Edit: H.Junk
Cuối năm tớ bận quá nên chỉ đảm bảo được 1 tuần 1 chương. Các đồng râm ngàn lần thông cảm nhé <3
-----------------
Mật thất dẫn thẳng ra bên ngoài đại sảnh. Hư Không cầm ngọn đèn trong tay đi đầu tiên. Con đường không quá dốc và khó đi như lúc đến, dưới ánh nến mờ ảo những bậc đá thoai thoải dẫn đến một cánh cửa đá.
“Đến rồi”, Hư Không quay đầu nhẹ giọng nói với hai người. Bên trên cửa đá là một cái khoen tròn lồi ra, y tiến lên ấn nhẹ, cánh cổng chậm rãi mở ra. Lúc này từ bên ngoài vang lên một tiếng lạch cạch, tựa như có vật gì ngăn trở. Cánh cổng hé ra một khe nhỏ bỗng nhiên dừng lại.
“Sao vậy?”, Túc Tiển hỏi.
Hư Không nhăn mày, mắng một tiếng, “Gã Tương Ninh kia sợ chúng ta đi ra nên đã chặn từ bên ngoài rồi“.
Ninh Hoàn ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó lại đưa mắt nhìn về cánh cửa đá, hắn cắn chặt môi hỏi, “Nơi này không còn đường khác?“.
Hư Không ngẩng đầu như thể vừa nhớ ra điều gì, y híp mắt nhìn Túc Tiển. Túc Tiển hơi sững người nhướng mày hỏi, “Ngươi nhìn ta làm cái gì?“.
Ánh mắt Hư Không không rời tầm ngắm, y khẽ nhếch môi cười, “Quả thật vẫn còn một con đường khác. Nơi các ngươi vừa vào chẳng phải cũng là một lối ra sao?“.
“Nhưng phía đó...“. Ninh Hoàn chợt dừng lời, hắn mím môi, “Bên ngoài có Huyết Thái Tuế lại còn sáu cái xác kia. Nếu có an toàn thoát được bọn chúng thì cánh cửa đó ắt hẳn cũng bị Tương Ninh chặn đứng rồi“. Nghĩ đến đây Ninh Hoàn liền thở dài.
Hư Không mỉm cười, con ngươi đen láy khẽ lóe lên tia lãnh ý, “Ngay từ lúc bắt đầu Tương Ninh kia đã nắm chắc mọi thứ ở nơi này, phí công phí sức như vậy đương nhiên không chỉ để toàn mạng ra ngoài. Ta đoán chắc gã sẽ quay trở lại. Vì Huyết Thái Tuế“.
Túc Tiển gật đầu, “Chắc chắn là như vậy“. Y khẽ run lông mi ngước mắt nhìn Ninh Hoàn, “Ngươi ngoan ngoãn ở lại nơi này. Lát nữa sau khi ta và sư huynh rời đi phải ngay lập tức đóng cửa đá lại“.
“Nhưng mà...” Ninh Hoàn há miệng, lời còn chưa nói xong đã bị Túc Tiển chặn đứng, “Chờ chúng ta giải quyết xong mấy thứ bên ngoài ngươi mở cửa cũng không muộn. Ngươi đi cùng lúc này cũng chỉ để vướng chân vướng tay“. Túc Tiển liếc mắt nhìn vẻ mặt ỉu xìu buồn bã của Ninh Hoàn bèn đưa tay véo má người ta, miệng cười thô bỉ, “Quỷ nhát gan phải ra dáng quỷ nhát gan chứ hả. Ngươi ra ngoài làm cái gì, cứ ở đây ngoan ngoãn đợi, đừng gây phiền phức cho ta“.
Ninh Hoàn nghe những lời này nhất thời cứng họng, cũng quên luôn bàn tay hư đốn đang vân vê mặt mình, hắn khẽ thở dài. Nói cũng đúng, mình ra ngoài cũng chẳng giúp được gì có khi còn gây rắc tối. Hắn hơi ngẩng đầu xoa xoa hai má bị Túc Tiển bóp đến ứng đỏ, nhăn mày nhăn mũi gật đầu, “Vậy ta chờ ngươi“.
