túc Tiển hừ lạnh “Trường sinh thôn cái gì, tất cả chỉ là trò bịp bợm gạt người“.
Ninh Toàn kinh ngạc nhìn y, “Nhưng mà...”
“Sinh lão bệnh tử khổ, âm dương sinh tử lộ. Quỷ thôn bên ngoài kia là Dương, phần Âm chính là nơi này. Từ thôn bị vây khốn trong trận pháp, thoát ly cái gọi là 'Sinh lão bệnh tử khổ' quy luật luân hồi của nhân gian. Cho nên mới nói là Trường sinh bất lão thôn“. Túc Tiển liếc nhìn tiểu cô nương, “Về phần hài tử kia, có lẽ là chết trước khi trận pháp được bố trí. Chưa qua bảy ngày nên chưa vào được luân hồi liền bị nhốt tại đây. Trong mắt người nơi này nàng chính là quỷ nên không ai nhìn thấy được nàng“.
“A Nương không chuẩn bị quan tài cho Dao nhi” Tiểu cô nương lầu bầu.
Ninh Hoàn thở dài “Đám người 'Vương Ba' kia liệu có ở đây không, họ còn sống hay đã chết?”
Túc Tiển lắc đầu “Khó mà nói. Trường Sinh thôn là một trò lừa đảo, thứ được lưu truyền trên bản ghi chép kia cũng chỉ để kéo càng nhiều người đến đây hơn“.
“Nhưng tại sao lại muốn lừa người đến đây?” Ninh Hoàn không hiểu.
“Người Từ thôn càng ngày càng giống người chết, chẳng mấy năm nữa đám người này sẽ hồn phi phách tán. Đến khi đó trận pháp cũng sẽ mất tác dụng“. Túc Tiển nhếch mép, lộ ra nụ cười khinh bỉ “Kẻ mê muội trường sinh bất lão đương nhiên rất sốt ruột, nên thả ra tin tức muốn lừa gạt người đến nơi này nhiều hơn“.
“Người kia là ai?“.