Hư Không ở bên cạnh ho nhẹ hai tiếng. Ninh Hoàn quay đầu lại, thấy y hóng hớt đến vui vẻ nhìn chằm chằm mình thì ngớ ngẩn hỏi, “Đạo trưởng?“.
Hư Không vội vàng xua tay, nắm chặt đưa lên miệng vờ ho thêm hai tiếng, “Vô sự, bệnh cũ ấy mà, vô sự“.
Túc Tiển cười lạnh khịt mũi, “Mới có mấy ngày mà sư huynh đã ho khan không dứt. Xem ra tuổi thì trẻ mà người thì...không dùng được. Nếu chuyến này không về được, ta sẽ đi tìm sư phụ nói hộ ngươi vài lời. Dù sao thì mấy năm nay ngươi đã lăn lộn cực khổ rồi, cũng nên là thượng sơn thủ lô luyện đan điều dưỡng mấy năm chứ hả“.
“Tiểu tử thúi! Ta thấy ngươi là ngứa da!” Nói xong Hư Không đưa chân đá vào lưng Túc Tiển. Y khẽ cười mỉa lắc mình tránh đi.
Hư Không đạp hụt thì tức tối chửi ầm lên, “Tính xấu không đổi đừng có mà mơ sau này lấy được vợ!!“. Lại quay sang nhìn Ninh Hoàn ngây ngốc đứng bên cạnh, “Ninh Hoàn, ngươi nói có đúng không!“.
Ai kia còn đang nghĩ chuyện chính sự thấy vậy cũng vội vàng hồi thần, chỉ nghe đúng câu thê với thiếp, Ninh Hoàn nghiêm túc mà đáp lời, “Hắn có lấy vợ hay không thì khó mà nói được, nhưng mà đạo trưởng à, ngươi xuất gia rồi thì nhất định không thể lấy vợ nha“.
“Phốc.” Túc Tiển trực tiếp cười ra tiếng, Hư Không khóe miệng hơi co quắp. Ninh Hoàn mặt mờ mịt nhìn về phía Túc Tiển, “Ta, ta nói sai cái gì sao?“.
Túc Tiển nín cười, ôm chầm bả vai Ninh Hoàn, “Ngươi nói gì cũng đúng hết!“. Nghe vậy Hư Không khinh thường hừ lạnh một tiếng quyết tâm không để ý đến hai đứa kia nữa, y đi thẳng về phía thềm đá...
“Nữ thi kia...“. Càng đến gần bức tường đá, Ninh Hoàn càng lo lắng, “Các ngươi định chế ngự nàng như thế nào?“.
Túc Tiển nhìn Hư Không, lại thấy y lắc đầu nói, “Chuyện về Huyết Thái Tuế ta biết không nhiều. Nhưng nữ thi kia yêu lực mạnh mẽ như vậy chắc chắn là có liên quan đến nó. Nghe nói Huyết Thái Tuế không thể sống xa vật chứa, e là phải cắt đứt mối liên kết giữa nàng ta và thứ đó“.
Túc Tiển gật đầu, “Ngươi dụ sáu kẻ kia, ta sẽ chém đứt Huyết Thái Tuế trên người nàng ta“.
Ninh Hoàn suy nghĩ một chút, mím môi nói, “Kỳ thật ta nghĩ vẫn thấy khó hiểu. Giả như người đứng sau thật sự là Tương Ninh, mục đích chính là chiếm lấy Huyết Thái Tuế, hắn bày cục là vì muốn diệt khẩu năm kẻ kia trừ hậu hoạn về sau. Nếu vậy thì minh hôn, còn cái chết của Vương Sinh và Lý Vận, chưa kể đến thi thể của Thanh Sơn đạo trưởng...tất cả đại biểu cho cái gì?“.
Hư Không cau mày, “Hắn quả thật có thể lừa gạt hai người đã chết vào đây như mấy kẻ này nhưng điều gì đã ngăn cản hắn làm thế?“.
“Hoặc là nói sau khi hai người kia chết đi, hắn buộc phải bày cục? Ninh hoàn nhận được thiệp mời, hai vị đồng môn đáng nhẽ ra phải đi cùng hắn lại ốm nằm liệt giường“.
“Ngươi nói là..” Ninh Hoàn run rẩy, nếu Trương Sinh và Lý Sinh đều bệnh liệt giường, vậy thì hai người hắn gặp hôm đó là ai?
“Chính là như vậy“. Hư Không dừng lại, ngẫm nghĩ rồi nói tiếp, “Có lẽ ngày đó nhờ ta trừ yêu không phải là người của Lý gia“. Y cong môi cười khinh miệt, “Khó trách bọn họ đều kinh ngạc hỏi tại sao ta lại đến nhanh như vậy. Xem ra thất nhân cục này được thiết kế cho chúng ta. Nếu chúng ta không làm gì, há chẳng phải khiến cho kẻ bày cục thất vọng rồi“.
Ba người đi tới trước cửa đá. Túc Tiển từ trong ngực lấy ra một thanh đoản đao đưa cho Ninh Hoàn, “Cây đao này đã ngâm nước đậu đỏ ngày đoan ngọ chính dương, chuyên khắc tà ma so với thanh đao trước kia tốt hơn“. Túc Tiển nhìn Ninh Hoàn lại hỏi, “Mấy tấm phù ta đưa đã cất tốt chưa?“.
Ninh Hoàn gật đầu một cái, “Ở trong túi“.
Túc Tiển chần chờ chốc lát, không yên tâm một lần nữa mở miệng dặn dò, “Sau khi chúng ta đi ngươi phải ngay lập đứng đóng cửa lại, nghe không?“.
“Ta hiểu được, sẽ không gây phiền phức cho các ngươi“. Ninh Hoàn lại nghiêm túc gật thêm một cái.
Túc Tiển bĩu môi, khẽ hừ một tiếng, “Ngươi biết là tốt“.
Cánh cửa đá trước mắt cũng giống khi nãy, bên trên có một cái khoen tròn nhô ra. Hư Không liếc hỏi Túc Tiển gật đầu sẵn sàng, y đưa tay ấn vào chốt mở.
Cửa đá chậm rãi mở ra, từ bên dưới lộ ra một đôi chân, da thịt đã tách rời, máu tươi đỏ thẫm thấm đầy mặt đất. Ba người không lường trước nữ thi kia đang đứng ngay trước cửa, cách bọn họ không đến nửa bước chân.
Cánh cửa đá lúc này vẫn đang từ từ mở ra, đôi bàn tay đỏ máu, Huyết Thái Tuế rung động, hai tròng mắt mờ mịt u oán. Sáu cái xác ẩn núp cách đó không xa, bọn chúng phát ra tiếng gầm gừ bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nhào lên xé xác bọn họ...
Túc Tiển mặt đầy ngưng trọng, tay cầm “Diệt hồn” đâm thẳng về lồng ngực của nữ thi. Chỉ thấy nàng ta khẽ lắc mình, nháy mắt đã lùi ra ngoài mấy bước. Túc Tiển và Hư Không chặn trước cửa đá, ánh mắt lạnh như băng nhìn nữ thi chống cự. Ninh Hoàn nắm chặt tay, hắn không ngừng run rẩy, mồ hôi trên trán thi nhau rơi, mới vừa rồi mặt đối mặt, hắn nhận ra mình nhất định đã gặp nàng ta ở nơi nào. Ninh Hoàn thầm nghĩ, tay nhanh nhẹn ấn vào khoen tròn trên cửa đá. Cánh cửa giữa hắn và Túc Tiển dần khép lại, chỉ dày chừng nửa thước nhưng như thể ngăn cách hai thế giới.
Bên ngoài cửa đá, nữ thi dần hé một nụ cười quỷ dị. Một tiếng “ken két” vang lên, cánh cửa hoàn toàn đóng lại. Ninh Hoàn dựa trán lên trên thở hổn hển. Bên ngoài kia Túc Tiển không ngừng hô vang tên hắn, đáng tiếc Ninh Hoàn chẳng thể nghe thấy...
Từ sau lưng Ninh Hoàn bỗng nhiên một luồng gió lạnh thổi tới. “Bịch”, “bịch”, “bịch” từng tiếng từng tiếc như thể nhịp tim đập gần trong gang tấc. Ninh Hoàn sửng sốt cứng ngắc quay đầu lại, đối diện với hắn là hai tròng mắt mờ mịt đầy oán hận...